16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Đêm khuya, 2h30.

Người đàn ông đẩy cửa phòng ra, chuồn êm vào.

Ánh trăng tái nhợt chiếu vào chăn, gã nhìn nhìn, thấy người trên giường che đầu ngủ liền định kéo chăn xuống xuống xem mặt, tay vừa vươn ra, chợt nhớ đến tính cảnh giác của người này liền thu tay về, dí họng ống giảm thanh vào vị trí đầu —

"Buông xuống." Phía sau vang lên một giọng nói mềm nhẹ, thanh âm trầm thấp, còn mang ý cười.

Cùng thời khắc đó, người đàn ông cảm thấy có thứ gì lạnh lẽo đụng vào sống lưng mình.

Bàn tay cầm súng của Bạch Ân không động, ông thản nhiên đi tới bên cạnh người đó, nhàn nhã như đang đi dạo trong hoa viên nhà mình.

"Ra là anh...." Bạch tiên sinh cười nhẹ, đưa tay giật miếng che mặt của gã xuống, kẻ này chính là hộ công trại an dưỡng phân cho ông!

Người đàn ông trung niên trừng Bạch tiên sinh, ánh mắtgã găm vào người ông, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, gân xanh lằn lên cổ do quá căng thẳng.

"Thả lỏng." Bạch Ân rất săn sóc, dùng súng vỗ vỗ mặt gã, tay kia cầm lấy cằm người nọ, bóp cái 'rắc' một tiếng.

"A!" Người đàn ông kêu rên một tiếng, nước miếng trào ra, Bạch tiên sinh tránh đi nước miếng của hắn, vẻ mặt chán ghét.

Đau đớn khiến thân hình người đàn ông run run, cảm thấy họng súng phía sau sống lưng cọ vào làn da mình, gã trộm liếc Bạch Ân, sợ tới mức không dám cục cựa —

Lúc này, Bạch Ân dùng miệng cắn lấy găng tay cao su, đeo lên, ánh mắt miết qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

"Để tôi xem xem, anh cất giấu bao nhiêu bí mật." Bạch Ân đưa tay vào miệng gã, lần từ răng hàm bên trái sang bên phải, tại chiếc răng hàm thứ hai thì dừng lại, chuyển nhẹ, răng bóc ra, một con chíp mini đang chớp chớp ánh sáng xanh lam.

Bạch Ân cầm con chíp, dính lên mũi người đàn ông, nói: "Tôi đang tự hỏi sao anh không uống thuốc, ra là không mang." Nói xong liền gắn cằm hắn lại.

Người đàn ông đứng ngơ ra đó, không hiểu sao Bạch Ân phải làm thế.

Bạch Ân biết nỗi nghi ngờ của gã, cười cười: "Nếu anh đã không tự sát, tôi cũng không cần phải làm căng quá, đúng không?"

Vài giây sau, người đàn ông trung niên mới khàn khàn nói: "Ông, ông biết từ lúc nào?"

"Đã lâu rồi." Bạch tiên sinh có chút cảm thán: "Từ lúc anh chưa làm gì với tôi, tôi đã biết."

Gã hiển nhiên không tin, ngậm chặt miệng.

"Giác quan thứ sáu, " Bạch tiên sinh nói: "Nếu anh cũng cảm nhận được cái cảm giác từng giây từng phút đều bị thời gian dày vò như tôi, anh sẽ hiểu. Được rồi, những gì anh muốn biết, tôi đã nói, giờ đến phiên tôi, con chíp này là sao?"

Người nọ mở miệng ra, lại khép lại, sắc mặt Bạch tiên sinh lạnh xuống, họng súng dí thẳng vào đầu gã: "Nói!"

"Nếu....nếu tôi nói hết những gì tôi biết, ông, " giọng hắn run rẩy: "Ông có thể tha tôi một mạng sao?"

"Ha hả." Bạch Ân cười, ý cười không ánh nổi đáy mắt, thành thực nói: "Không."

"Thế còn nói làm gì!" Người đàn ông căm giận.

"Nhưng tôi có thể chấp nhận một mong muốn của anh, tin tôi đi, anh nhất định sẽ cần." Bạch Ân nói thêm.

Người đàn ông nhìn về phía Bạch Ân, rút đi vẻ khẩn cầu, lấy từ túi một hộp nhỏ hình vuông lớn chừng hai ngón tay, ném qua: "Những thứ ông muốn biết, đều ở trong này."

Bạch tiên sinh gật đầu, bóp cò: "Cám ơn."

"Phụp –"

Máu, bắn đầy lên khuôn mặt tuấn tú của Bạch tiên sinh, ông vươn lưỡi, liếm liếm, dường như nó truyền lại não ông, cảm giác này thực đáng hưởng thụ.

17.

Cửa sổ 'rầm' một tiếng rồi vỡ vụn, Kiệt Tử bắt lấy khung cửa, nhảy vào phòng, mở ra tia hồng ngoại để điều tra, xác định trừ người trước mặt, không còn ai khác mới vác theo súng lên: "Chủ tịch, chúng tôi đã điều tra xong, những người này được sắp xếp từ trước, bên viện cũng không biết, hơn nữa, camera ở tầng hai và camera dãy nhà C, dây điện đều bị đoản mạch, hẳn là có sự chuẩn bị trước."

Chân Bạch tiên sinh đạp lên cái xác vẫn ấm của người đàn ông, ngắm nghía hộp vuông, ánh mắt chuyên chú: "Kiệt Tử, lần này, bọn cậu sơ sót."

Kiệt Tử cúi đầu: "Thật xin lỗi."

Bạch Ân mở hòm, đưa thứ bên trong cho Kiệt Tử nhìn, Kiệt Tử kinh ngạc hô: "Bọn chúng cũng dám...."

"Suỵt, " Bạch tiên sinh đặt ngón trỏ trước miệng: "Chuyện này nói ra liền không thú vị nữa, nhưng là, điều này cũng lý giải vì sao họ phải vặn chậm đồng hồ của tôi 7 phút."

Kiệt Tử kinh hoảng: "Ngài chắc chắn?"

Bạch tiên sinh bình tĩnh nói "Đúng vậy, 2h mỗi đêm là thời điểm vệ sĩ thay ca, nếu hôm nay tôi cũng tính giờ theo đồng hồ...." ông cười lạnh: "Lúc này đã chết từ lâu."

Kiệt Tử nghĩ mà sợ, không dám nói gì, đang lúc căn phòng trầm mặc, cửa bỗng nhiên bị mở ra, Trịnh Hòa xoa ánh mắt, đi vào "Nãy tôi nghe thấy tiếng vang, Bạch tiên sinh ngài có nghe thấy.....không?" cậu trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào thi thể trên sàn.

Kiệt Tử 'hừ' một tiếng, vòng ra phía sau Trịnh Hoa, cầm đao, đâm!

Thân thủ của Kiệt Tử khiến Trịnh Hòa hoảng sợ, chân cậu mềm nhũn, đổ sang một bên, may mắn thế nào lại né được đòn tấn công của Kiệt Tử, cậu té lăn xuống đất, mờ mịt nhìn bốn phía.

Bạch Ân nghiêng đầu, nói: "Trịnh Hòa, cậu đến rồi."

Trịnh Hòa nhìn về phía Bạch tiên sinh, đột nhiên lao về phía ông: "Bạch tiên sinh, cứu tôi!"

Bạch Ân kinh ngạc, ôm lấy người nhào vào lòng mình, cảm thấy khó hiểu, gương mặt lạnh lùng như xuất hiện một vết rách.

Kiệt Tử đuổi tới, dưới ánh trăng, đoản đao lóe lên màu bạc chói mắt, nó, càng ngày càng tới gần Trịnh Hòa....

"Đợi chút." Bạch tiên sinh bỗng nhiên nói.

Đao dừng lại, chỉ cách Trịnh Hòa mấy centimet.

Bạch tiên sinh sờ phần lưng lạnh run của Trịnh Hòa, hỏi Kiệt Tử: "Hôm nay tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Tính cả người dưới chân ngài, tổng cộng có bảy, bốn người tại phòng bệnh, hai người ở hành lang đều bị tôi kéo vào phòng giải quyết."

"Có người khác không?"

"Không có." Kiệt Tử lắc đầu, giữ nguyên tư thế nãy giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ biết sợ hãi nắm chặt lấy quần áo của Bạch Ân, không chịu buông tay, cậu cảm giác được, người này sẽ không làm hại cậu.

Qua hồi lâu, Bạch Ân khoát tay: "Thu đao của cậu lại."

Vẻ mặt Kiệt Tử âm u: "Chủ tịch, cẩn thận vẫn tốt hơn."

"Không cần." Bạch Ân nâng cằm Trịnh Hòa lên như làm với một con thú cưng, ông cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn, đầu lưỡi quấn lấy, mút vào.

Trịnh Hòa lại dán vào người đàn ông gần hơn nữa, khép hờ mắt, nhận lấy nụ hôn không hợp thời điểm này.

Kiệt Tử cất đao vào cổ tay áo, đứng yên tại chỗ như cây cọ tiêu, không nói gì.

Hôn xong, Bạch tiên sinh kéo đoạn chỉ bạc dính giữa hai người, thuận tay vuốt ve gương mặt cậu, ông nhìn chăm chú người này, lại nói với Kiệt Tử: "Tôi nhớ rõ cậu có mang thuốc thôi miên đúng không?"

Kiệt Tử gật đầu: "Đều mang theo."

Trịnh Hòa nghĩ tới điều gì, đột nhiên há to miệng.

"Tốt lắm, " Bạch Ân nói: "Tiêm cho cậu ấy một mũi, để tiềm thức cậu ấy quên chuyện tối nay, làm dược đúng không?"

Trịnh Hòa ôm chặt lấy thắt lưng Bạch tiên sinh, đau khổ cầu xin: "Không, van cầu ngài, đừng làm thế."

Bạch tiên sinh thở dài: "Tôi chỉ là tốt cho em thôi, bảo bối, nhắm mắt lại."

"Không! Đừng giết tôi!" Trịnh Hòa hiểu nhầm ý ông, sợ tới mức nước mắt tuôn ra.

Bạch tiên sinh khép mắt Trịnh Hòa lại.

Thứ chất lỏng không màu, theo ống tiêm, đi vào cánh tay Trịnh Hòa....

Reng reng reng reng!

Đồng hồ báo thức điên cuồng kêu gào, Trịnh Hòa còn buồn ngủ, vươn tay ra tắt nó, cậu nằm trên giường, ngáp một cái rõ ro.

"Ai ôi..." Cậu ngồi xuống, xoa nắn cánh tay và chân: "Sao đau thế nhỉ, ngủ thế nào không biết?" Vấn đề này chỉ lướt qua não cậu vài giây liền biến mất, cậu nhớ tới con đường sự nghiệp bình thản của mình trong khoảng thời gian gần đây, thở dài: "Aiz, còn hơn một tháng nữa là sẽ bị đuổi việc, hôm nay phải nhờ chị Phương tìm chỗ nâng đỡ cho mình kìa...." Cậu gãi đầu sồn sột: "Chết mất! Thôi kệ, ngủ tiếp đã!"

Nói xong, cậu lại nằm úp sấp trên giường, nặng nề chìm vào giấc mộng.

Chuyện đêm qua, giống như chỉ là một giấc mơ.

18.

Bạch tiên sinh về tới thành phố H, trên đường về, Kiệt Tử vẫn lải nhải sự nguy hiểm của chuyện lần này cùng với việc mình suy đoán chính xác ra sao. Bạch Ân mỉm cười nghe, bảo máy bay hạ cánh xuống một sân bay nằm ở đường ranh giới giữa tỉnh N và tỉnh X. Vừa xuống máy bay, ông chẳng nói chẳng rằng, đi theo người tới đón, bỏ máy bay riêng chuyển sang ca nô, để Kiệt Tử ngơ ngác đúng đợi.

Kiệt Tử cũng chẳng biết Bạch tiên sinh lên cơn gì, đợi một buổi chiều không thấy người, vừa định báo cáo cho người bên nước J thì Tang Bắc gọi điện, ba phút đầu tiên dùng để xạc cho hắn một trận, một phút sau thì trình diễn tiết mục tình cảm buồn nôn giả dối, sau cùng mới hỏi sự tình trải qua thế nào.

Kiệt Tử sợ mấy cái suy nghĩ kỳ lạ của Bạch tiên sinh sẽ hại chết ông, biết Bạch tiên sinh không sao mới kể lại chuyện trên máy bay.

Tang Bắc nghe xong, không nói gì, thở dài: "Được rồi, tôi biết, anh về nhanh lên."

Kiệt Tử khinh bỉ: "Phía trước không thôn, phía sau không quán, cậu bảo tôi về thế nào? Đừng quên là tôi còn dẫn theo một đám ngốc phía sau, Bạch tiên sinh có chuyện gì? Bỗng dưng mặc kệ bọn tôi?" Hắn hiển nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Gương mặt thần kinh tê liệt của Tang Bắc rốt cuộc không nhịn được, nứt toác: "Hiển nhiên là, chủ tịch chê anh ồn quá, mới bỏ lại!"

Kiệt Tử hô thất thanh: "Vì thế thôi sao?!"

Tang Bắc bĩnh tĩnh nói: "Vì thế thôi."

19.

Lúc này, người đang được nhắc đến – Bạch tiên sinh, đương ngồi lật xem đống ảnh chụp trong tay, nhướn mày hỏi: "Chỉ thế thôi?"

Candy âm thầm phụt ra một búng máu, nói với vẻ mặt đau khổ: "Chủ tịch, yêu cầu của ngài quá cao, lần trước chúng tôi đã điều tra Trịnh Hòa rồi, hoàn cảnh gia đình rất sạch sẽ, không có chỗ nào không bình thường."

"Không, " Bạch Ân lắc đầu, buông đám ảnh chụp xuống, nói: "Ý tôi là, chụp quá ít ảnh đời thường của Trịnh Hòa, không phải điều tra, ngay từ đầu cậu đã đi lạc hướng."

Candy không tin nổi tai mình: "Ngài...ngài...." Quanh co một hồi, hắn không nói được chữ nào.

Bạch Ân không phản ứng lại, lấy ra bức ảnh Trịnh Hòa đang ngậm kem, chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng, nói: "Xem, tôi muốn ảnh như thế này, nhưng mà, " ngón tay ông đặt lên vị trí áo của Trịnh Hòa trên tấm ảnh, xoa xoa: "Lộ thêm chút nữa thì tốt rồi."

Candy cảm giác như mình là chiếc lá thu rụng, theo gió thổi bay đi cái 'viu'.

Mấy tuần sau, mỗi lần đi tắm, Trịnh Hòa đều cảm thấy như có người đang nhìn trộm mình.

20.

Sau khi quay lại thành phố H, Bạch Ân dành thời gian tình cờ gặp gỡ Trịnh Hòa vài lần, càng gặp càng hài lòng, ở bất cứ phương diện nào, Trịnh Hòa đều phù hợp yêu cầu của ông. Ông vốn định đút con cá lớn là giám đốc Tống vào dạ dày, rồi mới từ từ tiêu hóa cậu nhóc bé bỏng này. Không ngờ, kế hoạch bên ông mới dần hình thành, Trịnh Hòa đã chấm dứt hợp đồng với Giám đốc Tống, chạy mất.

Sau khi biết xong chuyện này, Bạch tiên sinh cười lạnh lẽo.

Cho cậu chạy, xem chạy được bao xa.

Bạch Ân đã tính hết rồi, một mặt thu xếp bên Giám đốc Tống, một mặt mượn sức tài chính, bận rộn vài ngày, não ông xoay tròn, bắt đầu có hiện tượng hưng phấn quá độ, không ngủ được.

Hoàng hôn vừa tàn, mây hồng nối đuôi nhau trên bầu trời, Bạch tiên sinh mặc áo ngủ trắng, đi chân trần qua công viên cạnh biệt thự, công viên rất rộng, cành lá đan vào nhau, mấy vị ăn cơm tối xong đi dạo tiêu cơm, vô tình thấy bóng ông dật dờ đi qua như quỷ hồn, sợ nảy ngưởi, lấy máy ra định chụp thì lại không thấy người đâu.

Bạch Ân không ngờ hành động vô ý của mình lại khiến người khác khủng hoảng, giờ ông chỉ chuyên chú đoán chuyện sẽ xảy ra tiếp theo và nghĩ tới cái cậu Trịnh Hòa đáng yêu đó.

Đối với Trịnh Hòa, ban đầu Bạch Ân chỉ muốn đùa vui, không có kế hoạch phát triển lâu dài, nhưng cậu cứ như có ma lực, không thấy được thì thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, thấy rồi lại có chút lo lắng, dịu dàng.

Cảm giác giống như trúng độc, cái gì nhiều quá cũng không tốt, tình thâm không thọ, ông tự nói với mình, nhưng lại nghĩ, mình đâu thích Trịnh Hòa, tình cái gì chứ. Quay về biệt thự, ông thay một bộ đồ có thể miễn cưỡng mặc đi gặp người khác, lục tìm địa chỉ của cậu trong trí nhớ, tìm đến.

Trịnh Hòa mệt cả ngày ở chỗ làm mới, vừa về nhà nghỉ ngơi thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, hỏi: "Ai thế?"

Bạch Ân đùa: "Chuyển phát nhanh."

Trịnh Hòa buông lòng cảnh giác, ra mở cửa, thấy người đứng ngoài là Bạch tiên sinh liền không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mắt chợt hoe hoe, không biết nghĩ tới điều gì.

Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm những động tác nhỏ đó của Trịnh Hòa, để đoán xem giờ cậu đang nghĩ gì. Ông không thực sự hiểu được, sao Trịnh Hòa lại có phản ứng như thế. Hai bên cùng trầm mặc, Bạch tiên sinh mở miệng: "Không mời tôi vào sao?"

Lúc này Trịnh Hòa mới bừng tỉnh, chần chừ nói: "Ngài đến....có việc gì không?"

Bạch Ân lắc đầu: "Không, chỉ là muốn tới mà thôi."

Mặt Trịnh Hòa có chụt vặn vẹo, nhưng vẫn đưa ông vào, xoay người tìm dép trong tủ, lục mãi mới tìm thấy một đôi dép lông tai thỏ trắng muốt.

Bạch tiên sinh: "..."

Trịnh Hòa dường như cũng có chút chột dạ, nói nhỏ: "Ngài đổi giày đi."

Lòng Bạch Ân bối rối, nhìn chăm chăm đôi dép, cân nhắc đủ điều.

Ngừng một lát, môi Trịnh Hòa giật giật, nói ra một câu: "Thôi, ngài đi tất cũng được, sàn nhà em cũng không lạnh lắm."

Bạch tiên sinh nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu Trịnh Hòa, đi vào phòng.

Thực biết điều. Bạch Ân nghĩ.
__________________

Ngáo:

Vụ 7 phút đã được giải đáp rồi nha >.< Mình chỉ thắc mắc sau lúc nói chậm 7 phút, lúc lại nhanh 7 phút thôi >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net