171-175

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

171.

Trịnh Hòa quay trở lại với đoàn làm phim.

Bạch Ân tiễn cậu tới hẳn bến đò, ở bờ bên kia chính là trường quay, Bạch Ân nhìn Trịnh Hòa ngồi thuyền đi qua, hít một hơi không khí, chỉnh chỉnh cổ áo, rồi lái xe đi về.

Trịnh Hòa vừa đi, Bạch Ân bỗng nhiên lại không biết mình nên làm gì bây giờ.

Lúc này, đáng lẽ ra ông nên đi tìm bác sĩ tư nhân để khống chế được bệnh tình của mình, nhưng ông với nó đã bên nhau sớm chiều, cũng thành thói quen rồi, có hay không cũng chẳng quan trọng. Chẳng qua lúc phát bệnh, đám bác sĩ sẽ tiêm một đống thuốc, thuốc an thần là thứ ông ghét nhất.

Ngoại trừ điều đó, Bạch Ân không hề thấy lúc phát bệnh, mình khác mình của bình thường chỗ nào.

Bạch Ân nằm im không nhúc nhích trên chiếc giường trong khách sạn mãi tới trưa. Ông cũng không rõ mình ngủ hay không ngủ, bởi dù mắt ông mở nhưng đầu óc lại không suy nghĩ được điều gì.

Sắp 12h, TV mở ra đúng như lịch hẹn. Hai hôm trước, Trịnh Hòa đã đặt giờ cho nó, cậu muốn xem một bộ phim cổ trang chiếu vào tầm này. Bạch Ân nâng đầu, chẳng có tình tiết nào của bộ phim truyền tới trong óc, Bạch Ân chỉ thấy, màn ảnh thực náo nhiệt, người đến người đi, khua chiêng gõ trống.

Bạch Ân biết, ông có nhiều cách để Trịnh Hòa không đi, nhưng ông lại rất mâu thuẫn, hôm qua Trịnh Hòa đã vô cùng vui vẻ khi thấy được mình trên TV, cậu ấy yêu thích sự nghiệp của mình thế, Bạch Ân biết. Ông vừa muốn nâng đỡ để càng nhiều người thấy được cậu, lại vừa muốn giấu Trịnh Hòa đi, để chỉ riêng mình có được cậu ấy.

Rốt cuộc nên làm thế nào đây, ông rối rắm.

Bộ phim chiếu đến đoạn cao trào, bỗng nhiên Bạch Ân nảy ra một ý, ông ngồi ngay ngắn, trầm tư.

Trịnh Hòa thích nhìn mình được lên TV, vậy nếu ông cho cậu độc chiếm hẳn một tiết mục thì sao nhỉ?

Bạch Ân nhớ rõ, hình như Vương Thư Hoa có rất nhiều bạn ở lĩnh vực này. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Trịnh Hòa đang quay phim, phản ứng về "Xuân Kiếp" cũng không tệ, Bạch Ân cảm thấy đáng để thử một lần.

172.

Bởi vì tính chất riêng của mình, công ty BEACHER tuy có rất nhiều người, nhưng ngoài ngành giám đốc thì còn lại đều là thành viên ban giám đốc, đương nhiên, họ đều chỉ trên danh nghĩa.

Tang Bắc là thư ký của chủ tịch, trong tay nắm 3,8% cổ phần và hai chỗ bất động sản. Anh rất được ưu ái, văn phòng rộng 50m vuông, được nắm giữ hoàn toàn quyền tự chủ, và quyền quyết định. Nhưng dù có được hưởng nhiều tiền tài, quyền lợi hơn nữa cũng không thể vùi dập niềm tin xin từ chức của Tang Bắc, nguyên nhân chỉ có một —–

Anh có một ông thủ trưởng không đáng tin cậy.

Thủ trưởng họ Bạch, tên Ân, người trong giới xưng Bạch tiên sinh, nhưng bản thân ông ta thì 'đen thui lui', từ trong ra ngoài, chẳng khác gì 'mực'. Có thể thấy được qua việc, Tang Bắc quần quật làm việc hơn 10 năm mà chỉ được cho nghỉ phép 7 ngày.

Tang Bắc nhìn mình trong gương, lại nhớ tới phần tóc mai hoa râm nhưng đã bị cậu tình nhân Trịnh Hòa nhuộm đen của Bạch Ân, giật mình sợ hãi, liệu mình có mệt mỏi quá độ mà cũng chưa già đã yếu như ông ta không.

Thật là đáng sợ.

Tang Bắc quyết định hôm nay sẽ từ chức, mai mua một lọ thuốc nhuộm đen.

Trợ lý Thập Tứ của anh vừa gặm bữa sáng, vừa đi tới. Tang Bắc cản hắn lại, hỏi: "Vừa đi đâu về thế ?"

Thập Tứ đỏ mặt: "Hỏi làm gì ?"

Tang Bắc nói: "Tôi cũng đói, phần của cậu đưa tôi ăn đi."

Thập Tứ chạy ra xa: "Cút đi, đói chết anh cũng đáng, muốn ăn tự đi mà lấy, cái của tôi là đặc chế nhá."

Khóe miệng Tang Bắc giật giật: "Được rồi, Bạch tiên sinh đâu? Cậu biết ông ấy hiện ở chỗ nào sao ?"

Thập Tứ đáp: "Chừng 1h hôm nay, Bạch tiên sinh quay về thành phố H, tới căn nhà ở Tứ Hoàn."

"Tôi biết rồi." Tang Bắc phẩy tay: "Tôi đi gặp ông ấy, có việc đợi tôi về rồi nói."

"A, đợi chút." Thập Tứ nói: "Văn kiện của Gia Hòa vừa được đưa tới, họ muốn có trong nửa tiếng nữa, nếu không sẽ không giữ được hàng, anh xem...."

Tang Bắc khựng lại: "Thế để tôi đi."

Thập Tứ cười hì hì: "Còn có khoản tiền duy tu cho BEACHER trong quý này nữa, khi nãy chị Lý đưa lên, còn đang ở chỗ tôi này."

Tang Bắc nói: "Để tôi giải quyết chuyện Gia Hòa rồi xem."

Thập Tứ lại tiếp: "Cuối tuần trước, ở Bóng đêm có bốn bữa tiệc, trong đó có hai là của Vương Thư Hoa. Bạch tiên sinh bảo anh lo chuyện này, hai lần đó đã khui tổng cộng bốn chai rượu trên quầy, hóa đơn đã ở trên bàn của anh."

Tang Bắc: "... Được rồi ."

Thế nên.

Kế hoạch từ chức của Tang Bắc, bị hoãn vô thời hạn.

Nửa đêm, sao trời rực rỡ, Tang Bắc cuối cùng cũng chấm dứt một ngày công tác mệt mỏi, vật vã đi tới căn nhà ở Tứ Hoàn.

"Cốc, cốc, cốc."

"Bạch tiên sinh, tôi là Tang Bắc."

Cánh cửa hé ra.

Bà thím hoảng sợ nhìn người thanh niên vẻ mặt trắng bệch: "Cậu, cậu là?"

Tang Bắc nói: "Tôi là thư ký của Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh đâu?"

Bà thím né ra sau: "Bạch tiên sinh đã đi từ lâu rồi."

Tang Bắc: "Đi đâu?"

Bà thím nói: "Ngài ấy bảo muốn đi núi Andes ngắm hoàng hôn....."

Tang Bắc: "..."

173.

Bạch Ân đương nhiên là không chạy tới Andes thật.

Ông tới nhà mẹ đẻ ở nước Y. Thấy Bạch Ân, mấy ông cậu rất vui vẻ, tuy đã quên gương mặt cháu trai nhưng vẫn đón tiếp nhiệt tình.

Bạch Ân đi xem căn phòng cũ của mẹ mình, mọi vật dụng vẫn để đấy, giống hệt những gì mình nhớ.

Có một lão bộc nào đó mà ông không biết, lau nước mắt nói: "Từ khi phu nhân qua đời, chúng tôi chưa từng động qua, tiên sinh dặn tôi tới đây quét nước mỗi ngày, nhoáng một cái đã chừng 20 năm."

Bạch Ân lãnh đạm nhìn ông, người nọ khẽ run run, xoay người định đi. Bạch Ân đột nhiên nói: "Cám ơn."

Nước mắt lão đột nhiên chảy ra, lão gập người chào Bạch Ân, nói: "Ngài cứ coi lại nơi này đi, tôi không quấy rầy nữa."

Bạch Ân mệt mỏi, tìm một chỗ ngồi xuống, ghế dựa phát ra tiếng kẽo kẹt mục nát. Bạch Ân nghĩ thầm, nơi này nhìn như sạch sẽ, nhưng thực chất, đã nhiều năm rồi, những thứ này không được bảo dưỡng. Đột nhiên, ngực ông trào lên cảm giác u sầu khó hiểu.

Bao năm rồi.

Mình vẫn không nhớ được gương mặt của mẹ.

Bạch Ân không biết mình mắc bệnh thần kinh từ bao giờ, bác sĩ nói rằng bẩm sinh, nhưng Bạch Ân cảm thấy, đây không phải sự thật.

Trí nhớ của ông chỉ lưu lại một màn ảnh đơn giản.

Ánh nắng chói chang chiếu vào, Bạch Ân ghé vào đầu gối mẹ, bà mặc chiếc váy dài trắng muốt, phía trên có phần vải ren. Bạch Ân duỗi ngón tay mập mạp của mình, chọc chọc qua. Ông ngửa đầu, thấy mẹ đang đọc sách, cuốn sách chặn đi khuôn mặt của bà, chỉ thấy được mái tóc nâu dài được một dải ruy băng cột lấy, buông trước ngực.

Cuốn sách lại được lật sang trang khác, Bạch Ân để ý thấy, quyển sách này tên "Đồi gió hú"

"Mẹ?" Dường như Bạch Ân đã hỏi thế.

Bà đặt sách xuống, gương mặt mơ hồ, hình ảnh này rất kỳ quái. Cảnh vật đều rất rõ ràng, chỉ riêng gương mặt bà là không rõ, giống như bị thứ gì che mất, nhất quyết không để Bạch Ân nhìn rõ.

Mẹ dịu dàng xoa đầu Bạch Ân, bàn tay bà mềm mại, giống như bông, bà khép sách lại, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, rồi dùng một cây lược gỗ lim chải mái tóc dài của mình. Bỗng nhiên, bà hé miệng nói: "....."

Bạch Ân không nhớ rõ bà nói gì, nhưng dưới sự thôi miên của bác sĩ, ông biết bà nói 'Đến giờ tiêm thuốc rồi.'

Sau đó, Bạch Ân đi theo sau mẹ mình. Bà đứng trước một chiếc tủ tối đen, lấy ra lọ thuốc tiêm, hút phần thuốc vào xilanh, khẽ đẩy cho vài giọt rơi ra, rồi đâm kim vào tay ông. Bạch Ân ngây ngốc nhìn thứ chất lỏng trắng ngà tiến vào cơ thể mình, không cảm thấy đau, cũng không thấy khó chịu.

Đó chỉ là ký ức. Bạch Ân đã quên bản thân mình hồi đó từ lâu.

Đêm đó, ông ngủ ở căn phòng cạnh phòng mẹ, nơi đã từng có người chết.

Hai tay Bạch Ân đan chéo, ông ngơ ngác nằm trên giường, đầu óc trống rỗng. Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, Bạch Ân nhìn, là Trịnh Hòa. Muộn thế này, đáng lẽ cậu ấy nên đi ngủ rồi chứ. Bạch Ân bật cười, ông quên mất, mình đang ở nước Y, lệch năm múi giờ với với nước C, nếu tính ra thì, hiện mới là giờ cơm chiều của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa gọi điện tới chẳng phải chuyện to tát gì, hôm nay việc quay phim của cậu không được thuận lợi lắm, cậu than thở với Bạch Ân một chút, rồi bắt đầu kể những chuyện hài hước xảy ra trong ngày. Bạch Ân không có chút cảm giác, nhưng Trịnh Hòa thì cười bò lăn bò toài ra rồi.

Nghe thấy giọng của cậu, khóe miệng Bạch Ân cũng chậm rãi cong lên.

Chỉ một cuộc điện thoại, mà Bạch Ân cảm thấy như mình được Trịnh Hòa kéo về nhân gian.

174.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ân bảo một người hầu đưa ông lên núi tảo mộ mẹ mình.

Giáo đường – nơi đặt hài cốt của mẹ – đã sừng sững trên ngọn núi này chứng hai thế kỷ. Bạch Ân tìm được một tấm ảnh của bà. Tấm ảnh có chút ố vàng, phần mép cong lên, gương mặt người phụ nữ bị thứ gì xóa đi, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể doán được, dung mạo không tồi.

Rất nhiều người từng gặp qua mẹ ông đều nói Bạch Ân giống bà.

Tính cả cuộc gọi tối qua, Bạch Ân đã ghi được mười bảy tệp giọng nói của Trịnh Hòa. Công năng này chỉ có ở cái di động Bạch Ân cướp từ chỗ Tang Bắc.

Bạch Ân dựa theo số, tìm được ngôi mộ, ông dùng chân dậm bằng một khoảng cỏ dại, ngồi tựa lưng vào bia đá.

Khu nghĩa địa thực an tĩnh, hôm nay, ngoại từ Bạch Ân, không có ai tới. Gió phe phất thổi, tiếng côn trùng rả rích và tiếng chim ríu rít vang lên từ khu rừng bên cạnh. Giống như có một đường ranh giới, bên kia ngập tràn sức sống, bên này tĩnh mịch, thê lương.

Bạch Ân lấy điện thoại ra, mở tệp ghi âm đầu tiên.

"Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, ngài đoán xem giờ em đang ở đâu? Ha ha, để em nói cho ngài biết, em đang ở trường quay! Họ dựng lại bối cảnh dân quốc, nếu không phải xung quanh có nhân viên của đoàn phim, em còn tưởng em xuyên về thời đó rồi, ha ha...."

Bạch Ân nhẹ nhàng nắm lại hai mắt.

Trái tim đang kêu réo ầm ĩ của ông, rốt cuộc an tĩnh.

175.

Bạch Ân đi tới thành phố Biện Khê – nơi Trịnh Hòa đang có mặt.

Ông không rõ mình tới đây làm gì, bỗng dưng tới, rồi lại cảm thấy mình chẳng có chỗ nào muốn đi, chi bằng ở lại.

Đối với đời sống sinh hoạt của mình, Bạch Ân luôn không có kế hoạch gì. Ông ngồi thuyền sang trường quay ở bờ bên kia tìm Trịnh Hòa. Vừa qua sông liền bị cảnh sát địa phương ngăn lại: "Trường quay đã được thuê, những người không liên quan không được vào."

Bạch Ân nghĩ nghĩ, nói: "Tôi là người nhà cũng không được sao ?"

Vị cảnh sát chần chờ một hồi, hòi người phía sau rồi quay lại nói: "Ông có giấy chứng nhận không? Hoặc gọi người đó ra đón?"

Bạch Ân nói: "Cậu ấy đang quay phim, chắc bận, không ra được, nhưng tôi có số của người đại diện."

Hơn mười phút sau, Thành thiếu 'phong trần mệt mỏi' chạy tới, vừa xuất hiện liền nhảy lên thuyền của Bạch Ân, khẩn trương hỏi: "Bạch tiên sinh, sao ngưài lại tới đây?"

Bạch Ân quyết định trả lời thành thực: "Tôi chán, tới chơi."

Thành thiếu không biết nói gì, nghẹn một lúc lâu, sau đó anh bảo trợ lý A Long của Trịnh Hòa chèo thuyền đưa Bạch tiên sinh đi trường quay.

Lúc này, mọi người đang quay phim, Thành thiếu dẫn Bạch Ân tới cây thang gỗ được dựng lâm thời trên phòng trúc. Người ta dựng thang này để tránh trong lúc quay, có người không cẩn thận mà chui ra.

Thang rất cao, chừng 5m, người phía dưới không nhìn thấy phía trên, nhưng người đứng trên có thể thấy rõ toàn cảnh của khu vực này.

Bạch Ân liếc mắt một cái liền bắt được cậu thanh niên đứng giữa đang mặc đường trang màu trắng, tóc chải chuốt cẩn thận, đương kích động nói gì đó với cô nàng bên cạnh. Hai chiếc máy ở cạnh họ, cô nàng đó luôn vô thức đẩy Trịnh Hòa sang cạnh, độc chiếm màn ảnh.

Thành thiếu đi tới, đưa cho Bạch Ân một ly cà phê, Bạch Ân lắc đầu, hỏi: "Có nước sôi không?"

"Có, " Thành thiếu ngẩn ra, sau đó lại lắc lắc đầu: "Không có nước sôi, nước lọc được không ?

"Thế thôi." Khi đi ra ngoài, Bạch Ân chưa từng uống thứ gì ngoài nước sôi để cho ấm, đóng chai cũng không. Chính ông từng thử việc không mở nắp mà vẫn có thể dùng kim tiêm bơm thuốc vào. Sao mà tin được chứ.

Thành thiếu xấu hổ, cười trừ, anh bưng tới hai chén cà phê. Chắc phải tự uống hết rồi.

"Ngài xem, đó là Trịnh Hòa." Thành thiếu chỉ vào sân quay phim phía dưới, tìm bừa một đề tài vì không biết nói gì.

"Ừm." Bạch Ân gật gật đầu: "Tôi thấy rồi."

Thành thiếu nhấp một ngụm cà phê: "Trong số những nghệ sĩ tôi từng dìu dắt, Trịnh Hòa là người có thiên phú nhất, linh cảm màn ảnh rất nhạy, tiếc là không thể theo con đường phát triển toàn diện."

"Cậu ấy diễn tốt lắm sao?" Bạch Ân hỏi.

Thành thiếu gật đầu: "Rất tốt, rất hấp dẫn sự chú ý, đương nhiên, tuy tố chất không phải dạng vô cùng xuất sắc, nhưng cũng thuộc loại hiếm gặp, nếu được mài giũa, chắc chắn sẽ sáng lên."

Bạch Ân bỗng nhiên không nói, Thành thiếu cảm thấy hai người đang nói chuyện vui vẻ, quay đầu nhìn lại thì thấy Bạch Ân mặt lanh te nhìn Trịnh Hòa.

Thành thiếu có chút bị dọa, anh từng gặp Bạch Ân mấy lần, tuy ông ít nói, nhưng tầm mắt nhìn đến ai, sẽ khiến người đó cảm giác như được tắm trong gió xuân, khiến người ta không ghét được. Nhưng nhìn Bạch Ân thế này, không giống những gì có trong trí nhớ của anh nha. Thành thiếu cảm thấy dường như mình nói sai điều gì,

Bàn tay Bạch Ân hết nắm chặt lại buông lỏng ra, mấy lần như thế, ông mới nói: "Có cách nào khiến cậu ấy không sáng lên không ?"

"Ửm?" Thành thiếu không hiểu ý của Bạch Ân.

Bạch Ân bỗng nhiên nhếch môi cười: "Thôi, coi như tôi chưa nói câu đó."

Lông trên người Thành thiếu đột nhiên dựng đứng, anh vội vàng nói rằng mình còn việc khác, rồi quay đi.

Anh nhận ra ý của Bạch tiên sinh, Thành thiếu cảm thấy, người đàn ông này không bình thường cho lắm, né càng xa càng tốt.

Bạch Ân không để ý tới Thành thiếu, ông dùng di động, chụp khung cảnh phía dưới, Trịnh Hòa nghiêm túc nói chuyện với cô nàng đó. Bạch Ân nhìn liền thấy thoải mái trong lòng.

Ông thích cái cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được Trịnh Hòa, không phải tìm kiếm. Tốt nhất là chỉ cần quay đầu lại là thấy được cậu. Lúc hai người sống chung, ông luôn gọi Trịnh Hòa tới bên mình, dù không có việc gì cũng phải kéo cậu qua.

Cái khát khao độc chiếm này có lẽ quả là một loại bệnh. Bạch Ân cảm thấy, bệnh của mình không nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net