226-230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

226.

Trịnh Hòa lên mạng tìm "TOP nam diễn viên điện ảnh và truyền hình mới được chú ý nhất năm 20XX, hỏi: sao tên dài thế mà cậu vẫn nhớ á, he he, điện thoại có chức năng ghi âm cuộc gọi nha.

Đào Tiệp nói bảng xếp hạng này rất nổi tiếng, được công nhận là bảng xếp hạng uy tín và công bằng nhất. Trịnh Hòa đáng thương, làm nghệ sĩ 8 năm rồi mà không biết bảng xếp hạng này, vậy nên, khi cậu bấm vào trang chủ, thấy số lượt xem lên tới 7 chữ số, lại cảm thấy mất tự nhiên.

Bạch Ân cầm đệm đi tới, đá đá cậu: "Đứng lên, sàn lạnh."

Trịnh Hòa ôm laptop, ngây ngốc đứng lên, đợi Bach Ân đặt đệm xong lại ngây ngốc ngồi xuống. Bạch Ân nhìn nội dung trên màn hình, cười: "Sao? Vui quá hóa ngốc?"

Trịnh Hòa nhìn ông: "Bạch tiên sinh, em đang nằm mơ sao?"

Bạch Ân cúi đầu, đưa tay xoa nhẹ mặt Trịnh Hòa: "Tuy lúc này tôi rất muốn tát em một cái rồi hỏi có đau không, nhưng giờ tâm tình tôi rất tốt, chúng ta làm tình đi."

Trịnh Hòa hỏi: "Hai cái này có liên quan tới nhau sao?"

Bạch Ân trả lời: "Có chứ sao, tôi đã nói là: tâm tình tôi rất tốt."

Trịnh Hòa che mặt, sau đó lại bỏ tay ra, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: "Thấy ông vẫn tỉnh táo như thế, chắc là em không mơ rồi, ông ngồi xem mạng với em đi."

Bạch Ân nói: "Để tôi nghĩ đã."

Trịnh Hòa che mặt: "...Bạch tiên sinh, ông không nể mặt em chút được à? Cứ thế sao em có thể vui vẻ chơi máy tính tiếp chứ?"

Bạch Ân vui vẻ, cười tươi rói, hàm răng sáng chói: "Em nể tôi là được rồi, hơn nữa, không chơi nữa cũng không sao, tôi chơi em là đủ rồi."

Trịnh Hò vái Bạch Ân: "Bạch tiên sinh, xin ngài nhận con làm đồ đệ đi, dạy con tuyệt chiêu 'Một câu khiến người khác nghẹn chết', được không?"

"Được, " Bạch Ân nói: "Cởi hết quần áo ra, tôi dạy cho em."

227.

Bạch Ân thừa nhận, ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình chỉ nhớ mang máng những đoạn xxoo với Trịnh Hòa lúc phát bệnh.

Vậy nên, khi Trịnh Hòa rối rắm đi theo Bạch Ân vào tầng ngầm, nhìn thấy cái V8 đặt trong đó mà nghẹn họng.

Trịnh Hòa run rẩy: "Bạch tiên sinh, ông định làm gì thế?"

Bạch Ân cởi quần áo rất thuần thục, đưa tay nắm lấy Trịnh Hòa, Trịnh Hòa sợ quá, lùi vài bước. Bạch Ân nheo mắt lại, hốc mắt thâm quầng và hàng mi dài khiến vẻ mặt này không có tính uy hiếp gì cả, ngược lại còn bắn hormone: "Qua đây, tôi cho em ba giây, ba –"

Trịnh Hòa ôm thằng nhỏ của mình: "Bạch bạch bạch bạch tiên sinh! Dù ông có phóng điện với em thì em cũng thề không khuất phục!!!"

Bạch Ân: "Hai —"

Trịnh Hòa xoay người định chạy.

Bạch Ân không thèm đếm tới 'một', mà lao qua, dùng cánh tay quặp lấy cổ Trịnh Hòa, chân bám vào giường để lấy lực, cả hai vừa ôm vừa xoay người, Bạch Ân đè lên Trịnh Hòa, cơ thể săn chắc với cơ bắp hoàn mỹ suýt khiến Trịnh Hòa nhìn mê mẩn.

"Còn dám chạy không?" Bạch Ân cù léc Trịnh Hòa.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! !" Hai tay Trịnh Hòa bị Bạch Ân nắm chặt, đùi cũng bị ông đè lên, chỉ còn lại phần chân phía dưới có thể nhúc nhích, cậu quẫy đạp không ngừng, ngửa đầu cười ha ha, giọng phải nói là 'kinh thiên động địa', nước mắt cũng chảy ra: "Tiểu yêu tinh Bạch tiên sinh !!!!! Hai mươi năm sau em vẫn sẽ là hảo hán !!!"

Bạch Ân nghiêng đầu cười tà mị, cởi quần Trịnh Hòa, rút súng chiến đấu ngay.

Mười lăm phút sau.

"Hức hức hức hức, Bạch tiên sinh, em sai rồi, ông buông tay ra đi...."

228

Con Husky Trịnh Hòa đem về giống cậu như đúc, cả hai đều dùng tính mạng của mình để chứng minh: no zuo no die (1)

Mũi của Bạch Ân quá thính, thêm cái bệnh yêu sạch sẽ khiến ông không thể chịu nổi việc hít chung bầu không khí với một con chó trong cùng một phòng, vậy nên, Trịnh Hòa đành phải dọn ổ chó ra vườn hoa. Bãi cỏ rất rộng, hơn nữa, mấy hôm nay, Trịnh Hòa đang dựng hàng rào nên tiện làm luôn cho chó ngố một cái hàng rào nhỏ, cậu thấy thế là đủ rồi nên không xích nó lại nữa.

Sự thật chứng minh, Trịnh Hòa quá tốt bụng rồi.

Khi cậu khó khăn lắm mới khiến Bạch tiên sinh nằm yên trên giường truyền nước biển, rồi đi dọn phòng, trong lúc đi qua đại sảnh, nhìn ra cửa sổ, cậu thấy chó ngố đang xoay mông, cái đuôi vẫy sang bên này, lượn sang bên kia, dùng chân đào đất chơi. Thảm thương hơn là, dưới đất vương vãi mấy cánh hoa còn tươi.

Trịnh Hòa: QAQ!

Ôi tổ tông nhà tôi, cậu muốn chết hay sao !!!

Trịnh Hòa chạy vội ra vườn, vừa xách chó ngốc ra sau, vừa kinh hoàng nhìn xung quanh, tim đập tới 110 nhịp/ phút.

Chó ngố không thèm để ý tới mấy cây giá thấp hơn, chủng loại bớt quý hơn, mà đào thẳng cây hoa lan quý báu cậu dọn từ thư phòng của Bạch Ân!!!! Con mẹ nó!!! Giá cây đó đủ để mua mười tám đời tổ tông nhà mày cộng thêm này nữa đó !!!!

Dựa vào biểu hiện thường ngày của chó ngố và thái độ Bạch tiên sinh dành cho nó, Trịnh Hòa bắt đầu suy tính tỷ lệ có thể giữ nó lại, kết quả là: cực kỳ thấp.

"Husky..." Trịnh Hòa sờ sờ đầu nó.

Chó ngố trợn tròn đôi mắt: "Oăng ?"

"Đừng có 'oăng'." Trịnh Hòa mở hàng rào ra, nói: "Mày mau chạy đi, đừng quay lại."

Bình thường, người đưa chó ngố đi dạo là Bạch tiên sinh, vậy nên, giờ nó chỉ ngây ngốc nhìn cậu, ngẩng đầu kêu to về hướng cửa sổ tầng hai: "Ngoa nga nga nga nga ~"

Trịnh Hòa ngẩng đầu — Bạch tiên sinh đang chống cằm ngồi bên cửa sổ, tủm tỉm nhìn cậu.

Trịnh Hòa không thấy được vẻ mặt của mình, nhưng chắc chắn là rất sợ hãi.

"Bạch tiên sinh, ông ở đó từ bao giờ thế?" Trịnh Hòa hỏi.

Bạch Ân nín cười, cố tình nói chậm: "Từ lúc em thấy chó ngố đào cây hoa lan của tôi."

"Aha ha ha." Trịnh Hòa cười gượng.

Bạch Ân làm bộ làm tịch, thở dài: "Bảo bối, đấy là cây tôi thích nhất đấy, lúc em bảo muốn để nó ra ngoài tôi còn không đồng ý, giờ.....kẻ đầu đen tiễn người đầu xanh nha...."

Bạch tiên sinh, câu đó nó không phải thế, nhưng mà hình như nói vậy cũng hợp lý ấy nhỉ, không đúng! Nội dung chính là với cái giọng buồn bã, đau thương của Bạch tiên sinh như thế, sao mình có thể dối ông ấy, trộm thả chó ngố đi chứ !!!!

Trịnh Hòa điên cuồng gào rú trong lòng, cậu túm lấy đuôi của cậu chàng Husky đang định chạy trốn do thấy bầu không khí quá kỳ lạ, hiên ngang lẫm liệt nói: "Bạch tiên sinh, để em tóm nó lên, bồi tội với ông !"

Bạch Ân lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, điều khiến tôi đau khổ không phải cây hoa lan đó, cũng không phải con chó này, mà là vì em định lừa dối tôi...."

Trịnh Hòa khóc quỳ: "Bạch tiên sinh, em sai!! Cầu ngài tha thứ cho em đi, lừa ngài là lỗi của em, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

"A, " Bạch Ân vội che miệng lại, nghẹn cười, mãi lâu sau mới quay trở lại với trạng thái buồn bã, ảm đạm: "Tôi có thể tha thứ cho em, nhưng niềm tin tôi dành cho em thì sao? Như thế này...." Ông vươn tay, nắm lấy, lại buông ra, còn lồng tiếng: "Vỡ 'răng rắc' sao?"

Trịnh Hòa cảm thấy mình cũng vỡ 'răng rắc' đến nơi, cái họa này là của Husky, sao cậu phải đi thanh toán giùm nó. Bạch tiên sinh, với cái óc logic quỷ dị này của ông, lúc nào mới cắm đúng USB được nha !!!

Để trấn an trái tim đột nhiên mong manh và đang bật trạng thái thiếu nữ của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa chân thành hỏi: "Thế ngài nói đi, để xây dựng lại niềm tin trong ngài, chỉ cần em có thể làm được, chuyện gì em cũng làm !!!"

Bạch Ân nở nụ cười, phát ra ánh sáng thần thánh.

Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy, giữa mình và Bạch tiên sinh đột nhiên xuất hiện biển mây vạn trượng, Bạch tiên sinh ngồi đó, cụp mi cười, cậu cầm cây gậy, mặt đầy lông, ngây ngốc đứng ở trong lòng bàn tay của ông, xung quanh là những ngón tay ngọc ngà của Bạch tiên sinh, phía trong còn viết dòng chữ: Trịnh cute đã từng đến đây.

Sau đó 'rắc' một cái, cậu bị móng vuốt ông tóm lấy.

229.

Sau hôm chó ngố được bất ngờ giữ lại đó, Bạch tiên sinh dắt nó đi dạo, một người một chó, đến lúc quay về, chỉ còn có một người.

Trịnh Hòa đóng xong cái đinh cuối cùng, đang hạnh phúc thưởng thức hàng rào của mình, thấy Bạch tiên sinh quay lại liền hô: "Bạch tiên sinh, qua đây nhìn chút."

Bạch Ân 'thổi' qua như một u hồn.

Trịnh Hòa vỗ vỗ hàng rào: "Bạch tiên sinh, ông xem này, em dựng xong hàng rào rồi, giỏi không ? Về sau, chó ngố chắc chắn không thể chui vào vườn hoa nữa, đúng rồi, chó ngố đâu ?"

Bạch Ân mờ mịt nhìn Trịnh Hòa, lại nhìn tay mình, cuối cùng nhìn xung quanh, nói: "Mất."

Trịnh Hòa: "..."

230.

Trịnh Hòa nai nịt tận răng, đi ra ngoài tìm chó.

Bạch tiên sinh nghĩ mãi vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ông bảo người phụ trách giám thị mình – Kiệt Tử – báo lại chuyện xảy ra lúc đó. Kiệt Tử trả lời xong liền cúp máy rất lạnh lùng, một phút sau, hòm thư của ông có một lá thư chưa đọc.

Bạch Ân vốn đang khó chịu vì thái độ của đó, định tìm cớ trừ tiền lương của cậu ta, nhưng vừa đọc thư, cơn giận liền bay hết.

Phía trên cùng có tên bác sĩ, bên dưới đính kèm tập tin, đó là đoạn video quay lại đoạn trí nhớ Bạch Ân bị mất, chẩn đoán của bác sĩ và những suy luận về bệnh tình của ông. Bật đoạn video lên, góc nhìn từ trên xuống, Bạch Ân thấy mình dắt chó ngố, sau đó tựa vào gốc cây ngủ, con Husky ngốc như Trịnh Hòa liếc nhìn mình một cái rồi phe phẩy đuôi đi chơi.

Bệnh án chỉ có một câu cụt lủn như thế, nếu họ không ký tên của mình lên, việc đầu tiên Bạch tiên sinh làm đó là sa thải họ, nhưng cái 'XD' phía sau nghĩa là sao ? Tên bệnh viết tắt ?

Bạch tiên sinh kéo xuống xem tiếp, dưới một khoảng trống to đùng, có một câu: "Nhìn đến 'XD' nhớ nghiêng trái 90 độ nha ~"

Ông nghiêng đầu.....

Nhưng vẫn không hiểu cái đó là gì.

Bạch tiên sinh với trí tưởng tượng kém và bộ óc động kinh, bó tay trước ngôn ngữ mạng.

___________

Ngáo:

(1) 'No zou no die' là một cụm từ có nghĩa là 'không tự tìm đến rắc rối, thì sẽ không chết', kiểu như 'tự tìm đường chết' hay 'ngu thì chết đó'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net