256-260

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

256.

Bác sĩ giở bệnh án ra, tìm một chỗ ngồi xuống, hỏi: "Đầu ngài có đau không?"

"Cũng tạm." Bạch Ân không tìm thấy ghế liền cởi giày, ngồi lên giường, hơi ngả ra phía sau.

Thực ra, theo trình tự bình thường Bạch Ân sẽ bị cách ly hoặc dùng dây trói lại, nhưng bác sĩ đã theo Bạch Ân tám năm, hắn biết rõ về bệnh nhân này của mình. Bạch Ân là kiểu người thông minh siêu việt, dù tâm thần có vấn đề cũng sẽ ngụy trang thành người bình thường. Hắn có thể khẳng định, nếu tình trạng tâm lý của Bạch Ân có chuyển biến xấu, những kẻ dùng tiền thuế của dân để uống rượu đỏ, ăn beef steak sẽ không nhàn nhã như giờ.

"Tôi đã kiểm tra cơ thể ngài, trên lý thuyết, chuyện này đáng lẽ không xảy ra, ngài có thể cho tôi biết, trước khi phát bệnh, cơ thể ngài có gì cảm thấy bất thường sao? Hoặc là ở vấn đề tâm lý."

Bạch Ân thản nhiên nói: "Tôi thấy có người hôn Trịnh Hòa, sau đó, tim đập rất nhanh, rồi tôi bất tỉnh."

Bác sĩ nhớ lại: "Trịnh Hòa là cái cậu vừa đi ra?"

"Đúng, " Bạch Ân nói thêm: "Cậu ấy là người yêu của tôi."

Bác sĩ nhìn ông, thực chẳng biết nói gì: "Ngài đừng nói với tôi là, vì chút chuyện nhỏ đó mà ngài phát bệnh như thế."

Bạch Ân tỏ vẻ khó hiểu: "Người yêu tôi bị 'người khác' hôn mà là chuyện nhỏ? Cậu ấy là của tôi."

Bác sĩ đỡ trán: "Được rồi, thả lỏng, tiên sinh....được rồi, có lẽ bị cắm sừng là một chuyện rất lớn, nhưng khi nãy tôi đã thấy thái độ của cậu Trịnh đối với ngài, tôi có thể khẳng định, cậu ấy không phản bội ngài, hoặc là...."

Bạch Ân ngắt lời: "Tôi tin bảo bối sẽ không phản bội tôi."

Bác sĩ hỏi: "Thế ngài còn lo lắng điều gì? Đến nỗi ngất đi như thế."

Bạch Ân nhếch nhếch môi, vẻ mặt gượng gạo, quay sang một bên: "Tôi nghĩ....có lẽ do ghen."

Bác sĩ: "..."

"Cốc cốc."

Y tá gõ cửa, tiến vào, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ đã kê đơn thuốc chưa?"

Bác sĩ xé đơn thuốc đã được viết sẵn trước khi vào cửa, nói với Bạch tiên sinh: "Tôi cảm thấy, thuốc nào cũng không chữa được bệnh cho ngài, ngài cần — rộng lượng hơn."

"Tôi sẽ, " Bạch Ân nghĩ một hồi, lại nói: "Nhưng tôi vẫn không chịu được việc Trịnh Hòa quá thân thiết với người khác."

"Tùy ngài." Bác sĩ đành cam chịu: "Cứ thế này, trừ phi ngài nhốt Trịnh Hòa lại, không thì ngài sẽ điên mất, ngài nên nhờ bác sĩ tâm lý riêng của mình tư vấn, tôi bất lực rồi."

Cửa đóng.

Bạch Ân tựa vào đầu giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Mái tóc nâu của ông rủ xuống, vài sợi vương trên trán, làn da ông trắng bệch, hốc mắt sâu khiến cho quầng đen xung quanh không quá rõ. Tâm tình của Bạch Ân bây giờ giống hệt vẻ ngoài của ông, ngập nguy cơ và không khống chế nổi.

"Nhốt lại sao?" Ông lẩm bẩm: "Nghe không tệ."

257.

Phòng bệnh an tĩnh, hai chân, bụng và phần khuỷu tay của Bạch Ân bị cột vào giường, nhìn có vẻ không bình thường lắm, đặc biệt khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc phân công công việc cho Tang Bắc của ông.

Trịnh Hòa ngồi bên giường gọt táo như một cô vợ đảm, sau đó, cắt táo thành từng miếng nhỏ, đặt lên đĩa: "Ông ăn chút nhé?"

Bạch Ân lắc đầu: "Không ăn."

"A, " Trịnh Hòa nghe lời, cầm dĩa lấy một miếng, cho vào miệng mình, nhai rốp rốp một lúc mới nói: "Vị cũng được." Sau đó, cậu lấy một miếng đặt bên miệng Bạch tiên sinh. Bạch Ân và Tang Bắc đang bàn bạc rất nghiêm túc, chăm chú, ông bất giác ăn miếng táo lúc nào không biết. Trịnh Hòa thấy Bạch Ân đã nuốt táo vào bụng liền đút tiếp.

Bạch Ân mở miệng ra, đột nhiên ông ý thức được mình đang làm gì, liền yên lặng nhìn gương mặt nịnh nọt của Trịnh Hòa, rốt cuộc vẫn ăn táo.

Tang Bắc hỏi: "Bạch tiên sinh, ngài cho rằng hiện tại có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không?"

Bạch Ân vô cảm nói: "Cậu nghĩ việc này cần tôi tự mình giải quyết sau khi ra viện sao, chẳng nhẽ cấp dưới của tôi vô dụng đến thế."

"Việc này không có quan hệ trực tiếp với tôi, " Tang Bắc đấu trí đấu dũng cũng Bạch tiên sinh: "Ngài là lão đại, BEACHER là nhà của ngài. Dù chúng tôi có thể giải quyết việc này, nhưng đối phương chắc chắn sẽ tạo áp lực cho chúng ta, đó không phải phương án tốt nhất."

"Tôi đang nằm viện." Bạch Ân lạnh lùng nói.

Dù trước giờ Trịnh Hòa chưa từng xen vào công việc của Bạch tiên sinh, nhưng nghe đến thế, cậu không nhịn được mở miệng: "Đúng thế, Bạch tiên sinh còn bận mà, không có phương án khác sao?"

Tang Bắc bình tĩnh đáp lại: "Bạch thiếu gia, ngài là Lão đại của BEACHER, cần phải có trách nhiệm, chúng tôi đều dựa vào ngài để sống mà."

Bạch Ân nhìn Tang Bắc.

Tang Bắc nói tiếp: "Nhìn tôi cũng vô dụng, ngài mau phối hợp điều trị cho tốt, ra viện sớm. Tôi đã tăng ca hơn bốn mươi tiếng, hiện tôi cần một chiếc gói mềm mại và một phòng tắm thoải mái."

Trịnh Hòa đột nhiên cảm thấy Bạch tiên sinh có chút quá đáng, nhưng cậu không dám nói ra.

"Thôi được rồi, " Bạch tiên sinh nói: "Tôi chuyển nhượng BEACHER, cho các cậu kỳ nghỉ vĩnh viễn, thế nào?"

Trịnh Hòa liếc nhìn Bạch tiên sinh.

Tang Bắc nói: "Ngài đừng cáu kỉnh được không? Dù ngài muốn bán cũng chưa chắc có người dám mua."

"Thế cậu bảo tôi làm gì giờ." Bạch Ân hừ lạnh, kéo tay Trịnh Hòa: "Tôi muốn nghỉ ngơi, ngay từ giờ."

Gương mặt Tang Bắc thoáng rúm ró.

Bạch Ân bỗng nhiên cười thành tiếng: "A, tôi nghe nói Tiết Thanh Hòa vẫn ở nhà cậu đúng không?"

Tang Bắc nhìn Bạch Ân thật cẩn thận.

Bạch tiên sinh nói: "Tôi có thể khiến cậu ta chuyển đi."

"OK!" Tang Bắc chợt ngừng lại, dường như vì anh cảm thấy mình đồng ý quá nhanh, liền vội sửa miệng: "Ừm...ý tôi mà, ngài quả thực nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Bạch Ân cười tủm tỉm: "Về đi, tôi sẽ tranh thủ giải quyết hộ chuyện của cậu trước."

258.

Dù Bạch Ân có che giấu thế nào, cái bản chất đa nghi vẫn toát ra từ chuyện này.

Trịnh Hòa lén hỏi Tang Bắc, nếu lần sau lại gặp chuyện như hôm nay thì cậu cần làm gì, dùng vũ lực để chống cự hay phương pháp khác.

Tang Bắc hỏi: "Cậu biết gì?"

"Biết gì ....là gì?"

"Võ vẽ ấy."

"A, " Trịnh Hòa nghĩ hồi lâu cũng không rõ mình biết gì, nói thầm: "Ừm, hồi đại học tôi có học Thái Cực quyền."

"Lĩnh vực y học thì sao? Cậu biết tiêm không?"

Trịnh Hòa trợn trừng mắt: "Sao có thể? Tôi có học đâu."

Tang Bắc thương tiếc nói: "Lần sau Bạch tiên sinh nổi điên, cậu cứ chạy đi là được, biết chưa?"

Trịnh Hòa: "... Cái này thì tôi biết."

259.

Vụ cãi nhau này chỉ khiến Bạch Ân và Trịnh Hòa gượng gạo trong mấy ngày, đến lúc Thành thiếu tới đón Trịnh Hòa, bầu không khí của hai người lại hường phấn và và tim tọt bay đầy.

"Anh tới rồi đấy à?" Trịnh Hòa vội đứng lên từ đùi Bạch Ân.

Bạch Ân ôm thắt lưng Trịnh Hòa không chịu buông tay, cười nói : "Không sao, ôm thêm chút đi."

Trịnh Hòa oán trách : "Ôm nửa giờ rồi, mau buông tay, em còn chưa thu dọn hành lý cho ông, cứ thế lúc nào mới về được."

"Vậy hôm nay khoan hẵng về."

"Ông thích bệnh viện luôn rồi sao? Thế đêm nay ông ở lại viện đi, em về một mình." Trịnh Hòa uy hiếp.

"Bảo bối, em càng ngày càng dữ với tôi." Bạch Ân thở dài: "Tôi tốt với em quá, nên em không biết kiêng dè gì sao?"

Trịnh Hòa không sợ Bạch tiên sinh, nghe thế còn cười nhạo: "Ông tốt với em chỗ nào chứ? Tốt chỗ nửa đêm vẫn đòi ôm em, hay ngày nào em cũng phải hầu hạ ông mà còn bị ý kiến nọ kia? Ông kể em nghe đi?"

Bạch Ân bị cậu chọc cười, Trịnh Hòa nhân cơ hội, tránh thoát tay ông, lùi ra khá xa, quay đầu nói với Thành thiếu: "Anh đợi chút, tôi sắp xếp hành lý xong rồi đi."

"Ừ." Thành thiếu nghĩ thầm, Bạch tiên sinh còn đang ở đây, anh dám nói 'không' sao, đành buồn bực xem đồng hồ, ngồi xuống.

Trịnh Hòa lầm bầm oán trách Bạch tiên sinh: "Ông không thấy em đang bận sao, phải tiếp khách chứ, em nhớ còn mấy giỏ hoa quả chưa đụng đến, ông đi rửa mấy quả đi."

Thành thiếu sợ quá, mình có tài cán gì mà khiến Bạch tiên sinh đi rửa hoa quả mời mình chứ, vội nói: "Không sao, không sao, tôi ngồi đây được rồi, không cần phiền phức thế."

"Thế tôi đổi cách khác không phiền phức." Bạch Ân lấy từ trong tủ một chai nước khoáng, vặn nắp bình rồi đưa cho Thành thiếu: "Này, uống đi."

Tuy biết Bạch tiên sinh chỉ làm cho có, Thành thiếu vẫn rất kinh sợ: "Thế....cám ơn ngài."

Trịnh Hòa lắc đầu, đi sang phòng bên cạnh.

Thành thiếu uống một hớp, chợt nhớ tới nhiệm vụ các sếp trên giao phó, thấm thỏm nói: "Bạch tiên sinh, ngài có hài lòng với Trịnh Hòa không?"

"Em ấy tốt lắm." vẻ mặt Bạch Ân chợt trở nên dịu dàng hơn nhiều.

Thành thiếu không biết mở miệng thế nào, nghĩ mãi, cuối cùng vẫn thấy nên hoàn thành nhiệm vụ được giao: "Chuyện là thế này, công ty chúng tôi có một nghệ sĩ mới ký hợp đồng, là thầy Dương giới thiệu, có thể coi là đàn em của Trịnh Hòa, ngài có muốn gặp một lần không?"

"Mấy chuyện này về sau bảo Trịnh Hòa nói với tôi." Bạch Ân nói.

Thành thiếu nói thầm trong bụng 'Ý của Bạch Ân là sao? Ông ấy ắt hẳn nghe hiểu ý của mình, vậy sao còn muốn dính dáng tới Trịnh Hòa?' Anh nói: "Tôi có ảnh cậu ấy đây, ngài muốn xem không?"

Bạch Ân nghiền ngẫm nhìn Thành thiếu: "Đây là truyền thống của câu ty cậu, hay có ai sắp đặt?"

Thành thiếu không hiểu hai cái đó khác nhau chỗ nào, lại sợ nói sai nên đành khai thật: "Trước từng có việc tương tự như thế, nhưng lần này là bên công ty trực tiếp yêu cầu tôi làm vậy."

"Giám đốc Tống nhà các cậu biết điều thật đấy." Bạch Ân nghĩ thầm, trước dám trực tiếp đối địch với mình, giờ phát hiện không mò được gì béo bở liền xoay sang nịnh bợ, tiếc là nịnh nhầm cách rồi.

"Di động của tôi bảo bối cầm rồi, cậu có số của giám đốc Tống chứ?" Bạch Ân hỏi.

"Có, ngài định....?"

"Ông ấy đã mai mối thế, tôi cũng phải tỏ thái độ chứ." Bạch Ân nói.

"A...vâng, mời ngài." Thành thiếu tưởng Bạch Ân định bao dưỡng cậu nghệ sĩ mới kia thật, trong lòng thấy kỳ kỳ. Anh thấy rõ Trịnh Hòa để ý Bạch Ân nhiều đến mức nào, cứ ngỡ mối quan hệ của hai người đã thực sự vững chắc, nào ngờ mình vừa nói thế, Bạch tiên sinh liền quyết định bỏ Trịnh Hòa, đúng là khiến người ta cảm thấy mất mát.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, Bạch Ân nói: "Tôi là Bạch Ân."

"Ai nha, " Tống Chấn Hào nhìn số hiển thị trên màn hình điện thoại, nghĩ trước nghĩ sau rồi mới cười ha ha, nói rất nhiệt tình: "Ra là lão Bạch, lâu rồi không gặp."

"Không lâu lắm." giọng nói của Bạch Ân thực lạnh lẽo: "Tôi thấy dạo gần đây Trịnh Hòa bận bịu lắm, cậu ấy phát triển thế nào rồi?"

"Người của ông, đương nhiên tôi quan tâm chăm sóc cẩn thận. Gần đây cậu ấy còn ký hợp đồng với một tác phẩm điện ảnh mới mà, chừng mai sẽ khởi quay, phần tài chính thì nhờ cậy lão Bạch rồi."

"Được thôi, tôi nghe nói "Xuân Kiếp" sắp được phát sóng? Bản quyền bán cho ai?"

"Kênh XX, yên tâm đi, chắc chắn không phải bù lỗ."

Thành thiếu ở bên cạnh, nghe hai người nói chuyện chẳng hiểu đâu với đâu, chẳng phải Bạch tiên sinh khi nãy vẫn nói chuyện bao dưỡng với mình sao? Sao bỗng nhiên lại bàn bạc về con đường phát triển của Trịnh Hòa?

Bạch Ân và giám đốc Tống nói chuyện tào lao hồi lâu, không câu nào không liên quan tới Trịnh Hòa. Sau khi cúp máy, Bạch Ân nói với Thành thiếu: "Về sau, những chuyện như thế này cậu không cần hỏi tôi, cứ từ chối đi, giám đốc Tống cũng sẽ không nhắc tới chuyện như thế nữa."

Lúc này Thành thiếu mới biết, ngay từ đầu, Bạch tiên sinh đã không hề có ý định bao dưỡng người mới.

260.

Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh đều rất bận .

Nhưng hình thức bận của hai người hoàn toàn khác nhau. Trịnh Hòa tất tả ngược xuôi quay tiết mục, quảng cáo, rồi chuẩn bị cho bộ phim mới. Bạch Ân thì bận tìm cách hóa giải những kế sách của địch cùng với làm thế nào để ép được càng nhiều giá trị thặng dư từ cấp dưới.

Đám người đó không thể theo dõi Bạch Ân chằm chằm cả ngày, nhưng Bạch Ân quả thực cho người chạy theo mông họ 24/24. Điều này dẫn tới hậu quả, Bạch Ân càng ngày càng rảnh, còn Trịnh Hòa càng ngày càng bận.

"Em về rồi." Trịnh Hòa hôn lên mặt Bạch Ân, cởi áo khoác rồi ngáp một cái: "Hôm nay tới xem trường quay, cảnh đẹp lắm, đợi lần sau nghỉ phép, chúng ta tới chơi được không?"

"Chỗ nào?"

"Ừm....để em nghĩ xem, Đức viên, hình như thế." Trịnh Hòa mệt mỏi, ngồi phịch xuống tấm thảm trải sàn, gối đầu lên sa lông nghỉ ngơi.

"Gần đấy, tôi từng tới rồi."

"Nghe bọn họ bảo còn có suối nước nóng, rất tốt cho sức khỏe. Lúc bị bệnh, ông gầy sụp đi." Trịnh Hòa đau lòng nói: "Phải bồi bổ lại, gầy quá."

"Đâu có." Bạch Ân cởi áo sơ mi cho Trịnh Hòa nhìn cơ ngực mình.

Trịnh Hòa không kìm lòng nổi, dời tầm mắt xuống cơ bụng tám múi của ông, bối rối: "Bạch tiên sinh, giờ em mệt lắm, đừng dụ dỗ em được không? Em không còn sức abc nữa."

Bạch Ân nhún vai: "Được rồi." Khi nãy, ông quẳng bừa áo sơ mi ra một chỗ, trùng hợp thế nào lại ở phần sa lông phía sau Trịnh Hòa. Ông rướn người qua lấy áo, không lấy được, lại khiến áo rơi ra sau. Bạch tiên sinh đặt đầu gối lên ghế, duỗi tay lấy, rốt cục nhặt được áo nhưng ông lại phát hiện, 'phần dưới' của mình dán rất gần cằm Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nhìn cơ bụng tám múi càng ngày càng tiến tới trước mặt mình, rốt cuộc vẫn chịu thua trước dục vọng —– cậu đưa tay, sờ sờ chúng.

Thấy động tác của Trịnh Hòa, ông cười thành tiếng. Bạch tiên sinh dịch xuống dưới, một tay cầm bàn tay Trịnh Hòa, cho vào trong quần mình, tay khác túm tóc cậu, để cậu dính sát vào rồi cọ xát cơ bụng lên mặt Trịnh Hòa.

"Bạch....Bạch tiên sinh." Trịnh Hòa ngẩng đầu lên nhìn ông.

"Thích sao?"

"... Ưm."

Giọng Bạch Ân trở nên khàn khàn: "Tôi có tốt với em không?"

"Tốt." giọng Trịnh Hòa run rẩy.

"Ngoan, nào, " hai tay Bạch Ân túm vào hõm vai Trịnh Hòa, kéo cậu lên, Trịnh Hòa quấn chặt lấy ông theo phản xạ, trái tim gõ trống uỳnh uỳnh.

"Em, em nặng lắm." Trịnh Hòa có chút ngượng ngùng. Mỡ trên bụng cậu càng ngày càng nhiều, tuy luôn mồm nói muốn tập thể hình như vừa được nghỉ, cậu liền quên, cái này thành thói quen luôn rồi.

"Không nặng." Bạch Ân xoa xoa phần mông mềm mại của cậu, xoay người ngồi xuống ghế, vẫn để Trịnh Hòa ôm lấy mình.

Ông thích cảm giác Trịnh Hòa chỉ có thể dựa vào mình, nó gần như một sự thỏa mãn đầy biến thái.

Hôm nay Bạch Ân đã thấy người đàn ông hôn Trịnh Hòa, một diễn viên tên Âu Dương Chí. Cậu ta trẻ, anh tuấn, hơn nữa cũng có cơ bụng tám múi.

Vốn ông chỉ định trừng phạt cậu ta chút thôi, không định gây thương tổn lên xác thịt, nhưng vừa nhìn thấy ngoại hình ấy, lòng ông nảy lên lòng ghen tị sâu sắc. Nếu ông trẻ hơn một chút, nếu ông không mắc chứng bệnh tâm thần này, ông tin mình có thể đem tới nhiều hạnh phúc hơn cho Trịnh Hòa.

Tình cảm của Bạch Ân đối với Trịnh Hòa trừ bỏ sự 'chiếm hữu', 'đồng thuận' còn có lòng 'biết ơn'.

Ông giống như một tín đồ không quá trung thành, giờ đang liều mình đoạt lấy hi vọng duy nhất của mình, vừa khao khát sự tồn tại của cậu, lại muốn hủy diệt cậu. Ông vĩnh viễn chìm trong mâu thuẫn, ông không muốn bất cứ kẻ nào biết tình cảm mình dành cho Trịnh Hòa sâu đậm đến mức nào. Nếu Trịnh Hòa là dòng suối mát trong giữa cây rừng xanh tốt, ông chính là vũng nước lặng nhơ nhuốc, thối tha chứa đầy rong rêu.

Ông sợ khi Trịnh Hòa biết tình cảm của mình dành cho cậu không phải là yêu, mà là một thứ tình cảm khác, cậu sẽ rời khỏi ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net