306-310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

306.

Có Bạch tiên sinh chặn phía trước, dù có nhiều kẻ thèm thuồng dự án 'Khai thác Nguyên thạch', muốn lao vào chia sẻ ích lợi, nhưng tới lúc đầu tư thật, không ai dám dám thò tiền vào.

Cục trưởng Trương chẳng biết làm sao. Dự án ổn thế, còn có thể kiếm công trạng, thế mà hơn nửa năm rồi mà máy móc chưa được chuyển đến! Phía trên đẩy đến một người, nhưng là người này thích tạo thành tích, vừa tới thành phố H chưa được nửa tháng đã bắt đầu vội vã ra tay. Bước đi đầu tiên chính là khu làng chơi càng ngày càng hỗn loạn ở phía tây thành phố.

Gã lo lắm, cứ thế này, dự án 'Khai thác Nguyên thạch' không biết còn nằm trong tay mình không, nhỡ đâu bị chuyển cho người khác, thì có khác gì làm không công cho người ta hưởng !

Càng nghĩ, gã càng thấy không thể bỏ qua chuyện này. Một lần tình cờ, gã nghe được vị quan trung ương kia tra đến BEACHER, liền hí hửng liên lạc với Bạch tiên sinh.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Ân tận hưởng cuộc sống nhàn nhã trong biệt thự cùng Trịnh Hòa.

Sáng 7 giờ dậy, dắt chó đi dạo. Lúc về đến nhà, Trịnh Hòa đã làm xong bữa sáng, hai người no nê xong thì ngồi thảm xem ba tập "Xuân Kiếp" được chiếu liên tục trên TV. Chiều là thời gian hoạt động tự do. Bạch tiên sinh thường ở trong thư phòng, giải quyết công việc vào lúc này. Gần đây, ông đang tiến hành rút dần thế lực ở những ngành bất hợp pháp, nhưng "Kho tin" thì vẫn phải giữ nguyên. Điều này khiến Tang Bắc khó xử, anh cần có chỉ thị của Bạch tiên sinh để làm việc. Trịnh Hòa ở dưới tầng, dọn dẹp xong thì ngủ đến lúc Bạch tiên sinh hoàn thành công việc.

Ngày nào cũng thế. Chỉ cần đưa mắt là thấy được Trịnh Hòa, điều này khiến Bạch tiên sinh thực thoải mái. Ông thích cuộc sống hiện tại, thậm chí còn không muốn lo nghĩ gì chuyện của BEACHER. Ông là người thanh tâm quả dục, không thích nam, không thích nữ, cũng không có hứng thú với tiền tài, quyền lực, ngoại trừ Trịnh Hòa. Từng có một quãng thời gian dài, Bạch Ân tin rằng mình là một đống nguyên tử, do các nguyên tố cấu thành và tổ hợp với nhau. Bản thân ông như một chuỗi số liệu, có hạn sử dụng chừng 80 năm, sau đó sẽ bị phân giải.

Điều này khiến các bác sĩ tâm lý của ông vô cùng lo lắng, họ sợ có một ngày, Bạch Ân sẽ cắt cổ tay tự sát. May mà, Trịnh Hòa xuất hiện đúng vào quãng thời gian đen tối nhất của ông. Chính Trịnh Hòa cũng không biết, mình đã làm một việc to lớn nhường nào. Ít nhất thì cậu cũng giúp mấy ông bác sĩ có được giấc ngủ ngon sau mấy tháng dài căng thẳng.

Mà lúc này, Bạch Ân đang dùng vẻ mặt rất quỷ dị nhìn hòm thư điện tử. Trịnh Hòa đẩy cửa vào, rót thêm nước ấm cho ông, thấy thế liền hỏi: "Ông xem gì mà kích thích thế? Ngực em à ?"

"Xem cái đó tôi còn kích thích hơn." Bạch Ân thu nhỏ cửa sổ trình duyệt xuống, ôm Trịnh Hòa vào lòng.

Trịnh Hòa nhìn đoạn chữ hiện trên thanh taskbar : hòm thư XX.....Cậu thầm nghĩ, Bạch tiên sinh ngây thơ thật, xem hòm thư mà cũng vui như thế.

Cậu không hề biết, phía đầu bên kia của hòm thư đó, là một cục trưởng Trương đang cuống cuồng.

"Làm ơn cho tôi gặp Bạch tiên sinh, tôi sẽ cung cấp cho ông ấy ích lợi cao nhất." cục trưởng Trương nói.

Tang Bắc bấm nút 'đăng xuất', ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên mặt mũi đỏ bừng trước mặt: "Tôi sẽ, ngài yên tâm."

307.

Bạch Ân quyết định kết hôn với Trịnh Hòa, vậy nên ông đi gặp bác sĩ tâm lý nhờ cố vấn.

Hai chuyện này nghe có vẻ không liên quan, nhưng đối với Bạch Ân thì ông chỉ cần người để hỏi thôi.

Ông thường xuyên có những ý nghĩ bất thường, nhưng chính mình lại hồn nhiên không nhận ra, đợi đến lúc xong xuôi hết rồi, sự thật xấu xí bày ra trước mắt thì ông mới nhận ra quyết định đó không tốt đẹp như mình tưởng tượng. Vậy nên, sau đó, ông sẽ vạch ra rất nhiều kế hoạch để bù lại sự không tốt đẹp đó.

Bạch Ân biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đối với việc kết hôn này, ông nhất định phải khiến nó thực hoàn hảo. Lòng tự trọng khiến ông không thích nói ra suy nghĩ của mình cho người khác. Thế nên trong mắt ông, bác sĩ tâm lý là một lựa chọn không tồi.

"Trịnh Hòa, chúng ta ra ngoài một lát." Bạch Ân thôi không ôm Trịnh Hòa đang rửa chén nữa, nói, "Em chuẩn bị đi."

"A." đã mấy hôm rồi Trịnh Hòa không ra khỏi cửa, cậu có chút ngơ ngác, thậm chí còn không muốn ra ngoài, "Đi đâu nha ?"

Bạch Ân muốn tới chỗ bác sĩ. Thực ra ông đi một mình cũng được, nhưng có lẽ gần đây, ông đã mê đắm cảm giác an lòng khi cầm tù Trịnh Hòa, vậy nên, bỏ cậu lại một mình khiến ông cực kỳ khó chịu. Ông nghĩ một hồi rồi nói, "Chỗ nào cũng được, trung tâm thương mại được không? Tôi đưa thẻ tín dụng cho em."

Trịnh Hòa thấy khó hiểu, sao Bạch tiên sinh phải ngần ngừ mấy giây như thế. Bạch Ân sẽ không để người đối diện nhận thấy mình chần chừ – điều sẽ khiến người đó cảnh giác. Cậu từng thấy thói quen này ở rất nhiều người thành công, vậy nên, Trịnh Hòa rất cẩn thận, cậu hỏi: "Thẻ ông cầm là được, lúc tính tiền đưa em, sao hôm nay bỗng dưng lại muốn đi trung tâm thương mại?"

"Tôi không đi cùng em, tôi định qua bệnh viện. Em dạo trung tâm thương mại một lúc, muốn mua gì cứ mua, xong việc tôi đến đón."

Trịnh Hòa lo lắng: "Chẳng nhẽ ông lại đau đầu."

Bạch Ân vỗ tay cậu an ủi: "Không phải, kiểm tra theo thông lệ mà thôi." Ông không muốn nói với Trịnh Hòa mình muốn gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ trong tiềm thức, ông cho rằng, việc kết hôn cùng bảo bối mà cũng phải hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý rồi mới quyết định, là sự không trung thành với tình yêu.

"Thế em đi cùng ông."

Trịnh Hòa nói đúng như những gì Bạch Ân đã đoán trước.

Ánh mắt ông trở nên dịu dàng.

Bất cứ lúc nào, cậu ấy cũng làm những chuyện khiến ông ấm áp. Ông nói: "Không cần, tôi đi một chút thôi, mấy chỗ như bệnh viện em đừng tới nhiều. Hơn nữa, để em đợi ngoài cửa khiến tôi bất an."

"Vậy....em đợi ông trong xe." Trịnh Hòa vẫn kiên trì.

"Thế thì có khác gì đợi ngoài cửa đâu? Bảo bối, em còn thế là tôi không đi viện nữa đâu." Bạch Ân biết Trịnh Hòa rất lo cho bệnh tình của mình. Lúc trước, ngày nào ông cũng chăm chỉ uống thuốc là do cậu căn đúng giờ để tới đưa nước.

Trịnh Hòa đành nhượng bộ: "Aiz....thôi đành thế." Cậu nhịn không được, nói thêm, "Kiểm tra xong nhớ gọi cho em."

Bạch Ân đột nhiên cảm thấy mình như động vật quý hiếm. Ông cười nói: "Được rồi."

308.

Bác sĩ tâm lý cảm thấy bệnh nhân Bạch tiên sinh của mình đúng là một người kỳ quái.

Ha ha ha ha ha ha.

Kết hôn cũng phải lôi ra bàn luận với mình. Đúng là có một không hai.

Nhưng bằng y đức cao quý của bản thân, ông quyết định hỏi nghiêm túc để biết cái người xui xẻo sắp kết hôn với Bạch tiên sinh có hợp với ông không. Nếu hợp, phải tác hợp cho họ, nếu không hợp, càng phải nhiệt tình tác hợp.

Với phẩn tử nguy hiểm có vẻ ngoài đạt AA+, nhưng não chưa đủ điểm tiêu chuẩn như Bạch Ân, bác sĩ cho rằng, người xui xẻo đó phải lấy xã tắc làm trọng, làm một Lôi Phong (1) thời hiện đại.

"À, Bạch tiên sinh, ngài có thể cho tôi biết tên của người đó sao?" Bác sĩ tâm lý giả bộ nghiêm túc.

"Trịnh Hòa." Bạch Ân nói xong, lại bồi thêm, "Tôi mong ông hỏi nhanh lên, em ấy còn đang chờ, cám ơn."

"Tình cảm của ngài và cô ấy mặn nồng thật...." bác sĩ tâm lý thuận miệng nói, ông mở bệnh án của Bạch tiên sinh ra, rồi ngẩng phắt đầu dậy, "Trịnh Hòa là nam?"

Bạch Ân gật đầu : "Đúng vậy, tôi kiểm ra rồi, chắc chắn đấy."

Bác sĩ tâm lý vừa nghĩ 'hai người này không hợp' đã bị câu nói của Bạch tiên sinh làm cho cái mặt ngơ ra 囧. Ông không kìm lòng được, bắt đầu đoán xem Bạch tiên sinh kiểm tra bằng các nào. Tiếc là dung lượng não quá lớn, nội dung 18+ tưởng tượng ra hơi nhiều, khiến cho ông suýt chút nữa cháy RAM.

"Quả là đáng ngạc nhiên, " mồ hôi lạnh của vị bác sĩ chảy ròng ròng khiến kính mắt ông trượt xuống một chút, "Nhưng nếu là ngài, thì cũng không bất ngờ lắm, được rồi, ý của tôi là – đối với chuyện này, tôi nên đặt ngài làm điểm xuất phát. Nếu ngài định kết hôn với cậu Trịnh vì muốn một cuộc hôn nhân hoàn hảo, thì......"

Bác sĩ chưa dứt lời, Bạch Ân đã nói: "Không, tôi không cần hôn nhân, tôi chỉ muốn trói cậu ấy lại thôi, dùng mọi biện pháp và thủ đoạn."

"Thế ngài còn do dự làm gì, kết hôn đi, hai người sẽ hạnh phúc." Vị bác sĩ tâm lý nói ra câu chốt thực vô trách nhiệm, vậy mà lại không thèm áy náy chút nào.

Bạch Ân mỉm cười, gật đầu: "Cám ơn lời đề nghị của ông."

Ông đứng lên, lúc cầm áo khoác, quay đầu lại nói thêm: "Tôi sẽ trả tiền thưởng gấp đôi cho lần gặp này."

Vị bác sĩ bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Bạch tiên sinh thực sự rất thích người tên Trịnh Hòa đó. Ông biết Bạch Ân cũng chừng bốn năm, nhưng chưa từng thấy ông ta sung sướng thế bao giờ.

309.

Sau cuộc gặp gỡ có cũng như không ấy, Bạch tiên sinh rốt cuộc cũng chiếm được kết luận khiến ông yên lòng.

Ông không phải một cậu trai hai mươi hấp tấp, dù hiện tại Bạch tiên sinh rất muốn báo cho Trịnh Hòa tin này, nhưng ông biết, hiện tại trên cổ mình treo một lưỡi dao sắc bén, không biết lúc nào ông sẽ rời khỏi thế giới này. Đến khi ấy, Trịnh Hòa sẽ thế nào?

Ngay từ khi ý nghĩ kết hôn dấy lên trong óc Bạch Ân, ông đã liệt ra hàng loạt những vấn đề cần giải quyết.

Tây khu phải bỏ. Chức nghiệp chính của Bạch Ân là kinh doanh 'Kho tin'. Đạt đến trình độ như ông, tiền cũng không đủ mua những tin tức Bạch Ân có. Bạch Ân có thể thiếu bất cứ thứ gì, nhưng không thiếu tiền. Vậy nên, ngoại trừ tòa nhà BEACHER, mọi lĩnh vực khác đều phải chuyển nhượng hết, không để lại tai họa nào.

Bạch Ân đang chơi một bàn cờ rất lớn. Kẻ địch núp trong bóng tối, thỉnh thoảng vụt lao ra, chọt ông một cái rồi lại trốn đi. Bạch Ân không phải người dễ tính. Ông đã ghét cái trận đấu không có thắng bại này. Miếng thịt mỡ màng trong mắt đối phương chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao đối với Bạch Ân. Nếu cây to đón gió khiến ông rước lấy tai họa, thì Bạch Ân thấy, đã đến lúc mình vứt bỏ nó rồi.

Sau khi các thành viên trong ban giám đốc biết Bạch tiên sinh chuẩn bị buông Tây khu, chuyển sang đầu tư dự án 'Khai thác Nguyên thạch', không ai dị nghị, mọi người đều ngoan ngoãn chấp hành.

Họ là thành viên ban giám đốc của BEACHER, nhưng thân phận quan trọng hơn là nguyên lão của tổ chức. Họ là thành viên quan trọng nhất của "Kho tin", cũng là tâm phúc của Bạch Ân.

Bạch Ân đã dự tính tới mọi trường hợp ngay từ đầu, ngay cả cái tính cách thất thường và những chuyện có lẽ không bao giờ xảy ra. Ông ghét sự phản bội, thế nên, ông không để kẻ nào có cơ hội bước vào vương quốc của ông. Đã từ lâu, ở thành phố H này có người từng nói: BEACHER là một tòa tháp, chân tháp chồng chất kho tàng quý báu, đỉnh tháp đứng một ác ma.

Nói văn hoa là thế, nói trắng ra là: đừng dại mà chọc vào BEACHER. Có lẽ, vị quan cấp trên mới tới kia, mãi đến giờ mới thấu hiểu được điều này.

"Sao cơ?!" Người đàn ông trung niên hơi gầy nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, "Không điều tra được chút nào?! Sao lại có chuyện đó được chứ?"

Người phụ nữ sợ hãi nói: "Không phải không điều tra được, mà là với khả năng hiện tại của chúng ta, không thể đụng tới nhưng tin tức đó. Tôi đã thử rất nhiều cách nhưng đều không hiệu quả."

"Sao lại thế? Sao lại thế?" Người đàn ông thì thào. Ông đã quen với phương thức như sấm rền gió cuốn. Ông đến từ trái tim của nước C, tự nhận mình có nhiều phương pháp, thủ đoạn hơn mấy ông quan ở đây rất nhiều. Hơn nữa, ông có phải bị ghẻ lạnh gì đâu, thuyên chuyển công tác thôi, ai biết được tương lai thế nào chứ? Ngay cả những người ở thành phố H này đều phải nể trọng ông, sợ sau này ông thăng chức, chỉ cần nói một câu cũng đủ khiến người ta khốn đốn.

"Tôi thấy....ngài nên đi nói chuyện với người bên đó đi, kiến nhiều cũng cắn chết voi. Chúng ta còn chưa đứng vững ở nơi này." Người phụ nữ nói.

"Không!" Vị quan trung ương quát, "Biết bao ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi! Tôi không thể lùi bước vào thời điểm quan trọng thế này. Đổi phương án khác đi, phải tóm được vụ này! Đây là niềm hi vọng của chúng ta, chúng ta tới đây để điều tra những kẻ đó!" Người đàn ông hung tợn nói.

Nhìn gã ngoan cố thế, lời khuyên nghẹn lại trong cổ họng người phụ nữ, không thốt nên được.

310.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong cuôi, Bạch Ân bắt đầu cầu hôn Trịnh Hòa.

Ông chọn một cặp nhẫn bạch kim mình thấy vừa mắt; ông ký nhận thịt bò – cho bữa tối lung linh ánh nến – được chuyển bằng máy bay tới; ông hẹn báo thức để lúc đó có thể lấy chai rượu quý nhất trong tủ rượu của mình, để còn decanting (2) đúng lúc ; điều quan trọng nhất là – trang trí cho văn phòng trên tầng BEACHER cao nhất của ông.

Đây là nơi Bạch Ân thích nhất, mỗi lần nhốt mình trong căn phòng kín mít và tối om này, ông lại thấy thực thoải mái.

Ông chuẩn bị đủ loại dụng cụ lên tường, kê một cái giường thật lớn, được đóng định chặt xuống sàn. Để Trịnh Hòa khỏi trốn, ông còn khóa chặt còng tay vào chân giường. Trừ phi cậu ấy thành đại lức sĩ, không thì chạy đằng trời.

Bạch Ân bận bịu mấy ngày rồi cũng xong. Ông thực hài lòng với sự chuẩn bị của mình. Ít nhất thì, dù Trịnh Hòa không chấp nhận lời cầu hôn, ông có thể khóa chặt cậu trong căn phòng này, khiến cậu mãi mãi thuộc về mình.

Ông cảm thấy điều này thực lãng mạn, Trịnh Hòa chắc chắn sẽ kinh – hỉ. Tiếc là, sau này Trịnh Hòa nhớ lại, 'kinh' thì có, còn 'hỉ', buồn quá hóa 'hỉ' có tính không ?

Bữa tối diễn ra đúng theo kế hoạch. Trịnh Hòa nhận thấy trạng thái cảm xúc rất tốt của Bạch Ân, hỏi: "Có chuyên gì thế? Sao bỗng dưng ông vui vậy."

Khóe miệng Bạch Ân cong lên: "Sao em đoán được tôi đang vui?"

"Cần gì đoán? Liếc cái là thấy mà." Trịnh Hòa nói.

"Em luyện kỹ năng này từ lúc nào thế? Sao tôi không biết."

Trịnh Hòa nói: "Đương nhiên rồi, 'hỏa nhãn kim tinh'(3) của em dùng để đối phó ông mà. Cho ông biết thì chẳng phải công cốc sao, em không ngu thế đâu."

"Tôi không tin em chỉ liếc mắt một cái là biết tôi vui hay buồn." Bạch Ân hồi đáp.

"Em không những thấy được cảm xúc của ông, còn thấy được suy nghĩ của ông nữa." Trịnh Hòa chỉ vào hai mắt của mình, "Siêu năng lực đó, ông biết không? Về sau đừng có giở trò sau lưng em, em liếc cái là biết tất!" Trịnh Hòa cố tình nói thật huyền diệu.

"Thế em biết tôi đang nghĩ gì sao?" Bạch Ân ung dung nhìn Trịnh Hòa. Giờ trong đầu ông tràn ngập ý nghĩ, sau khi cầu hôn, mình sẽ hoàn toàn có được cậu; rồi phải làm sao để in dấu vết của mình lên người cậu. Đôi khi, chính Bạch Ân cũng không chịu nổi bản thân mình, nhưng ông không thể thay đổi.

Trịnh Hòa nhìn bữa tối trước mặt, nói như đúng rồi: "Ông đang nghĩ xem vị của miếng thịt bò đó có ổn không. Một mặt chín một mặt sống, ông nghi ngờ vị của nó, thế nên đang suy nghĩ rất nghiêm túc về chuyện này."

"Gần gần thế." Lòng dạ ông không đặt trên đĩa ăn, ông đang nghĩ, mình cần tìm cơ hội nào để chuốc thuốc Trịnh Hòa, ông phải dẫn cậu tới BEACHER, ông không hài lòng với bất kỳ chỗ nào khác, ngay cả trong căn nhà này.

"Ông thấy chưa, em hiểu ông lắm mà." Trịnh Hòa cười hì hì, dường như khi Bạch tiên sinh vui, cậu cũng vui theo.

Bạch Ân rót rượu cho Trịnh Hòa, hỏi: "Sao em không uống ?"

Trịnh Hòa bối rối: "Em không biết uống."

Phần mép ly rượu Trịnh Hòa cầm đã bị Bạch tiên sinh bôi thứ thuốc ngủ ông thích nhất. Ông lặng lẽ cầm bình rượu lại, đứng lên, nói: "Thế tôi đi lấy trước trái cây cho em, em thích vị gì? Nho nhé ?"

Đêm nay, Bạch Ân nhất quyết phải thực hiện được kế hoạch. Ông cảm thấy, nếu bỏ lỡ cơ hội này, mình sẽ bỏ lỡ rất nhiều thức khác. Nếu Trịnh Hòa không nắm chặt tay mình, ông sẽ dùng dây thừng để trói họ lại với nhau.

—— Bạch Ân bỗng nhiên ngộ ra.

Có lẽ đây chính là cách yêu một người của ông. Dù có chút tàn nhẫn và cố chấp, nhưng đây quả thật là lần duy nhất từ trước đến giờ, Bạch Ân hiểu rõ thế.

_________

Ngáo :

(1) Lôi Phong là tấm gương người tốt việc tốt cực kỳ tiêu biểu của Trung Quốc. Có một bộ tên là 'Trọng sinh chi Lôi Phong hệ thống' thì phải.

(2) Cái vụ decanting này có thể lật lại chương 100 – 105 mình có chú thích. Lười chú thích lại >.< Đại khái là giúp rượu ngon hơn qua việc oxi hóa.

(3) Hỏa nhãn kim tinh : nếu mình nhớ không nhầm thì đây là chiêu của Tôn Ngộ Không, giúp nhìn rõ bản chất của yêu quái. Hôm nay thầy giáo nói mới biết phim này cũng thâm thúy lắm, khẳng định Đạo Phật là tự Trung Quốc đi lấy chứ không phải qua con đường trường giáo qua Ấn Độ Dương rồi vòng tới Đông Nam Á, ngược lên phía Bắc của người Ấn Độ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net