321-325

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

321.

Bạch lão gia tử phản đối ngay lập tức khi biết tin Bạch tiên sinh muốn kết hôn với Trịnh Hòa.

Nhưng Bạch Ân đâu phải dạng người nói gì nghe đó, trong lòng ông, mười lão gia tử không bằng một đầu ngón tay Trịnh Hòa. Ông không chỉ xóa thư đi mà còn làm thêm 'những chuyện nên làm'.

Bạch lão gia tử giận lắm. Ban đầu, ông còn nghĩ làm sao để Bạch Ân đi vào khuôn khổ. Nhưng rồi, Bạch lão gia tử biết tin, thằng cháu đích tôn ưu tú, có thể coi là trưởng tôn duy nhất của nhà họ Bạch, cũng yêu một cậu trai.

Bạch lão gia tử: "..."

Toàn thúc châm một chén trà cho ông, khuyên nhủ: "Con cháu có phúc phận của nó, ngài đã bôn ba hơn nửa đời người, giờ phải nghỉ ngơi chứ."

"Nghỉ ngơi?" Bạch lão gia tử hừ lạnh, "Anh xem Bạch Ân đấy, ra ngoài có vài năm mà dám làm ra cái chuyện đó! Mất mặt người nhà họ Bạch! Tức chết mất!"

Toàn thúc thở dài: "Ngài cũng biết mà, mấy năm nay bên người Bạch thiếu gia đâu có ai, tôi thấy cậu Trịnh Hòa đó cũng không tệ, theo Bạch thiếu gia chừng ấy thời gian, chưa từng làm sai chuyện gì."

"Tôi không bảo Trịnh Hòa không được, " Bạch lão gia tử nói, "Nhưng kết hôn là chuyện đại sự, sao có thể như trò đùa? Pháp luật nước C không thừa nhận hôn nhân đồng tính, thế còn tổ chức hôn lễ làm gì? Trước tôi đã nói với nó rồi, nước C không hợp với nó, nhưng nó cứ giữ khư khư quan điểm của mình. Anh xem đi, xem chuyện này chấm dứt thế nào?"

"Ngài vẫn canh cánh chuyện năm đó sao, " Toàn thúc nói, "Lão gia tử, ngài đừng nghĩ nhiều quá."

Bạch lão gia tử mất tự nhiên gõ gõ ngón tay xuống bàn, động tác này rất giống thói quen của Bạch tiên sinh, "Thôi, không nói chuyện của nó nữa."

"Vậy ngài đừng quan tâm tới chuyện này được không?" Toàn thúc hỏi.

"Sao lại thế, tôi đương nhiên phải xen vào, " vẻ mặt Bạch lão gia tử trở nên đầy ẩn ý, "Để ta xem xem, một con chuột tinh mới ba mươi năm có thể thông minh chừng nào."

"Ngài đúng là...." Toàn thúc đặt trà bánh xuống, xoay người rời đi.

"Đứng lại, anh đi làm gì đấy?" Bạch lão gia tử uy nghiêm nói.

Toàn thúc dừng bước, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Ngài đã tính toán thế, tôi chí ít cũng phải nhắn lại cho Bạch thiếu gia chứ?"

"Không được, " Bạch lão gia tử nói, "Kệ nó chứ? Cái thằng vô lương tâm."

Toàn thúc đóng cửa lại .

322.

Trịnh Hòa không hề biết Bạch tiên sinh đang trải qua những chuyện sóng gió bão bùng.

BEACHER vừa bị niêm phong, Hoành Tới đã cho người tới tìm Bạch tiên sinh đàm phán, mong ông ấy xẻ lại 'địa bàn'. Bạch Ân cảm thấy thực buồn cười, đây là xã hội pháp trị, ai giỏi ai kiếm được tiền. Nói chuyện địa bàn với người thuộc xã hội đen như nhà họ Bạch, không biết là ngu tin tức hay chán sống nữa.

Bạch Ân không thèm nói lời vô ích với họ, ông đặt giấy tờ đất và quyền lợi nghĩa vụ của cổ đông lên bàn, nói: "Xem đi."

Một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi mở văn kiện ra, càng xem, sắc mặt hắn càng tệ.

Bạch Ân giữ thái độ đang nhìn trò vui nhưng vẫn không chịu cười thành tiếng: "Những chuyện các cậu làm gần đây khiến tôi thực khó chịu. Mấy văn kiện này chính là thái độ của tôi, tôi còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì tiếp theo, cứ đọc kỹ đi, tôi có nhiều thời gian để chơi với mấy cậu mà."

"Ngài nhọc lòng quá." Người thanh niên buông văn kiện xuống, môi hắn trắng bệch đi, "Chúng tôi chỉ muốn có được mối quan hệ song phương cùng có lợi với ngài mà thôi. Ngài đâu cần phải làm thế?"

Bạch Ân cười cười: "Cậu muốn thế nào thì được thế đó chắc? Biết điều quá, thôi, các cậu cũng đọc thứ cần đọc rồi, cứ thế, gặp lại sau."

Người đàn ông ngồi ở góc trong cùng dường như quá bực tức, hắn rút ra một khẩu súng, đập xuống bàn.

Người thanh niên nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh: "Chúng ta nói chuyện vui vẻ đi, được chứ?"

Bạch Ân không nói gì, không phải vì sợ, súng là thứ đồ chơi ông xài từ lâu lắm rồi, ông chỉ là bị sự ấu trĩ của mấy người này làm cho giật mình. Bạch Ân liên tưởng tới những chuyện xảy ra gần đây, lại nhìn người trước mặt, ông hỏi: "Cậu là người lãnh đạo Hoành Tới phải không?"

Người thanh niên gật đầu: "Đúng thế."

"Bảo sao." Bạch Ân thầm than. Bảo sao giờ nghĩ lại, những vụ việc xảy ra gần đây đó đầy sơ hở, ra ông đang chơi với một thằng nhóc: "Đi đi, tôi không truy cứu việc này, đừng để tôi thấy cậu lần nữa."

Người thanh niên cuống lên, quay đầu lại liếc người cầm súng một cái, người nọ giật chốt an toàn, giơ thẳng vào Bạch Ân: "Bạch tiên sinh, mong ngài nghĩ lại."

"Bỏ súng xuống." Bạch Ân nói, "Tôi cho các cậu cơ hội cuối cùng."

"Hợp đồng của bọn tôi..."

Bạch Ân một tay chống cằm, một tay gõ xuống bàn: "Kiệt Tử, DY."

Kiệt Tử chui ra từ khe hở giữa giá sách và trần nhà, khẩu súng Czech chĩa vào người thanh niên, cùng lúc đó, cả cửa sổ và cửa chính đều mở ra, hơn 20 người vây quanh căn phòng.

Sắc mặt người thanh niên xám ngoét.

Bạch Ân vẫn ngồi đó, thản nhiên nói: "Cho cậu một lời khuyên, những người khác có thể nhường cậu một bước vì nể mặt ông nội cậu, tôi thì không. Lần sau trước khi đến, nhìn lại xem mình là ai."

Người thanh niên bảo người cầm súng hạ súng xuống, gắng lắm mới bình tĩnh nói được: "Thế, chúng tôi xin phép đi trước."

"Ha..." Bạch Ân còn chưa cười xong, DY đã ôm bụng cười vang: "Ha ha ha ha ha ha ha!!!"

Hắn vừa cười, những vệ sĩ thường đi theo hắn cùng cười theo, tuy cả bọn không biết cười gì nhưng dù gì một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà, thế nên —

"Ha ha ha ha."

"Ha ha... Khụ khụ."

"Khặc khặc khặc khặc."

Ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Ân đảo qua cả đám.

Chỉ trong nháy mắt, im bặt.

Bạch Ân nói với người thanh niên: "Tôi đã cho cậu đi sao."

Tuy người thanh niên cảm thấy Bạch tiên sinh thực đáng sợ, nhưng bầu không khí nặng nề khi nãy đã bị giọng cười của đám vệ sĩ đánh tan. Hắn ta bình tĩnh lại, kéo được chút lý trí quay về, biết Bạch Ân sẽ không làm gì mình nên nói: "Tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi đều là hậu bối, mong ngài đừng để ý."

Bạch Ân là loại người dù có được nhường cũng không nể mặt, hơn nữa, mấy gã vệ sĩ ngu ngốc kia đã khiến ông mất mặt, thế nên ông nói: "Không, tôi để ý lắm."

Người thanh niên: "..."

323.

Khi chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào (?), người ta luôn thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Sự thực là, Bạch Ân cắm chốt 24/24 ở nhà để nhìn Trịnh Hòa, còn Trịnh Hòa thì trải qua cuộc sống nửa giam lỏng nhàn nhã bằng việc dọn dẹp rồi xem TV.

Vị 'quan kinh thành' luôn tính toán chi li với Bạch tiên sinh đã bị cục trưởng Trương xa lánh, tòa nhà buôn bán ngọc thạch của ông cũng sắp khai trương, tên đã đặt sẵn – Hán Tân Đường. Ông cho rằng cái tên rất hợp với thẩm mỹ của người nước C, nhưng vẫn bị Trịnh Hòa cười nhạo.

Điều khiến ông không vừa lòng cho lắm chính là hiện tại.

Trịnh Hòa gọi điện hỏi: "Lúc nào ông mới về nha? Đi đến đâu rồi?"

Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mới ra khỏi BEACHER, hơn mười phút nữa đến nhà."

"Trời tối đen rồi, ông đi cẩn thận, hôm nay em không muốn nấu cơm tối, chúng ta ăn ngoài nhé."

"Được, chút tôi bảo DY đón em, em chọn chỗ đi."

"Được rồi, thế đi quán Blue ở trên đường về đi, em đợi ông đó."

"Ừm, tôi biết rồi." Bạch Ân mỉm cười, cúp máy, ngẩng đầu nói: "Đi nhanh lên...."

Xe đột nhiên khựng lại, lốp xe kêu 'kíttttt' một cái, Bạch Ân bám vào cửa xe, nhanh chóng cúi đầu xuống, đợi hồi lâu vẫn không thấy viên đạn nào bay tới: "Có chuyện gì thế?" Ông nhỏ giọng hỏi Trần Minh ngồi trước.

"Có người chặn đường, có nên bảo đám Kiệt Tử đi ra không?" Trần Minh hỏi.

Bạch Ân từ từ ngồi ngay ngắn lại, hí mắt nhìn người tới, kéo cửa sổ xe xuống: "Triệu Minh Nguyệt, phải không?"

"Ai u, không hổ là lão Bạch."

Triệu Minh Nguyệt đi ra, gã là kẻ dù có mặc âu phục vẫn lộ vẻ lưu manh. Hợp tác với Bạch Ân đã nhiều năm, ông đột nhiên muốn rút khỏi, gã là người không muốn chấp nhận nhất.

Bạch Ân mở cửa xe, bước ra ngoài, liếc nhìn đám người quây xem xung quanh. Tây khu của thành phố H rất kỳ quái, mọi ngã tư đều được xây một quảng trưởng, giờ bọn họ đang ở trong một quảng trường như vậy, rất dễ gây chú ý.

"Minh Nguyệt, tìm tôi có việc gì?" Bạch Ân không quen khiến nhiều người nhìn mình chằm chằm như thế, rất không thoải mái, thế nên, ông hỏi thẳng.

"Đương nhiên có chuyện, lão Bạch, chẳng nhẽ ông không giải thích cho tôi một chút được sao?" Đám người của Triệu Minh Nguyệt vây quanh xe của Bạch Ân, rất có khí thế.

Bạch Ân nói: "Tôi không muốn nói với ông."

"Thế không được!" Triệu Minh Nguyệt giận ngút trời.

Bạch Ân nhún vai: "Được rồi, ông nói đi, nói nhanh vào."

Triệu Minh Nguyệt quát: "Chúng tôi rõ ràng gọi điện hỏi ông có cần giúp gì không?! Tôi cũng chuẩn bị tài chính đầy đủ rồi, sau đó ông nói không cần, tôi nghĩ ông chắc đã có biện pháp, rốt cuộc lại thế nào? Gã đó chạy, ông chỉ giữ lại được mỗi BEACHER!" Nói xong, mắt Triệu Minh Nguyệt đã rơm rớm: "Cái lão khốn này, sao không để tôi giúp chứ, sao lòng tự trọng lại cao vậy...."

Đám người quây xem tưởng sẽ thấy cảnh máu me khốc liệt: "...."

Tiện nhắc luôn, Bạch Ân và Triệu Minh Nguyệt là bạn rất rất tốt, tình cảm của họ đã duy trì hơn mười năm.

"Thế thôi?" Bạch Ân hỏi.

Triệu Minh Nguyệt gật đầu: "Không chỉ một mình tôi muốn biết, Đại Minh, Phong Nham và Edward đều chờ lời giải thích của ông."

"Có gì cần giải thích." Bạch Ân nói, "Cứ thế thôi."

Mắt Triệu Minh Nguyệt lại rưng rưng, gã này có một điểm rất đáng yêu đó là mỗi lần cảm xúc bộc phát đều thích khóc, cực kỳ dễ khóc. Lúc Bạch Ân mới biết Triệu Minh Nguyệt,gã đang hưởng thụ 'dịch vụ đặc biệt' ở BEACHER. Bạch Ân mới đi vào đã thấy gã vừa khóc bù lu bù loa vừa cởi đồ của nhân viên. Thế nên ông mới nhớ kỹ.

Triệu Minh Nguyệt hô: "Sao, sao ông có thể nói tùy tiện thế chứ! Ông có biết tôi thao thức bao đêm rồi không!"

"Tốt quá, " Bạch Ân chỉnh chỉnh cổ áo, "Thế ông sẽ có thời gian mà suy nghĩ, không đến nỗi ngu thế. Biết tôi bao năm rồi, đầu óc, tư tưởng vẫn chỉ có vậy." Ông ngồi vào xe, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện mười mấy kẻ mặc đồ đen, che cho xe chậm rãi rời đi đám người.

Triệu Minh Nguyệt ngồi xổm xuống, ngẫm xem câu đó của Bạch Ân có ý gì, bỗng nhiên, hai mắt gã sáng rực lên.

Lẫn trong đám đông, có mấy người đi ra từ quán gaybar 'Bóng đêm' chạy ra hóng, liếc mắt nhìn nhau.

"Xong rồi đấy hả?" gương mặt người nọ lộ vẻ không tin nổi.

Người bên cạnh gật đầu: "Chắc thế."

324.

Những hành động gần đây của Bạch Ân khá rầm rộ, nên có lẽ Trịnh Hòa đã phát hiện ra một ít bí mật đen tối, điều này khiến cậu nơm nớp lo sợ.

Thật ra Bạch Ân cũng cố tình làm thế. Ông muốn biết phản ứng của Trịnh Hòa như thế nào, bởi ông quyết định chuyển nhượng một phần cổ phiếu cho cậu. Về sau, dù ít dù nhiều cậu cũng sẽ biết Bạch Ân thực chất đang làm gì. Bạch Ân nghĩ, thà rằng để Trịnh Hòa biết hết còn hơn có lúc phải hối hận.

Giờ ông không thể rời xa cậu, nếu Trịnh Hòa có thể chấp nhận, sau khi kết hôn, họ vẫn sẽ trải qua cuộc sống như mọi ngày. Nếu Trịnh Hòa không chấp nhận được, Bạch Ân định dẫn cậu tới ở tại biệt thự gần khu khai thác Nguyên thạch, mỗi tháng sẽ có người đưa đồ ăn nước uống định kỳ, một năm, hai năm chưa được thì mười năm, hai mươi năm, rồi Trịnh Hòa sẽ lại yêu ông.

Tiếc là, mọi suy nghĩ của Trịnh Hòa đều bị giấu kín, cậu không nói lời từ chối nào với Bạch Ân, cuộc sống của hai người vẫn thế, thậm chí còn ngọt ngào hơn.

Bạch Ân không rõ rốt cuộc Trịnh Hòa nghĩ thế nào, ông cũng không hỏi rõ, sự thật về thân phận ông cũng vẫn bị kéo dài chưa được tiết lộ.

Trên lý thuyết thì, thời gian trước khi kết hôn rất bận rộn. Nhưng Bạch Ân vốn là người không muốn ôm đồm hết mọi việc vào mình, ông mời người chuyên phụ trách tổ chức hôn lễ lo trọn, những chuyện còn lại thì hỏi Trịnh Hòa. Tang Bắc cũng rất thức thời, anh đã gạt hết mọi chuyện cho Bạch tiên sinh, sợ ông bận quá mà bỏ bê hôn lễ.

Sơn trang vùng ngoại ô.

Đây là nơi Trịnh Hòa và Bạch Ân lần đầu tiên tháo xuống mọi giả dối, bắt đầu yêu nhau thực sự.

Hai người quấn chăn ngồi đất xem TV như hồi đó, chó ngố và Schnauzer đã được thím Lý dắt đi, phòng khách thực trống trải.

"Bạch tiên sinh, em thấy mình cứ như đang mơ vậy." Trịnh Hòa nhẹ giọng nói.

"Sao?" tiếng TV lớn quá, Bạch Ân không nghe rõ, ông tắt tiếng đi, hỏi, "Em vừa nói gì thế?"

Trịnh Hòa quay người lại, giấu mặt vào hõm vai ông, nói: "Em bảo, em thấy mình cứ như đang mơ."

Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa, thở dài: "Tôi cũng thế, giấc mơ đẹp nhất."

"Ông nói buồn nôn quá." Trịnh Hòa cười 'hì hì', bỗng nhiên cậu nhỏ giọng thì thầm, "Chúng ta có thể mãi mãi bên nhau sao?"

"Đương nhiên, " Bạch Ân nói rằng, "Tôi chỉ cam đoan được có thế."

Trịnh Hòa xoa mặt ông, nói: "Thực ra hiện tại em rất sợ, nghĩ tới có bao cặp vợ chồng cuối cùng lại xa nhau.....Ông có thấy em là người bi quan không, rõ ràng mai đã hết hôn rồi, em còn nghĩ tới mấy chuyện đó."

Bạch Ân cầm lấy tay Trịnh Hòa, đặt lên ngực mình, trịnh trọng nói: "Đó là bọn họ, tôi khác, tôi mãi mãi sẽ không buông tay em ra."

Trịnh Hòa đột nhiên không biết nói gì.

Cậu hít sâu một hơi, cười như khóc: "Đừng nói thế, em cảm động đấy."

Bạch Ân để Trịnh Hòa chôn mặt vào ngực mình, ông nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Bảo bối, em phải tin cái sự cố chấp của tôi chứ, yêu em rồi, tôi sẽ mãi vẫn thế."

325.

Bạch Ân biết rõ ngày kết hôn là thời điểm nguy hiểm nhất.

Ông không đi cùng Trịnh Hòa mà xuất phát trước cậu hai tiếng. Chuyện đầu tiên ông làm là cách ly mọi nhân viên, rà soát kiểm tra quãng đường từ phòng nghỉ tới hội trường, rồi thử xem đồ ăn có an toàn không.

Không phải ông lo bò trắng răng. Angelina từng gặp chuyện như thế. Lúc ấy, Angelina suýt bị bôi son có độc, may là cô nhận ra người trang điểm có chút không bình thường, trong lúc nguy khốn ra lệnh cho người đè cô ta lại nên mới thoát chết.

Bạch Ân biết Trịnh Hòa không cảnh giác được như Angelina, hơn nữa, với cái tính sống được trong mọi hoàn cảnh đó, dù cậu có thấy gì kỳ quái cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Người yêu ngây thơ, hiền lành quá không tốt ở chỗ đó. Bạch Ân vừa dẫn người kiểm tra xem phòng nghỉ của Trịnh Hòa có đồ cấm gì không, vừa chìm trong cảm giác lâng lâng hạnh phúc như bồng bềnh trên tiên cảnh.

"Bạch tiên sinh, sắp tới giờ rồi." Tang Bắc nhắc nhở, "Ngài nên đi đón cậu Trịnh."

"Được rồi." đây là lần thứ tư Bạch Ân nhìn vào gương xem bộ âu phục của mình đã phẳng phiu chưa, ông nhấn vào máy liên lạc ở tai mình, "Kiểm tra xong hết chưa?"

"Đã xong, ngài yên tâm." Trần Minh đáp.

Bạch Ân nhìn gương, cảm thấy tóc mình hơi kỳ lạ, hỏi, "Tôi có đẹp trai không?"

Tang Bắc nghẹn hồi lâu mới đáp: "Đẹp trai hơn tôi."

"Cái này thì tôi biết, " Bạch tiên sinh không hài lòng với câu trả lời của Tang Bắc, "Tôi hỏi là so với bình thường ấy?"

Tang Bắc cố nuốt ngụm máu sắp trào ra vào, nói: "Đẹp trai hơn mọi ngày nhiều, ngài yên tâm, giờ chúng ta phải đi rồi."

Bạch Ân chỉnh lại cổ tay áo, ông vốn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nhưng hôm nay, ông đẩy nó lên hàng khủng bố khi nhất quyết phải chỉnh cho mọi đường nét, mép vải thẳng thớm rồi mới chịu đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net