401-405

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

401.

Mắt Trịnh Hòa không thấy nhưng tai cậu nghe được rõ ràng. Cậu vỗ vỗ lưng Bạch tiên sinh, hỏi: "Điện thoại nói gì đó?" Cậu chưa từng thấy Bạch tiên sinh yếu đuối như vậy nên có chút hoảng hốt.

Bạch tiên sinh ôm lấy Trịnh Hòa, chừng nửa phút sau ông mới ngẩng đầu lên, quay trở lại với vẻ mặt lạnh lùng thường thấy: "Lái xe tới sân bay."

Tới ngã tư tiếp theo, xe đánh quay đầu 180 độ, Kiệt Tử hỏi: "Ngài muốn tới sân bay sao? Thế cậu Trịnh làm thế nào bây giờ?"

"Em ấy đi cùng tôi." Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa cuống lên, vì quay phim mà cậu đã khóc tới độ mắt sưng húp thế này, nếu giờ đi thì chẳng phải bao cố gắng trở nên uổng phí sao? Cậu nói: "Bạch tiên sinh, nếu ông có chuyện phải làm thì cứ đi trước đi, em ở lại đợi là được."

Bạch Ân nắm chặt tay Trịnh Hòa, nói: "Không chờ được nữa, nếu em vẫn muốn diễn kịch bản này, tôi bảo chị Phương liên hệ với đoàn làm phim, bảo họ đợi em về rồi quay tiếp."

Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch tiên sinh lại có ý nghĩ bất thình lình thế, nhưng bình thường ông cũng có chút tùy hứng như vậy, cậu nói: "Nhỡ đâu có người nói em kênh kiệu, thì lại mang tai tiếng trong giới giải trí."

"Yên tâm, không ai dám nói." Bạch tiên sinh bình tĩnh đáp.

Trịnh Hòa thật sự không phản kháng được nữa, cậu tựa vào vai ông, lòng không cam hỏi: "Vậy ông có thể nói cho em biết, nãy điện thoại nói gì không?"

Vẻ mặt Bạch Ân đột nhiên trở nên dữ tợn. Ông không muốn nói rõ mọi chuyện với Trịnh Hòa, bởi những chuyện đó đối với ông là không thể chấp nhận được. Chẳng nhẽ ông phải nói với Trịnh Hòa rằng mình có một lão cha 'thấy con mình khó chịu mới vui vẻ' sao? Hay là kể về cậu bạn giường cũ, dù chưa từng lên giường với nhau lần nào nhưng vẫn đinh ninh rằng ông thích cậu ta, thích tới độ hủy diệt sự nghiệp của cậu ta?

Vậy nên, ông vừa nén giận vừa nói: "Gặp phải một đám điên chắn giữa đường, tôi đi quét sạch!"

402.

Đương lúc Bạch tiên sinh sát khí phừng phừng lao từ nước C sang nước J, Vinh thiếu mới phát hiện cây lược gỗ xuất hiện một cách bí ẩn trong rương hành lý của mình.

Vinh thiếu ngơ ngác nhìn lược gỗ, lẩm bẩm: "Sao nhìn quen thế nhỉ....Ôi mẹ ơi! Đây chẳng phải là cái Bạch tiên sinh đặt trong két hồi đó sao????"

Mặt cậu trắng bệch, lần này cậu có thể vào Bạch gia là do được vị thiếu gia Hoành Tới kia nhờ vả, tới ôn chuyện với Bạch lão gia tử mà thôi. Trước lúc tới, loại giẻ rách như cậu còn ừ vâng đồng ý, sau rồi sợ đến độ mấy đêm không ngủ được. Sự trừng phạt năm đó của Bạch tiên sinh vẫn khắc sâu trong tâm trí cậu. Mấy năm trước, lúc còn chút tiền, cậu tưởng quay lại nhờ vả những mối quan hệ cũ để lại trở nên nổi tiếng, nào ngờ ngay từ lúc vẫn còn trên máy bay, một cô tiếp viên hàng không xinh đẹp bước tới, vừa cười vừa hỏi bằng tiếng Anh: "Xin hỏi, ngài là người Trung Quốc sao? Ngài có biết người đàn ông này không?" Sau đó cậu nhìn bức ảnh, người đàn ông cười ôn nhã đó chẳng phải Bạch Ân sao.

Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!

Vinh thiếu nhìn xuống chân mình, chúng run lên bần bật, không thể nào khống chế được.

Nói thực, từ một học sinh bình thường mà Vinh thiếu có thể trở thành kẻ có thể đi lại trong giới thượng lưu ở thành phố H, thì đầu óc cậu cũng không ngu. Nhớ lại những lời thân thiện bất thường Bạch lão gia tử nói với mình, cậu hiểu ngay rằng mình thành tên tôm tép kê chân, giờ ton ton chạy về đưa cây lược cho Bạch lão gia tử nhất định là không ổn, đến con hồ ly tinh Bạch Ân kia còn không đấu nổi, huống chi là chồn ngàn năm như lão gia tử. Cậu cắn móng tay cái, quyết định quay về nước C ngay lập tức, đưa thẳng cây lược cho Bạch tiên sinh. Rồi đến đâu thì đến. Bạch tiên sinh yêu mình sâu nặng như thế, chắc chắn sẽ không làm khó mình.

Cậu ta yên lòng, lên mạng đặt vé máy bay, kéo vali hành lý rời đi.

Nửa tiếng sau, cậu ta lên máy bay, Bạch tiên sinh hạ cánh.

403.

Trịnh Hòa nhất quyết phải lột thuốc dán ở mắt xuống.

Đợi đến lúc cậu thấy được Bạch tiên sinh, cả hai đều giật nảy mình.

Trịnh Hòa giật mình vì bầu áp suất thấp quanh ông. Bạch tiên sinh thì bị hai cái vòng tròn đen – do cặn thuốc dán còn đọng lại trên mắt Trịnh Hòa – làm cho tức cười.

Ông dùng khăn mặt ẩm lau mặt cho cậu, nói: "Giống gấu mèo quá."

"Sao thế?" Trịnh Hòa nhìn quanh, trên máy bay chẳng có chỗ nào để cậu soi cả.

Bạch tiên sinh lau vệt thuốc dán đi, nói: "Không có gì, đầu em dính bẩn, sắp lau xong rồi."

"A." Trịnh Hòa nhắm mắt lại, ngửa đầu để Bạch tiên sinh lau dễ hơn.

Bạch Ân dời tầm mắt xuống, nhìn đôi môi hơi chu lên vì ngửa cổ của Trịnh Hòa, ông cúi xuống nhẹ nhàng cắn bờ môi ấy, ngậm vào miệng.

"Ưm...."

Trịnh Hòa mở mắt. Cậu kinh ngạc nhìn hai mắt ông nhắm lại đầy say mê, Trịnh Hòa hé miệng ra để lưỡi của Bạch tiên sinh có thể len vào. Chuyện chăn gối của cậu và Bạch tiên sinh thực ra rất bình thường, một tuần hai lần, kiên quyết giữ vững tần suất làm tình khỏe mạnh, chỉ cần lần nào cũng thỏa mãn là được. Cậu thực không hiểu, người ngày thường có chút cấm dục như Bạch tiên sinh sao bỗng nhiên lại thân thiết với mình ở nơi lắm người qua lại, có một đống bóng đèn như trên máy bay chứ?

Bạch tiên sinh không "tiến tới", hôn xong thì thả cậu ra. Ông khẽ thở gấp, khóe miệng nhếch lên còn thấy được răng nanh trắng sáng thấp thoáng phía trong. Hai người cách nhau quá gần, vậy nên Trịnh Hòa có thể thấy được bờ mi đang rung rung của ông, khi hàng mi đó mở ra, đôi mắt nâu hút hồn ấy nhìn cậu.

"OMG! Ông đừng nhìn em như thế." Trịnh Hòa đỏ mặt.

Ông nhếch miệng cười, nụ cười khiến người ta mê mệt. Lưỡi ông đảo qua, cắt đứt sợi chỉ bạc mỏng manh kết nối đôi môi của cả hai. Hàng loạt những động tác ấy khiến Trịnh Hòa rụng tim đến nơi.

Bạch tiên sinh ngồi thẳng người, đưa tay vò vò tóc, phần cổ áo rộng mở để lộ xương đòn và hầu kết của ông, ông nhẹ nhàng nói: "Mau đến nơi thì tốt."

Trịnh Hòa chọt chọt cánh tay ông, cảm nhận những thớ cơ săn chắc dưới lớp quần áo, dục – cầu – bất – mãn nói: "Em còn muốn hơn ông."

"Ai." Bạch tiên sinh thở dài, "Xuống sân bay rồi còn phải xử lý một đống việc nữa, cái đó phải đợi đến tối."

Trịnh Hòa nhìn ông ai oán: "Thế ông còn hôn em làm gì?"

"Thấy tư thế của em...ờ, tiện cho việc hôn, liền hôn." Bạch tiên sinh đưa tay quàng lấy vai Trịnh Hòa, nhẹ nhàng cắn tai cậu.

"Ngứa, khó chịu." Trịnh Hòa cảm thấy có chút không thoải mái, lắc lắc đầu. Kinh nghiệm lên giường của Bạch tiên sinh thực ra không quá phong phú. Sở dĩ lần làm tình đầu tiên của hai người không có cảnh "máu chảy thành sông" cũng là nhờ vào sự phối hợp nhịp nhàng đến kỳ diệu của cả hai. Ông từng thổ lộ, ban đầu quả thực chỉ muốn 419 thôi, nhưng sau khi "dính mùi" thì lại muốn nếm thêm. Hơn nữa, lúc ấy bác sĩ tâm lý của ông còn đưa ra mấy yêu cầu không tài nào tưởng tượng nổi, sau khi làm tình với Trịnh Hòa vài lần, ông quyết định để hai người trường kỳ phát triển.

Trịnh Hòa cũng hiểu cho Bạch tiên sinh. Chẳng phải cậu cũng vì gương mặt con lai anh tuấn, cùng với khí chất u buồn dịu dàng của ông mà mê đắm, sau này lại thấy cơ bụng sáu múi nên mới "đổ" triệt để sao. Cậu cảm thấy mình là một người nông cạn. Giờ nhìn lại người khác, thấy tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của người ta cũng không quá sâu sắc, liền an tâm.

Trịnh Hòa nhịn không nổi, phủ chăn lên hai người, nhỏ giọng hỏi: "Đi WC?"

Vẻ mặt Bạch tiên sinh có chút do dự. Trịnh Hòa đoán ngay được nguyên do.

"Bẩn lắm...." / "Ông dám nói bẩn em cưỡng bức ông giờ!"

Hai người nói cùng một lúc.

Trịnh Hòa cười hì hì, Bạch tiên sinh bất đắc dĩ, kéo mặt Trịnh Hòa lại: "Đầu óc đen tối, lắm chiêu trò. Đứng lên, đi thôi."

404.

Trịnh Hòa được dìu ra khỏi sân bay.

Toàn thân cậu đều dựa bào Bạch tiên sinh, nếu không phải do đeo kính râm, hơn nữa mấy tạp chí lá cải không dám viết scandal về cậu, chắc đã sớm bị nói rằng: nhờ đi theo đại gia mới được đóng phim.

"Bảo bối, tôi phải qua chỗ Bạch lão gia tử. Kiệt Tử, Trần Minh, chút hai cậu theo tôi, những người khác đưa Trịnh Hòa về căn nhà của Nhuận Trạch." Bạch Ân nói.

Trong mắt Trần Minh lóe lên vẻ không đồng tình, Kiệt Tử nói thẳng: "Bạch tiên sinh, tuy chúng tôi biết cậu Trịnh là người quan trọng, nhưng Bạch lão gia tử cho ngài đi vào, nhưng chưa chắc đã cho đi ra. Ngài vẫn nên mang theo nhiều người chút."

Bạch tiên sinh phất tay: "Không có việc gì, tôi hiểu rõ ông ấy. Trước giờ ông ta chỉ ngấm ngầm làm việc, quang minh chính đại thế thì không bao giờ." Nói xong câu đó, Bạch Ân cũng đột nhiên cảm thấy quỷ dị.

Trên đường đi, Trịnh Hòa đã nghe được sự thật từ Kiệt Tử, giờ cậu nhìn Bạch tiên sinh đầy thương hại. Kẻ phàm nhân như cậu chỉ cần gặp phải chuyện của nhà họ Bạch là trí thông minh liền lui về số âm. Cậu thật chẳng thể nào hiểu nổi, nếu Bạch lão gia tử không vừa ý mình, sao lần đầu tiên gặp nhau không nói thẳng đi, đợi đến lúc cậu và Bạch tiên sinh kết hôn, nhẫn kim cương còn sáng lòe lòe trên tay mới quấy rối làm gì.

Trịnh Hòa nói: "Hay để em nói chuyện với Bạch lão gia tử, không chừng có thể khiến ông ấy hiểu về đồng tính luyến ái."

Bạch Ân lắc đầu: "Ông ấy không kỳ thị đồng tính luyến ái, cũng không phải không thích em. Chẳng qua thấy từ ngày ở với em, tôi sống vui vẻ an nhàn quá nên muốn tôi gặp chắc rối cho ông ta vui thôi."

Trịnh Hòa cười gượng: "Ha hả, không thể nào? Làm gì có cha nào không muốn con mình sống tốt, mà lại còn đi gây rối...." Nhìn Bạch tiên sinh, Tang Bắc, Trần Minh, Kiệt Tử, ....những người xuất thân từ nhà họ Bạch đều trầm mặc, cậu cũng dần cúi đầu không nói.

Kiệt Tử đứng ra hòa giải: "Bất hạnh là, Bạch tiên sinh gặp phải ông bố như thế. Tôi còn nhớ rõ, nhiệm vụ đầu tiên trong đời tôi là tới điều tra Bạch tiên sinh rồi mật báo cho Bạch lão gia tử, phải không?"

Bạch Ân nói: "Lần đó tôi tổn thất một toa hàng."

Trần Minh cũng nói: "Lúc vừa tới nước C, tôi cũng thế. Bạch lão gia tử bảo tôi ám sát Bạch tiên sinh, may mà nhiệm vụ thất bại."

Bạch tiên sinh xoa xoa ngực, Trịnh Hòa cuống lên hỏi: "Vết sẹo từ súng đó chẳng nhẽ là do Trần Minh gây ra?"

Trần Minh quay đầu sang chỗ khác.

Trong lòng Trịnh Hòa như có hàng vạn con Đà Mã rầm rầm chạy qua. (1)

Loại cha như thế, ai gặp phải đúng là xui xẻo.

405.

Bạch lão gia tử đã chuẩn bị trà ngon từ sớm, chỉ đợi Bạch Ân tiến vào.

Bạch tiên sinh dang hai tay để người hầu kiểm tra, rồi mới đi tới: "Phụ thân."

Bạch lão gia tử cười cười: "Ui chao, lớn rồi giỏi nhỉ, ta còn tưởng con sẽ đi tìm cây lược rồi mới tới tìm ta chứ."

Đôi cha con này không ưa nhau, nhưng không thể phủ nhận rằng họ có tính cách và vẻ ngoài vô cùng giống nhau. Chẳng qua hình như mấy năm gần đây Bạch lão gia tử tiến vào thời kỳ mãn kinh, tính cách quái gở mà hồi trẻ đè nén được giờ lại bộc phát.

Bạch Ân nhếch miệng cười: "Ngài đưa di vật của mẫu thân cho người khác, chẳng phải vì muốn tôi qua đây sao."

"Ngồi đi." Bạch lão gia tử đặt ấm trà ngon bên tay mình sang đầu kia của bàn, "Ta sẽ không làm gì con đâu, yên tâm đi."

Bạch Ân vẫn đứng, hừ lạnh: "Ngài đương nhiên sẽ không làm gì tôi, nhưng ngài có những cách khác để đả kích tôi, nhiều năm qua, chẳng phải đều là thế sao? Ngài không chán nhưng tôi chán rồi."

Bạch lão gia tử không giả cười nổi nữa, ông gõ gõ bàn, mở miệng: "Có loại con nói chuyện với cha như mày sao?"

"Có loại cha tùy tiện quẳng di vật mà mẹ của con mình để lại cho người khác sao?" Bạch Ân phản bác không sợ hãi.

Bạch lão gia tử tức tới độ trán nổi gân xanh. Mãi lâu sau, ông mới chậm rãi thở ra một hơi, cố gắng dằn cảm xúc xuống: "Ta đã dạy con từ lâu rồi, đừng để mình có nhược điểm. Khi còn bé rõ ràng con làm chuyện này rất tốt, sao càng lớn càng tệ thế? Ta biết con và Angelina li hôn, việc này không trách con, ta đâu tạo áp lực gì. Ta nghĩ, đợi con chơi thêm vài năm, lại tìm một người môn đăng hộ đối mà lấy, con thì sao? Nhoáng một cái, Bạch Nhuận Trạch đã mười tám, con lại lấy một đứa không lớn hơn con mình bao nhiêu!!!"

Bạch tiên sinh đáp lại rất không kiên nhẫn: "Bảo bối ba mươi rồi!"

"Mày đứng trước ai mà dám gọi thẳng đó là 'bảo bối'?!" Bạch lão gia tử vỗ 'rầm' xuống bàn.

"Bảo bối chính là bảo bối. Trịnh Hòa dù có chết già, trước khi chết tôi vẫn gọi em ấy là 'bảo bối'!" Bạch tiên sinh khoanh tay, cất cao giọng, "Ông cũng bảy mươi rồi, tức lên là gào! Thi xem ai lớn tiếng hơn hả? Ai lớn tiếng hơn ai có lý phải không? Thế có cần gọi bác sĩ đến, kiểm tra xem tôi với ông, lượng hô hấp của ai lớn hơn không?!"

"Mày, mày, " Bạch lão gia tử chỉ vào Bạch Ân, quát, "Thằng nghịch tử! Năm đó tao bóp chết mày có hơn không!"

"Không bóp chết tôi đúng là bất hạnh của ngài! Nếu không, chắc giờ ngài dưới gối không có con, buổi họp gia tộc, ngài cũng chỉ có thể đi một mình, " Bạch Ân nheo mắt lại, "Chậc chậc, vừa nghĩ đã thấy đáng thương."

"Không cần mày quan tâm, " Bạch lão gia tử trầm giọng, "Có loại con như mày, chi bằng không có. Ít nhất thì tao đỡ phải lo."

"Tôi có chỗ nào cần ngài lo." Bạch Ân khinh thường, "Việc kinh doanh ở nước C của tôi tốt lắm, ngài ở xa thế mà còn quấy rối được, không chỉ âm thầm giúp Hoành Tới, còn chèn ép BEACHER. Nếu không phải tôi còn có 'Kho tin', chắc đã tiêu rồi."

Bạch lão gia tử nhíu mày: "Hoành Tới? Ta không liên hệ với họ."

Bạch tiên sinh nghiêng đầu: "Thế cái người....ai ấy nhỉ?" Ông cúi đầu hồi tưởng.

Bạch lão gia tử dựa theo tư duy của Bạch Ân để suy đoán: "Là thằng nhóc Vinh đó?"

"Đúng, chính là A Vinh, nếu ông không liên hệ với Hoành Tới, sao cậu ta có thể đi vào?" Bạch tiên sinh nói.

Bạch lão gia tử nhấp một ngụm trà, cảm xúc từ giận dữ chuyển thành từ ái, cười hỏi: "Con có chứng cớ không? Không có thì cút đi, về sau đừng quay lại đây nữa."

Bạch tiên sinh quay người bước đi: "Tôi cũng không muốn tới."

Cánh cửa đóng lại.

Bạch lão gia tử nhìn chén trà Bạch Ân không thèm động một hơi, mãi lúc lâu sau vẫn không nói được lời nào.

Toàn thúc bước ra từ sau tấm bình phong: "Lão gia tử, sao ngài phải khổ thế chứ?"

Bạch lão gia tử đổ chén trà đi: "Đời trước ta đúng là nợ nó."

Toàn thúc nghẹn một chốc, lại nói: "Không, ý tôi là....ngài không thể đổi cách khác được sao?"

___________

Ngáo:

(1) Đà Mã chính là con Thảo nê mã trong truyền thuyết =))) nó còn là âm đọc Fu*k your mother theo tiếng Trung, tình cờ thấy tên Tiếng Việt viết tắt cũng là ĐM =))))))) Trùng hợp quá cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net