441-445

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

441.

Lúc bị giật kịch bản, Trịnh Hòa còn thấy khó chịu, nhưng vừa thấy người đàn ông đeo kính râm trước mặt liền kích động: "Anh, anh!"

Người đàn ông đó mỉm cười: "Nhớ tôi không?"

"Ôi nha, sao anh lại về?" Trịnh Hòa ôm chầm lấy hắn: "Thành thiếu! Tôi nhớ anh lắm, nhớ tới độ sắp quên mặt anh rồi!"

Tháo cặp kính râm xuống, người nọ chính là Thành thiếu vốn đã dọn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.

Thành thiếu cười khổ, đẩy đầu Trịnh Hòa ra: "Trời thì nóng, cậu có thể đừng dí sát vào tôi không?"

Trịnh Hòa buông tay ngay lập tức, cười sung sướng: "Về lúc nào thế? Sao không báo tôi? Tôi đi đón."

"Cậu bận thế này còn đòi đi đón tôi, ráng mà hoàn thành tốt bộ phim đi." Thành thiếu liếc xéo: "Người đi đón tôi nhiều lắm, đâu chỉ có mình cậu."

Trịnh Hòa nói: "Vẫn cứ miệng điêu ngoa, bụng cả bồ dao găm như trước, anh không thể khiến tôi vui vẻ được thêm lúc nữa sao?"

"Cậu vui cái mịe gì, " Thành thiếu ngồi xuống cạnh Trịnh Hòa, hỏi: "Phim quay được thế nào rồi?"

"Sắp kết thúc rồi, chắc trong vòng một tháng nữa là xong việc." Trịnh Hòa nói: "Nhưng đạo diễn Vi rất kỹ tính, tôi nghĩ chắc phải kéo dài thêm chút nữa, chủ yếu còn phụ thuộc vào sự phát huy của diễn viên."

"Không tồi." Thành thiếu nói: "Bộ phim này chúng ta không thể trông chờ vào số tiền ông ấy đầu tư, nhân lúc Bạch tiên sinh không ở, quay xong phim này lại cùng tôi lựa phim. Tôi vừa về còn chưa có kịch bản, chút tôi gọi qua lấy, sau đó bắt đầu chọn. Tôi thấy giờ cậu nên quay điện ảnh, bộ này không được thì nhận bộ khác, xem hiệu quả thế nào, đừng quay phim truyền hình nữa, dù sao thì cậu cũng không phải kiếm tiền nuôi người thân, Bạch tiên sinh còn có thể dựa vào đầu tư mảng này kiếm được càng nhiều tiền. Lợi cả đôi đường."

Sao Trịnh Hòa thấy kỳ kỳ khi nghe Thành thiếu nói những lời này nhỉ? Cậu ngơ ngác hỏi: "Thành thiếu, tôi nhớ rõ là anh đâu phải người đại diện của tôi nha.....sao lại quan tâm đến công việc của tôi thế?"

"Bạch tiên sinh không nói gì với cậu sao?" Thành thiếu nói y chang chị Phương, anh tiếp: "Bạch tiên sinh kéo tôi quay lại, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách công việc của cậu, nói cách khác, cuộc sống tự do tự tại đã rời xa cậu rồi."

"Nhưng là....." Trịnh Hòa ấp úng "Tôi đã nói với Bạch tiên sinh, tôi định làm một công việc khác ở phía sau cánh gà."

Thành thiếu: "Cậu nói cho tôi biết, cái óc chó của cậu nghĩ gì thế?"

"Óc tôi không phải óc chó, " Trịnh Hòa nghiêm túc sửa lại lỗi sai nghiêm trọng của anh "Anh cũng biết quan hệ của tôi và Bạch tiên sinh rồi đấy, tôi không nghĩ khiến ông áy gặp rắc rối chỉ vì công việc của tôi."

"Vậy lúc đầu cậu bò lên giường của Bạch tiên sinh làm gì?!" Thành thiếu đáp thẳng vào trọng tâm "Cậu mù à, chuyện đơn giản thế cũng không nghĩ ra, mục đích ban đầu bị cậu ăn sạch rồi hả?"

Trịnh Hòa day day huyệt Thái Dương: "Vậy anh có hiểu cảm giác trợ lý chỉ vì giúp mình một chuyện nhỏ mà đã bị mấy tạp chí lá cải viết làm cho không dám bước chân ra đường sao? Thân phận của Bạch tiên sinh anh còn rõ hơn tôi, ông ấy được phép lộ mặt sao? Nếu như vì tôi mà ông ấy bị kẻ thù phát hiện, anh bảo tôi sống tiếp thế nào? "

Thành thiếu cười nhạo: "Cậu tưởng mình nổi tiếng lắm à?"

Trịnh Hòa câm nín: "....Thì cũng có chút nổi."

Thành thiếu vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, an tâm quay phim đi, làm tốt việc của cậu là được. Tôi không muốn vừa về đã thất nghiệp ngay đâu, nghe lời."

Trịnh Hòa: "..."

442.

Trịnh Hòa biết cãi lý với Thành thiếu thì mình thua là chắc, nhưng cậu biết, vì anh là người đại diện của cậu nên mới bảo cậu quay phim tiếp, nếu ở thân phận khác, Thành thiếu chắc chắn sẽ đồng ý cả hai tay việc mình chuyển về sau cánh gà.

Hừ, Thành tiểu nhân, nhà ngươi cứ đợi Trịnh gia gia ta đấy!

Trịnh Hòa lảm nhảm trong lòng, cậu nhìn Thành thiếu vừa xem kịch bản vừa gọi điện trước mặt mình, liền chắc chắn 80% là anh không phải ở trạng thái làm việc. Đợi Thành thiếu chấm dứt cuộc gọi, Trịnh Hòa mặt dày qua hỏi: "Anh gọi điện cho ai thế?"

"Cậu hỏi nhiều thế làm gì?" Thành thiếu nheo mắt nhìn Trịnh Hòa.

"Nhìn cái ánh mắt chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của anh kìa, " Trịnh Hòa cười nhạo: "Anh còn chưa kể cho tôi, sao bỗng nhiên lại quay về đấy, không sống nổi ở nước ngào sao? Quay lại làm nghiệp cũ?"

Vốn Thành thiếu cũng không định dấu Trịnh Hòa, liền nói thẳng: "Nhiều nguyên nhân lắm, cậu chẳng phải đã biết quan hệ của tôi và giám chế Tống sao? Cha mẹ đôi bên đều phản đối khi biết chúng tôi yêu nhau, vừa lúc đó cậu ấy bị đâm một dao phải ra nước ngoài tiến hành công tác hồi phục, tôi nghĩ thử chuyển nghề sang làm giám chế xem, kết quả không được tốt lắm, tôi thấy nghề đó không hợp với mình nên quay lại."

"Nghe mà xót xa." Trịnh Hòa chỉ là nói thế, cũng chẳng có ẩn ý gì: "Thế giờ hai người về nước có phải vì cha mẹ đã đồng ý không?"

Thành thiếu nhún vai: "Tôi chia tay với cậu ta rồi."

"Hở?" Trịnh Hòa há hốc mồm, nhìn thấy được cả amidan của cậu.

Thành thiếu cười trộm, anh nhận ra mình cũng hoài niệm cái vẻ mặt ngốc của Trịnh Hòa khi người ta nói gì cậu cũng tin như lúc này lắm: "Thôi, đùa cậu đấy, bọn tôi mà chia tay thật thì cậu ta không chết cũng tôi, cậu có nhận được thiệp báo tang sao?"

Trịnh Hòa thở phào: "Anh đừng có đùa thế được không? Đáng sợ lắm đó."

"Ai bảo cậu tin thật, " Thành thiếu nói: "Cậu phải biết nghĩ rồi suy luận chứ."

Trịnh Hòa nhăn mặt: "Tôi không muốn nghi ngờ ai, vậy nên anh đừng đùa tôi như thế. Anh là bạn tôi, nếu đến anh tôi còn nghi ngờ thì còn gì là bạn bè nữa?"

Thành thiếu bị Trịnh Hòa nói cho á khẩu, sau đó thở dài lắc đầu: "Bạch tiên sinh bảo vệ cậu kỹ quá, kiểu làm bạn đó là của thời kỳ trưởng thành, cậu phải học cách giao tiếp với người khác khi trưởng thành đi."

Trịnh Hòa khinh thường: "Anh nói thẳng là dối trá đi cho rồi. Dối trá tôi cũng biết, chẳng qua không đối xử với các anh như thế mà thôi, không biết ai từng bị nhốt trong WC rồi được tôi cứu ra đấy."

Thành thiếu cũng nhớ tới lần đầu họ gặp nhau, mặt cứng đờ, sau đó, anh không nín được nữa, nở nụ cười: "Cũng phải, không biết làm sao mà từ khi biết cậu, lần nào đi vệ sinh tôi cũng bị khóa bên trong, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ."

"Thế giờ đã hết chưa?" Trịnh Hòa cười trêu ghẹo.

Thành thiếu nói: "Tôi nghiệm ra phương pháp đi WC không đóng cửa."

443.

Vinh thiếu cứ ngỡ mình là người đầu tiên bị tóm sau khi Hoành Tới sụp đổ, nhưng bốn mươi tám tiếng đã qua, ngoài cậu nhân viên phục vụ vấn tới dọn phòng đúng giờ thì ngay cả một cuộc điện thoại, cậu cũng không nhận được.

Cậu ta không phải là người biết kiên nhẫn, ngày nào cũng bồn chồn, dùng kính viễn vọng mua trên mạng dòm lén xuống lầu xem có ai khả nghi không, còn rải vôi lên cửa sổ và thảm trên sàn, mọi phương pháp phản trinh sát cậu biết đều được dùng tới. Nhưng dường như những người ở BEACHER đã quên cậu, không thèm để tâm đến cậu một chút nào.

Vinh thiếu sợ đến độ không ngủ nổi, cậu ta lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng còn nghĩ tới phương án chủ động đi nhận tội. Cậu ta thấy, dựa vào tình cảm của Bạch Ân dành cho mình, chỉ cần cậu mang theo cây lược, nói ngọt vài câu, cởi quần áo lên giường hầu hạ ông thì mọi khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.

Nhưng rồi cậu bàng hoàng nhận ra, thẻ tín dụng, ví tiền, thẻ căn cước, hộ chiếu của mình đều bay biến!

Vinh thiếu cũng được coi là người mang quốc tịch nước ngoài, cậu ta chạy vội tới cục cảnh sát hỏi xem cách báo mất giấy tờ thế nào. Cảnh sát nhìn cậu, lại nhìn màn hình máy tính, trầm giọng hỏi: "Ngài xác định người này chính là ngài sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên!" Vinh thiếu không hiểu họ nghi ngờ điều gì, đọc lại số thẻ căn cước của mình rồi ký tên.

Cảnh sát liếc nhìn đồng nghiệp của mình, đột nhiên, hắn túm lấy Vinh thiếu. Mấy năm nay, cơ thể Vinh thiếu đã bị ma túy ăn mòn, mới chống cự yếu ớt một chút mà cậu ta đã mệt bở hơi tai, thở hồng hộc, bị người nhốt sau chấn song sắt. Cậu ta chán ghét nhìn những cảnh sát trước mặt: "Mấy người muốn làm gì?"

"Chúng tôi nghi ngờ cậu dùng thẻ căn cước của người khác để lừa gạt, " cảnh sát nói: "Số thẻ căn cước cậu đọc cho chúng tôi hiện vẫn đang được sử dụng, mà ngoại hình của cậu và người trên ảnh lại khác xa nhau."

"Sao lại thế?!" Vinh thiếu hô to, cậu dùng cái thẻ đó bao năm rồi, sao giờ lại bảo ảnh và người khác nhau? Mấy năm trước cậu còn là nghệ sĩ nổi tiếng, lũ quê mùa này lại không nhận ra cậu, đợi cậu được thả, nhất định phải để mấy tên mắt mù này biết điều!

Cảnh sát nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống như đang diễn, sợ cậu nhớ nhầm số, mọi chuyện chỉ là trùng hợp liền đưa dữ liệu của thẻ căn cước đó cho Vinh thiếu xem. Họ chỉ vào người phụ nữ trên màn hình, hỏi: "Cậu xem, cô ấy có tên giống cậu, hộ chiếu, thẻ ngân hàng đều trùng hợp, nhưng một người là nữ, một người là nam, cái này sao có thể làm giả?"

"Không, không...." Trong đầu Vinh thiếu nghĩ ngay tới cây lược được gửi trong ngân hàng, cậu vội vàng mở miệng nói: "Các anh cho tôi gọi điện, tôi chỉ cần gọi điện thôi là được, tôi phải nói chuyện với một người, ông ta không để đối xử với tôi như thế!"

Cảnh sát liếc nhìn nhau, nghĩ bụng lần ra đồng lõa rồi, liền nhét cái Nokia đại đội trưởng đã dùng cho cậu ta.

Vinh thiếu nhớ lại số của Bạch tiên sinh, giờ cậu ta mới nhận ra, mình chưa từng nghiêm túc gọi điện cho ông như hiện tại. Cậu ta thầm thề rằng, nếu Bạch tiên sinh có thể bảo vệ mình trong chuyện này, mình chấp nhận không quan hệ với người khác trong năm năm để báo đáp ông.

Cuộc gọi được nhận ngay lập tức, nhưng hiển nhiên rằng, người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh.

DY nhìn số gọi đến, chớp mắt với những người khác, nhẹ giọng nói: "Hắn gọi đến thật."

Kiệt tử lườm hắn một cái: "Nói mau rồi cúp máy đi, tôi còn phải trả điện thoại."

DY cảm khái đám đồng nghiệp này nhạt nhẽo như mấy ngài quý ông nước Anh, nói đùa cũng chẳng có, bất đắc dĩ nói: "Xin chào, ai đó?"

Vinh thiếu không phải Trịnh Hòa, chỉ nghe tiếng, cậu ta không nhận được người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh, còn tưởng ông giả vờ lạnh lùng vì giận cậu, nước mắt rơi lã chã, cậu khóc thút thít hỏi: "Sao ngài lại đối xử với em như thế?"

DY nhận ra Vinh thiếu nhầm người, nói: "Tôi không phải Bạch tiên sinh."

"Thế anh là ai?" Vinh thiếu hỏi.

"Cấp dưới của ngài ấy." DY đáp.

Aanh..." Vinh thiếu nghẹn lời, sau đó hô: "Thế còn ngơ ra làm gì? Mau gọi ông ấy đến nghe điện!" Cậu thực sự không muốn vào tù, giờ bị dọa cho sợ nên chút lễ phép căn bản cũng không nhớ, cứ thế mà rống.

DY chỉ muốn cười thầm, thằng cha này có là gì của Bạch tiên sinh đâu, gọi điện rồi hạch sách thế này, chẳng ra dáng gì cả.

Kiệt tử thấy DY mãi không cúp máy liền giận điên lên, họ còn đang đi theo Bạch tiên sinh mà hắn còn thảnh thơi gọi điện với người khác, không biết đầu có nhét toàn rơm với rác không.

"Mau lên!" Kiệt tử giục: "Phụ nữ có bầu mười tháng mới lề mề như cậu, có gì thì nói nhanh, không thì cúp máy, nấu cháo điện thoại như mấy bà buôn dưa lê ấy hả."

DY thực sự rất khó chịu cái thói cằn nhằn của Kiệt tử, cúp máy cái rụp, nhíu mày nhìn hắn: "Có chuyện gì muốn nói không?"

"Không, " Kiệt tử cười nói: "Nhưng là Bạch tiên sinh về thành phố H, lần này đến lượt cậu đi theo."

444.

Bạch tiên sinh xuống máy bay liền đến thằng trường quay, còn chưa kịp thay quần áo.

DY vừa lái xe vừa kể chuyện Vinh thiếu gọi điện cho ông, Bạch tiên sinh rát vui vẻ, miệng tươi cười: "Giờ cậu ta không làm gì được nữa rồi, trên phương diện pháp lý, cậu ta không tồn tại. Tôi thực sự mong chờ xem cậu ta còn định làm gì."

"Bạch tiên sinh, ngài thấy thế là đủ rồi sao?" DY cảm thấy tò mò, sao Bạch tiên sinh lại tốt thế chứ.

Bạch tiên sinh nói: "Cậu đừng dùng cách nghĩ của mình để áp dụng cho cậu ta. Đầu tiên, A Vinh là dân cờ bạc, tôi đã điều tra số nợ của cậu ta rồi, nếu cậu ta còn là nghệ sĩ nổi tiếng, chút tiền đó không là gì, nhưng giờ cậu ta chẳng là gì cả, dù có quay lại giới giải trí cũng chẳng có ai nâng đỡ. Cậu ta vẫn sẽ suy sụp như thế, sau đó, cậu nghĩ xem, khi không còn thân phận công dân, số tiền cậu ta gửi ngân hàng sẽ như thế nào? Bao tiền cậu ta lừa được ở bên Hoành Tới đều thuộc về tay chúng ta hết. Đó mới là cú sốc lớn dành cho cậu ta."

DY chậc lưỡi: "Bạch tiên sinh, ngài đáng sợ thật đấy, nếu ai chọc giận ngài, chẳng nhẽ ngài âm thầm đợi hai mươi năm sau, đến đúng thời cơ mới trả thù nha?"

"Tôi chưa thử qua, nhưng cũng mong lắm." Bạch tiên sinh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói.

"Đừng mong đợi, đáng sợ lắm." DY quành xe, lấy điện thoại ra hỏi: "Giờ tôi gọi Trịnh Hòa qua, hay là ngài tự đi lên?"

"Tự đi lên đi, cậu cũng đừng gọi cho em ấy, " Bạch tiên sinh đè lại bàn tay cầm di động của DY, liếc nhìn hắn, rồi cầm theo áo khoác âu phục, lên núi.

DY lạnh người khi bị ông nhìn như thế, hắn bật máy sưởi trong xe một lúc mới chợt nhận ra, nếu Trịnh Hòa dám rời khỏi Bạch tiên sinh, khéo ông ấy âm thầm đợi hai mươi năm rồi lại quơ cậu ấy về thật.....

Ôi nha, về sau tốt nhất là hắn không nên nhiều lời nữa.

445.

[28 giờ sau gặp lại] là bộ phim mệt nhất Trịnh Hòa từng tham gia.

Để làm nổi bật đất vàng cao nguyên, đạo diễn Vi dẫn cả đoàn làm phim lên núi thật. Trước đạo diễn Vương vì tiết kiệm nên đã cắt phần nội dung trong hầm trú ẩn, thay bằng cảnh dàn dựng, đạo diễn Vi lại đưa người tới hiện trường thực tế. Căn hầm ông chọn cách đường rất xa, xe bình thường không lái vào được. Mọi người thuê hai con la và một chiếc xe tải lớn, hơn hai mươi người ngồi sau thùng xe, còn phải thay phiên nhau trông la, không cho chúng chạy lung tung. Trịnh Hòa và một diễn viên khác – người này vốn đã quay xong rồi nhưng bị gọi về diễn lại, trải bao tải ngồi bệt xuống bên cạnh con la, ôm kịch bản bàn xem khi quay làm thể nào để có cảnh chân thật nhất.

Người của đạo diễn Vi đều cuồng làm việc, thấy Trịnh Hòa và người kia bàn về kịch bản liền tới thảo luận cùng về bối cảnh, ánh sáng, thiết bị,.....nhưng không một ai hỏi, giờ sắp bốn giờ chiều rồi, nhỡ trước lúc trời tối chưa đến được hầm trú ẩn thì làm sao giờ.

Trịnh Hòa bị mấy người này nói ong ong bên tai đau hết cả đầu, cậu rời khỏi nhóm người, lấy điện thoại ra thì thấy chỉ có một vạch tín hiệu liền vội vàng hỏi nhân viên bên cạnh: "Chỗ chúng ta không có tín hiệu à?"

"Trên núi đều thế." Người nọ đáp.

Trịnh Hòa thầm kêu khổ, cậu không ngờ đạo diễn Vi lại kéo mọi người vào sâu trong núi như thế, ban đầu còn tưởng tới khu du lịch ngắm cảnh cơ. Liếc nhìn nhóm người bên kia, cậu nghĩ nếu mình nói nhỏ chắc chẳng ai nghe thấy, liền lặng lẽ bấm số, đặt điện thoại bên tai.

Bạch tiên sinh vừa tới trường quay thì nghe tiếng di động vang, ngón tay ông chần chừ trên màn hình hai giây rồi bấm nhận cuộc gọi: "Bảo bối."

"Bạch tiên sinh, ông đang ở đâu thế?" Trịnh Hòa hỏi.

Bạch tiên sinh nhìn xung quanh, nói: "Chừng hơn mười phút nữa có thể gặp em."

"Sao?" Trịnh Hòa ngẩn ra, Bạch tiên sinh vào sâu trong núi thế này làm gì, sau mới nhận ra ông đang nói về trường quay ở thành phố H liền mừng rỡ nói: "Ông về rồi à?"

"Ừm, " ánh mắt Bạch tiên sinh lấp lánh ý cười: "Nhớ tôi không?"

"Cũng có, " Trịnh Hòa nói: "Ông khoan hẵng tới tìm em, em không ở trường quay."

"Vậy em ở đâu?" Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa thực buồn rầu, họ rời khỏi đường cao tốc khá lâu rồi, xung quanh toàn cây, cậu cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào trên Trái Đất cả, thậm chí cậu còn không rõ là mình còn ở Trái Đất không nữa. QAQ.

"Bác tài! Chúng ta đang ở chỗ nào thế?" Trịnh Hòa vỗ vỗ thanh chắn trên xe, hô.

Lái xe ngậm thuốc lá, lầm bầm hát: "Cậu ~ đoán ~ đoán ~ nha~ tôi cũng không biết hà ~~"

Trịnh Hòa: "..."

Trịnh Hòa ôm lấy trái tim bị tên bắt lỗ chỗ của mình, nói: "Bác tài, giọng bác hay thật đấy." sau đó cầm di động nói: "Em tả ông nghe đi, tay trái em có một ngọn núi rất cao, cạnh núi có một, hai, ba, bốn....sáu đỉnh núi nhỏ, tay phải toàn là cây Bạch dương, cao lắm, bọn em đang trên đường tới hầm trú ẩn."

Bạch tiên sinh bình tĩnh hỏi Trịnh Hòa: "Em nghĩ, dựa vào miêu tả đấy, tôi có bao nhiêu phần trăm để tìm thấy em?"

"Bạch tiên sinh, ông đừng giận...." Trịnh Hòa cũng chột dạ: "Mai hoặc kia là về nhà."

Bạch Ân day day huyệt Thái Dương, nói: "Thôi, em cứ làm việc đi, tranh thủ mai về, có gì gọi cho tôi, tôi tới đón."

"Bạch tiên sinh, ông đúng là thâm minh đại nghĩa, " Trịnh Hòa nịnh rất nhanh: "Em càng ngày càng thích ông, nếu giờ ở bên cạnh ông, em nhất định sẽ hôn một cái."

"Thế giờ hôn tôi đi." Bạch tiên sinh lấn tới.

Trịnh Hòa quyết tâm, mặc kệ những nhân viên khác có nghe thấy không, hôn vào ống nghe điện thoại: "Được chưa?"

"Xem như cho qua, " Bạch tiên sinh nge tiếng Trịnh Hòa cứ phập phà phập phù, hỏi: "Tín hiệu bên em không tốt à?"

"Đúng thế, chắc chút nữa là mất, " Thực ra Trịnh Hòa đã không nghe rõ tiếng Bạch tiên sinh từ sớm, cậu chỉ nghe bập bõm rồi đoán nghĩa thôi: "Chút chắc bên em sẽ mất tiếng, ông đừng l...."

Loa điện thoại chớt rít lên một tiếng, sau đó Trịnh Hòa không nghe thấy gì nữa.

Bạch tiên sinh thở dài, cúp máy.

Trịnh Hòa quay đầu lại thì thấy mọi người trong đoàn làm phim nhìn mình rất kỳ quái. Cậu hỏi: "Sao thế?" Trịnh Hòa ngồi vào cái 'ngai vàng' mình tự làm từ túi nhựa, dịch qua dịch lại.

Những người khác cứ cười, nhưng không nói cười cái gì, chỉ tiếp tục nói chuyện.

"Rốt cuộc mọi người nhìn tôi làm gì?" Trịnh Hòa cảm thấy bồn chồn, kéo một người qua hỏi: "Nãy có chuyện gì thế?"

"Không có gì, " người kia nói: "Nhưng cậu nói chuyện điện thoại to quá."

Mặt Trịnh Hòa đỏ rực lên, cậu xấu hổ, buông tay: "Ờ...bình thường bọn tôi vẫn thế."

"Biết rồi, biết rồi, " người nọ vỗ vai Trịnh Hòa, nói: "Không sao, ngọt ngào là tốt, chậc chậc, không ngờ Bạch tiên sinh lại thích kiểu đó nha....."

Trịnh Hòa sắp chôn đầu vào gối luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net