446-450

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

446.

Tại văn phòng trên tầng cao nhất của BEACHER.

Bạch tiên sinh vừa quay về thành phố H thì có một vị khách không mời mà tới.

Mặt mũi Vinh thiếu bầm dập, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Bạch Ân đầy đau thương.

Bạch tiên sinh cầm tách cà phê trước mặt, nhấp một ngụm, vẫy tay với Kiệt tử, hỏi ghé vào tai: "Sao các cậu lại để cậu ta đi vào?"

Kiệt tử làm điệu bộ: chẳng biết làm thế nào, đáp: "Ngài chưa nói không được mà."

"...Bạch Bạch." Vinh thiếu ai oán nói, mới bật ra từ đầu tiên đã khiến Bạch tiên sinh nổi da gà: "Em đến rồi, em thua, chúng ta làm lành được không?"

Bạch tiên sinh khẽ chỉnh lại cà vạt, chỉ cần nghe giọng của A Vinh thôi ông đã thấy không thoải mái, cứ như có thứ gì chặn nghẹn cổ họng: "Khụ, tôi không nhớ giữa chúng ta từng có cá cược gì."

"Mọi điều anh làm, chẳng phải vì khiến em hồi tâm chuyển ý sao?" Vinh thiếu ai thiết: "Em đồng ý với anh, về sau em sẽ không làm chuyện xằng bậy với người khác nữa, em sẽ về bên anh, anh giúp em trả nợ đi, em sắp không ra khỏi cửa được rồi."

Tuy Bạch tiên sinh biết chỉ số thông minh và tam quan của A Vinh có vấn đề, nhưng giờ ông đang bị nghẹn cứng vì cái logic quỷ dị của cậu ta.

Vinh thiếu nghiêng người, chạm nhẹ vào tay Bạch tiên sinh, ông mau chóng rụt tay mình đặt lên gối, khiến Vinh thiếu sờ hụt. Vinh thiếu lại bắn ánh nhìn đau thương về phía Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: "....Cậu muốn tôi trói cậu lại sao?"

Nói thực thì, vẻ ngoài của Vinh thiếu hơn Trịnh Hòa rất nhiều, hơn nữa, Bạch tiên sinh càng thích hợp với kẻ đẹp mã và đầu óc rỗng tuếch như Vinh thiếu hơn là người có chút thông minh như Trịnh Hòa. Nhưng không hiểu vì sao, ông lại cảm thấy may mà mình có bệnh ưa sạch sẽ nên năm đó chưa đụng vào Vinh thiếu.

Nếu không, ông chắc rằng mình sẽ không cương được.

"Bạch Bạch, sao anh lại thế...." Nước mắt của Vinh thiếu bắt đầu rơi lã chã: "Em yêu anh mà, tuy năm đó em rời xa anh, nhưng đấy là vì anh bỏ em nha? Chúng ta quay lại như xưa không được sao?"

"Cậu khiến tôi chán ghét....." Bạch tiên sinh nghiêng người, tựa vào ghế sa lông, bộ âu phục bị ông kéo cho phẳng phiu, ông nhẹ giọng hỏi: "Cây lược gỗ đâu? Trả cho tôi."

Vinh thiếu đương nhiên không đem theo cây lược gỗ, nó sớm bị Bạch tiên sinh quăng ở nước Y rồi, người cậu ta cứng ngắc, cố làm ra vẻ bình tĩnh, đáp: "Cây lược đó em gửi ngân hàng, chỉ cần anh khôi phục thân phận công dân cho em, em sẽ trả nó cho anh."

"Lợi thế duy nhất cậu cũng để mất, tôi không hiểu nổi, cậu dựa vào gì để ra điều kiện cho tôi?" Bạch tiên sinh nheo mắt, bờ môi mỏng mím lại, tựa như đang cười.

"Chỉ cần tình yêu là đủ!" Sáu tiếng này Vinh thiếu nói chắc nịch.

Bạch tiên sinh đỡ trán, ông cảm thấy thay vì lãng phí thời gian nói chuyện với cậu ta, về ngủ bù còn hơn, liền đứng lên, nói: "Kiệt tử, quẳng cậu ta đi, về sau tôi không muốn gặp cậu ta nữa."

"A?" Kiệt tử giật mình: "Tôi còn chưa xem đủ mà."

Bạch tiên sinh quay đầu lại mỉm cười với hắn: "Thế tôi cử Trần Minh đi, đổi cậu ta làm người lên giường với cậu được không?"

"Đừng đừng đừng!" Kiệt tử nắm chặt lấy tay Trần Minh ngay tắp lự: "Tôi rời đi, anh ấy sẽ tắc nghẽn cơ tim, nửa đêm chết trên giường thì đừng có trách tôi."

"Có thời gian đứng trước mặt Bạch tiên sinh nói xấu thì mau đi giải quyết công việc đi!" Trần Minh thực không chịu nổi cái thói dính người 'khiến cả thế giới biết rằng em yêu anh' của Kiệt tử, hắn vỗ đầu Kiệt tử một chút, ra lệnh cho người khác khống chế Vinh thiếu đang gào thét, rồi theo Bạch tiên sinh ra cửa.

Bạch tiên sinh thấy Trần Minh bên người, hỏi: "Chẳng phải tôi phái cậu đi bảo vệ Trịnh Hòa sao? Sao lại quay về?"

"Cậu Trịnh tới hầm trú ẩn quay phim..." Trần Minh nói.

Bạch tiên sinh gật đầu, ngắt lời: "Tôi biết, nói đúng trọng tâm đi."

Trần Minh nói: "Vốn chúng tôi định đi cùng, nhưng có chút vấn đề xảy ra khi phối hợp với đoàn phim, họ không cho chúng tôi đi cùng, cậu Trịnh cũng tỏ ý như thế, vậy nên tôi dẫn người trở lại."

Bạch tiên sinh biết tính Trịnh Hòa, hẳn là mọi người trong đoàn đều đi gọn nhẹ, nếu cậu dẫn theo một đống người thì cũng ngại nên mới thuyết phục Trần Minh không đi theo.

"Ừm, tôi biết rồi." Bạch tiên sinh hỏi: "Thế giờ em ấy ở đâu?"

Trần Minh nói: "Màn hình định vị không ở chỗ tôi, tôi cho rằng ngài sẽ về thẳng sơn trang nên đặt tại phòng khách ở đó."

Bạch tiên sinh bất đắc dĩ nhìn đám thuộc hạ ai nấy đều có cá tính của mình, nói: "Thế cậu đưa tôi tới BEACHER làm gì?"

"Kiệt tử nói Vinh thiếu tới, bảo tôi lái xe qua, lúc ấy ngài đang ngủ, đợi đến khi ngài tỉnh dậy thì đã đến nơi rồi." Trần Minh nói.

".....Thế giờ về thôi." Bạch tiên sinh cảm thấy sự nóng nảy của mình bị đám cấp dưới này mài mòn hết rồi, chẳng còn sức để trách cứ nữa.

447.

Từ lúc lên xe, mắt phải Trịnh Hòa cứ nháy suốt, người ta nói: nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai, cậu không chỉ "vô tình lướt qua nhau" với Bạch tiên sinh, mà trên đường đi còn không yên bình. Trong rừng cây, việc dễ xảy ra nhất là lạc đường, đạo diễn Vi đã chọn một lái xe dạn dày kinh nghiêm nhưng vẫn gặp phải chuyện này. Đi tới đi lui mãi nhưng trước khi trời tối vẫn chưa đến được hầm trú ẩn.

Mọi người trong đoàn chụm đầu bàn bạc, không biết lúc nào mới tìm được đến nơi, nhỡ đâu khi trời tối đen vẫn chưa tới hầm thì thế nào? Nơi này hẻo lánh như thế, khéo lại có loài động vật quý hiếm cần được bảo hộ nào có thể gây thương tích cho mình, nhưng mình không được làm gì nó ấy chứ.

Trịnh Hòa vốn nhát gan. Nếu không thì năm ấy, dưới sự quản lý của chị Phương, cậu đã không chỉ vì chút cưỡng ép mà nhảy vào lòng Bạch tiên sinh một cách tùy tiện như thế. Cậu bồn chồn sợ hãi khi nghe chuyện người bên cạnh kể về nhân vật nào đó vào rừng sâu, sau rồi gặp dã thú XX, mọi người trong đoàn chết hết chỉ riêng nhân vật nào đó còn sống. Đáng sợ hơn là, hắn còn kể chi tiết những người trong đoàn kia chết như thế nào, còn quá trình nhân vật nào đó được cứu sống thì rất sơ xài. Mọi người xung quanh sợ đến mức xuýt xoa.

"Đạo diễn Vi, ngài xem thế này được không? Chúng ta khoan hẵng đi tiếp!" Một chuyên viên hóa trang nữ không nhịn được nữa, hô lên, mọi người cũng hùa theo đồng ý.

Đạo diễn Vi hỏi lái xe còn bao lâu thì đến nơi, lãi xe dùng khăn lau bụi trên mặt, xuống xe nhìn ngó xung quanh rồi nói: "Khó nói lắm, cảnh ở đây na ná như nhau, không thì hôm nay đừng đi nữa, trên xe nhiều người thế, tôi cũng sợ gặp chuyện ngoài ý muốn."

"Thế là hôm nay công cốc?" đạo diễn Vi hỏi.

Lái xe gật đầu: "Đi đêm không an toàn, chúng ta xuống xe dựng trại đi."

Trịnh Hòa thấp thỏm nghe lén cuộc đối thoại của đạo diễn Vi và lái xe, biết đêm nay dừng lại dựng trại thì cậu cũng chẳng rõ mình nên thở phào hay càng lo thêm nữa. A Long và chị Phương đều không đi theo, may mà tay nghề bếp núc của cậu không tồi nên cùng mấy cô nàng khác giúp mọi người làm cơm chiều. Bận rộn xong quay sang thì cũng có người dựng xong lều cho mình rồi.

Nhân viên trong đoàn phim của đạo diễn Vi tương đối tốt tính, có lẽ là do ông thường gặp tình huống thế này, nhiều lần đồng cam cộng khổ nên họ khá đoàn kết.

Ở phân đoạn sau của [28 giờ sau gặp lại], Trịnh Hòa phải gầy đi để đáp ứng đúng hình tượng nhân vật. Bữa tối nay đương nhiên không có đủ điều kiện để chuẩn bị cơm dinh dưỡng cho cậu, Trịnh Hòa đành phải đợi mọi người ăn hết rồi đổ nước khoáng vào nồi đun, thả thêm hai quả cả chua, tự nấu cho mình bát canh cà chua nhạt thếch.

Ăn xong vẫn rất đói, sau cũng dịu đi. Một diễn viên chính khác tìm cậu thảo luận kịch bản, Trịnh Hòa mệt nên lấy khăn ướt lau mặt và răng, rồi chui vào túi mơ mơ màng màng ngủ trong tiếng đọc thoại của diễn viên nọ.

Tối đó, Bạch tiên sinh tắm rửa xong liền lên giường ôm gối Trịnh Hòa an giấc. Trịnh Hòa cũng ngủ rất ngon. Vốn hai người còn tưởng không có người kia, mình sẽ trằn trọc cả đêm, nào ngờ chẳng có gì xảy ra. Mắt vừa nhắm lại, một đêm đã trôi qua.

Sáng hôm sau, Trịnh Hòa xoa xoa cái cổ cứng ngắc do ngủ trên mặt đất cả đêm của mình, lấy di động ra thì vẫn không có tín hiệu, cậu bực bội vò vò tóc.

Cậu cuối cùng cũng hiểu được vì sao Đào Tiệp lại làm vẻ mặt ghê tởm mỗi lần nghe được cậu và Bạch tiên sinh suốt ngày dính lấy nhau, tách ra một chút thôi mà đêm về đại chiến ba trăm hiệp. Có lẽ trong mắt cô nàng mạnh mẽ ấy, cuộc sống của bọn họ quá yên bình, chẳng có sóng gió gì.

Nhưng là....

Quả thật có chút nhớ khi không được gặp ông ấy.

448.

Sau khi Trịnh Hòa rời đi, người bị ảnh hưởng tồi tệ nhất đương nhiên là Bạch tiên sinh.

Tang Bắc sợ ông không ăn uống gì, chỉ ngồi trong phòng khách nhìn màn hình định vị của Trịnh Hòa, thân là một thư ký đạt chuẩn, anh cảm thấy chuyện này rất có thể đã xảy ra.

Kính coong!

Bạch tiên sinh nhìn người tới xuất hiện trong màn hình, liền chỉ mặc mỗi cái quần nhỏ ra mở cửa: "Sao cậu đến sớm thế?"

Tang Bắc bị ép nhìn những thớ cơ hoàn mỹ của Bạch tiên sinh, anh cầm theo bữa sáng vào, nói: "Tới đưa bữa sáng, ngài ăn chưa?"

"Chưa, " Bạch tiên sinh nói: "Nhưng tôi không muốn ăn, cậu cầm đi đi."

Tang Bắc nói: "Ngài mới ra viện, làm ơn nghe lời bác sĩ dặn đi, chẳng nhẽ ngài lại muốn vào đó?"

"Đấy là chuyện của tôi, " Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: "Tôi có chết thì tiền lương của cậu cũng không bớt đi đồng nào, được rồi, cậu đi đi."

Cấp dưới của Bạch tiên sinh thuộc hai chiều hướng cực đoan. Đám vệ sĩ và Kiệt tử thì quá vô tư đến vô tâm, Tang Bắc rất quan tâm lại thành lề mề. Dù sao thì đều không khiến ông hài lòng.

Tang Bắc cũng không muốn đứng đây dùng dằng với Bạch tiên sinh, đẩy cửa qua mặt thủ trưởng của mình, tự tiện thay giày, vào nhà, xắn tay áo đặt bữa sáng lên bàn, cằn nhằn: "Ngài muốn tôi lĩnh miễn tử kim bài ép ngài ăn đủ ba bữa cơm từ chỗ Trịnh Hòa sao? Cứ thế này thì Trịnh Hòa còn béo hơn cả ngài."

"Bảo bối béo thì có gì xấu đâu." Bạch tiên sinh nói: "Em ấy thế nào tôi cũng thích."

Tang Bắc quay lại nhìn Bạch tiên sinh. Khoảng thời gian này ông gầy đi trông thấy, đường cong của cơ bắp hiện lên rõ ràng, nhìn vẻ ngoài thì cũng được coi là đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ tới nguyên do vì sao ông lại gầy đi, Tang Bắc lại thấy xót xa, vốn tình trạng sức khỏe đã bình thường rồi, đều tại đám người kia quấy nhiễu.

"Bạch tiên sinh, câu đó ngài để dành nói trước mặt Trịnh Hòa đi. Lần trước tôi là người đem âu phục của Trịnh Hòa đi nới ra đấy." Tang Bắc vừa nói vừa lấy cháo và bánh bao ra: "Ăn đi, tôi nhìn ngài ăn xong rồi đi."

"Chẳng nhẽ cậu không phải làm việc à?" Bạch tiên sinh ngồi trên ghế hỏi.

"Ai u, nghe hay nhỉ, " Tang Bắc cười lạnh: "Tôi nhiều việc lắm, ai bảo tôi có một vị thủ trưởng không đáng tin cậy cơ, ngài cứ thế này là tôi đòi tăng lương đấy."

"Tăng đi, không vượt qua tổng tiền thưởng của quý là được, " Bạch tiên sinh cầm thìa, nếm một chút rồi nhíu mày: "Hương vị kỳ kỳ."

"Ai bảo ngài chỉ truyền đường gluco nửa tháng, cứ mãi thế vị giác của ngài sẽ trở nên bất thường, kính mong ngài thương xót, về sau đừng đi viện nữa, tôi sắp không giấu nổi rồi." Tang Bắc nói.

Bạch tiên sinh thản nhiên đáp lại: "Thế cứ để người khác biết đi, dù sao tôi cũng không để ý."

"Tôi thực để ý!" Tang Bắc cầm áo khoác, vội vã rời khỏi trước khi mình nổi cơn thịnh nộ. Anh và Bạch tiên sinh là hai giống loài khác nhau, không, thuộc tính của Bạch tiên sinh khác đa số người bình thường, người ta nói 'Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong' (1), nhưng cái chủng tộc cấm dục coi tiền tài như không khí này lại sống hời hợt chẳng có chút nhiệt tình, bảo sao vừa tìm được kẻ ngốc ngốc như Trịnh Hòa liền thờ như thờ bảo bối. Hừ.

449.

Tuy chưa từng nói rõ ra, nhưng ngoại trừ Trịnh Hòa vẫn chưa biết, cả BEACHER đều rõ những cấp dưới thân cận của Bạch tiên sinh đều rất thích cậu.

Thử so sánh. Nếu Bạch tiên sinh chỉ là một người đàn ông trung niên tuấn tú có chút tiền thì rất nhiều người sẽ cho rằng Trịnh Hòa không xứng với ông. Nhưng nếu Bạch tiên sinh bị dán hàng loạt những cái mác tệ hại như: bệnh nhân tâm thần loại hình cố chấp, khao khát khống chế mạnh mẽ, hẹp hòi, soi mói, không chấp nhận bất cứ vết nhơ nào thì dù có đẹp mấy, giàu mấy thì cũng chẳng ai thèm.

Ai lại đi yêu một người mà ban ngày vừa ngọt ngào gắn bó, đến đêm lại đòi giết mình chỉ vì mình nhắn tin ái muội một người đàn ông khác?

Thậm chí DY còn tiên đoán xem mối quan hệ của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh trụ được bao lâu. Trịnh Hòa là người không được xem trọng nhất, nhưng chỉ có Trịnh Hòa mới có thể đặt chân vào thế giới của Bạch Ân.

Không phải Trịnh Hòa may mắn, mà vì Bạch Ân rốt cuộc đã gặp được nửa kia của mình.

450.

Những người đồng tính luyến ái đôi khi giống lông ngực, dù vô tình hay cố ý thì họ hay tụ lại thành một nhóm.

Ví dụ như hiện giờ, Trịnh Hòa đang đờ đẫn nghe trợ lý đạo diễn và vị diễn viên chính hôm qua thảo luận kịch bản rôm rả với cậu đang bàn về quán gay bar nào ở thành phố H có chất lượng cao, rồi trong giới này có những ai là đồng tính.

Trịnh Hòa nhẩm tính trong lòng, xung quanh cậu có Kiệt tử và Trần Minh, Mạt Mạt và KUY, còn có đôi của Thành thiếu, ai ôi nha, mối quan hệ của cậu cằn cỗi vậy mà đã có bốn cặp. Trịnh Hòa gạt lệ, xác suất này đúng là kinh hoàng, chẳng nhẽ giới này có bao nhiêu người là gay thì cậu đều quen cả rồi?

Diễn viên chính thấy Trịnh Hòa chăm chú nghe hồi lâu, sờ sờ mũi, nói: "A Hòa, qua tôi nghe anh nói chuyện điện thoại, bạn gái à? Bên nhau bao lâu rồi?"

Trịnh Hòa nói: "....Bạn gái?" cậu nhớ rõ là mình đã nói lộ hết rồi mà, cũng gọi ông ấy là 'Bạch tiên sinh'.

"Ơ...chẳng nhẽ anh kết hôn rồi?" Diễn viên chính thấy ngón áp út của Trịnh Hòa đeo nhẫn, liền há hốc miệng làm trò, sau đó cười nói: "Kết hôn sớm cũng tốt, như thế mới chăm chú vào công việc."

"Không, cậu hiểm lầm, " Trịnh Hòa cười cười, chuyện của cậu và Bạch tiên sinh chỉ cần hỏi là biết, đám cưới của họ được tổ chức long trọng mà, thế nên cũng không giấu: "Tôi quả thật đã kết hôn, nhưng nửa kia của tôi là nam."

"Đệt, anh giấu kỹ thế, " diễn viên chính nói: "Tôi không ngờ đấy."

Trịnh Hòa cảm thấy mất tự nhiên, cậu và người nọ chưa nói chuyện được mấy câu, hơn nữa cậu cũng đâu cố tình giấu diếm, nhỡ ai khác nghe được, không biết lại nghĩ bậy gì về cậu.

Diễn viên đó nói xong, cảm thấy dường như mình lỡ lời liền vội chữa cháy: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, chẳng qua tôi không nhận ra anh cũng là gay như tôi, anh đừng so đo."

"Không có gì, " Trịnh Hòa nói: "Thực ra tôi cũng không nhận ra cậu cũng là."

Vẻ mặt cậu diễn viên đầy ao ước: "Kết hôn nha....aiz, tôi cũng không biết mình có được kết hôn không nữa, hai người có định nhận con nuôi không?"

"Ông ấy có con rồi." Trịnh Hòa nói: "Nếu cậu gặp được người thích hợp thì cũng kết hôn được chứ sao."

"Đâu có dễ thế, " cậu diễn viên nói: "Trong giới đồng tính, hẹn hò rồi chia tay là chuyện bình thường, giờ tôi cũng không dám yêu đương nữa, chỉ sợ lại tan nát cõi lòng."

Trịnh Hòa cảm thấy có chút xúc động. Dường như cậu vốn đã xui xẻo, thường xuyên yêu phải những thằng khốn nạn. Nực cười nhất là, bạn trai cũ gần nhất của cậu từng đột nhiên muốn mua nhà với Trịnh Hòa, còn hứa hẹn chỉ cần cậu giao tiền đặt cọc, những khoản tiếp theo hắn sẽ trả, nhà cũng đứng tên Trịnh Hòa. Hắn kéo cậu đi xem nhà. Trịnh Hòa cẩn thân, nhớ kỹ số điện thoại của nhân viên ở tòa chung cư đó, mấy ngày sau cậu gọi điện tới, thằng khốn kia nhận điện thoại. Con mẹ nó, nó là thằng môi giới nhà.

Trịnh Hòa ngộ ra, hắn tưởng cậu là thằng ngu, dụ cậu giao tiền đặt cọc rồi sẽ chia tay. Cậu giận quá xóa sạch mọi đường liên lạc với hắn.

"Vậy cậu đừng vội, cứ từ từ tìm." Trịnh Hòa cười nói: "Tôi và bạn trai cũ chia tay ba năm mới gặp được Bạch tiên sinh, muốn người yêu trung thành với mình, thì trước hết phải biết giữ gìn bản thân."

"Ai, đúng là người thành công trong cuộc sống đã kết hôn nha...." Cậu diễn viên chính chống đầu, đột nhiên nói: "Anh xem có nhắm ai giúp tôi được không?"

Trịnh Hòa bật cười: "Tôi đâu biết cậu thích mẫu người thế nào, nếu có gặp được ai tốt thì tôi kể với cậu sau vậy." Cậu thấy mọi người bắt đầu dọn trại liền đứng dậy nói: "Tôi đi giúp họ."

"Ừm, tôi cũng đi dọn thôi." Diễn viên chính vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa.

_____________

Ngáo:

(1) Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong: chim chết vì cái ăn, người chết vì cái lợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net