451-455

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

451.

[Sau đây là tin tức mở đầu, những ngày gần đây, thành phố D thường xuyên gặp phải mưa lớn trên diện rộng, cơn bão XXX tiếp cận từ hướng Tây.....]

Bạch tiên sinh bỗng nhiên bật dậy, đẩy con Samoyed cứ quấn lấy mình nãy giờ: "Chẳng phải Trịnh Hòa đang ở thành phố D sao?"

Tang Bắc mặt lạnh te nhìn máy tính, nói: "Chẳng phải ngài tự nhìn là biết?"

"Tôi nhớ rõ thế, điện thoại đâu? Đưa tôi mượn." Bạch tiên sinh nói.

Tang Bắc lắc đầu: "Không đâu, ngài ném vỡ bao nhiêu điện thoại rồi, tôi không muốn lại đi đổi di động."

"Tôi không ném di động của cậu." Bạch tiên sinh cố kiên nhẫn nói: "Mau, đưa tôi, tôi gọi cho bảo bối."

"Chỗ cậu Trịnh đang ở không có tín hiệu, chẳng phải ông từng nói thế sao." Tang Bắc nhắc nhở.

Bạch tiên sinh thản nhiên đáp: "Tôi muốn thử lại."

Tang Bắc gỡ kính mắt xuống, nói: "Bạch tiên sinh, ngài quá quan tâm cho cậu ấy nên mới rối lên, cậu ấy trưởng thành rồi, chẳng nhẽ không biết tự bảo vệ mình sao? Còn có bao nhiêu người xung quanh, làm sao mà có chuyện được chứ?"

"Em ấy khác mấy cậu...." Bạch tiên sinh ngồi trên ghế, môi trắng bệch, ông nói: "Mau, gọi một máy bay trực thăng cho tôi, tôi đi tìm em ấy."

Tang Bắc: "..."

Cái phân đoạn trong: "Bá đạo tổng tài yêu thượng ta" là sao đây.

"Ngài bình tĩnh, bình tĩnh." Tang Bắc nói.

"Tôi muốn thăm em ấy, cậu đi chuẩn bị đi." Bạch tiên sinh yêu cầu.

"Cậu Trịnh sẽ về ngay thôi." Tang Bắc khuyên.

Bạch tiên sinh nhíu mày: "Nhỡ em ấy chết thì sao? Chí ít tôi cũng phải đến gặp lần cuối chứ?"

Tang Bắc nói: "Không có gì đâu mà."

Bạch tiên sinh đáp: "Lòng tôi vẫn thấp thỏm bất an."

Tang Bắc giận điên lên vì cái sự nhiễu nhương của Bạch tiên sinh, anh liền phát ngôn không thèm lựa từ: "Bạch tiên sinh, ngài có thể mau mau tìm lại trí thông minh của mình được không? Sắp bão rồi! Hơn nữa chỗ đó còn không có địa điểm hạ cánh, ngài đi cũng chưa chắc tìm được Trịnh Hòa! Ngài muốn đi chết đấy à?!"

"Tôi chỉ báo cho cậu biết thế thôi." Bạch tiên sinh cầm áo khoác định đi, Tang Bắc vội ngăn ông lại: "Đợi chút! Ngài định làm thật hả?"

Bạch tiên sinh nhìn Tang Bắc, hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi đùa với cậu đấy à? "

"Vậy ngài từng nghĩ xem cậu Trịnh có cần ngài không chưa? Nhỡ đâu ngài đi được nửa đường cậu ấy quay về đây thì làm thế nào? Tôi không thể nói với mọi người là ngài tự đi tìm cái chết, không liên can gì tới cậu Trịnh đâu, những người ở BEACHER chỉ biết nghĩ rằng lỗi sai nằm ở Trịnh Hòa!"

Bạch tiên sinh dừng bước, quay đầu lại nói: "Đúng, cậu nói không sai." Nói xong, ông mặc áo khoác, chạy lên lầu. Tang Bắc đuổi theo hô: "Ngài định làm gì thế?"

"Cậu qua đây giúp tôi, " Bạch tiên sinh nói: "Mang theo văn kiện chuyển nhượng cổ phần cho Trịnh Hòa trước tôi từng làm với máy tính lên."

Tang Bắc đưa tay kiểu Nhĩ Khang: "Đừng mà...."

Bạch tiên sinh đã bước nhanh vào thư phòng.

452.

Cuối cùng thì đoàn phim cũng đến nơi, hầm trú ẩn rất tàn tạ, ngoại trừ phong cảnh đẹp ra thì chẳng có thứ gì dùng được. Đạo diễn Vi là người bắt tay thu dọn phòng đầu tiên, những người khác cũng không tiện yêu cầu được ở trong lều, liền cùng nhau giúp chủ hầm dọn dẹp núi rác, lắp đặt máy móc, chuẩn bị bắt đầu quay sau khi ăn cơm xong.

Đồ ăn là người ở đây chuẩn bị, một nồi mì vàng hấp đầy, nhìn rất ngon nhưng ăn thì sạn sạn. Lúc cho vào miệng, Trịnh Hòa còn tưởng chỉ riêng bát của mình bị thế, nhưng nhìn ai nấy đều chỉ cắn một ngụm rồi không động đũa nữa thì mới biết rằng ai cũng vậy..

Đạo diễn Vi lạnh mặt nói: "Mọi người cố gắng chút, chiều chúng ta còn phải làm việc đấy."

"Đạo diễn Vi, cái này nuốt không trôi mà, chúng ta có mang theo một thùng mì ăn liền, ăn cái đấy đi." Cậu diễn viên chính từng nói chuyện vui vẻ mới Trịnh Hòa đề nghị.

Chủ hầm là một ông lão, dáng người khô gầy, da ngăm đen, lúc ông mỉm cười, các nếp nhăn xô vào nhau, lằn lên. Nghe thế, ông cúi đầu, hai bàn tay bất giác bấu chặt.

Học làm diễn viên đa phần đều có một môn học mang nội dung là 'làm thế nào để thể hiện tình cảm của nhân vật', Trịnh Hòa là người tinh tế, thấy ông lão như thế liền cố gắng lấy một vắt mì, gắp một đũa dưa góp cay, cắm cúi ăn sạch, sau đó giải thích với ông lão: "Khi nãy vì chúng cháu đi đường mệt quá, đồ ông nấu ngon lắm ạ, làm phiền ông rồi."

Ông lão cười cười, dùng thứ tiếng phổ thông trặt trẹo nói: "Các chạu thích là tột rồi, ông đi xem canh nấu được chưa."

Ông lão vén mành bước khỏi cửa, đạo diễn Vi sa sầm mặt mày, quăng đũa xuống bàn, nói: "Chê đồ khó ăn đúng không? Đi ăn mì ăn liền đi, nước nóng tự đun! Củi tự tìm! Chẳng phải ngại khó ăn sao?! Tự đi mà nấu đi!"

Trợ lý chạy tới hòa giải: "Ngài khoan hẵng giận, cũng tại chúng tôi mệt mỏi thôi mà? Dạo gần đây mọi người mệt quá, ăn uống quá độ nên dạ dày khó chịu."

"Đấy là lí do sao?" đạo diễn Vi trách cứ: "Người ta cao tuổi thế, còn vất vả nấu cơm trưa cho hơn hai mươi người chúng ta, làm người phải có lương tâm chứ, ngay cả nhân phẩm của mình cũng không giữ được, sao có thể tạo ra một bộ phim hay? Cứ thế, sao tôi yên tâm làm việc với mấy người?!"

Trịnh Hòa thấy, cứ thế này dễ mình bị đem ra là con tốt thí lắm. Vừa nãy mọi người không chịu ăn mì vàng, riêng mình cậu động đũa, đạo diễn Vi nhất định sẽ lôi cậu ra làm ví dụ. Xem ra, mọi người trong đoàn dù không có ác cảm với cậu thì cũng có dị nghị.

"Xem Trịnh Hòa đấy...." đạo diễn Vi vừa nói thế, Trịnh Hòa vội đáp lời: "Đạo diễn, mọi người cũng mệt chết rồi, nãy tôi thấy có mấy người mệt đến độ chẳng buồn ăn, hơn nữa là vì tôi ngồi cạnh ông lão nên mới ăn, ai ngồi ở vị trí của tôi rồi cũng làm thế thôi. Ngài đừng giận, chiều nay còn phải làm việc mà, người mắc bệnh dạ dày không thể ăn đồ như thế là chuyện thường, chúng ta mau ăn cơm đi, tranh thủ quay xong sớm, tối còn nghỉ ngơi."

Trợ lý cũng vun vào: "Đúng vậy, mì ăn liền không có chất dinh dưỡng, tôi đi nấu mì sợi."

Trịnh Hòa vừa ăn hai vắt mì liền no, đứng lên nói: "Tôi đi với anh đi, trong túi tôi có một hộp thịt bò đấy."

Đạo diễn Vi nhìn hai người, thở dài nói: "Được rồi, thế chúng ta ăn cơm trước đi."

Cây to đón gió, Trịnh Hòa cảm thấy mọi người trong đoàn rất tốt với mình nên không muốn có hiềm khích gì, vào phòng bếp, cậu thuật lại tình hình cho trợ lý, vị trợ lý nọ cười tới độ sắp nhét mì vào mũi rồi: "Tôi còn tưởng cậu giả ngu cơ đấy."

Trịnh Hòa đang thái rau, nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái: "Có gì mà giả ngu."

"Ngẫm lại xem thân phận của Bạch tiên sinh là gì, cậu trèo lên bằng cách nào, mọi người trong giới này bàn luận chán chê về cái lễ kết hôn của cậu rồi, hơn nữa, bọn tôi chẳng mấy người biết cậu, ấn tượng ban đầu cũng từ lời kể của người khác mà ra, cậu khiến người khác ghen tị, thế nên có người muốn bêu xấu cậu, dù điều đó có lợi cho họ hay không. Cậu biết làm gì giờ?" Trợ lý nói.

Trịnh Hòa như được khai sáng: "Ra vấn đề nằm ở đó nha? Ôi chao, thế thì tôi gặp rắc rối rồi, lòng đố kỵ của con người là đáng sợ nhất, họ đã ghét tôi rồi thì dù tôi làm gì cũng không vừa mắt họ."

"May mà cậu còn không ngốc quá, tốt nhất là cậu đừng nên làm gì cả, cứ yên lặng sống cuộc sống của mình đi. Cái giới này là thế, cậu đã bò lên được một độ cao nhất định, thì cái gì nên có được đều sẽ có, " trợ lý nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Sao trời âm u thế nhỉ? Mong rằng chiều nay đừng mưa."

"Ở đây đến radio cũng không có." Trịnh Hòa nói: "Không thì đã nghe được dự báo thời tiết."

453.

Qua giờ nghỉ trưa, đạo diễn Vi nhìn sắc trời, mặt nhăn lại thành một cục: "Trời muốn mưa."

Trịnh Hòa không ngủ trưa. Cậu vừa lên cái giường gạch thì thấy một con sâu béo múp bò qua trước mắt mình. Trịnh Hòa không sợ sâu, vậy nên cậu tò mò dõi theo xem nó bò đến chỗ nào.

Con sâu này cũng kỳ thật. Những con khác chỉ cắm cúi bò thẳng, nó đi được một đoạn thì dừng, nghỉ ngơi một chút mới tiếp tục lên đường, mà đường bò cũng xiên xiên xẹo xẹo như người say rượu. Trịnh Hòa buồn cười, đưa tay chọt chọt mông nó, không đụng tới thì không sao, vừa chọc thì nó cứ như bị thông cúc, hoảng hốt lao đi, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã vượt quá chiều dài cánh tay Trịnh Hòa có thể vươn tới, sau đó cuộn lại thành một quả cầu, lăn tới chăn của cô bé bên cạnh.

Trịnh Hòa có thể tưởng tượng được chút nữa cô bé sẽ thét lên thất thanh thế nào. Cơn buồn ngủ bay biến, cậu cầm theo di động, ra ngoài đi loanh quanh xem có bắt được tín hiệu không để gọi điện cho Bạch tiên sinh.

Sự thực chứng minh rằng, di động của cậu còn không tốt bằng Nokia. Cậu sắp trèo lên cây đến nơi rồi mà chút tín hiệu đều không có, đành thất vọng đi về, chợt, cậu nghe thấy tiếng đạo diễn Vi lầu bầu.

"Cũng có thể, " Trịnh Hòa ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Nãy tôi mới thấy tổ quay phim trước lúc ăn cơm đã làm tốt công tác chống thấm nước, không biết chiều quay phim có mưa không."

Đạo diễn Vi gật đầu: "Sân này nhỏ quá, nếu không đã dựng được cái lều....sao cậu không ngủ?"

Trịnh Hào cười nói: "Không buồn ngủ, ra ngoài đi dạo."

Đạo diễn Vi ngồi xuống bậc thang, hỏi: "Sao cậu lại nhận bộ phim này? Tôi nghe nói tài chính cậu ra hết."

Tiền là Bạch tiên sinh chi, Trịnh Hòa nghĩ thầm, chắc đạo diễn Vi hiểu nhầm cậu bảo Bạch tiên sinh đầu tư, cũng không giải thích, nói: "Lúc đọc kịch bản, tôi đã thấy bộ phim này không tệ, có nội dung sâu sắc, tôi thấy so với những bộ phim quá ẩn dụ cao siêu, chi bằng trực tiếp làm rung động lòng người thế này còn tốt hơn."

Đạo diễn Vi kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa, ông nói: "Diễn viên như cậu cũng hiếm thấy. Cái giới giải trí của chúng ta quá phù hoa, nhưng một bộ phim hay phải hướng tới người xem, điện ảnh là một phương thức để truyền bá văn hóa. Tôi rất thưởng thức những người có tinh thần đó như cậu."

Từ nhỏ đến lớn, Trịnh Hòa mới một lần duy nhất được nhận tấm giấy khen nhỏ vào năm hai đại học vì ký túc xá cậu ở quá sạch sẽ, giờ được khen thế này, cậu có chút ngượng ngùng: "Tôi không nghĩ được nhiều thế, đúng rồi, đạo diễn, ông có thứ gì để liên lạc không? Tôi muốn gọi điện cho Bạch tiên sinh."

Đạo diễn Vi nhìn Trịnh Hòa đầy cổ quái, sau đó lấy di động của mình ra, nói: "Cậu dùng điện thoại của tôi đi."

Trịnh Hòa mở khóa, nhìn ba vạch tín hiệu trên màn hình mà chỉ muốn đập cái điện thoại của mình.

454.

Trịnh Hòa gọi cho Bạch tiên sinh nhưng không ai bắt máy.

Bởi lúc này Bạch tiên sinh đang ở trên máy bay.

Vù vù vù vù vù........

Bạch tiên sinh nhìn vào điểm đỏ càng ngày càng gần trên màn hình định vị, dần bình tĩnh lại.

Trịnh Hòa không gọi được cho Bạch tiên sinh, nhưng rồi đến cả Tang Bắc và Kiệt tử cũng không bắt máy. Cậu nghĩ, chắc Bạch tiên sinh đi công tác đâu rồi, đành thất vọng trả điện thoại lại cho đạo diễn Vi.

"Không bắt máy?" đạo diễn Vi biết rồi còn hỏi.

Trịnh Hòa gật đầu, cậu mơ hồ nhận ra rằng đạo diễn muốn nói gì đó với mình, nhưng đồng hồ báo thức vang lên, một tiếng rưỡi nghỉ trưa đã qua, mọi người bị đánh thức.

Đạo diễn Vi vẫy vẫy tay với Trịnh Hòa, đứng lên đẩy mảnh, nói: "Cậu đi chuẩn bị đi."

Trịnh Hòa vào phòng nghỉ tìm hành lý của mình, vừa lúc đụng tới một diễn viên chính khác, người nọ thấy Trịnh Hòa liền quay đầu lại cười nói: "Anh Trịnh, anh dậy rồi?"

"Bảo tôi A Hòa là được, tuy tôi khởi nghiệp trước cậu, nhưng cậu nổi tiếng hơn tôi nhiều." Đối với việc đã vào nghề nhiều năm nhưng vẫn chỉ nổi tiếng nửa vời, đôi khi Trịnh Hòa cũng lo lắng cho sự nghiệp của mình, nhưng lại không hề có chút cảm xúc tiêu cực nào.

"Ừ, A Hòa, vậy anh cũng gọi tôi là Ellen đi." Ellen giúp đào hành lý của Trịnh Hòa từ đống đồ khác ra.

Tuy Trịnh Hòa cảm thấy Ellen hơi nhiệt tình thái quá, nhưng người như thế cậu thấy nhiều rồi, chỉ lạnh nhạt cười đáp lại, lấy một chai sữa chuối từ trong túi của mình, nói: "Lúc trưa tôi không thấy cậu ăn nhiều lắm, tôi đặt chai này trên bàn nha." nói xong liền kéo túi hành lý tới phòng thay quần áo.

Ellen vội nói: "Tôi không cần, anh cứ cầm đi đi."

"Không có gì, cậu cầm đi." Trịnh Hòa đáp: "Cám ơn cậu đã giúp tôi lấy túi hành lý."

455.

Trời càng ngày càng âm u, sau khi vào hầm trú ẩn, rất nhiều người nhận ra điện thoại có sóng, gần như ngay sau đó, mọi người biết tin có bão tới. Nơi vùng núi hẻo lánh như ở đây, bão quét qua rất dễ dẫn tới sạt lở đất, nếu đợi bão qua, thì hẳn vài tuần tiếp theo mọi người vẫn bị mắc kẹt ở chỗ này. Trong [28 giờ sau gặp lại], cảnh ở hầm trú ẩn chưa tới ba phút, nhưng sắp dày vò đoàn phim đến chết mất rồi.

Trong lúc Trịnh Hòa thay quần áo, chuyên viên trang điểm nương theo động tác của cậu để make-up luôn. May mà Trịnh Hòa nhịn được, giữ vững lớp trang điểm, tuy cổ có mấy nốt đỏ khó chịu thật, nhưng còn hơn là phải vất vả chạy trốn trong mưa.

Lái xe và đạo diễn Vi bàn bạc với nhau, quyết định thuê một đoàn xe từ thị trấn gần đó, ở đó có tàu quay về thành phố H.

Nội dung trong kịch bản Trịnh Hòa đã thuộc, hơn nữa mọi người tới hầm trú ẩn không chỉ để quay phim, mà mục đích chính là lấy cảnh, sau này biên tập sẽ cắt ghép vào phim sau.

Ba máy quay, hai cái tại một vị trí cố định khác quay, máy quay chủ được cắm điện, Trịnh Hòa đứng vững tại vị trí của mình, chỉnh chỉnh quần áo.

Tấm Clapper được gõ báo hiệu bắt đầu quay, đạo diễn Vi hô: "Phân cảnh thứ 65, cảnh thứ 13, A!"

"Cha!" Trịnh Hòa thét lên kinh hãi, rồi chậm rãi quỳ xuống đất, ở đầu kia, diễn viên phụ đóng vai cha máu me đầm đìa cũng ngừng thở.

Trịnh Hòa chảy nước mắt, đầu tiên cậu nhìn quanh đầy mờ mịt, sau đó như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lảo đảo bổ nhào vào vị diễn viên phụ đó: "Cha! Cha ơi! Cha mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Con về rồi! Cha!!!!"

Đạo diễn Vi vừa định hô ngừng thì tiếng máy bay ù ù vang lên, mọi người ngơ ngẩn.

"Ừm...có phải bão đến không?"

"Tiếng bão đâu có thế này nha?"

Cả đoàn phim ngơ ngác nhìn nhau.

Ngay cả vị diễn viên phụ đang đóng vai xác chết cũng không nhịn nổi nữa, mở to mắt nhìn đông nhìn tây.

Bỗng nhiên, có người phát hiện một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới bên này, chỉ vào nó hô: "Không phải bão! Là máy bay!"

Trịnh Hòa híp mắt, thì thào: "Nhưng sao nó bay thấp thế?"

Ai ai đều muốn biết vì sao lại thế.

Tạp âm quá lớn, người phụ trách ghi lại âm thanh tắt máy, đợi nó bay qua rồi làm tiếp. Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của hơn hai mươi người trong đoàn làm phim, máy bay từ từ dừng lại, ngay trên đầu hầm trú ẩn.

Mọi người: "..."

Cửa khoang điều khiển mở ra, một cái thang dây được quăng xuống.

Trịnh Hòa mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đột nhiên, bắp chân cậu run lên.

Từ máy bay bước xuống hai người đàn ông cường tráng, nhưng mọi người đang sốc trước màn lên sân khấu quá hoành tráng nên không ai đi qua xem.

Rồi một người nữa đi ra, ông mặc bộ âu phục trắng, chân dài, eo thon, gương mặt tuấn tú khiến người ta ngơ ngẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net