456-460

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

456.

"Bạch...." Giờ Trịnh Hòa không chỉ nhũn chân, mà nửa người dưới của cậu chẳng cảm thấy gì nữa rồi, cậu bổ nhào vào lòng ông: "Bạch tiên sinh!"

Bạch Ân vừa xuống thang, mới đứng vững thì bị người ôm chầm lấy, ông kinh ngạc nhìn Trịnh Hòa máu me đầy người, hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

Mừng rỡ qua đi, Trịnh Hòa xấu hổ giật giật quần áo: "Em đang quay phim mà, lúc nãy dính vào." Sau đó cậu bồn chồn liếc qua bộ âu phục của Bạch tiên sinh, không biết có bị dính vào không. May mà người cậu khô nên bộ đồ của ông vẫn sạch sẽ.

Bạch tiên sinh chỉ nghe được Trịnh Hòa nói: ".....". Ông day day lỗ tai: "Tôi không nghe rõ em nói gì, đợi lát nữa nói lại đi."

"A." Trịnh Hòa không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo cao su, nhét vào miệng Bạch tiên sinh: "Nhai cái này sẽ thấy đỡ ù."

Đạo diễn Vi đi tới, nhìn cái máy bay đang lơ lửng trên hầm, lại nhìn Bạch tiên sinh, vẻ mặt ông hiện lên đủ thứ cảm xúc phức tạp. Tình trạng của Tang Bắc đỡ hơn Bạch tiên sinh, bởi từ đầu đến cuối, anh vẫn đeo tai nghe. Anh qua bắt tay với đạo diễn Vi: "Chào ngài, đạo diễn Vi, chúng ta từng gặp nhau vài lần rồi."

Đạo diễn Vi xấu hổ bắt tay cùng Tang Bắc, ông thầm nghĩ, cảnh quay của Trịnh Hòa xem như thành công đi, để cậu thu dọn đồ về thành phố H.

457.

Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh cũng phải chừng mười ngày rồi chưa gặp nhau, thấy ông, cậu vừa mừng vừa sợ, kéo ông ra chỗ khác ngồi, nhìn quanh quất xem có ai không rồi quấn lấy.

"Dính tôi thế cơ à?" Bạch tiên sinh nhéo nhéo mông Trịnh Hòa, cười cười, cúi xuống hôn trán cậu.

"Sao ông lại tới đây?" Trịnh Hòa hỏi.

"Tôi thấy có bão." Bạch tiên sinh nói: "Sợ em mắc kẹt ở đây nên đến đón."

Trịnh Hòa vui lắm: "Nhưng giờ đến mưa cũng chưa có."

"Ừm." Bạch tiên sinh nhìn những vệt thuốc màu đỏ sậm trên người Trịnh Hòa, nói: "Em thay đồ đi, tôi nhìn mà khó chịu."

"Được rồi, " Trịnh Hòa nói: "Nhưng đợi em một lát, quay xong em lên xe thay."

"Em không đi với tôi à?" Bạch tiên sinh hỏi.

"A! Đúng rồi, em xém nữa thì quên, " Trịnh Hòa nói: "Ông có máy bay mà, đợi tí, em hỏi đạo diễn Vi xem cảnh vừa rồi có ok không."

"Ừ." Bạch tiên sinh đứng lên, nói: "Tôi giúp em thu dọn đồ đạc."

"Ông biết cái nào của em, cái nào không phải sao?" Trịnh Hòa trêu chọc.

Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa: "Đồ của em tôi biết rõ."

Trịnh Hòa dán qua, hôn lên môi Bạch tiên sinh rồi chạy đi tìm đạo diễn Vi.

Bạch tiên sinh vén tay áo, đi qua một vòng, dễ dàng tìm được túi hành lý của Trịnh Hòa. Ông nhớ lại những thứ Trịnh Hòa thường mang khi xa nhà rồi tìm lần lượt, bỗng nhiên cửa mở, Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa nên vẫn cúi đầu gấp khăn mặt: "Đạo diễn Vi nói thế nào?"

"Chào ngài, Bạch tiên sinh."

Giọng nói xa lạ vang lên.

Bạch tiên sinh ngẩng đầu, ngoài cửa đứng một người đàn ông trẻ tuổi mà ông không quen.

458.

Bạch tiên sinh hơi nghiêng đầu, cất khăn mặt vào túi của Trịnh Hòa, hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi là Ellen, bạn của A Hòa." Ellen đi tới, thuận tay đóng cửa lại.

Bạch tiên sinh gật đầu, thái độ lạnh nhạt: "Chào cậu."

Ellen đi tới hỏi: "Ngài đang làm gì thế? Cần tôi giúp sao?" hắn vốn định kéo gần khoảng cách mà thôi, nào ngờ Bạch tiên sinh gật đầu thật: "Ừm, cậu giúp tôi lấy bình nước của bảo bối qua đây, chắc là ở bên trường quay, cái màu xanh lục ấy."

Thái độ thản nhiên chẳng biết xấu hổ của Bạch Ân khiến Ellen thoáng ngẩn ra, hắn gượng cười, nói: "Bảo bối là?"

"Trịnh Hòa." Bạch tiên sinh nói. Ông chưa từng lảng tránh chuyện gọi xưng hô thân mật của Trịnh Hòa trước mặt người khác.

"Ờ, vâng, chút nữa tôi đi lấy." Thực ra đây là lần đầu Ellen làm cái thể loại việc này, thường thì người đại diện sẽ giúp hắn dọn sẵn đường. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại chọn một đề tài khá đột ngột để hỏi: "Ngài thích kịch bản của [28 giờ sau gặp lại] sao?"

"[28 giờ sau gặp lại] là cái gì?" Bạch Ân hỏi.

Ellen lặng đi một chốc, sau đó nói: "Là bộ phim tôi và A Hòa đang quay."

Bạch Ân cười: "Vì lý do gì mà cậu nghĩ tôi thích nó?"

"Tôi nghe nói ngài đầu tư để quay bộ phim này." Ellen thấy Bạch tiên sinh không tiếc đốt tiền vì Trịnh Hòa nên mới nảy ra ý muốn tiếp cận ông.

Bạch tiên sinh nói: "Tôi mới đọc vài lần, chẳng có cảm xúc gì, bảo bối muốn diễn thì tôi đầu tư, cậu đứng xê ra được không?"

Ellen vẫn chắn cửa nãy giờ, nghe thế, hắn đứng chếch sang bên, thấy Bạch tiên sinh mở cửa rời đi liền vội vàng hỏi: "Ngài đi đâu thế?"

"Tìm bình nước." Bạch Ân đáp.

Ellen: "...."

Ellen hít sâu một hơi: "Ngài để lại phương thức liên lạc cho tôi được không?"

"Tôi vừa đập vỡ điện thoại." Bạch tiên sinh nhớ ra trong túi mình còn giữ mảnh di động liền lấy cái màn hình ra cho Ellen xem, ý bảo là mình nói thật đấy.

Ellen nghẹn cứng họng, hắn bần thần hồi lâu mới bình tĩnh lại, xoay người rời đi.

Người như Bạch Ân cứ giữ riêng cho Trịnh Hòa tự tiêu hóa đi.

459.

Trịnh Hòa vốn định quay xong mới xin phép đạo diễn Vi. Đạo diễn Vi thấy Trịnh Hòa đến liền nói thẳng: "Cảnh nãy cậu quay được rồi, thu dọn đồ về thôi."

Trịnh Hòa nhớ rõ là đoạn cuối bị Bạch tiên sinh làm hỏng, nói: "....Nhưng là tiếng máy bay lớn thế, không sao chứ?"

"Không sao." Đạo diễn Vi phất tay: "Tôi vừa xem lại, không ảnh hưởng đến chất lượng chút nào, vừa lúc cảnh cậu cần quay cũng xong rồi, cậu ngồi máy bay với Bạch tiên sinh hay đợi đoàn xe đến mới đi?"

"Đi cùng Bạch tiên sinh." Trịnh Hòa nói: "Thế tôi đi nha?"

"Đi đi, đi đi." Đạo diễn Vi cười nói: "Sao bình thường không thấy cậu quyến luyến với đoàn phim thế chứ."

"Sao mà giống nhau được, hoạn nạn gặp chân tình mà?" Trịnh Hòa nói xong, tiện tay cầm đi bình nước của mình, vừa vào trong lều cậu liền thấy Ellen đi ra.

Vẻ mặt Ellen rất kỳ quái, vừa thấy Trịnh Hòa, hắn liền gập người vái, Trịnh Hòa choáng.

"Cậu làm gì thế?" Trịnh Hòa không chịu nổi hành động quái dị của Ellen.

Ellen nói thấm thía: "Anh may mắn nhé."

Sao Trịnh Hòa lại thấy câu này có hàm nghĩa kỳ quặc gì?

460.

Phạm vi ảnh hưởng của bão rất lớn, Trịnh Hòa về thành phố H thì thấy hiện trường tâm bão trên TV. Mấy ngày sau cậu mới gọi điện được cho đạo diễn Vi, ông nói họ đoàn phim đã rời đi trước khi bão đến rồi, Trịnh Hòa đừng lo.

Bạch tiên sinh ngồi ngay cạnh Trịnh Hòa, nghe được nội dung của cuộc gọi, hỏi: "Hình như em khá vừa lòng với đoàn phim này?"

"Cũng chẳng có gì, " Trịnh Hòa nói: "Lúc mới biết đạo diễn Vương, chẳng phải em cũng nghĩ bọn họ không tồi sao."

"Cũng phải." Bạch tiên sinh vừa nói vừa đẩy con Samoyed chạy đến liếm mặt mình.

Trịnh Hòa đã quay hết phần của mình trong [28 giờ sau gặp lại], ngoại trừ hợp đồng quảng cáo ở cuối tuần, cậu không phải làm việc gì nữa. Thế nên cậu đón chó ngố và Schnauzer tới sơn trang. Thấy Samoyed, chúng nó đều hớn hở, không có chút ý thức bảo vệ lãnh địa gì cả, còn quấn lấy nhau, cùng ăn cùng ngủ, chính thức thành lũ bạn thân thiết.

Nhưng có một điều bất ngờ là Samoyed rất thích dính lấy Bạch tiên sinh, có khi buổi tối, Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy một con chó nằm giữa cả hai.

Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, đánh thức cậu dậy rồi nói: "Quay đầu lại."

Lúc nào Trịnh Hòa cũng bị cái mặt mắt hai mí trời sinh của Samoyed làm cho tỉnh cả người.

Có Samoyed làm ví dụ, Trịnh Hòa mới thấy chó ngố và Schnauzer ngoan ngoãn đáng yêu đến mức nào. Đồng thời nhờ thế cậu cũng biết Bạch tiên sinh không thích chó lắm. Để giúp con chó EQ thấp này không bị Bạch tiên sinh đá ra khỏi nhà, cậu lúc nào cũng phải tập trung cao độ, chú ý từng cử chỉ hành động của nó, không cho phép nó làm ra bất cứ hành vi troll nào.

Cuộc sống an nhàn trôi qua nhanh chóng. Độ nổi tiếng của Trịnh Hòa vẫn nằm ở mức thường thường nửa vời. Công ty cũ của giám đốc Tống đã hoàn toàn thay hình đổi dạng. Bạch tiên sinh hỏi cậu có muốn làm nghệ sĩ nữa không, nếu muốn rời khỏi giới giải trí thì làm một chức rảnh rỗi ở công ty. Lúc mới nghe, Trịnh Hòa còn cười ông, bởi cậu chưa từng qua trường lớp chính quy, sao có thể dạy dỗ nhưng người mới xuất thân từ đại học chuyên nghiệp thế. Nhưng khi thấy hợp đồng xuất hiện ở phòng khách đúng vào sáng hôm sau, Trịnh Hòa rốt cuộc cũng ký tên. Cậu bắt đầu học được cách nhận lấy ý tốt của Bạch tiên sinh, đôi khi từ chối cũng khiến người ta tổn thương.

Tuy nhiên, có rút lui khỏi giới giải trí hay không thì cậu không quyết định được, còn có Thành thiếu kia kìa.

Giám chế Tống mở một văn phòng làm việc dưới danh nghĩa của Bạch tiên sinh. Giới điện ảnh và truyền hình ở nước C rất hỗn loạn, không thể nói rõ là đạo diễn hay biên kịch quan trọng hơn. Dù sao thì ai có tiền, có quyền thì được xếp ở thứ hạng cao. Giám chế Tống được nhiều thuận lợi, con đường công danh như cá gặp nước, nhờ thế mà sau khi công chiếu, [28 giờ sau gặp lại] của Trịnh Hòa đạt được kết quả rất tốt. Không ai trông chờ bộ phim này có thể kiếm tiền, nhưng cuối cùng, nó chẳng những đem lại lợi nhuận mà còn cả danh tiếng.

Đạo diễn Vương sợ bộ phim đạt được thưởng sẽ có người cướp mất công của mình liền tranh thủ trước khi [28 giờ sau gặp lại] công chiếu mà tuyên bố: phim này do ông quay, đạo diễn Vi chỉ 'thoáng tô điểm' một chút mà thôi. Sự thực là đạo diễn Vi rất chịu chi, quay lại toàn bộ. Vậy nên đến cuối, ông còn sợ không kịp tham gia lễ điện ảnh năm nay nên đi cửa sau, trước thời điểm công chiếu đúng ba ngày, bộ phim mới được gấp rút hoàn thành, giao nộp thành phẩm.

Vào ngày bộ phim [28 giờ sau gặp lại] công chiếu, trên mạng lan truyền bản phim do đạo diễn Vương quay, chỉ cần so sánh nó với bản chính thức, ai hay ai dở liền nhìn ra ngay.

Trịnh Hòa không tham gia vào quá trình tuyên truyền phim. Ngày đầu tiên cậu đau thắt lưng, nằm sấp trên giường cả buổi. Chiều đó thím Lý qua nấu cơm, thấy cả căn nhà lộn xộn, bừa bãi thì gật nảy mình. Trịnh Hòa cười khổ, đó chính là cuộc sống của một người đàn ông không biết quét dọn và ba con chó. Những ngày sau không có ai gọi cậu tới, hẳn là Thành thiếu nói gì với phía đoàn làm phim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net