46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

46.

Công ty của Bạch Ân kinh doanh mảng 'ăn chơi trác táng' ở phía tây thành phố H. Nói là công ty cũng không đúng lắm. Mỗi cổ đông điểu khiển một mảng riêng, cũng có 'đồ đệ' riêng của mình, ngoại trừ Bạch tiên sinh – người có thư ký là Tang Bắc – thực chất anh là cổ đông, công ty đến một chức giám đốc cũng không.

Bạch Ân là kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp đó, nhưng vì đỉnh kim tự tháp rất cao, rất xa, không với tới được, nên cổ đông nào cũng cố sống cố chết mà thu nạp tài nguyên, chủ động quá khiến cho Bạch Ân đã nhàn càng không có việc để làm.

Tiễn Trịnh Hòa rồi, Bạch Ân lên lầu, thay quần áo, phòng quần áo chỉ đặt vài kiểu dáng quần áo ông đã dùng, Bạch tiên sinh chọn bộ màu trắng, chợt phát hiện trong túi áo có một hộp nhỏ, mở ra thì thấy một chiếc kẹp cà vạt màu bạc.

Ông nhớ đây là quà đưa cho Trịnh Hòa, nhưng không biết hôm đó cậu dở hơi thế nào lại không nhận lấy, khiến ông có chút thất vọng.

Bạch Ân thử kẹp nó lên cà vạt của mình, tinh xảo lại trang nhã, rất phù hợp thẩm mỹ của ông. Bạch Ân đứng trước gương, ngẩn ra, tự hỏi làm thế nào để Trịnh Hòa nhận lấy món quà này của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, điện thoại ông vang lên, giọng nói vui sướng của Trịnh Hòa truyền tới: "Bạch tiên sinh! Em bận xong rồi! Đạo diễn "Xuân Kiếp" hài lòng với em lắm, Thành thiếu cho em năm ngày nghỉ, nghỉ xong liền quay phim!"

Bạch Ân: "... Nhanh thế sao."

47.

Để trải qua năm ngày nghỉ của Trịnh Hòa thật hoàn  mỹ, Bạch Ân đặt một phòng ở nhà vườn. Trịnh Hòa ngồi bên ông, không ngừng lải nhải 'Phải xem kịch bản, nghỉ xong là phải quay phim rồi'. Bạch Ân không thèm để ý, Trịnh Hòa muốn đóng phim thì cứ đóng chơi, muốn đổi sang nghề khác ông cũng có thể đầu tư cho một số lượng tài chính phù hợp, để cậu có thể nổi bật.

—– nói tóm lại, Bạch Ân cảm thấy, giữa sự nghiệp của Trịnh Hòa và bản thân, đương nhiên là mình quan trọng hơn.

48.

Trên đường cao tốc, Bạch Ân mở hướng dẫn GPS, phía trên hiển thị 6:10AM, Trịnh Hòa bật nhạc radio, trên đài vang lên giọng nữ hét điên cuồng 'Come on, baby ! Dùng sự nóng bỏng....'

Trịnh Hòa sợ run, tắt radio đi: "Mới sáng sớm ra, định hù chết người chắc!"

"Tôi lại thấy không tồi, nâng cao tinh thần." Bạch Ân mở cửa sổ ra, không khí lạnh lẽo của buổi sớm lọt vào, mang theo hơi sương.

"Ngài đúng là đày đọa bản thân, " Trịnh Hòa buồn ngủ, ngồi lặt lẹo trong xe, cũng không để ý mình vừa nói gì. Bạch Ân đưa tay, để đầu Trịnh Hòa gác lên vai mình. Trịnh Hòa đang mơ màng, bỗng nhiên thao láo, hỏi một loạt những câu linh tinh hạ thấp chỉ số thông minh như 'nhà vườn có trồng rau được không' . Bạch Ân không đáp, có lẽ Trịnh Hòa thấy chán, ngồi ghế sau chơi di động.

Đường này ít xe, Bạch Ân chỉnh gương chiếu cho nó đối diện với Trịnh Hòa, thường xuyên liếc xem cậu đang làm gì.

Trịnh Hòa dường như thấy thứ gì thú vị, nhoài ra ghế trước, giơ di dộng trước mặt ông, nói: "Ngài xem này, họ vui thật, chúng ta cũng làm đồ nướng được không ?"

Bạch Ân cúi đầu, trên ảnh là một người đàn ông thực quen mắt, đang cầm đĩa thịt nướng lớn. Ông nhíu mày, người này....

Bạch Ân nắm lấy tay cầm di động của Trịnh Hòa, hỏi: "Ai thế? Cũng ở công ty em sao?"

Trịnh Hòa bỗng dưng cảnh giác: "Không, ngài đừng nhắm anh ấy, không phải người trong giới."

Bạch Ân đoán được trong lòng Trịnh Hòa nghĩ gì, thậm chí còn cảm thấy buồn cười.

Ông không phải kẻ buông thả cho dục vọng của mình. Nếu Trịnh Hòa không xuất hiện đúng lúc ông đang nhàm chán đến độ sắp hủy diệt bản thân, hơn nữa còn lấp đầy khoảng trống trong lòng, thì đối với ông, Trịnh Hòa cũng chỉ là một người qua đường mà thôi.

49.

Bạch Ân lựa chọn tới nhà vườn nghỉ phép vào khoảng thời gian này là có âm mưu cả.

Khi cục trưởng Tống biết Bạch Ân có ý định tham gia dự án 'Khai thác Nguyên thạch' liền rất đắc ý giữ lấy văn kiện chính, đợi Bạch tiên sinh tới hợp tác với mình. Nhưng nửa tháng đã qua, vẫn chưa thấy trao đổi gì, Bạch Ân ở rịt trong địa bàn của mình cứ như thiếu nữ trong khuê phòng, không chịu đi ra. Cục trưởng Tống vừa lo vừa tức, mặt còn mọc thêm mấy cái mụn. Sau vài ngày suy nghĩ, lão cảm thấy có lẽ Bạch Ân không muốn tham gia vụ này, bên này vừa định thăm dò thêm , bên kia Bạch Ân đã chạy tới nhà vườn.

Nhà vườn ở ngoại thành này rất nổi tiếng ở thành phố H, nó thuê số lượng đất cực lớn và một ngọn núi, phát triển khá có quy mô, điều làm cục trưởng Tống chú ý là, khu đất sản xuất nguyên thạch ở ngay đối diện ngọn núi của nhà vườn. Bạch Ân đi nhìn địa hình nha!

Cục trưởng Tống vừa suy đoán dụng ý của Bạch Ân, vừa tự hỏi, có nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa không, nếu giờ mạo hiểm bán dự án này cho người khác cũng không được tốt lắm. Lòng lão rối bời.

Ở đầu kia, Bạch Ân – sau khi quẳng một quả đạn khói rồi bỏ chạy – nhận được tin tức ông đợi hồi lâu.

"Cá 'Tống' đã mắc câu."

50.

Bạch Ân có ba vệ sĩ được bồi dưỡng bên cạnh từ nhỏ : Kiệt Tử, Trần Minh và Candy. Kiệt Tử chủ yếu phụ trách tình báo. Candy từng vào quân đội vài năm, phụ trách những hoạt động bí mật. Trần Minh thì tương đối đặc biệt, khi còn nhỏ, hắn có tình yêu cuồng nhiệt với hóa học, Bạch lão gia  tử vốn định đưa đi du học, để quay về công ty làm phụ tá, nào ngờ, sau khi biết tin, hắn quỳ suốt 2 tiếng năn nỉ Bạch lão gia tử cho ở lại Bạch gia. Năm đó, Bạch Ân vừa đẩy con mình sang bên nhà mẹ nó để quấy rối, thấy thế liền tò mò. Điều tra một chút thì biết, ra Trần Minh và Kiệt Tử đã thông đồng với nhau từ lâu, mười bốn tuổi lôi nhau lên giường, tính đến giờ cũng đã năm năm.

Bấy giờ Bạch Ân mới biết, ra hai người đàn ông cũng đến với nhau được. Nhưng 'đến với nhau' trong đầu ông khác hẳn 'đến với nhau' trong đầu người khác. Lúc đó, ông với ly hôn với vợ cũ, cô nàng cùng một người đàn ông kém 8 tuổi đi California hưởng tuần trăng mật, để ông cô đơn thao thức.

Với suy nghĩ 'thử một lần cho biết', Bạch Ân lần đầu tiên quan hệ với đàn ông – một món hàng sa hoa được chọn lựa cẩn thận, người bạn giới thiệu nói người này được dạy dỗ, huấn luyện từ nhỏ, ngay cả ý nghĩ của bản thân cũng không có.

Bạch Ân không tin, sau khi rút khỏi thân thể người đó, ông nhìn ánh mắt của người nọ, nói chuyện hơn 10 phút, người nọ đến chớp mắt cũng không, chẳng khác gì rối gỗ.

Bạch Ân cảm thấy thực thất vọng.

Sau không biết ai để lộ tin, không ngừng có người nhét những cậu bé tươi ngon, đẹp đẽ cho ông. Ông bao dưỡng bừa một cậu chàng bên giám đốc Tống, tên Vinh thiếu. Còn chưa nếm ra vị gì, cậu chàng không chịu nổi cô đơn, chạy ra ngoài tìm người khác chơi. Bạch tiên sinh tởm tới độ, trong phòng tắm, thiếu chút nữa kỳ rách da mình.

Trừng phạt cậu nghệ sĩ đó xong, nhoáng một cái, ông đã ăn chay nhiều năm.

Đang lúc Bạch Ân định tìm bừa một ai đó, Trịnh Hòa xuất hiện.

Ông làm quen với cảm giác ôm một cơ thể ấm áp đi vào giấc ngủ rất nhanh chóng, cảm giác an tâm khi muốn tìm ai đó, chỉ cần đưa mắt là có thể thấy được.

Ông thấy, mình thực sự đã cô đơn quá lâu rồi.

Sự tồn tại nhỏ nhoi đó, cũng có thể dấy lên cảm động.

__________________

Ngáo:

Ra Trần Minh với Kiệt tử là người đã 'khai đạo' cho Bạch tiên sinh =)))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net