61-65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

61.

Khúc mắc nhỏ đơn phương của Bạch tiên sinh bị 'hóa cốt miên chưởng' của Trịnh Hòa vô tình đánh tan, hai người tay trong tay, cười cười nói nói quay về. Trịnh Hòa ôm bụng kêu đói, Bạch Ân nhớ đã dặn người ta dùng cá ông câu được làm nguyên liệu cho bữa tối, nhân tiện nói: "Tối nay ăn cá."

Trịnh Hòa hỏi: "Sao ông biết ? Ở đây có menu sao ?"

Bạch Ân lắc đầu: "Cá là ban sáng tôi câu được, em muốn ăn món gì thì ghi yêu cầu ra, đưa cho quầy tiếp tân, phía dưới viết số phòng cùng tên là được."

"Ra là thế." Trịnh Hòa nói: "Em còn định hỏi ngài, mấy con cá đó ngài để đâu, có mang về được không."

"Chúng ta ở đây năm ngày, đợi đến lúc về, chúng nó đã chết từ lâu rồi."

"Để trong nước là được." Trịnh Hòa nói rất hùng hồn, sau lại thất vọng: "Nếu chúng nó đã lên thớt của người khác thì thôi, em còn đang định cho ngài chiêm ngưỡng kỹ thuật dùng dao của mình chứ."

Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch Ân chợt nhớ, sau lần mình ăn cá bị hóc xương, mỗi lần ăn cá, Trịnh Hòa đều nhặt sạch xương cho ông, hoặc chỉ chọn loại cá không xương.

62.

Đêm xuống, Bạch Ân tới căn phòng đã đặt sẵn cùng Kiệt Tử, bên trong không một bóng người, chỉ có chiếc di động đặt trên bàn, đang đổ chuông.

Đón điện, bên kia nói: "Chủ tịch, chúng ta bị theo dõi."

Bạch Ân nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ở tòa nhà đối diện, có một cánh cửa sổ hơi hé, lóe lên màu bạc mờ nhạt dưới ánh trăng.

63.

"Bạch tiên sinh, ngài đang nhìn gì thế?" Trịnh Hòa đột nhiên hỏi.

"Ửm?" Bạch Ân hoàn hồn, thấy Trịnh Hòa đội mũ đi mưa, đang cố gắng cùng gậy trúc chọc chọc xuống nước, ông mỉm cười: "Ngắm phong cảnh, thực đẹp, phải không?"

Bọn họ hiện đang chơi thuyền trên ruộng nước lớn ở nhà vườn.

Bầu trời xám xịt, mưa rơi lác đác, dương xỉ trưởng thành mọc thành tảng, nước mưa rơi xuống khiến phiến lá rung rung, xanh mướt, đáng yêu, dưới nước nuôi cua đồng béo múp. Không biết Trịnh Hòa nghe đâu ra tin này, mượn  một chiếc thuyền nhỏ bỏ neo, một tay dùng gậy trúc lật đá lên, một tay dùng giỏ để bắt cua.

"Em có bắt được không?" Bạch Ân thực hoài nghi.

Trịnh Hòa lau nước mưa trên mặt, đậu thuyền ở một khoanh nước, nói rất tự tin: "Được chứ, ngài cứ chờ em."

"Tôi nhớ là phải dùng lưới đánh cá mà." Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa nói: "Nhưng trên hướng dẫn chỉ nói là dùng giỏ với đèn pin không thấm nước thôi mà."

"Đèn pin để làm gì?"

"Em không biết, vậy nên không mang."

Bạch Ân nhìn xuống nước, thỉnh thoảng có thể thấy được mấy con cua chạy ra vì bị Trịnh Hòa dọa. Thuyền đã được trang bị, không cần có người chèo, chỉ cần điều chỉnh phương hướng là được, nhưng tốc độ thì chậm như rùa bò. Bạch Ân nghĩ, giờ mình nhảy xuống bơi khéo còn đi nhanh hơn nó mấy lần.

Trịnh Hòa loay hoay một hồi, đúng là chó ngáp phải ruồi, đang súc giỏ, một con chừng 1 lạng lảo đảo đâm vào, Trịnh Hòa mừng lắm, khoe tíu tít với Bạch Ân: "Xem này! Xem này! To chưa, thấy em giỏi không?"

Bạch Ân bị sự vui sướng của Trịnh Hòa làm dậy lên hứng thú, ông đề nghị: "Tôi giúp em cầm giỏ, em lùa cua vào, chúng ta phối hợp."

"Ok nha!" Trịnh Hòa vui vẻ bỏ cua trong giỏ vào chiếc xô bên cạnh, còn để lên trên hai thanh dây kẽm, cậu ngồi xổm ở đầu thuyền, nói: "Nào, ngài đứng sau em."

"Ừm." Bạch Ân dùng giấy lau sạch thuyền, chưa kịp ngồi xuống, mưa lại làm bẩn, Bạch Ân lau lại lần nữa, cứ thế mãi đến khi Trịnh Hòa không nhịn được nữa, thấy thân che mưa cho ông. Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn Trịnh Hòa, ông cất giấy đi, ngồi xuống, bỏ giỏ vào nước.

Bạch tiên sinh hiển nhiên là giỏi hơn Trịnh Hòa, chẳng mấy chốc, trong giỏ lại có thêm mấy chú, mưa càng lúc càng lớn, rơi lộp bộp trên áo mưa, Trịnh Hòa chơi mệt, đòi quay về nấu cua ăn.

Bạch Ân chậm rãi thay đổi hướng thuyền, lúc đi ngang qua một đoạn dương xỉ cao chừng 2m, ánh mắt ông vô ý nhìn qua, nhếch môi cười. Trịnh Hòa ngọ nguậy trong lòng ông, không thấy được từ đám dương xỉ xanh mướt, chảy ra thứ chất lỏng nâu đỏ.....

64.

Ngày thứ ba ở nhà vườn, Bạch Ân tìm thấy một máy nghe trộm dưới tấm thảm trải sàn. Ông cầm nó đi tới bên giường, vốn định dính lên vách tường, không ngờ vừa cúi đầu xuống lại thấy một cái khác ở bệ cửa sổ.

Bạch Ân cảm thấy mấy người này cũng thú vị thật đấy.

Gắn máy nghe trộm trong phòng ngủ, bọn họ muốn nghe gì chứ? Ngoài tiếng rên trên giường, mình còn nói được cho Trịnh Hòa cái gì?

Trịnh Hòa đẩy cửa vào, nói: "Bạch tiên sinh, lúc nãy ở dưới lầu, em thấy những vị khách khác." Mấy ngày nay, trừ các nhân viên xuất hiện khi có yêu cầu của Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa không thấy bóng người nào nữa. Ban đầu cậu thấy sợ, chỗ lớn như thế chỉ có hai bọn họ, sau cũng quen, thậm chí còn thấy thanh tĩnh thế này cũng tốt.

Bạch Ân nghĩ đến điều gì, hỏi: "Người thế nào?"

"Em không biết, đều là nam, tuổi cũng lớn." Trịnh Hòa ngồi xuống ghế, bắt đầu đoán: "Em thấy bọn họ đều là người rất có tiền, ngài nghĩ sao?"

"Hẳn thế, em thấy mấy người?"

Trịnh Hòa suy nghĩ, nói: "Năm...hay sáu ấy nhỉ? Em không rõ, đại khái chừng thế, mấy người đó đi cùng nhau, em chỉ liếc qua, không chú ý lắm."

Bạch Ân nói: "Tôi nhớ là suối nước nóng ở đây không tồi, lát em muốn thử không?"

"Đợi cơm nước xong rồi nói, " Trịnh Hòa nằm ườn trên giường nói: "Hôm nay em mệt, muốn ngủ một chốc."

"Ừm..." Bạch Ân xoa xoa đầu Trịnh Hòa: "Nghỉ chút đi."

Trịnh Hòa gối đầu lên cánh tay Bạch Ân đặt bên cạnh, nhắm mắt lại.

65.

Buổi tối của ngày thứ ba tới nhà vườn, Bạch Ân một mình đi dọc theo hành lang tối om.

Ánh trăng ảm đạm, bầu trời không có nhiều sao – không khí này quả thực tốt đẹp, ông dừng lại, ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời chẳng có gì đặc sắc đó, bỗng nhiên, ông tháo đồng hồ xuống, mặt lưng của đồng hồ là một vòng tròn nhỏ, có thể thay chức năng của gương, ông quơ quơ đồng hồ, giả như đang xem giờ, người phía sau sợ quá, vội vàng rụt vào góc.

Bạch Ân đeo đồng hồ lên, day day mũi, làm bộ như không có chuyện gì, đi tiếp.

Ngay vừa rồi, nhờ vào mặt sau đồng hồ, ông đã thấy được vị trí người nọ trốn.

Bạch Ân lặng lẽ lợi dụng những thứ có thể phản quang để quan sát kẻ theo dõi phía sau, có thể thấy được hắn không phải dân chuyên nghiệp, kẻ đó thậm chí không biết, những người đã trải qua đặc huấn có thể nghe được tiếng quần áo ma xát trong khoảng cách gần, điều này không thể che giấu bằng cách đổi giày, hay dùng loại giày không tạo tiếng bước chân. Sự thực là, khi căng thẳng, rất nhiều người không để ý tới tiếng quần áo mình phát ra.

Bạch Ân hiển nhiên không phải những kẻ ngu xuẩn, dễ dàng rơi vào khủng hoảng đó, ít nhất, ông thực bình tĩnh. Mọi chuyện đều xảy ra như những gì ông dự kiến, lúc này, ông mang theo Trịnh Hòa, giả vờ là gã đàn ông tìm kiếm thú vui tình dục, sau đó, kẻ vẫn giấu trong bóng tối sẽ vươn đao ra, ý đồ cho ông một nhát chí mạng.

Tất cả những điều đó, ông đều đoán được. Từng có rất nhiều chuyện như thế, Bạch Ân không nhớ rõ chính xác bao nhiêu, nhưng trước khi chúng thực sự xảy ra, chúng đã xuất hiện trước trong não ông, thời gian, là công cụ giúp suy đoán của ông trở thành sự thật mà thôi.

Tư duy của Bạch Ân có thể vượt qua chiếc máy tính tiên tiến nhất của thế kỷ này, cũng có thể là cái đầu chỉ biết đoán mò, thập cẩm đủ thứ của một vị quý tộc thời Trung cổ, không ai biết ông đang nghĩ gì, chính ông cũng thế. Từ lúc 7 tuổi, ông đã lừa thành công bản thân mình, sau đó lừa mọi người. Sau lần ấy, ông đạt được tự do, và bắt đầu có hứng thú với bộ óc của mình. Nàng Pandora vì không biết chuyện gì nên mới mở ra chiếc hộp ma quỷ. Rất nhiều chuyện, dưới sự dẫn dắt của sự tò mò khiến bản thân mình nếm thử, rồi mới biết, nó rốt cuộc là tốt hay xấu.

Bạch Ân mang theo tình nhân hiện tại và cũng là duy nhất của mình – Trịnh Hòa, tới nhà vườn mà không có bất cứ sự bảo vệ nào. Ban ngày ông cùng cậu đi chơi, tối lại vui vẻ trên giường. Mấy ngày qua, những kẻ trong bóng tối đó đã tung ra hàng loạt chiêu thăm dò: máy nghe trộm, máy quay mini, thuốc ảo giác pha trong chén nước, a, đúng rồi, còn có tên sát thủ nực cười giấu trong bụi dương xỉ. Sau một loạt thất bại, chúng quyết định, phái một kẻ thật sự có khả năng đến.

Bạch Ân quả thực rất mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net