71-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71.

Trịnh Hòa phải đi quay phim, còn phải đi khá lâu, trước lúc đi, cậu lưu luyến ông, lải nhải không ngừng. Điều này khiến Bạch Ân cảm thấy vui vẻ, dù cho hai ngày sau đó, ông không nhận được cuộc điện thoại nào của cậu.

Thực ra, Bạch Ân cũng không có nhiều thời gian để ý đến Trịnh Hòa, ngay sau hôm cậu vừa đi, ở xa xa bên kia Thái Bình Dương, vợ trước của ông gọi, nội dung cuộc điện thoại rất ngắn gọn và bất ngờ.

Thằng con Bạch Nhuận Trạch mới 17 tuổi của ông.....

Thành cặp với thằng bé nhà Mertesacker.

Bạch Ân trầm mặc trong 3 phút, sau đó, ông hỏi câu mình muốn biết nhất: "Đứa lớn hay đứa nhỏ?"

Vợ trước cùng trầm mặc, hồi lâu sau mới đáp: "Đứa nhỏ."

Nhà Mertesacker có hai đứa con trai, đứa lớn cùng tuổi với Bạch Nhuận Trạch, hai đứa là bạn từ thời thơ ấu, đứa nhỏ kém Bạch Nhuận Trạch 2 tuổi, bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh.

Nói theo cách khác, thằng con Bạch Nhuận Trạch của ông, thích một đứa ngốc.

"Khẩu vị độc đáo thật đấy." Bạch Ân lạnh nhạt nói.

Vợ trước nói: "Tôi không phải đồng tính luyến ái, cũng không biết làm sao, ông có kinh nghiệm, khuyên nhủ Nhuận Trạch đi, đừng để nó có bóng ma tâm lý, ừm....chừng mai nó sẽ đến chỗ ông, nhớ đi đón."

Bạch Ân nhớ ra, hình như tám năm rồi mình chưa thực hiện trách nhiệm của một người cha, nói: "Được rồi, tạm biệt."

72.

Bạch Nhuận Trạch là một thiếu niên máu lai xinh đẹp, khả năng tiếng Trung của cậu giống như khuôn mặt tinh tế khác người kia, tệ khác người luôn.

Cậu không dẫn theo con thứ hai nhà Mertesacker – Evan – tới, điều này khiến Bạch Ân thấy Bạch Nhuận Trạch còn chưa ngu đến độ không chữa nổi.

Hai cha con gặp nhau ở sân bay, theo lý thuyết thì lúc này cả hai phải ôm nhau. Bạch Nhuận Trạch đã chuẩn bị để nhận lấy cái ôm của cha, nào ngờ, chào đón cậu là một cú tát của Bạch Ân —

"Chát!"

Bạch Nhuận Trạch ôm mặt, kinh ngạc nhìn người đàn ông mang vẻ mặt bình tĩnh đó.

Bạch Ân rút tay lại, vệ sĩ khom người đeo đôi găng tay trắng cho ông. Bạch Ân chỉnh chỉnh cổ tay áo, vuốt sạch những hạt bụi vô hình: "Lâu rồi không gặp."

Bạch Nhuận Trạch cảm thấy thực chói mắt, hành động của ông khiến cậu nghĩ rằng ông vừa đụng vào thứ gì đó bẩn thỉu. Sự thực là, Bạch Ân nghĩ thế thật.

"Chẳng lẽ ngài không thấy nên giải thích với tôi sao?" Bạch Nhuận Trạch chỉ vào lốt bàn tay trên mặt mình, giận dữ nói, mái tóc dài của cậu bay bay do lắc lư quá mạnh.

Bạch Ân nhíu mày.

Ông cảm thấy hình tượng không giống đàn ông chút nào của Bạch Nhuận Trạch đúng là ngu ngốc, lợn cũng thông minh hơn nó hàng nghìn lần. Bạch tiên sinh chợt nhớ, hồi mình hơn hai mươi tuổi, hình như cha ông cũng từng mắng như thế. Lúc đó, ông cũng để mái tóc nâu dài đến thắt lưng.

Giờ ông đã hiểu cơn giận của Bạch lão gia tử lúc đó, dù cho phản ứng của ông hồi đấy không kịch liệt như Bạch Nhuận Trạch bây giờ.

"Con cảm thấy ta cần giải thích sao?" Bạch Ân dịu dàng nói, giọng nói không hợp với bầu không khí ông tỏa ra chút nào.

"Đủ quá rồi! Tôi muốn về!" Bạch Nhuận Trạch kéo vali, xoay người định đi, thì bị mấy tên vệ sĩ của Bạch Ân ngăn lại, cậu quay đầu, giận dữ nói: "Ông muốn giam lỏng tôi chắc! Xã hội này là xã hội pháp chế! Hơn nữa, người giám hộ của tôi không phải là ông! Chúng ta không có quan hệ gì cả!"

"Xằng bậy!" Bạch Ân giận dữ.

Bạch Nhuận Trạch co rúm, đám vệ sĩ bên cạnh cũng làm động tác bị dọa sợ.

"Dám nói chuyện tới ta như thế! Ai cho con gan đó?" Bạch Ân tiến lên một bước, Bạch Nhuận Trạch sợ tới mức lùi mấy bước, Bạch Ân nhìn Bạch Nhuận Trạch, ánh mắt ngoan lệ: "Đồ vô dụng, lên xe."

Cứ thế, cuộc gặp gỡ giữa hai cha con, chấm dứt đầy mĩ mãn.

73.

Bạch Ân cảm thấy mấy hôm nay thực không vừa ý.

Một thằng con không nghe lời, mấy cấp dưới ngốc thái quá, còn có đống giấy tờ không bao giờ ký hết. Điều này khiến cảm xúc của ông luôn ở trong trạng thái nóng nảy.

Giờ ông vô cùng nhớ người duy nhất luôn khiến mình cảm thấy thoải mái – Trịnh Hòa, tiếc rằng cậu không ở bên cạnh ông lúc này.

"Bạch tiên sinh, ngài đang làm gì thế?" giọng nói của Trịnh Hòa vang lên từ điện thoại.

Mỗi ngày hai người phải có 2-3 cú điện thoại như thế, đều là Trịnh Hòa chủ động gọi tới. Bạch Ân không giỏi dùng di động, nhưng rất giỏi trong việc phá giải mật mã trên di động của cậu.

"Tôi đang làm việc, em thì sao?" Bạch Ân đáp rất ngắn gọn, nhưng Tang Bắc đang đứng bên cạnh ông đột nhiên thấy cái người đang tỏa ra tín hiệu 'dám tới gần – giết không tha' đó bỗng nhiên lại dịu đi nhiều.

"Em đang quay phim nha, ừm, đúng hơn là đang trong lúc nghỉ ngơi, chừng hơn 1 tiếng nữa quay tiếp, chiều còn hai cảnh. Chỗ này đã có tuyết rơi rồi, lạnh lắm, ở bến đò còn đóng băng, đạo diễn nói, sẽ sắp xếp thời gian để qua đó quay, có một cảnh của em."

"Trời lạnh thế, sao còn chạy ngoại cảnh? Lạnh." Chính Bạch Ân cũng không nhận ra sự lo lắng trong lời nói của mình.

Nhưng Trịnh Hòa nhận ra, cậu mỉm cười, nói sang chuyện khác.

74.

Huyết thống nhà họ Bạch rất hỗn tạp, chẳng ông nào coi trọng việc nối dõi tông đường, vậy nên, mọi người rất bình tĩnh khi trưởng tôn nhà họ Bạch – Bạch Nhuận Trạch, come out.

Bạch Nhuận Trạch bị ép ngồi lên ghế, Bạch Ân chậm rãi bỏ găng tay, áo khoác, kính râm sang một bên, sau đó ngồi ngay ngắn ở ghế trên, bắt chéo chân, thân hình hơi nghiêng về bên phải, động tác tao nhã.

Bạch Nhuận Trạch bĩu môi, cậu cực ghét cái thái độ cao ngạo này của Bạch Ân.

"Con, muốn nói gì sao?" Bạch Ân chậm rãi nói, nhấn rõ từng chữ để Bạch Nhuận Trạch nghe hiểu được.

"Tôi nên nói gì sao?" Bạch Nhuận Trạch không hợp tác.

"Con với Evan ở bên nhau đã bao lâu?"

"Mắc mớ gì tới ông?" Bạch Nhuận Trạch trào phúng: "Ông chơi đàn ông, nhưng lại không cho tôi học theo chơi?"

Bạch Ân cho cậu một cái vả, sau đó ngồi lại lên ghế, lạnh nhạt nói: "Đầu tiên, con phải điều chỉnh thái độ, còn như thế, con nói một câu, ta vả một cái. Sau, ta là cha con, ta có khả năng sinh tồn và suy tính nhất định, dù chơi đàn ông cũng không ảnh hưởng gì tới ta, con thì chưa, vậy nên, ta có thể, hiểu không?"

"Ông lấy tư cách gì đánh tôi?" Bạch Nhuận Trạch tức lắm! Từ nhỏ cậu đã bị ông ta bạt tai, gần mười năm rồi, sao cậu vẫn bị bạt tai! Vì sao chứ?!

"Chát!"

Bạch Ân đánh xong, cười, vỗ vỗ đầu Bạch Nhuận Trạch: "Còn muốn thế nữa sao? Tám năm không gặp, ngay cả lễ phép cũng không có phải không?!"

Bạch Nhuận Trạch kìm cơn giận xuống. Cậu biết tính cách của Bạch Ân, đành rút thái độ gay gắt đi, nói: "Tôi biết, giờ ông có thể để họ buông tôi ra chứ?"

Bạch Ân gật đầu với vệ sĩ, nhóm vệ sĩ buông tay Bạch Nhuận Trạch ra, đồng thanh: "Xin lỗi, Bạch thiếu gia."

Bạch Nhuận Trạch xoay xoay cánh tay, dịch ghế, ngồi xuống đối diện Bạch Ân.

Bạch Ân thấy vị trí ghế của Bạch Nhuận Trạch không đúng lắm, chuyển ghế theo chiều nghịch kim đồng hồ một chút, gióng thẳng hàng, rồi mới ngồi xuống.

Bạch Nhuận Trạch nhìn hành động của Bạch Ân, đỡ trán: "Cha, bệnh của ngài lại nặng thêm."

"Bình thường, " Bạch Ân mỉm cười: "Gần đây Evan có khỏe không?"

"Vẫn thế, bác sĩ nói dù em ấy có sống được tới 80 tuổi, chỉ số thông minh cùng lắm cũng không vượt qua 8 tuổi." Bạch Nhuận Trạch nhún vai: "Con thấy thế cũng tốt lắm rồi, a, em ấy học được cách dùng máy tính, không dễ đâu."

"Con dạy?"

"Đương nhiên." Bạch Nhuận Trạch tự hào.

"Xem ra mối quan hệ của hai đứa không tồi. Vậy con có thể cho ta biết, nó có chỗ nào đặc biệt, khiến con cam tâm tình nguyện đồng ý mối quan hệ này?"

Bạch Nhuận Trạch giơ tay: "Con muốn thanh minh, con với em ấy không phải người yêu."

Hai bàn tay đang đan chéo nhau của Bạch Ân sít chặt hơn, nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm: "Con định trốn tránh trách nhiệm?"

"Con nghĩ cha biết con không phải loại người đó, " Bạch Nhuận Trạch nói: "Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tháng trước con quyết định sang nước D học, trước lúc đó, con là người luôn chăm sóc Evan...."

Bạch Ân hỏi: "Con chăm sóc? Nhà Mertesacker đồng ý?"

Bạch Nhuận Trạch cười khổ: "Evan luôn dính lấy con. Khụ, con nghĩ, mới sang nước D hẳn sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc em ấy, nên đưa Evan về nhà, nhưng không hiểu sao, em ấy lại muốn tự sát, lúc họ dẫn con tới, Evan đang cầm dao, chết tiệt, ai đưa thứ đó cho em ấy chứ!" giọng nói của Bạch Nhuận Trạch trở nên nóng nảy.

Bạch Ân nói: "Kể thôi, con thả lỏng đi."

Bạch Nhuận Trạch chậm rãi thở ra một hơi: "Xin lỗi, con chỉ là không muốn nghĩ lại. Sau, em ấy hỏi, sao con lại vứt bỏ em ấy, hỏi con có thích em ấy không, đương nhiên con phải chiều ý nói có. Không hiểu ai nói con với Evan là người yêu, sau rồi mẹ đưa con đến chỗ cha."

Bạch Ân suy nghĩ một chút, nói: "Đừng trách ta nói thẳng, ta cảm thấy....Evan thích con, thích theo nghĩa yêu đương."

Bạch Nhuận Trạch trợn tròn mắt: "Cha, chỉ số thông minh của Evan chỉ có 8 tuổi!"

"Nhưng cơ thể nó đã 15 tuổi, " Bạch Ân nói: "Cương được là có thể gọi là đàn ông, bởi vì đã có khả năng làm tình."

Bạch Nhuận Trạch thở dài: "Con thực hoài nghi, cha nói thế với con là có mục đích gì."

"Không có mục đích gì, " Bạch Ân vỗ vai Bạch Nhuận Trạch: "Cơ thể của đàn ông thích lắm, con sẽ nghiện, tin ta đi."

Bạch Nhuận Trạch: "...."

75.

Mấy hôm trước Giáng sinh, Trịnh Hòa quay phim xong, trở về. Vừa lúc đó, Bạch Nhuận Trạch bị Bạch lão gia tử ra lệnh cuốn gói về nước J đón năm mới. Bạch Ân vừa tiễn Bạch Nhuận Trạch, ngồi ở quán cà phê trong sân bay đọc sách, thì Trịnh Hòa đi ra.

Bạch Ân không báo với cậu rằng mình sẽ tới đón. Vậy nên, khi Trịnh Hòa đang kéo hành lý ra, thấy người đàn ông mình đã không được gặp suốt nửa tháng, thì mừng lắm: "Sao ngài lại tới?" cậu bỏ hành lý lại, lao tới ôm ông.

"Nhớ tôi không?" Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa, ông thực hài lòng với sự 'nhiệt tình' của cậu.

"Nhớ, " Trịnh hòa gật đầu, nói tiếp: "Em sắp không nhớ nổi mặt ngài rồi."

"Ha hả."

Bạch Ân dắt Trịnh Hòa đi ra sân bay, hai người vừa lên xe, cửa còn chưa kịp đóng đã ôm hôn rối rít, hai bờ môi quyện lấy, cơ thể ma xát, vội vàng như thêm một phút cũng không đợi nổi.

"Bảo bối, đừng cởi đồ của tôi...." Bạch Ân ngăn bàn tay Trịnh Hòa lại, nói: "Lái xe, đi khách sạn gần đây."

"Bạch tiên sinh, nhanh lên." Trịnh Hòa dán lấy ngực Bạch Ân, hôn qua lớp áo của ông, áo sơ mi của Bạch Ân bị nước miếng làm cho trong suốt, khiến hai nốt đỏ trước ngực càng quyến rũ.

"Bảo bối, chút chúng ta còn phải đi ra, đừng làm đứt cúc." Bạch Ân không hiểu sao Trịnh Hòa bỗng dưng lại dồn dập như thế.

"Làm trên xe đi, " Trịnh Hòa hào hứng nói: "Em thấy không sao cả, cởi quần ngài ra đi, trong này có KY không?"

"Bảo bối..."

_________________

Ngáo:

Về cái họ của Evan, cái tật ghi tên nước ngoài theo phiên âm tiếng Trung khiến mình điên mất!!!! Thực ra mình cũng không chắc họ đó là gì, tra GG dịch nó hiện De Sake, tra hình ảnh thì thấy nó hiện anh cầu thủ Mertesacker của Arsenal nên lấy luôn họ của anh ấy :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net