91-95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

91.

Trịnh Hòa bị Bạch Ân làm cho tức lộn ruột, hùng hổ lên lầu, Bạch Ân nhắc với lên: "Đúng rồi, Bạch Nhuận Trạch cũng ở trên đó."

Trịnh Hòa giơ ngón giữa với ông, Bạch Ân muốn nói với cậu rằng 'đưa tôi 1500 Euro', nghĩ nghĩ rồi lại bật cười, Trịnh Hòa đương nhiên không có nhiều tiền thế, vậy 'mần' em ấy nhiều hơn mấy lần, coi như để trả nợ đi.

Nhà họ Bạch phủ sóng rất rộng, hầu như mỗi gia tộc đều có họ hàng, thân thích với họ. Đến đời Bạch Ân, ông còn có chừng 4-5 anh chị em họ nữa, bàn về quyền quản lý gia tộc thì ông không nói chính xác được. Nhưng một mình ông, không chỉ phát triển kinh tế ở nước C, mà ở nước J cũng sinh sôi, nảy nở không ngừng. Người trong gia tộc biết rõ năng lực của Bạch tiên sinh, vậy nên đều làm lơ trước một số chuyện không tiện nói ra.

Chào qua một lượt đám thân thích xa lạ, Bạch Ân quét xung quanh, không thấy Trịnh Hòa đâu liền lên lầu tìm, vừa mở cửa ra, ông thấy Bạch Nhuận Trạch và Trịnh Hòa đang bốn mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.

Gõ gõ ván cửa, Bạch Ân thấy cả hai đều nhìn về phía mình, ông hất cằm về phía Bạch Nhuận Trạch, giới thiệu: "Bạch Nhuận Trạch, con tôi."

Trịnh Hòa cười nói: "Vâng, em cũng đoán thế, tôi là Trịnh Hòa, chào cậu." nói xong, cậu đưa tay ra, định bắt tay với Bạch Nhuận Trạch.

Bạch Nhuận Trạch lắc lắc đầu, nói: "Nhập gia tùy tục, theo như quan hệ của anh với ông già nhà tôi, thì tôi nên gọi anh là gì nhỉ? Mẹ nuôi ?"

Trịnh Hòa cười cười, xấu hổ: "Mẹ nuôi.....thế sao được, tôi có phải nữ đâu."

Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ rất nghiêm túc: "Thế gọi gì giờ, aiz, tiếng Trung phức tạp thế."

Bạch Ân  lạnh nhạt nói: "Ngu ngốc."

Bạch Nhuận Trạch nổi giận: "Lão già, ông nói gì thế! Tôi biết 10 thứ tiếng đó nhé! Ông biết không ?"

Bạch Ân đáp: "Chỉ biết nói, không biết viết, dựa theo pháp luật thì vẫn thuộc giai đoạn thất học, đắc ý cái mọe gì." Cái từ cửa miệng 'mọe' đó là bị Trịnh Hòa lây bệnh.

Nghe Bạch Ân mắng Bạch Nhuận Trạch như thế, Trịnh Hòa ngạc nhiên. Trong mắt cậu, Bạch Ân là một người trầm ổn và dịu dàng, giận thế nào cũng không nói tục. Sao lại thế nhỉ? Cậu kéo kéo gấu áo Bạch Ân: "Thôi mà, cha con ngài lâu lắm mới thấy mặt, đừng vừa gặp đã đánh nhau chứ."

"Ai đánh nhau với nó, hạ thấp trí thông minh của tôi." Bạch Ân khoanh tay nói.

Bạch Nhuận Trạch quát: "Nếu ông không phải cha tôi, tôi đã cầm dao đâm chết ông rồi!"

"Ta là cha con thì sao chứ, có công góp một con tinh trùng chứ mấy, không cần để ý đâu, " Bạch Ân dùng ngón trỏ, gõ gõ vào ngực mình, đưa mắt nhìn về phía Bạch Nhuận Trạch, vẻ mặt âm trầm lại lộ ra sự quyến rũ chết người: "Nào, đâm chỗ này, kiếp sau ta vẫn làm cha con, con vừa sinh ra, ta sẽ bóp chết, sinh một đứa bóp một đứa, sinh hai đứa, chết cả đôi."

Bạch Nhuận Trạch căm quá, định lao đến thì bị Trịnh Hòa ngăn lại: "Được rồi, được rồi, đừng đánh mà, bớt giận đi."

Bạch Nhuận Trạch hô: "Cút đi! Cái gì mà kiếp sau chứ, cái loại như ông, lúc đầu thai tôi chắc chắn sẽ trốn đi, nhất quyết không để ông tìm được! Ông thích thì cứ bóp chết đi, chúc kiếp sau, con cháu ông đời đời kiếp kiếp đều chết sạch!"

Bạch Ân nhẹ nhàng nói: "Được rồi, nhìn con như thế, chắc chắn con sẽ chết trước ta, kiếp sau làm cha ta đi, ha hả, " giọng nói của Bạch Ân trở nên lạnh lẽo: "Đùa chết con luôn."

Trịnh Hòa buồn đến bạc đầu mất thôi.

Cha con nhà này sao thế không biết, ai đời lại cãi nhau như thế, nguyền người kia chết, cần oán hận đến thế sao.

92.

Bạch Nhuận Trạch là tiểu hồ ly, sao có thể so được với con hồ ly tinh như Bạch Ân. Đẳng cấp còn xa lắm.

Thấy cậu bé sắp tức đến độ phải vào bệnh viện, Trịnh Hòa vội kéo Bạch Ân – vẫn đang dùng giọng điệu bình thản, chọc tức chết con mình – đi.

Vừa đi cùng Trịnh Hòa, Bạch Ân lại trở về trạng thái bình thường, săn sóc đặt mấy miếng bánh ngọt vào đĩa cho cậu, bảo cậu ăn trước để chút nữa không bị đói.

Trịnh Hòa cảm thấy thực rối rắm, cậu cảm thấy, có lẽ, lúc ở cạnh Bạch Nhuận Trạch, Bạch Ân mới bình thường. Cái vẻ lạnh lùng ẩn dấu dưới sự ấm áp đó, quen lắm, lần đầu tiên gặp ông, Bạch Ân tỏ vẻ như không thứ gì lọt vào mắt ông được, khóa chặt trái tim mình trên tòa tháp đạo mạo, hơn người.

Trịnh Hòa nghĩ thế, cảm thấy Bạch Ân thật đáng thương, cầm lấy một miếng bánh, nói: "Ngài cũng ăn thử đi."

Bạch Ân ngạc nhiên, sau đó phụt cười, ánh mắt lấp lánh, dịu dàng: "Cám ơn."

Trịnh Hòa che mặt, nói: "Ngài đừng cười thế được không, may mà là em, chứ ai không kiên định, chắc đã lao tới đòi 'làm' với ngài."

Bạch Ân vẫn mỉm cười, ông không hiểu ý cậu: "Tôi cười sao thế? Kỳ quái lắm à?"

Trịnh Hòa ngậm ngùi nói: "Không, là đẹp quá, thẳng cũng sẽ bị bẻ cong nha."

Nụ cười của Bạch Ân càng trở nên yêu nghiệt.

Quả thế mà.

Trịnh Hòa nghĩ.

Lúc ở bên cậu, Bạch Ân mới không bình thường.

93.

Trịnh Hòa không biết bất cứ ai trong số những người ở đại sảnh tầng một, cậu chỉ cần nghe người ta xưng hô với nhau thôi đã thấy hoảng. Thành phố H này chỉ có mấy người đức cao vọng trọng, Trịnh Hòa đi theo ông đã khá lâu, cũng biết mặt những vị đó. Nhưng hôm nay cậu mới biết, núi cao còn có núi cao hơn.

Từng tốp, từng tốp người đến chào hỏi với Bạch tiên sinh.

"Trịnh Hòa lại đây." Bạch Ân kéo Trịnh Hòa tới, nói: "Để tôi giới thiệu cho em vài người, đều thuộc giới của em, em cứ nói chuyện với họ, thấy thích đề tài nào thì chọn, vụ đầu tư không cần lo."

Trịnh Hòa hiểu Bạch tiên sinh muốn giúp mình, cậu bước nhanh hơn, giữ chặt tay ông, cùng nhau sóng vai.

Trịnh Hòa nắm chặt tay ông, cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Ông tốt với em thế. Em biết báo đáp sao."

"Hửm?" Bạch Ân không nghe rõ, quay đầu nhìn lại.

Trịnh Hòa không nói.

94.

Cuối cùng, cục trưởng Tống đưa dự án 'khai thác nguyên thạch' cho người khác. Vương Thư Hoa lo lắm, chạy vội tới tìm Bạch Ân, nốc hết cốc cà phê mới pha, uống xong lè lưỡi: "Đắng quá."

Bạch Ân cười tủm tỉm: "Đắng thế thì, nhổ chỗ ông vừa uống ra đi."

Sống lưng Vương Thư Hoa lạnh run, vội chỉ vào tay mình: "Tay tôi chưa khỏi mà, ông đừng nghĩ ra trò gì nữa."

Bạch Ân nói: "Không tán nhảm với ông, đến chỗ tôi làm gì? Sao phải vội thế."

Vương Thư Hoa gõ đầu: "Lão Bạch, cái dự án mà cục trưởng Tống nói muốn đưa ông, giờ lại cho người khác. Ông nghĩ thế nào? Giờ vẫn có cơ hội giành về được đấy."

"Giành làm gì?" Bạch Ân lại gần, ngồi lên bàn, hai chân vắt chéo, cầm tách cà phê, uống.

"Chẳng phải ông vẫn muốn...." Vương Thư Hoa không hiểu hết nổi ý đồ của Bạch Ân, cứ tưởng ông ấy coi trọng vụ này lắm, không ngờ lại chẳng là cái thá gì.

"Giờ tôi bỏ, " Bạch Ân nó: "Dự án này, cứ để cho ông ta đi."

Thấy Bạch Ân như thế, Vương Thư Hoa nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra.

Bạch Ân cúi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trong tách cà phê, chậm rãi nở một nụ cười.

Cục trưởng Tống đang nhảy vào cái bẫy ông giăng ra đây mà, dự án này đương nhiên phải chuyển cho người khác, tốt nhất là không cần liên quan gì đến ông.

Sao phải giành lấy chứ?

95.

Sau Giáng sinh, Bạch Nhuận Trạch và Evan chơi thêm vài ngày ở thành phố H rồi mới đi. Bạch tiên sinh phải tiếp đãi hai cậu nhóc, bận tối mắt tối mũi, khó khăn lắm mới được rảnh rỗi thì ông chợt nhận ra, mấy ngày nay, Trịnh Hòa không liên lạc với mình.

Sáng sớm.

Trong căn phòng sạch sẽ và gọn gàng.

Bạch Ân đã mở mắt từ lâu, ông nhìn cánh tay trống rỗng của mình, lạnh tới run người. Muốn đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa cho ấm lên, nhưng nó giống như không chịu sự điều khiển của ông nữa, cứng ngắc.

Tám rưỡi, Candy gõ cửa rất đúng giờ, bưng báo và bữa sáng tới.

Bạch Ân thều thào nói: "Candy, chỉnh cho ấm lên."

Candy hoảng sợ: "Chủ tịch, ngài tỉnh rồi."

Bạch Ân liếc mắt nhìn hắn: "Cả đêm tôi không ngủ được, lạnh chết mất."

Candy lo lắng: "Chủ tịch, ngài nghe thư ký Tang , sang nước A du lịch đi, đợi mấy tháng nữa, trời ấm lên rồi về."

Bạch Ân ném thằng điều khiển từ xa vào mặt Candy: "Ý kiến càng ngày càng tệ, nâng nhiệt độ lên, dọn bữa sáng đi đi, tôi không ăn nổi."

"Không ăn được cũng phải ăn, bác sĩ đã dặn tôi rồi, hơn nữa, chủ tịch, ở ngăn tủ cạnh giường ngài có hương an thần, về sau khó ngủ, ngài làm ơn nâng lên cánh tay tôn quý của ngài, ấn chuông, OK?" Candy vừa nói vừa tăng nhiệt độ cho điều hòa.

Bạch Ân day day huyệt Thái Dương, sau khi phòng ấm lên, ông mới thấy buồn ngủ. Thực ra, chính ông cũng cảm thấy kỳ quái, tối qua bởi vì không có cái lò tự nhiên Trịnh Hòa, nên ông mới lạnh tới độ không ngủ được.

____________

Ngáo:

Hai bố con nhà Bạch Ân cứ như kẻ thù truyền kiếp, chắc chuyện giữa Bạch tiên sinh và Bạch lão gia tử cũng thế =)))))))))))

Bác Bạch cưng em nó nhiều vào, thiếu em nó là không ngủ được :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net