Chương 111 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Hòa buồn, vậy nên cậu gọi điện kể chuyện cho Bạch tiên sinh.

“Chuyện gì?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa lầu bầu không nói.

Bạch tiên sinh bất đắc dĩ, đành thỏa hiệp: “Được rồi, em kể đi.”

Trịnh Hòa đảo mắt một vòng mới nói: “Ngày xưa, ở một khu rừng xa xăm, có hai con heo rất đáng yêu…”

Bạch tiên sinh cười khẽ: “Nửa đêm kể chuyện cổ tích cho tôi nghe?”

“Ngài có nghe hay không?”

“Nghe, em kể đi.”

“Một con hồng nhạt, một con xanh lam. Một hôm, hai bé heo cãi nhau, bé heo hồng mắng: Đồ con lợn! Bé heo xanh bật lại: Cậu mới là lợn!”

Kể xong, Trịnh Hòa bắt đầu cười không ngừng.

Nói thật, Bạch tiên sinh chả hiểu gì cả.

Trịnh Hòa từng được Giám chế Tống kể cho nghe câu chuyện đó.

Hôm ấy, Giám chế Tống mang bộ mặt nghiêm trọng bảo lúc nào về khách sạn thì đến tìm hắn. Trịnh Hòa còn tưởng đoạn diễn của mình trong Xuân Kiếp có gì phải sửa.

Giám chế Tống mặt hằm hằm kể rõ từng từ trong câu chuyện làm Trịnh Hòa ứa mồ hôi lạnh.

Đây là ý gì? Bảo mình diễn không tốt? Hay là có vấn đề? Lợn là ám chỉ mình sao?

Trịnh Hòa nghĩ miên man.

“Cậu thấy câu chuyện này như thế nào?” Giám chế Tống hỏi.

“Hay… rất hay ạ.” Trịnh Hòa cố mà khen.

Giám chế Tống trầm tư: “Thế sao cậu không cười?”

“Ha ha…ha ha…” Trịnh Hòa cười gượng, cười đến mồ hôi lạnh chảy ra.

Bấy giờ Giám chế Tống mới nói thật: “Nếu tôi kể chuyện này cho Thành thiếu, cậu ấy có cười không?”

“….”

Mẹ nó! Chuyện riêng của vợ chồng nhà anh thì đừng có lôi tôi vào chứ!

Vì bận quay phim, đã gần hai tháng rồi Trịnh Hòa không gặp Bạch tiên sinh.

Vậy nên cậu quấn lấy thư ký của ông – Tang Bắc, đòi anh ta chụp ảnh Bạch tiên sinh mỗi ngày, gửi cho cậu.

Trong suốt 4 ngày, cứ nửa giờ Trịnh Hòa lại gọi một lần, Tang Bắc không chịu nổi đành đầu hàng trước thế lực hắc ám. Khi anh báo chuyện này cho Bạch tiên sinh, ông khẽ nhướn mày, gương mặt còn lộ vẻ sung sướng.

“Em ấy nói thế nào?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Chụp ảnh ngài mỗi ngày, rồi gửi cho cậu ấy.”  Khuôn mặt nghiêm túc của Tang Bắc khẽ giật giật.

“Ồ…” Bạch tiên sinh nhẹ giọng, ngón tay gõ lên mặt bàn, cười dịu dàng, “Cậu gửi mấy tấm rồi?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên.”

Bạch tiên sinh nói: “Cậu đưa điện thoại đây, về sau không cần lo chuyện này.”

Tang Bắc ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh lục trong danh bạ, tìm số của Trịnh Hòa, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tang Bắc còn trong văn phòng, ông hỏi: “Còn có việc?”

Tang Bắc đứng thẳng tắp, mặt hơi ửng hồng: “Ngài đang cầm di động của tôi… công ty có trả phí không ạ?”

Bạch tiên sinh cười rất tươi.

Tang Bắc lặng lẽ đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hôm sau, một chiếc di động mới tinh xuất hiện trên bàn làm việc của Tang Bắc.

Cuối cùng Trịnh Hòa cũng nhận được ảnh chụp mà mình mong mỏi.

Trịnh Hòa vui vẻ nhắn tin cảm ơn Tang Bắc xong mới mở ảnh ra xem.

Một người đàn ông anh tuấn, không mặc đồ, ánh mắt sắc bén.

Thằng lày là thằng lào? Trịnh Hòa thất vọng.

“Tang Bắc! Tang Bắc! Tôi muốn Bạch tiên sinh!!!”

Tang Bắc nhắn lại: “Ha ha.”

Trịnh Hòa điên lên.

Trong buổi chiều u ám gặp Tang Bắc u ám đúng là làm người ta phát điên!

Lại có ảnh được gửi đến.

Trịnh Hòa tưởng vừa nãy Tang Bắc gửi nhầm, giờ gửi lại, sung sướng mở ảnh ra.

Một cây cải củ to đùng bị gọt sạch sẽ đang nằm trên thớt gỗ.

Con mẹ nó!

Trịnh Hòa tức nghẹn.

Cậu nhắn lại: “Tang Bắc, cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy! Trêu chọc người lớn tuổi thật đáng xấu hổ!”

Phía bên kia, Bạch tiên sinh nhìn tin nhắn, cười vui vẻ.

Rõ ràng là ông rất thích trò đùa này.

Trịnh Hòa cảm thấy thư ký của  Bạch tiên sinh thực vô sỉ. Xem mấy tấm ảnh cậu ta gửi này: không phải đầu nấm trọc lóc thì là một con chó nhìn cực kỳ ngu xuẩn, toàn thứ không bình thường!

Trịnh Hòa cũng gọi điện cho Bạch tiên sinh tố cáo rồi đấy chứ, thế mà ông chỉ đáp “Ha ha.”

Ha ha cái đầu! Cậu ghét nhất hai chữ ‘ha ha’! Đúng là chủ nào tớ nấy! Đáng ghét y như nhau!

Mạt Mạt mặc bộ đồ cương thi lướt đến phòng trang điểm, thấy Trịnh Hòa nhìn di động nghiến răng nghiến lợi, vui vẻ chạy đến vỗ vai cậu: “Hey! Ngốc! Đang làm gì thế?”

Trịnh Hòa ngẩng đầu nhe răng với Mạt Mạt, nói: “Chị Phương bảo tôi viết gì thì cứ dùng weibo của chị ấy, tôi đang nghĩ có nên đăng ký một cái không!”

Mạt Mạt: “…”

Liên quan?

Đào Tiệp phải lên sóng trên chương trình của đài truyền hình XX để tuyên truyền cho bộ phim mới của cô. Lúc chuyển máy bay, cô phát hiện mình đang ở Biện Khê, vì thế cô cùng trợ lý lén lút đến thăm Trịnh Hòa.

Lúc đó Trịnh Hòa đang quay cảnh cưỡi ngựa, cậu không ngốc, nhưng con ngựa được thuê đến quá khó bảo, cậu loay hoay suốt 30 phút mới cưỡi lên được, vừa cầm roi, chưa kịp nói gì, nó đã hí lên một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ chạy.

Con ngựa có vẻ rất sung sướng, nhưng mặt Trịnh Hòa đã trắng bệch.

Đạo diễn Vương bị dọa sợ, cầm kịch bản, chạy theo định giải cứu Trịnh Hòa, đạo diễn chạy, đám nhân viên thấy thế cũng chạy theo.

Vậy nên, trên đồng cỏ nho nhỏ, một con ngựa chạy quanh, sau nó là một chuỗi người đuổi theo như đám ngốc. Đó chính là cảnh Đào Tiệp thấy khi bước vào trường quay.

Bị khung cảnh vĩ đại đó làm cho chấn động, cô không kìm lòng được mà lẩm bẩm: “Cái đệt…”

Con ngựa chạy ít nhất 30 vòng quanh sân mới chịu dừng lại, thảnh thơi ăn cỏ. Các nhân viên vội vàng ôm Trịnh Hòa xuống, chân vừa mới chạm đất, cậu liền nôn, môi trắng bệch.

Thành thiếu ở hậu trường nên không biết chuyện xảy ra ở trường quay. Vừa chạy tới thì thấy Trịnh Hòa như thế, anh giận lắm, không nói không rằng, đưa Trịnh Hòa vào viện.

Xuân Kiếp là dự án lớn, tuy cát xê của Trịnh Hòa không cao nhưng tiền trả cho diễn viên hạng 1 như Âu Dương Chí hay Trần Băng Nhiễm đều được tính bằng phút. Đạo diễn bối rối, đuổi theo khuyên Thành thiếu.

Đạo diễn Vương: “Chuyện này phải trách tôi chuẩn bị không cẩn thận, nhưng cậu biết đấy, vai diễn của Trịnh Hòa rất quan trọng, Xuân Kiếp đã quay được hơn một nửa, cảnh còn lại đa phần là của Trịnh Hòa, nếu giờ cậu ấy đi viện thì sẽ ảnh hưởng đến đoàn làm phim. Cậu thấy đúng không?”

Thành thiếu trừng mắt: “Người ta rơi xuống nước còn được nghỉ một tuần, Trịnh Hòa nhà chúng tôi không phải người chắc? Đạo diễn Vương, đều là người trong giới, ông không nghĩ về sau phải làm việc một mình chứ?”

Đạo diễn cười gượng, giám chế Tống từ trường quay đi tới, lớn tiếng: “Ồ! Có chuyện gì thế?”

Trợ lý của  Trịnh Hòa – A Long, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho giám chế Tống, anh ta nhanh chóng quyết định đưa Trịnh Hòa lên xe, tới bệnh viện kiểm tra, còn trách đạo diễn Vương: “A Hòa đã thế rồi, ai lại tiến độ quan trọng hơn diễn viên chứ? Phải không Thành thiếu?”

Thành thiếu không nói gì.

Giám chế Tống vẫn cười nói: “Thành thiếu, cậu đi cùng Trịnh Hòa không? Tôi đưa.”

Thành thiếu lạnh lùng nói: “Tôi có xe… còn nữa, chuyện này chưa xong đâu.” Nói xong, anh cầm lấy áo rồi đi lấy xe.

Giám chế Tống sờ mũi, nhìn đạo diễn Vương đã mang vẻ mặt khó coi, thở dài: “Ông tội gì mà phải thế chứ? Cũng thật là… tôi bị ông làm hại rồi.”

Đạo diễn Vương lắc đầu.

Bệnh án của Trịnh Hòa không nghiêm trọng lắm, não chỉ bị chấn động nhẹ và tim đập nhanh một chút, ở viện ba ngày là được.

Thành thiếu sợ Bạch tiên sinh biết Trịnh Hòa nhập viện sẽ có ấn tượng xấu với mình nên giấu nhẹm chuyện này, đợi Trịnh Hòa xuất viện rồi mới nói cho ông. Vậy nên, khi Thành thiếu thấy mấy người đàn ông áo đen đứng ngoài phòng bệnh Trịnh Hòa, anh bị dọa sợ.

Kiệt Tử tháo kính đen xuống, đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn Thành thiếu: “Hi~”

Thành thiếu gật đầu đánh rụp, đáp lại: “Hi.”

Kiệt Tử quét Thành thiếu một lượt từ trên xuống dưới, huýt gió: “Dáng cưng cũng không tệ nhỉ, mông cong lắm!”

Trần Minh nhấc chân đá vào eo Kiệt tử.

Trong phòng bệnh, Đào Tiệp tốn không biết bao nhiêu nước miếng để miêu tả sự anh tuấn của Trịnh Hòa khi trên lưng ngựa cho Bạch tiên sinh.

Đào Tiệp nói đến miệng khô khốc, mãi mới xong lại thấy Bạch tiên sinh nhìn mình chằm chằm, không hiểu sao, cô lại đỏ mặt, cúi đầu nói: “Mọi chuyện đại khái là thế.”

Bạch tiên sinh hỏi: “Cô biết tôi đang đợi gì không?”

Mặt Đào Tiệp càng đỏ: “Ơ… Cái gì?”

Bạch tiên sinh: “Ghế dựa.”

Đào Tiệp: “…”

Bạch tiên sinh tháo đôi găng tay trắng, đặt lên thành giường, hỏi: “Theo lời cô nói, Trịnh Hòa phải nằm trên giường bệnh là vì một con ngựa?”

Đào Tiệp gật đầu, lại lắc đầu: “Đúng hơn là: Trịnh Hòa ngồi trên lưng ngựa, ngựa vác Trịnh Hòa chạy. Trọng điểm ở câu thứ hai.”

Bạch tiên sinh chỉ ‘À’ một tiếng rồi không nói gì.

Đào Tiệp đứng ngây ra đấy, không dám ngồi cũng không dám đi ra ngoài.

Thành thiếu vừa dồn hết can đảm để mở cửa xem Bạch tiên sinh có ở trong đấy không thì nghe tiếng ông: “Cô còn có việc gì à?”

Đào Tiệp vội lắc đầu: “Không có.”

Bạch tiên sinh: “Vậy cô đi ra đi.”

Đào Tiệp thở phào, đeo lên nụ cười méo xệch, nhịn không được nói: “Tạ chủ long ân.”

Bạch tiên sinh thản nhiên nói: “Ừm.”

Thành thiếu ngẫm nghĩ rồi rụt tay về.

Mình cũng lui ra thôi.

Lúc tỉnh dậy, đầu Trịnh Hòa không đau lắm, nhưng khi cậu thấy Bạch tiên sinh đang ngồi bên giường, cậu lại nghĩ: Xong rồi, thập tử nhất sinh rồi, trước mắt mình nhất định là ảo giác….

Bạch tiên sinh khép tay lại, trên tay ông cầm một quả táo đỏ rực, ông hỏi: “Muốn ăn không?”

Trịnh Hòa há miệng theo phản xạ: “A…”

Bạch tiên sinh lại nói: “Bác sĩ nói thuốc tê của em vẫn chưa hết tác dụng, chưa được ăn.”

Vốn Trịnh Hòa cũng không phải muốn ăn lắm, nhưng trời sinh tính ‘tiện’, ăn không đến miệng đều ngon hơn bình thường, vậy nên cậu ra vẻ tội nghiệp: “Nhưng mà em muốn ăn, táo đỏ nhất định rất ngọt.”

Bạch tiên sinh nói: “Không ngọt.”

Trịnh Hòa không tin, vẫn kiên trì: “Nhất định ngọt.”

Bạch tiên sinh há miệng, cắn một miếng hết nửa quả táo, Trịnh Hòa nghe tiếng ‘rốp’ giòn tay ấy mà nước miếng muốn ứa ra.

Bạch tiên sinh đủng đỉnh ăn hết miếng táo, tiện tay quẳng nửa còn lại vào thùng rác, nói: “Không ngọt.”

Trịnh Hòa cảm thấy mình tức đến hộc máu.

Bạch tiên sinh nhất định là kẻ thăm bệnh đáng ghét nhất trong lịch sử.

Thăm ai, người đó đều bị tức chết!

Thành thiếu lại đi nhà vệ sinh công cộng.

Thật ra, lần này đi WC anh đã có cảm thấy có điềm chẳng lành, hẳn sẽ có chuyện xảy ra. Từ khi trở thành người đại diện cho Trịnh Hòa, mỗi lần anh đi nhà WC đều  gặp phải chuyện bất thường.

Anh cẩn thận nhìn tấm biển trước cửa phòng WC, đúng là WC nam.

Vào WC, anh dùng điện thoại di động chiếu xem trên sàn có vũng nước nào không, không có, hẳn là sẽ không ngã xuống.

Chọn phòng gần cửa nhất, anh kiểm tra xem tay vặn có hoạt động không, nếu chút nữa lại không mở được cửa, liệu lúc giật cửa có bị bung ra không. Anh lại sờ túi, giấy vệ sinh đã có, có ngồi cả ngày cũng đủ dùng.

Công tác chuẩn bị đã xong, Thành thiếu yên tâm cởi quần.

Khi chất bài tiết đã bị nước cuốn trôi đi, Thành thiếu đột nhiên cảm thấy sung sướng (cả mặt thể xác và tinh thần). Chẳng nhẽ cái vận ‘WC đen đủi’ mà Trịnh Hòa đưa tới cho anh không nhạy do cậu ấy bị chấn động não?

Trong một thoáng, anh thực sự mong cả đời Trịnh Hòa đều bị chấn động não, chỉ cần nằm trên giường thôi, đúng rồi, tốt nhất thành người thực vật, thế giới trở nên tốt đẹp.

Thành thiếu chìm trong ảo tưởng hạnh phúc, kéo khóa quần, quay đầu muốn đi lại thấy một cánh cửa phía sau mình.

Gì thế?

Thành thiếu giật mình.

Phòng đơn trong WC nam sao lại có hai cánh cửa ? Hơn nữa còn đối diện.

Thành thiếu dán tai lên, bên kia không có tiếng động gì. Lý trí bảo anh mau rời đi, nhưng cánh cửa này như chiếc hộp Pandora vậy, biết rằng không phải chuyện tốt đẹp nhưng vẫn không dằn được sự hiếu kỳ. Anh biết nếu không tìm hiểu được cánh cửa kia thông đến đâu, cả tối nay anh sẽ mất ngủ.

Thành thiếu nhắm mắt lại, tự nói với bản thân không được mở cửa, nhưng khi mở mắt ra, anh nhận ra mình thực sự muốn mở nó.

Không! Không được! Ngẫm lại lời nguyền WC của Trịnh Hòa! Thành thiếu cảnh cáo bản thân.

Anh quyết đoán rời đi.

Ba phút sau, Thành thiếu quay lại căn phòng đơn đó, nhẹ nhàng mở cánh cửa phía sau ra.

Bên kia, không phải Địa Ngục, không có thi thể mà bệnh viện muốn giấu, không có gì kì quái. Trước mắt Thành thiếu là một căn phòng có kết cấu giống WC nam – WC nữ.

Một người phụ nữ bước vào, còn là người Thành thiếu quen.

Gương mặt Thành thiếu rất bình tĩnh, nhưng mặt thì đỏ rực.

Đào Tiệp thấy một người đàn ông bước ra từ căn phòng đơn, nhìn tấm biển trước cửa: WC nữ, cô cố gắng cứu vớt bầu không khí: “A…Thành thiếu, đúng là trùng hợp… anh có muốn ‘đi’ trước không?”

Thành thiếu chớp chớp mắt, cố gắng rũ đi mồ hôi lạnh lăn xuống mi mình.

Thành thiếu nói: “Thôi, tôi xong rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net