Chương 201 - 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A Long là trợ lý của Trịnh Hòa, tuy vai của cậu chỉ chiếm nhiều lắm là 50 từ trong cả quyển truyện nhưng điều đó không làm lu mờ được sự thật rằng: cậu đã ở bên Trịnh Hòa suốt 4 năm.

Thế nhưng, từ khí Xuân Kiếp đóng máy, A Long chưa thấy Trịnh Hòa một lần nào.

A Long hậm hực.

Là một thanh niên tiểu biểu của thế kỷ 21 - có khát vọng, có lý tưởng, bảo cậu không làm gì mà được nhận tiền lương đúng là dằn vặt và đau khổ. Vậy nên, A Long lại càng hậm hực.

Sự thật chứng minh, A Long là một tên M chính hiệu.

Bạch tiên sinh có một bí mật nho nhỏ.

Trước lúc làm tình, người khác sẽ mặc thứ gì đó dễ cởi che bớt thân thể của mình rồi mới bước ra khỏi phòng tắm, Bạch tiên sinh thì cứ trần như nhộng đi ra.

Lúc đấy, mặt Trịnh Hòa như thế này ∑[っ°д°;]っ

Trịnh Hòa: "Ông... ông... Sao ông không mặc quần áo?"

Bạch tiên sinh vừa lấy khăn lau đầu vừa hỏi: "Sao phải thế? Dáng tôi không đẹp à?"

Trịnh Hòa lén lút nhìn về phía cơ bụng của ông, nuốt nước miếng: "Không phải..."

"Thế sao tôi phải mặc quần áo đi ra? Đằng nào chút nữa cũng phải cởi."

Khi Bạch tiên sinh nói đến đấy, một giọt nước lấp lánh từ ngọn tóc ông trượt xuống phần cơ bụng săn chắc. Trịnh Hòa không kìm lòng được, lại nhìn chăm chăm vào những cơ bụng đó. Lòng rộn ràng xao xuyến.

Vì thế... Hai người XXOO.

Từ nay về sau... thói quên tốt đẹp đó của Bạch tiên sinh được lưu giữ và bảo tồn.

Khi Vương Thư Hoa biết tin Bạch tiên sinh dưỡng bệnh ở thành phố H, gã bèn vui vẻ chạy đến thăm bệnh.

Gã từng mượn tòa sơn trang đó để tổ chức một bữa tiệc lửa trại, vậy nên, ỷ mình sảnh sỏi, gã không thèm mở GPS, cứ thế lao xe lên núi. Kết quả là, lúc đến sườn núi, do đường mỡ quá nên xe trượt sang một con đường nhỏ khác. Vương Thư Hoa dừng xe, nhìn xung quanh, thấy có vẻ như mình biết con đường này, gã tự tin có thể lần đến được sơn trang của Bạch tiên sinh, vậy nên, gã cứ thế đi theo con đường mòn.

Nửa tiếng sau.

Vương Thư Hoa quệt đám mồ hôi đầm đìa trên mặt: "Đây là chỗ nào thế?"

Bên cạnh xe, một gốc cây đại thụ che khuất hơn một nửa ánh nắng mặt trời, khiến cả khu rừng trở nên u ám. Một con côn trùng không tên lao đến trước cửa kính xe Vương Thư Hoa, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào gã.

Vương Thư Hoa giật mình hoảng sợ, đè nút bấm còi xuống, cái xe kêu "Píppppppp---" một tiếng dài.

Côn trùng nghiêng đầu, chân sau gãi gãi, bình yên vô sự.

Vương Thư Hoa giận lắm. Đầu vốn không có nhiều tóc suýt chút nữa lại bị giật xuống mấy sợi. Gã cảm thấy tôn nghiêm của mình bị con côn trùng này xúc phạm! Tôn nghiêm là điều vô cùng quan trọng của một người đàn ông! Vậy nên, gã xuống xe, dự định dạy cho côn trùng kia một bài học!

"Mày! Chính mày đấy!" Vương Thư Hoa chỉ vào con côn trùng, "Mày đứng lên trên tấm kính của tao làm gì? Làm giá đấy hả?"

Côn trùng kêu vo vo.

"Còn dám nói dối?! Vo vo cái đầu nhà mày!"

Tiếng vo vo càng lớn hơn.

Vương Thư Hoa tức đến độ sắp phun ra lửa: "Con mẹ mày, đồ không biết trời cao đất rộng! Mày..."

Chưa nói xong, phía bên kia rừng cây chợt vang lên một giọng nam: "Giám đốc Vương? Sao ngài lại ở đây?"

Vương Thư Hoa khựng lại, quay đầu qua nhìn - Trịnh Hòa đang cầm rổ, nhìn y hệt như một thằng chăn dê.

Côn trùng nhìn Vương Thư Hoa một cái đầy khinh miệt, rồi vỗ cánh bay đi.

Chiều qua, Trịnh Hòa dắt chó ngố lên núi dạo thì thấy nó cứ đi một đoạn lại cúi xuống đào đào bới bới gì đó. Lúc đầu cậu còn tưởng nó muốn đào hầm, sau lại phát hiện, chỉ trong vòng nửa giờ, nó đã đào 7-8 chỗ. Chẳng nhẽ chó ngố đã học được cách đào theo công đoạn?

Trịnh Hòa bắt đầu chú ý đến hành động của nó.

Chó ngố đi vài bước lại cúi xuống đào. Trịnh Hòa cầm thứ nó đào được lên: một cây rau dại đáng thương phất phơ trong gió.

Tối đó về, Trịnh Hòa bỏ gốc rau dại đáng thương đó vào bồn cho Bạch tiên sinh ngắm, tiện thể cáo trạng hành vi ngớ ngẩn của chó ngố.

"Đây là rau? Nó gọi là gì?" Bạch tiên sinh sờ phần lá cuộn tròn của nó.

"Chắc là dương xỉ..."

"Cũng đáng yêu đấy." Bạch tiên sinh bóp mạnh một phát, gốc dương xỉ bé bỏng tẽ ra làm hai.

Trịnh Hòa giả vờ như không thấy gốc dương xỉ đáng thương trong tay ông, lên lầu tắm rửa đi ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, cậu đột nhiên nhớ tới gốc cây dương xỉ hôm qua, lẩn thẩn thế nào lại nghĩ: hẳn dương xỉ có thể dùng để ăn.

Trầm tư một lát, Trịnh Hòa nấu xong hết mọi thứ rồi mặc quần áo chống nắng, đội mũ rơm, xách rổ đi tìm dương xỉ.

Ai ngờ, mới hái được mấy cây dương xỉ thì lại nhặt được Vương Thư Hoa đang lạc đường.

Trịnh Hòa nhìn thấy Vương Thư Hoa đúng lúc gã đang chỉ tay thẳng mặt con côn trùng, mắng té tát. Chập mạch thế nào mà cậu lại buột miệng: "Giám đốc Vương, sao ngài lại đến đây ?"

Vừa nói xong cậu liền thấy hối hận. Sao lại đột nhiên nhỡ mồm chứ? Quay lén cảnh vừa rồi về cho Bạch tiên sinh xem, hai người cười thầm là được rồi.

Vương Thư Hoa lau mồ hôi trên mặt, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: "À, cậu đấy à. Cậu qua đây làm gì?"

Trịnh Hoa chìa rổ cho Vương Thư Hoa thấy rõ mấy cọng rau bên trong: "Tôi đi tìm dương xỉ."

Vương Thư Hoa: "..."

Vương Thư Hoa bắt đầu hoài nghi không biết có phải lão Bạch làm ăn thua lỗ, lấy cớ bị bệnh để trốn không. Nếu không phải, sao lại để tình nhân đang bao dưỡng đi hái rau cho đỡ đói chứ?

Trịnh Hòa thấy Vương Thư Hoa đứng đờ ra đó, cũng kệ. Cậu cúi xuống cắt dương xỉ tiếp.

"Này, cậu này..." Vương Thư Hoa mới nói một nửa, trầm tư một hồi vẫn không nhớ được tên Trịnh Hòa.

"Sao?" Trịnh Hòa bỏ đám dương xỉ trong tay vào rổ hỏi.

Vương Thư Hoa nhìn nhìn bốn phía, hỏi: "Làm sao để lên sơn trang ấy nhỉ?"

"Đi về phía Tây, đến chỗ cây hòe thì đi về hướng Nam."

Trong đầu Vương Thư Hoa đầy dấu chấm hỏi: "Hướng Tây là hướng nào?"

Trịnh Hòa chỉ một phía.

"Thế Nam?"

Trịnh Hòa lại chỉ một phía khác.

"Cây hòe trông như thế nào?"

Trịnh Hòa nhìn Vương Thư Hoa, thở dài. Ánh mắt cậu cứ như đang nhìn một đứa ngốc. Vương Thư Hoa cảm thấy tôn nghiêm của mình lại bị xúc phạm.

Trịnh Hòa nói: "Được rồi, để tôi đưa ngài về đi, một mình ngài không tìm được đường."

"Vậy cậu mau dẫn đường đi."

"Tôi đang phải cắt dương xỉ mà, ngài cứ vào xe chờ đi, cắt xong tôi sẽ dẫn về."

"Dương xỉ còn quan trọng hơn tôi sao?" Vương Thư Hoa không tin nổi.

Trịnh Hòa không hiểu sao ông phải giật mình như thế: "Dương xỉ ăn được, ngài thì sao? Có ăn được không?"

Lúc Trịnh Hòa dẫn Vương Thư Hoa về đã là 10 giờ hơn.

Vương Thư Hoa vừa bước vào phòng liền bị chó ngố lao ra liếm khắp mặt, nước miếng chó khiến ông suýt chết ngộp trong cơn thối.

"Trịnh Hòa, lại đây." Bạch tiên sinh vỗ vỗ tay, Husky hớn hở chạy đến.

"Đệt..." Vương Thư Hoa sờ sờ mặt, buồn nôn kinh!

Thấy ông bạn cũ đến thăm, Bạch tiên sinh cũng chẳng tỏ vẻ vui sướng, ông đứng dậy, chỉ về phía căn phòng trúc: "Qua đó đi."

Vương Thư Hoa lau sạch nước miếng, lúc này mới nhận ra trong sơn trang mua thêm không ít đồ mới, chậc chậc: "Lão Bạch, hồi nay ông cũng biết hưởng thụ nhỉ."

Bạch tiên sinh nhìn về phía Trịnh Hòa, cười nói: "Trịnh Hòa thích mấy thứ này, chỉ cần thoải mái thì tôi sao cũng được."

Vương Thư Hoa vốn không thích Trịnh Hòa, nghe thế liền ngậm miệng không nói.

Trịnh Hòa bưng lên hai ly nước ấm, đúng lúc Vương Thư Hoa đang khát, gã cầm lên định uống thì thấy nước đục ngầu.

Vương Thư Hoa nhìn Trịnh Hòa đầy khó hiểu, đưa lưỡi ra nếm thử... CMN! Toàn mùi đất!

"Trịnh Hòa, nước này là sao thế hả?" Vương Thư Hoa đặt mạnh cốc nước xuống bàn.

Trịnh Hòa không hề nhận thấy rằng Vương Thư Hoa đang tức giận, bắt đầu khoe: "Kiệt tác của tôi đấy! Tôi phát hiện ra trong giếng có nước liền đổ nước nó vào xô, đợi cho phần bùn lắng xuống, sau đó lấy phần nước trong bên trên đun sôi. Thế là có nước sạch!"

Vương Thư Hoa giận đến độ muốn đập chén.

Bạch tiên sinh nói với Trịnh Hòa: "Em ra ngoài trước đi."

Trịnh Hòa nói: "Ừm, em đi nấu cơm. Hôm nay em đi cắt dương xỉ về, ông có muốn ăn không?"

Bạch tiên sinh nói: "Ừm, em ra đi."

"Lão Bạch, cậu ta đúng là..."

Bạch tiên sinh thở dài, cười khổ: "Ông nghĩ thoáng chút đi, nước dùng để pha cà phê cho tôi em ấy cũng dùng cách đó."

Vương Thư Hoa nghĩ nát óc vẫn không ra nổi: "Sao ông lại để cậu ta làm như thế chứ? Hết đào rau dại lại đến đun nước giếng..."

"Em ấy thích thế."

Vương Thư Hoa nhìn Bạch tiên sinh đầy quái dị. Bạch tiên sinh chống mắt nhìn lại: "Sao thế?"

"Chỉ vì thế thôi?"

Bạch tiên sinh gật đầu.

"Trước kia ông đâu dung túng người khác như thế? Bệnh sạch sẽ đâu rồi?"

"Vẫn còn," Bạch tiên sinh chỉ vào cái ghế Vương Thư Hoa đang ngồi, "Chút nữa ông đi, tôi phải lau sạch cái ghế đó, bẩn quá."

"Ông có biết câu vừa rồi có thể chấm dứt tình cảm suốt 20 năm của chúng ta không?"

"Biết."

"Thế sao ông còn nói?"

Bạch tiên sinh mỉm cười, không đáp.

Vương Thư Hoa cảm thấy tôn nghiêm của mình lại bị đập nát.

Món dương xỉ xào thịt của Trịnh Hòa bị Husky khinh bỉ, nó chỉ ăn phần thịt, còn đống dương xỉ đẩy hết ra phía ngoài bát.

Trịnh Hòa tức đến độ không ăn nổi cơm.

Vương Thư Hoa ở lì trong thư phòng của Bạch tiên sinh suốt cả ngày. Thấy mặt trời sắp xuống núi, Trịnh Hòa nấu một bữa nhỏ cho Bạch tiên sinh.

Hiện Bạch tiên sinh vẫn phải tiêm thuốc. Trong thuốc có thành phần kích thích tiêu hóa, Bạch tiên sinh lại chỉ ăn non nửa bát mỗi lần nên đói rất nhanh.

Dường như Husky cũng biết mẹ giận mình, thế nên vẫn quấn quanh chân Trịnh Hòa, thấy Trịnh Hòa định lên tầng liền chạy lên trước, đẩy cửa phòng cho cậu.

"Mịa! Lão Bạch! Chó nhà ông đúng là tài! Nãy tôi nhớ là đã khóa cửa rồi mà? Sao nó lại mở được chứ?" Vương Thư Hoa khen.

Trịnh Hòa nheo mắt hỏi: "Ông khóa cửa làm gì? Làm chuyện mờ ám gì với Bạch tiên sinh sao?"

Vương Thư Hoa nói: "Đúng thế."

Bạch tiên sinh đỡ bát cơm, nói lảng sang chuyện khác: "Không phải, tôi thấy Thư Hoa qua nên nhờ ông ấy giúp sắp xếp lại giá sách. Sợ chó vào làm loạn đống sách dưới sàn nên mới khóa cửa. Em ăn cơm chưa?"

Vương Thư Hoa ngửi được mùi, thò đầu qua nhìn bát cháo rực rỡ của Bạch tiên sinh, bụng kêu ọc ọc: "Aiz, ai kia này, phần của tôi đâu?"

Trịnh Hòa liếc mắt: "Ai kia là ai?"

Vương Thư Hoa mãi mới nhớ ra tên Trịnh Hòa, nói: "...Trịnh, Trịnh Hòa! Đúng rồi, Trịnh Hòa, phần của tôi đâu?"

"Tôi chỉ nấu một phần cho Bạch tiên sinh thôi... đấy!" Trịnh Hòa nâng cằm, nhìn về bát của Bạch tiên sinh nói, "Ăn phần của ông ấy đi."

"Đạo đãi khách của cậu có vấn đề sao?"

"Vấn đề gì chứ, tôi vốn lễ phép!"

"Đừng ồn."Bạch tiên sinh đánh gãy cuộc đấu võ mồm của hai người, "Trịnh Hòa, dù sao Thư Hoa cũng giúp tôi cả ngày rồi, em cứ thuận theo ông ấy chút đi."

Trịnh Hòa nhe răng trợn mắt nhìn về phía Vương Thư Hoa, nói: "Trong nồi còn đấy."

"Lão Bạch, ông tốt với tôi nhất! Ai kia kìa, bưng cháo đến cho tôi."

Vương Thư Hoa vừa nói xong, Trịnh Hòa lại châm chích: "Ngài đúng là to nhỉ, tôi có phải người hầu cho ngài đâu mà đã nấu rồi còn phải bưng tới? Muốn ăn thì tự đi mà lấy, có cụt tay cụt chân gì đâu."

"Làm cũng làm rồi, múc ra bát mang lên thì chết sao?" Vương Thư Hoa cãi lại.

"Không, nhưng bưng bát cho ông, tôi sẽ mệt đến gãy xương, ông tin không?"

"Xương cậu làm từ gì đấy hả? Nhựa phải không, cầm bát thôi mà cũng gãy."

Bạch tiên sinh ngắt lời: "Trịnh Hòa, phải lễ phép với khách."

Vương Thư Hoa ưỡn ngực.

Bạch tiên sinh nói tiếp: "Nhưng mà Thư Hoa, ông có phải người ngoài đâu, tự đi lấy đi."

Vương Thư Hoa kinh ngạc: "Lão Bạch, ông kẹo kiệt thế, tôi chỉ bảo cậu bé của ông bưng một cái bát thôi mà, có mệt gì đâu? Nhìn ông thế này, thật là..."

Bạch tiên sinh giữ chặt Trịnh Hòa, kéo cậu ngồi xuống ghế dựa: "Kệ ông ta đi, em mệt cả ngày rồi, nghỉ đi."

"Cả ngày nay tôi cũng giúp ông xếp giá sách cơ mà." Vương Thư Hoa vừa than thở vừa xuống lầu kiếm đồ ăn.

Không biết ăn phải cái gì mà chó ngố bị tiêu chảy. Trịnh Hòa cho nó uống thuốc, yên được một đêm, đến sáng hôm sau lại bật sang bệnh khác.

Bạch tiên sinh đang ăn cơm, Husky nằm sấp xuống như vịt nướng, đầu ngẩng lên nhìn bàn ăn.

Bình thường chỉ có Trịnh Hòa cho Husky ăn, vậy nên Bạch tiên sinh nói: "Trịnh Hòa, nó đói thì phải."

Trịnh Hòa gãi gãi cằm nó, nói: "Sáng nay tao vừa cho mày uống sữa chua mà?"

"Ư ử ử ử ự....." Husky gừ gừ, đuôi nâng lên, đánh rắm!

Husky giật nảy mình! Hai mắt trợn to, nhìn ra phía sau tìm rắm!

Trịnh Hòa bóp trán, không dám nhìn con chó ngu ngốc này nữa.

Bạch tiên sinh buông thìa, hơi nhíu mày.

Husky nhìn mãi vẫn không thấy rắm của mình đâu, vừa bình tĩnh lại, phía sau lại 'pủm' một tiếng!

"Gâu gâu! Gừ gừ gừ...."

Chó ngốc bị chính mình dọa, sủa không ngừng.

"Trịnh Hòa..." Bạch tiên sinh còn chưa nói hết, Trịnh Hòa đã tiếp lời, "Chút nữa em đưa nó đi viện. Mấy ngày nay chúng ta đừng ăn cơm nữa thì hơn."

Bạch tiên sinh gật đầu, nói: "Ừm, nếu bác sĩ không chữa được thì vứt đi, mua con mới."

"Gâu gâu gâu gấu gấu gấu gậu gậu gậu!!!" (Đừng mà ! Kiếm đâu được một con chó khác đẹp trai như tôi chứ! Vứt đi là thiệt đó!) - Chó ngốc vội phản bác.

Trịnh Hòa: "..."

Trịnh Hòa mang chó ngốc đi khám, Bạch tiên sinh cuối cùng cũng có thời gian xem văn kiện.

Hôm qua, Vương Thư Hoa tới đưa văn kiện về chỉ tiêu sang năm của thành phố H. Từng chữ trong đó đều nhờ tiền của Bạch tiên sinh đập vào cho bên Vương Thư Hoa.

Đúng thế, mối quan hệ giữa Vương Thư Hòa và Bạch tiên sinh không đơn giản chỉ là bạn bè, nói trắng ra thì, vì lợi ích nên mới cột với nhau mới là nguyên nhân chủ yếu.

Trong giới này là thế, 'anh đối tôi không thật lòng, sao tôi phải dốc hết tâm can ra'?

Khi Vương Thư Hoa mới quen Bạch tiên sinh, gã chỉ là một thanh niên 20 thích phản nghịch, cà lơ phất phơ vậy. Gã vô tình làm phình bụng một cô nữ sinh trung học, bố người ta lại là BTV của một tờ báo, mượn chuyện này, làm hẳn một series dài kỳ, khiến cho cả xã hội chúi mắt vào. Ông Vương không cẩn thận nói ra chuyện này tại tiệc rượu. Một khoảng thời gian sau, người của Bạch tiên sinh 'khuyên' cô bé kia đi phá thai, ông Vương lại phê cho Bạch tiên sinh một mảnh đất có giá rất cao ở khu trung tâm, coi như là báo đáp.

Vương Thư Hoa và Bạch tiên sinh đã quen nhau như thế.

Hồi trẻ, nhìn Bạch tiên sinh có vài nét nữ tính, cõ lẽ do mãi đên năm 18 tuổi, ông vẫn được nuôi như một cô gái nên dù mặc âu phục cũng không có vẻ hung ác. Vương Thư Hoa đã quen đi cửa sau, thấy Bạch tiên sinh lại ngứa ngáy, ngả ngớn trò chuyện cũng không thấy Bạch tiên sinh tức giận, ông đáp lại những chuyện không nên thân của gã rất nhẹ nhàng.

Nói chuyện một hồi, có mấy người đưa cô bé mang bầu đó vào. Bạch tiên sinh hỏi Vương Thư Hoa muốn xử lý thế nào, gã ấp úng đáp lại: "Tùy cậu đi."

Chuyện sau đó, cả đời này, Vương Thư Hoa cũng không thể quên. Gã trơ mắt nhìn Bạch tiên sinh tùy ý nói vài chữ, mấy người kia liền đánh cô bé chết đi sống lại. Lúc ấy, gã không hề thấy 'đúng là vô lương tâm, tàn nhân...' gì gì đó, trong óc chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Bạch Ân đẹp trai chết mất...

Vương Thư Hoa cảm thấy mình cũng phải có được kiểu sống đấy của Bạch Ân, đạp lên hết thảy, coi rẻ chúng sinh.

Xóa sạch đám băng ghi hình Vương Thư Hoa, Bạch Ân bảo cấp dưới đưa cô bé đó ra ngoài, rồi liếc về phía gã, nói nhẹ bẫng: "Anh muốn về, hay ở lại?"

Đêm đó, anh chàng Vương Thư Hoa về nhà trong trạng thái lâng lâng, hưng phấn đến mất ngủ. Cảm giác đối với Bạch Ân từ yêu thích thành sùng bái, từ sùng bái thành tôn sùng mù quáng, cho đến tận giờ.

Lần đầu tiên Trịnh Hòa tới bệnh viện thú y. Qua tấm kính ở hành lang, cậu tò mò nhìn vào phòng bệnh. Có rất nhiều lồng thú, bên trong nhốt các con bị bệnh. Husky ngồi bên chân Trịnh Hòa, đánh rắm như súng bắn liên thanh.

"Thối chết mất." Trịnh Hòa dí trán con Husky.

Husky 'Gâu' một tiếng, trợn tròn mắt, giả bộ vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net