Chương 221 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bữa cơm này đúng là phấn khích. Trịnh Hòa lẳng lặng ngồi ăn táo dấm, đau đớn nhìn Thành thiếu và đạo diễn ăn từ khai vị đến món chính, có vẻ ngon lành lắm.

Xong bữa chính, Thành thiếu bật nắp rượu đỏ, dẫn câu chuyện sang vai diễn của Trịnh Hòa.

Đạo diễn Hà không từ chối thẳng, nói chuyện kịch bản cùng bên đầu tư: “Trịnh Hòa nhầy muốn lóng cũng được, nhưng sẽ không được lóng nhân vật tốt nớ. Nam chính hay nam thứ nha, cũng đừng mơ mộng gì, ha ha, nhưng đóng nam số 3 cũng được, hai người muốn rút hay tiếp nha?”

Trịnh  Hòa nhớ mang máng nam số ba họ Trương, là bạn từ nhỏ của nam chính và nam thứ. Sau khi nam chính và nam thứ tuyệt giao, nam số 3 thành đệ của nam thứ, bị bạn bè kỳ thị. Đến cuối phim thì sự thật mới được vạch trần, nam số 3 là gián điệp, người tốt.

Trịnh Hòa khẽ gật đầu, ý là cậu muốn nhận phim này, Thành thiếu hỏi bâng quơ: “Đã có bản thảo cuối cùng của kịch bản chưa?”

“Cơ bản là xong rồi, giữa tháng này sẽ đem đi xét duyệt, nhanh lắm nớ.”

Thành thiếu nghiêm mặt: “Đạo diễn Hà, Trịnh Hòa là nghệ sĩ bên tôi muốn nâng đỡ, chắc chắn sẽ không lơ là chuyện tuyên truyền. Địa vị trong giới của tôi, ngài cũng biết đấy, nếu Trịnh Hòa được nhận vai tốt, công đoạn quảng bá sẽ thuận lợi rất nhiều.”

Đạo diễn Hà chỉ cười không nói.

Thành thiếu tiếp tục: “Ngài biết Xuân Kiếp chứ? Một tháng nữa nó sẽ được chiếu trên khung giờ vàng của đài XX. Trịnh Hòa đóng nam chính trong phim đó.”

Bấy giờ đạo diễn Hà mới nhìn Trịnh Hòa, nhíu mày: “Có nhẽ nào cu chàng diễn tốt lắm sao?”

Thành thiếu vội ho một tiếng, nói: “Diễn tốt là đương nhiên, cái chính yếu là có quan hệ.”

Đạo diễn Hà nói: “Không được nha, iêm thấy không minh bạch, trong giới này, có tiền và quan hệ cũng quan trọng nớ, nhưng không được ảnh hưởng đến tác phẩm uây, iêm nghĩ phải xem cậu ta diễn thế nào đã rồi mới bàn đến cái gọi là quan hệ kia.”

Thành thiếu cố tình nói lại: “Đạo diễn Hà, đầu tiên, Trịnh Hòa diễn rất tốt, thứ hai, có quan hệ cũng là một yếu tố vô cùng quan trọng.”

Đạo diễn Hà nhìn Trịnh Hòa đầy khó hiểu, Thành thiếu cũng không ngăn ông lại.

Hai người không nói, đương nhiên Trịnh Hòa cũng không dám nói, tiếp tục cắm đầu ăn món táo dấm chua loét.

Qua một hồi lâu, đạo diễn Hà nói: “Iêm sẽ bảo biên kịch sửa lại kịch bản một chút nớ, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng Thành thiếu cũng nở một nụ cười coi như là chân thành.

Nhân viên phục vụ bưng lên một cái đĩa, Thành thiếu vừa định đặt thẻ tín dụng lên thì người đó nói: “Thưa ngài, ông chủ nói nếu cậu Trịnh Hòa tới đây ăn cơm, hóa đơn cứ tính cho ngài ấy.”

Thành thiếu hỏi: “Ông chủ của các cậu là?”

“Ngài Bạch Ân.”

Họp Ban giám đốc bên Bạch tiên sinh rất kỳ lạ. Nếu họp lúc 2h, các thành viên trong phòng sẽ tự tranh luận một hồi, sau đó ghi lại rõ ràng thành văn bản, nửa giờ sau, Bạch tiên sinh mới đủng đỉnh đến. Đợi ông ngồi xuống rồi, Tang Bắc sẽ liệt ra những phương án mọi người đã đề cập, Bạch tiên sinh đồng ý thì duyệt, không thì sửa. Công việc của ông không bao giờ quá 10’.

Đúng là thể loại họp chuyên chế nhất trong lịch sử. Thế mà không hề có người dị nghị. Thành viên Ban giám đốc có cổ phiếu của công ty, cũng có tiếng nói nhưng trong mắt Bạch tiên sinh, cái công ty này cũng chẳng quan trọng, chỉ là công cụ để rửa tiền thôi mà. Vậy nên cổ phiếu của nó có giá trị gì?

Dần dà, cổ phiếu của công ty bị người của ông thu mua hết. Buổi họp thường niên đổi thành họp thường ‘nguyệt’.

Nhưng hôm nay, các thành viên trong Ban giám đốc đã đợi đến phút 40 vẫn không thấy Bạch tiên sinh đến. Mọi người thầm đoán không biết phương án của họ có vấn đề hay là Bạch tiên sinh có chuyện.

Bạch tiên sinh đúng là có chuyện – ông đang bận nói chuyện điện thoại với Trịnh Hòa.

“Bạch tiên sinh…” Giọng Trịnh Hòa lí nhí như muỗi.

“Sao thế?” Bạch tiên sinh hỏi dịu dàng, cái ngữ điệu mềm mại đó khiến Kiệt tử đang đứng bên cạnh sởn da gà.

“Từ sáng đến giờ, em chưa được ăn miếng cơm nào.”

“Sao lại thế? Chẳng phải em đi cùng Thành thiếu sao?”

“Đi với anh ta nên mới đói bụng đó, keo kiệt chết mất !”

Bạch tiên sinh cười nhẹ hỏi: “Vậy em muốn thế nào? Tôi đưa em đi ăn cơm trưa?”

Giọng Trịnh Hòa trở nên vui vẻ: “Đi nha đi nha, ai u, ông đến đây nhanh lên, em đói lả đi rồi.”

“Chỉ biết lảm nhảm thôi. Muốn ăn ở đâu?”

“Em đang ở Blue, em muốn ăn suất đặc biệt.”

Tang Bắc nói nhỏ bên tai Bạch tiên sinh ‘Ban giám đốc đã đợi ngài lâu lắm rồi’, Bạch tiên sinh gật đầu, ý bảo đã hiểu, nói với Trịnh Hòa: “Bên tôi còn có chút việc, lát sẽ qua, em cứ gọi trước đi, tiện thể gọi cả phần tôi nữa.”

“Ông nhớ qua sớm nha.”

“Tôi biết rồi.”

“Chờ ông đó, he he.”

Cúp điện thoại, Trịnh Hòa lộ ra vẻ mặt đắc chí, chìa tay về phía Thành thiếu: “Dám cá dám chịu, 500 đồng đưa tôi.”

Nửa tiếng trước.

Thành thiếu tiễn đạo diễn Hà xong thì quay lại, định bảo Trịnh Hòa lái xe về công ty thì thấy nghệ sĩ nhà mình đang nằm sấp trên bàn, toàn thân tỏa ra tin tức: ‘Tôi đang đau xót lắm, buồn thương lắm…’ Thực sự là chua như món dấm táo trên bàn.

“Nhìn cậu đấy, có nên thân không hả! Không cho cậu ăn cơm trưa thôi mà, phải nằm dẹt ra như thế sao!”

Trịnh Hòa phản bác: “Đây không phải vấn đề ăn mà là vấn đề tôn nghiêm! Vì sao 2 người được ăn món hạng nhất, hơn 1000 tệ mà tôi chỉ được ăn một ly dấm táo 25 tệ?”

Thành thiếu cười lạnh: “Muốn biết vì sao chứ gì? Bởi vì cậu không nổi tiếng! Nếu cậu là diễn viên tuyến đầu của công ty, chúng ta cũng không cần mời đạo diễn chỉ ở cấp độ như đạo diễn Hà!”

“Vậy… Vậy anh cũng không cần làm cho hai bên tương phản quá thế chứ?”

“Tôi là người đại diện của cậu, không phải bảo mẫu, nếu cậu cho tôi lợi nhuận, địa vị tôi sẽ cho cậu mặt mũi, mà giờ thì sao? Nếu không phải cậu quàng được Bạch tiên sinh, ngay cả tư cách nói chuyện với tôi cậu cũng không có, hiểu rõ chưa?”

Trịnh Hòa bị Thành thiếu đả kích, càng cảm thấy uể oải, cậu oặt người xuống bàn “Tôi sẽ cố mà, anh đừng nói nữa.”

Thành thiếu trợn trắng mắt, đặt ví lên bàn, nói: “Tôi vốn định mời cơm đạo diễn nhưng Bạch tiên sinh đã trả rồi, tiền này chúng ta tiêu đi, không buổi chiều lại không có sức mà làm việc.”

“Chiều còn có việc sao?”

Thành thiếu lấy ra tờ giấy bị cậu viết ký tự ngoài hành tinh lên, nhíu mày: “Còn có trang bìa tạp chí, tôi cũng không rõ hôm nay có thể chụp xong không, để chốc gọi điện. Không nói chuyện này nữa, cậu muốn ăn gì? Cơm Tây hay Sushi?”

Trịnh Hòa nghi ngờ rằng với độ dày của cái ví không biết nó có trả được tiền cơm không: “Tiền của anh đủ chứ?”

Thành thiếu nhìn ánh mắt Trịnh Hòa nhìn ví mình liền biết cậu nghĩ gì: “Còn có thẻ tín dụng mà, không đủ thì cắm cậu ở lại rửa bát.”

Trịnh Hòa vừa nghe thế liền an tâm, hỏi: “Beefsteak nãy anh ăn ngon không?”

“Tàm tạm, cũng thế thôi.”

“Vậy tôi muốn ăn món hạng nhất!”

Thành thiếu vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Cậu định chặt chém tôi thật đấy à?”

“Bạch tiên sinh còn mời anh hai phần ăn cơ mà!” Nói đến Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa rút di động ra: “Tôi gọi điện cho ông ấy, bảo ông ấy cũng đến nếm thử.”

Thành thiếu hoài nghi: “Bạch tiên sinh sẽ tới sao? Trừ khi ông ấy liên hệ, nếu cậu cứ tùy tiện muốn gặp như thế, dễ bị ghét lắm đấy.”

“Không đâu, không đâu.” Trịnh Hòa không để ý đến lời nhắc nhở của Thành thiếu.

Thành thiếu thấy thái độ của Trịnh Hòa như vậy, càng thấy lo lắng. Anh cảm thấy mình sắp thành thầy giáo đến nơi, nhận một đứa trẻ mầm non như Trịnh Hòa vào cái thế giới người lớn hỗn loạn, chật vật mà sống.

Bạch tiên sinh đầu tư một khoản tiền lớn cho phần hậu kỳ của Xuân Kiếp, đương nhiên trở thành một trong số những khách hàng lớn của công ty. Thành thiếu luôn quan tâm tới công việc, vội hỏi: “Trịnh Hòa, trước cứ khoan gọi điện đã… nói cho tôi biết, giờ quan hệ của cậu và Bạch tiên sinh như thế nào?”

Trịnh Hòa cúp máy, đưa mắt nhìn cửa sổ, khóe miệng hơi cong lên: “Tốt lắm… từ khi cùng ông ấy đến sơn trang… chúng tôi ở chung.”

Thành thiếu thấy vẻ xuân tình trên mặt Trịnh Hòa, cảm thấy nghẹn lời.

Trong giới này, nghệ nhân bị bao dưỡng đều được nuôi bên ngoài, Thành thiếu không ngờ là, mãi đến hôm qua, ông ấy mới cho Trịnh Hòa một chỗ ở.

Thành thiếu hỏi: “Trước khi cậu và Bạch tiên sinh ở chung, cậu sống ở đâu?”

“Nhà tôi.” Trịnh Hòa trả lời thực tự nhiên.

Thành thiếu cảm thấy người thanh niên ngây ngốc không chút quyến rũ này sẽ sớm phải chia tay với Bạch tiên sinh.

Trịnh Hòa đợi một lúc, không thấy Thành thiếu nói gì, liền nói: “Tôi gọi điện cho Bạch tiên sinh, anh nhớ phải trả tiền cho chúng tôi đấy.”

Thành thiếu day day thái dương: “Cậu đừng gọi thì hơn, ông ấy không đến đâu.”

“Ông ấy chắc chắn sẽ đến.” Trịnh Hòa nói.

Thành thiếu đang nghĩ làm cách nào để Trịnh Hòa có thể bám lấy Bạch tiên sinh lâu hơn, nên không để ý Trịnh Hòa nói gì.

Trịnh Hòa cho rằng anh không tin, nói: “Nhất định ông ấy sẽ tới! Không tin, chúng ta cá, nếu tôi thắng anh cho tôi 500!”

Thành thiếu vẫn đang mải suy nghĩ, ‘Ừ’ bừa một tiếng.

Trịnh Hòa xòe 500 tệ vừa lấy được từ ví Thành thiếu, phe phẩy quạt: “Tiền dùng trí tuệ đổi lấy đúng là thoải mái, tôi đã bảo Bạch tiên sinh sẽ đến rồi mà! Anh còn không tin…”

Thành thiếu nhún vai, đem hạng mục ‘Làm thế nào để giúp Trịnh Hòa được Bạch tiên sinh sủng ái’ tạm thời bỏ.

“Anh nói đi chứ, có phục không?” Trịnh Hòa vẫy vẫy tiền, không ngừng kêu gào.

Thành thiếu nhìn bộ dáng Trịnh Hòa lúc này, thực không hiểu nổi cậu ta hấp dẫn chỗ nào mà có thể câu được Bạch tiên sinh.

…Chắc là mỗi người mỗi sở thích.

Bạch tiên sinh dường như đã đoán trước Thành thiếu cũng ở đó, ông kéo ghế ngồi, nói chuyện công việc của Trịnh Hòa với anh.

Trịnh Hòa kéo ghế lại gần Bạch tiên sinh, kề sát ông, hỏi: “Ông chưa uống thuốc phải không?”

Bạch tiên sinh cười cười: “Hôm nay bận, quên rồi.”

Trịnh Hòa gọi một chén nước, một tay cầm chén, một tay lấy thuốc từ trong túi của Bạch tiên sinh, lấy ra bốn viên rồi lại bỏ lọ vào, nói: “Em biết mà, ông lúc nào cũng thế, mau uống đi.”

Bạch tiên sinh nhận lấy, cho vào miệng, ngửa đầu nuốt thẳng. Trịnh Hòa kêu: “Uống nước nữa, đừng nuốt nhanh thế!”

“Không sao, thuốc xuống rồi, không cần nước.”

“Thế cũng không được, nhỡ mắc ở cổ họng thì sao.”

Thành thiếu dù nghiêm túc trả lời câu hỏi của Bạch tiên sinh  nhưng mắt vẫn nhìn về phía Trịnh Hòa, xem đến đoạn này, anh nghĩ một chốc, đứng lên nói: “Chút tôi còn có việc, hai người cứ ăn đi.”

Trịnh Hòa ngẩng đầu hỏi: “Chút tôi tìm anh ở đâu?”

Thành thiếu không hiểu: “Tìm tôi làm gì?”

“Chiều nay chẳng phải có buổi chụp bìa tạp chí sao?”

“À, cái đó hả, đẩy đến mai, hôm nay cậu tan làm đi, tôi sẽ liên hệ sau.”

Trịnh Hòa vui vẻ, nói: “Anh để lại thẻ tín dụng là có thể đi.”

Bạch tiên sinh không rõ: “Cầm thẻ tín dụng của cậu ta làm gì?”

“Anh ta muốn mời cơm chúng ta, đương nhiên phải dùng thẻ tín dụng của anh ấy rồi!”  Trịnh Hòa nói rất đường hoàng.

Thành thiếu không biết nói sao.

Bạch tiên sinh bật cười, xoa mái tóc mền mại của Trịnh Hòa, ấn cậu vào lòng, gật đầu với Thành thiếu: “Cậu cứ đi đi.”

Thành thiếu cung kính xoay người, nói: “Ngài dùng bữa.”

Trịnh Hòa ghé vào người Bạch tiên sinh, thấy động tác của Thành thiếu, vội nói: “Anh ấy để lại thẻ tín dụng chưa?”

“Sao tôi có thể để cậu ấy mời khách được chứ? Em đúng là,” Giọng nói của Bạch tiên sinh trầm thấp mà mềm nhẹ, dịu dàng, “Đừng bắt nạt người đại diện của em chứ, danh tiếng của Thành thiếu tại công ty em không tệ đâu.”

Trịnh Hòa đổi tư thế, từ ‘nằm sấp’ thành ‘ngồi’. Cậu tựa đầu vào bả vai ông, lưng dựa vào bờ ngực rộng lớn, dùng cái giọng đáng thương để lải nhải.

“Em có bắt nạt anh ấy đâu, ông không biết vừa rồi anh ấy ngược đãi em như thế nào đâu. Em chỉ được ăn táo dấm, chua chết mất, hai người đó thì ăn suất hạng…”

Đạo diễn Hà ra về, càng nghĩ càng thấy lạ. Ông biết con người Thành thiếu, cái loại ăn thịt không nhả xương này sao lại hạ mình đi mời ông ăn cơm chỉ vì một nghệ sĩ không nổi tiếng. Vị ‘Bạch Ân’ nhận tính tiền trước đó cũng cổ quái.

Bạch Ân… Tên này nghe quen thế nhỉ.

Đạo diễn Hà liếc mắt ra ngoài cửa sổ, một người phụ nữ xinh đẹp đang đi trên đường, khi mái tóc nâu dài uốn lọn đó khẽ phất qua, ông chợt nhớ ra Bạch Ân là ai!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

________

Chú thích cho bạn nào không hiểu vì sao nhìn “mái tóc nâu dài uốn lọn” đó lại nhớ tới Bạch tiên sinh:

11 năm trước, Bạch tiên sinh vẫn đang để tóc dài bồng bềnh cuộn sóng màu nâu ạ.
_________

Buổi chiều Bạch tiên sinh phải gặp đối tác ở BEACHER nên không thể mang Trịnh Hòa theo được. Cậu cũng tự biết mình biết ta, nói: “Chút em sẽ về nhà.”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi đưa Husky đi salon, em tiện đường về thì nhớ đón nó.”

“Vâng.”

Hôm qua, trong lúc tắm cho chó ngốc, cậu phát hiện móng nó rất bẩn. Lúc ở sơn trang, sàn nhà bằng gỗ, bị bẩn chỉ cần lấy máy hút bụi hút còn đỡ. Giờ ở biệt thự của Bạch tiên sinh, sàn cẩm thạch, trải thảm, chó ngố đi lên lại in dấu chân hoa mai.

Trịnh Hòa nhìn chân nó mà thấy bực, từ lúc về nó có chạy nhảy linh tinh nhiều đâu mà sao bẩn thế? Khi Bạch tiên sinh đẩy cửa ra thì thấy Trịnh Hòa đang lầm bầm lầu bầu. Ông nhìn móng vuốt và lỗ tai của Husky, nói: “Lông nó nhiều quá, cắt đi.”

Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhận ra lông chó ngố đã dài ra nhiều, dùng máy sấy thổi mà nhìn cứ như gấu trúc, tức cười chết mất.

“Để em lấy kéo xử lý.” Trịnh Hòa vừa nói xong, hai mắt nó trợn tròn, đầy sợ hãi.

“Gấu gấu gâu!”

Trịnh Hòa cầm kéo lách cách: “Qua đây nào, chần chừ cái gì.”

Chó ngố: “Gâu gẩu gầu!”

Trịnh Hòa nói: “Đừng hòng phản kháng.”

Chó ngố: “Gâu gâu gấu!”

Trịnh Hòa: “Mày phải tỏ ra chuẩn man chứ, cắt có mỗi lông thôi mà, sao phải sợ thế! Lại đây!”

Bạch tiên sinh dựa vào ván cửa, khoanh tay trước ngực, ung dung ngắm cảnh người chó nói chuyện: “Em hiểu nó kêu gì sao?”

Trịnh Hòa: “Đoán được.”

Husky đột nhiên đứng thẳng, cổ vươn cao, hai mắt nhìn chăm chăm vào Bạch tiên sinh, hai chân trước khép trước ngực, nâng lên hạ xuống.

Trịnh Hòa vừa định phiên dịch, Bạch tiên sinh đã nói: “Cái này tôi hiểu, nó đang nói: Cứu mạng.”

Chó ngố: “Gâu gâu gâu…” hai chân nó càng đập mạnh hơn nữa.

Bạch tiên sinh ra hiệu ‘ngồi xuống’ cho Husky, nó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bạch tiên sinh nói: “Chút tôi phải dùng phòng này, em cắt nhanh lên.” Nói xong, ông đóng cửa lại.

Chó ngố [⊙.⊙].

Nó sững sờ, sau đó vội vàng định chạy trốn nhưng vẫn bị Trịnh Hòa tóm lại, không thoát nổi.

Trịnh Hòa cười nham hiểm: “Khặc khặc khặc khặc khặc…”

Husky nhìn ván cửa đầy bi thống, chỉ mong Bạch tiên sinh trong bộ đồ trắng sẽ giáng trần, mở cửa ra.

Cây kéo càng ngày càng lại gần 2 cặp chân đáng yêu của nó.

Chó ngố nhìn cánh cửa lần cuối.

Hai mắt nhắm lại đầy bi thương.

Một giọt nước mắt long lanh khẽ lăn xuống… cái mặt chó của nó.

Bạch tiên sinh đá con chó đang rúc vào gầm bàn, hỏi Trịnh Hòa: “Sao thế?”

Trịnh Hòa cười gượng, bưng một đĩa đồ ăn cho chó lên, đặt xuống bên mõm nó, lấy lòng.

Chó ngố nhìn đĩa đồ ăn mà ngày thường mình vẫn say đắm, hừ một tiếng, quay sang chỗ khác.

Không ăn một miếng nào.

Bạch tiên sinh ngạc nhiên nói: “Ui chao, còn biết sĩ diện.”

Chó ngố nâng đầu lên, nhìn ông ai oán, đôi tai dễ thương ngày nào giờ bị cắt nham nhở, lông chỗ cao chỗ trụi.

“À…,” Bạch tiên sinh cười cười, liếc mắt nhìn Trịnh Hòa một cái, “Em làm đấy à?”

Trịnh Hòa bụm mặt.

Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Husky, nói: “Được lắm, nhìn như hình sao năm cánh ấy, cực kỳ đẹp trai!”

Husky chớp chớp mắt, hai mắt rưng rưng vô cùng đáng thương. Sau đó, nó nâng chân lên, phần lông gần như trụi lủi, chỉ có vài cọng còn kiên cường bám trụ.

Bạch tiên sinh im lặng một hồi, dắt chó ngố với gương mặt đẫm lệ đi làm đẹp.

Vương Kiệt biết hôm nay, chú Hai nhà mình có buổi gặp với Bạch tiên sinh, liền mặt dày đi theo.

Chú hai nghĩ để cháu nó đi theo rèn luyện, cũng đồng ý mang hắn qua.

Bạch tiên sinh muốn thuê một cano để chuyển hàng từ vùng tam giác vàng về Trung Quốc. Tin này không biết thế nào lại truyền đến tai Vương Nhị thúc. Mấy hôm trước ông vừa liên hệ được một chiếc cano để chở hàng, ai ngờ trong lúc kiểm tra, hàng hóa không đủ tiêu chuẩn nên bị trả về làm lại, thời gian bị kéo dài ra hai tháng. Thế nhưng cano đã đến rồi, ngài nào cũng phải trả tiền tu dưỡng, Vương Nhị thúc đang định chuyển nhượng cái cano này cho Bạch tiên sinh để tiết kiệm tiền.

Vương Kiệt lại nghĩ khác. Mấy hôm nay, không hôm nào hắn không mơ thấy Bạch tiên sinh. Bộ não của loài người thực đáng sợ, những giấc mơ của hắn càng ngày càng đen tối, càng lúc càng trở nên kỳ quái.

Ngay cả thư ký của hắn cũng nhận thấy vùng mắt thâm quầng. Thế thôi đã đủ hiểu tình hình chiến đấu ‘kịch liệt’ thế nào.

Bạch tiên sinh bước vào phòng, Vương Nhị thúc vừa đứng lên, Vương Kiệt đã hớn hở chạy qua bắt tay Bạch tiên sinh: “Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp!”

Bạch tiên sinh nhìn cậu thanh niên có vẻ nhiệt tình thái quá này, hai mặt nheo lại, mãi mới nhớ ra được là ai: “ Chào cậu, Vương Kiệt.”

Vương Kiệt cảm thấy thực sung sướng: “Ngài còn nhớ tôi sao?”

Bạch tiên sinh mỉm cười, châm chọc: “Đương nhiên, cặp mắt kính tôi tặng, cậu vẫn giữ chứ?”

Vương Kiệt bị nụ cười của Bạch tiên sinh  bắn điện đến tê người, choáng váng một lúc mới nói: “Đương nhiên, đương nhiên là còn.” Nói xong còn lôi cặp kính từ trong túi ra.

Bạch tiên sinh nhíu mày, nhìn Vương Kiệt dò xét.

Vương Nhị thúc không rõ quan hệ của Bạch tiên sinh với Vương Kiệt ra sao, đi qua cười làm hòa: “Bạch tiên sinh, chào ngài, chào ngài.”

“Chào ngài.” Bạch tiên sinh chỉ lạnh nhạt giơ tay ra, nắm nhẹ một chút.

Cuộc nói chuyện của Bạch tiên sinh và Vương Nhị thúc rất thuận lợi, trừ việc thỉnh thoảng Vương Kiệt lại chêm mấy câu thần kinh vào. Đại khái là bầu không khí rất ấm áp.

Vương Nhị thúc muốn mời Bạch tiên sinh ăn cơm nhưng bị ông lấy cớ ‘vừa dùng qua’ để từ chối. Đột nhiên, Vương Kiệt nói: “Thế cùng uống một tách cà phê đi.”

Bạch tiên sinh suy tư một lát, nói: “Mấy người trẻ tuổi các cậu thích cái đó, tôi thì xin kiếu.”

“Trà cùng được. Kỹ thuật pha của tôi không tồi đâu.”

Bạch tiên sinh nghe thế liền biết hắn không hiểu gì về Trà đạo, liền lấy cớ để chối khéo.

Bạch tiên sinh bảo Tang Bắc đưa Vương Nhị thúc và Vương Kiệt xuống lầu. Vương Kiệt vội vàng nói mình không bận gì cả, vừa gặp Bạch tiên sinh đã ‘nhất kiến như cố’, muốn ở lại nói chuyện thêm.

Bạch tiên sinh gõ gõ mặt bàn, Tang Bắc quyết đoán ‘mời’ Vương Kiệt rời đi.

Đến lúc cánh cửa đóng lại, Bạch tiên sinh mới hơi thả lỏng một chút.

Ông từng gặp tình huống như Vương Kiệt vừa rồi – lúc mới biết Vương Thư Hoa, gã đó cũng tỏ ra như thế.

Trịnh Hòa làm một bữa thịnh soạn chiêu đãi chó ngố để vãn hồi hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng nó.

Ban đầu nó còn tỏ vẻ không thèm quan tâm, sau thấy khi sườn kho tương (1) liền quỳ gối đầu hàng.

Hôm nay Bạch tiên sinh không mang chìa khóa, Trịnh Hòa áng chừng giờ ông về rồi ra cửa đợi, chó ngố vừa đợi cùng vừa nghịch tuyết bên cạnh.

Xe từ từ tiến vào, Bạch tiên sinh hạ cửa kính, định nói với Trịnh Hòa vài câu rồi vào nhà. Vừa bỏ kính đen xuống, ông liền thấy Trịnh Hòa đã run cầm cập, mặt đỏ bừng, câu nói vừa đến bên miệng lại sửa thành: “Em đứng đợi tôi bao lâu rồi?”

“Không lâu.”

“Không lâu là bao lâu?”

“…Mấy, mấy phút thôi.” Thực ra, Trịnh Hòa đã đợi ông nửa tiếng.

Sắc mặt Bạch tiên sinh đen lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Mau về thôi.”

Sau đấy, ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net