Chương 271 - 280

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trịnh Hòa đi đón Đào Tiệp, vừa mới chui lên xe đã bị cô kéo lại hỏi: “Trịnh Hòa, Trịnh Hòa! Giờ anh ở đây thật đấy hả?” Cô chỉ về phía mấy căn biệt thự bên ngoài, vẻ mặt rất hưng phấn.

Trịnh Hòa lắc đầu: “Tôi không ở đây.”

Đâò Tiệp ‘à’ một tiếng, ngượng ngừng nói: “Cũng phải… cậu mới theo ông ta bao lâu chứ.”

Trịnh Hòa chỉ về phía trước: “Tôi ở căn số 16 trong đó.”

Đào Tiệp: “…”

Đến cổng lớn, Trịnh Hòa xuống mở cửa, Đào Tiệp cũng xuống cùng, ngửa đầu nhìn gian nhà, cô không thể tin nổi vào mắt mình: “Trịnh Hòa, nhà cậu thật đấy hả? Bạch tiên sinh hào phóng thật đấy, nếu có ai tặng tôi cái biệt thự thế này, bảo tôi chăm sóc người ta cả đời cũng được.”

Trịnh Hòa nghe đến thế mới hiểu ý Đào Tiệp nói nãy giờ là gì, ra cô ấy vẫn nghĩ rằng căn biệt thự này là ông tặng mình. Cậu vội vàng giải thích: “Nhà này là của Bạch tiên sinh! Tôi qua ở cùng thôi.”

“Thế nhà ông ta mua cho cậu ở đâu? Hôm nào tôi dẫn bạn tới rồi cùng chơi!” Đào Tiệp hỏi.

Trịnh Hòa không hiểu vì sao Đào Tiệp cứ nghĩa rằng Bạch tiên sinh mua nhà cho cậu, cậu cần nhà làm gì? Hơn nữa, tiêu tiền của Bạch tiên sinh khiến cậu cảm thấy bất an: “Bạch tiên sinh chưa mua nhà cho tôi.”

Thực ra suy nghĩ của Đào Tiệp rất đơn giản, cô thấy Trịnh Hòa hi sinh công việc để chăm sóc Bạch tiên sinh, Bạch Ân ở trong giới này lâu như vậy, đương nhiên biết mấy quy tắc ngầm này, ông ta giàu thế, sẽ không bạc đãi Trịnh Hòa. Vậy nên khi nghe Trịnh Hòa nói ‘Tôi ở chỗ khác’, cô mới mặc định là ‘Bạch tiên sinh mua nhà cho Trịnh Hòa’.

“Thế ông ấy mua gì cho anh?” Đào Tiệp hỏi. Đối với Trịnh Hòa, cô luôn tỏ ra gà mẹ, nhất quyết không chịu để cậu bị thiệt thòi.

Trịnh Hòa nghĩ một hồi: “Ừm… mới đầu thì cái gì cũng tặng, đồng hồ, caravat, hoa tươi, sau thì thôi.”

“Cái xe này thì sao?” Đào Tiệp chỉ vào chiếc Bentley.

“Ông ấy cho tôi mượn, bảo tính an toàn của cái xe cũ tôi đi kém quá.”

Đào Tiệp nhìn Trịnh Hòa, nghĩ mãi vẫn không biết nói gì, giờ cô đang tức đến não đoản mạch. Cô không hiểu nổi, Trịnh Hòa đâu có ngốc, Bạch tiên sinh cũng đâu phải kẻ keo kiệt với tình nhân, vậy sao Trịnh Hòa theo ông ta lâu thế mà chưa thấy tặng thứ gì cả?

Chẳng nhẽ có vấn đề ở đâu?

Đào Tiệp chợt nhớ tới lần sáng sau hôm hai người gặp nhau lần đầu, Trịnh Hòa gọi điện cho cô, bảo rằng Bạch tiên sinh cho số rác. Lòng cô nặng trịch.

Trịnh Hòa không nghĩ quanh co được như Đào Tiệp, cậu mở cửa, đặt quà của cô lên tủ giày, quay đầu lại gọi: “Vào đi.”

Trong lúc Đào Tiệp cởi giầy, chó ngố xù chạy ra, vừa nhìn cô vừa quẫy đuôi. Phụ nữ luôn không hề có sức chống cự đối với mấy con vật dễ thương, Đào Tiệp cũng thế, cô hét lên sung sướng rồi lao vào chà đạp đống lông của Husky.

Bỗng nhiên, Đào Tiệp liếc thấy cặp chân của một người đàn ông đứng trên cầu thang, cô nghĩ thầm: Chẳng nhẽ trong nhà có người? Vừa ngẩng đầu lên cô liền rơi vào tầm mắt của Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh gỡ kính mắt xuống, cười với Đào Tiệp: “Chào cô.”

Đào Tiệp không ngờ Bạch tiên sinh lại ở đây, một thoáng bối rối trôi qua, cô lại thấy gượng gạo. Vội buông Husky ra, Đào Tiệp cúi chào cung kính: “Chào ngài, tôi là Đào Tiệp, chúng ta đã từng gặp nhau, hôm nay đến làm phiền, hi vọng ngài không để ý.”

Bạch tiên sinh khoát tay, đi xuống cầu thang: “Tôi biết cô là bạn của Trịnh Hòa. Cứ thoải mái đi, xem như đây là nhà mình, chơi vui vẻ.”

“Không, không, tôi đến một tí rồi đi luôn.” Đào Tiệp vội nói.

Trịnh Hòa đi ra khỏi phòng bếp, bưng theo nước ô mai, vừa lúc nghe thấy câu đó, có hơi buồn bã nói: “Ơ? Đi luôn sao? Ở lại thêm đi.” Cậu thực lòng thích cô bạn này, hơn nữa, đã lâu rồi không buôn chuyện.

Đào Tiệp nhìn Trịnh Hòa, lại nhìn Husky đang bày trò dễ thương sau đó đối diện với tầm mắt bắn điện của Bạch tiên sinh, đành nói: “Vậy tôi ở lại thêm chút rồi đi vậy.”

Trịnh Hòa vui lắm, khoe nước ô mai hôm trước mới học được cách làm trên mạng: “Ngồi đây đi, nước này là tôi làm đấy, cũng không tệ lắm, bên ngoài nóng như thế, uống cái này cho giải nhiệt.”

Đào Tiệp ôm Husky ngồi xuống sofa, da mặt Husky thực dày, thấy Trịnh Hòa không nói gì liền nhảy lên sofa, gác đầu lên đùi Đào Tiệp, ra vẻ  hưởng thụ lắm, còn liếm láp tay cô.

Nhìn Husky, Trịnh Hòa trợn mắt khinh bỉ!

Bộ sofa này làm bằng da, rất dễ dính lông chó, hơn nữa có nhiều chỗ gỗ ghề, máy hút bụi không hút được, lần trước Trịnh Hòa phải mệt đến đứt hơi mới dọn xong. Thế nên, cậu phải vừa dạy dỗ vừa dụ dỗ (bằng đồ ăn vặt),  chó ngố mới sửa được cái tật xấu này, không ngờ hôm nay nó thừa dịp có khách liền lấn tới.

“Chó ngố! Xuống ngay!” Trịnh Hòa đẩy mông nó.

Husky da dày thịt báo, đâu để ý vài cái đẩy nhẹ hều của Trịnh Hòa, ngược lại, nó còn nhìn chằm chằm Đào Tiệp, tỏ ra đáng thương lắm.

Đào Tiệp mềm lòng, xoa xoa chỗ mông bị Trịnh Hòa đá vừa nãy, dịu dàng nói: “Thôi, cục cưng này đúng là khiến người ta thích…”

“Đào Tiệp, sao cô có thể ‘trợ Trụ vi ngược’ chứ!” Trịnh Hòa nói.

Thấy Bạch tiên sinh ở đó, Đào Tiệp không dám phát cáu, chỉ trả lời rất hàm súc: “Không sao, tôi thấy nó cũng không bẩn.”

“Không phải vì bẩn, mà là vì lông nó ấy…” Trịnh Hòa nói đến một nửa, lại nhìn cảnh ‘Mẹ con vui vẻ hòa hợp’ của Đào Tiệp và chó ngố, đành sửa miệng, “Được rồi, thích nằm sofa thì cứ nằm đi, chỉ lần này thôi đấy!” Câu cuối này là dành cho Husky.

Bạch tiên sinh ngồi xuống bên Trịnh Hòa, cậu đưa ly nước ô mai qua, nói: “Em thấy ông bận trong thư phòng cả sáng nay, đã xong việc chưa?”

“Ừ.” Bạch tiên sinh nhấp một ngụm, ông không thích mấy thứ chua chua ngọt ngọt này lắm, liền đặt cốc nước lên bàn.

Trịnh Hòa đứng dậy, đi vào phòng bếp.

Bạch tiên sinh vô vỗ tay: “Ngồi xuống.”

Husky lảo đảo bò xuống sofa, ngồi ngay ngắn trên sàn.

Không có Trịnh Hòa và Husky làm bình phong, Đào Tiệp lại thấy tim mình giật thon thót, áp lực kinh người.

Trước chưa tiếp xúc với Bạch Ân thì không thấy gì, giờ phải đối mặt, đủ loại tin tức lóe lên trong đầu cô như ánh đèn flash, càng nghĩ, cô càng thấy hoảng sợ, nhưng Trịnh Hòa vừa đi cô lại nhấc mông chạy thẳng thì không lễ phép lắm, cứ thế, Đào Tiệp ngồi chôn chân tại chỗ.

Bạch tiên sinh hỏi: “Cô và A Hòa biết nhau đã bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, mới hơn một năm thôi.”

Ông khẽ cụp mi, hàng lông mi dài để lại cắt hình trên gương mặt, bỗng nhiên, Bạch tiên sinh cười nhẹ: “Tôi từng nghe người khác nhắc đến cô, vậy nên, cô hẳn là biết, tôi rất khó không để ý kiểu chuyện như thế.”

Đào Tiệp định mở miệng, Bạch tiên sinh liền ra hiệu đừng nói, ông quay đầu hỏi: “Về rồi sao, em vào bếp làm gì thế?”

Trịnh Hòa đặt nước sôi trước mặt Bạch tiên sinh, nói: “Chẳng phải ông không thích nước ô mai sao? Em đi rót nước cho ông.”

“Bảo bối, em đúng là tri kỷ.” Bạch tiên sinh không thèm để ý Đào Tiệp ở đó, hôn lên gương mặt của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa giật mình, đỏ bừng mặt.

Đào Tiệp ôm Husky lên sofa, quay mặt sang chỗ khác làm bộ không biết. Khụ khụ khụ, phi lễ chớ nhìn, đúng không?

Cuối cùng thì Xuân Kiếp cũng được phát sóng, tập đầu tiên đã đứng ở vị trí thứ ba, ratings vượt qua ngưỡng 8%.

Trịnh Hòa chưa từng nghĩ tới có ngày tên mình cũng được xuất hiện trên báo. Sáng hôm sau, cậu nhận được mail của Thành thiếu và lời chúc mừng của đồng nghiệp.

Mail của Thành thiếu rất đơn giản, một tờ lịch công tác tháng sau đi kèm với bản thảo cuối cùng của Oan gia ngõ hẹp.

Trịnh Hòa dùng máy tính của Bạch tiên sinh mở thư của Thành thiếu, lúc xem giới thiệu vắn tắt nhân vật, ông ngồi ngay cạnh cậu.

“Vai của em đâu?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa giở đến trang đầu tiên của danh sách diễn viên, thấy tên mình được viết ngay cạnh nam số hai, đất diễn cũng được tăng lên nhiều, nếu không phải có nội dung kịch bản để so sánh, cậu suýt nữa thì tưởng Thành thiếu gửi nhầm.

Bạch tiên sinh không hiểu kịch bản lắm, chỉ thấy Trịnh Hòa diễn nam thứ, liền nhíu mày: “…Sao chỉ là nam thứ thôi?”

Trịnh Hòa không biết vài ngày trước, đạo diễn Hà đã tìm Bạch tiên sinh để xin đầu tư nên đáp: “Phim của đạo diễn Hà đều khá ăn khách, vốn em còn tưởng chỉ được diễn vai nam số ba… Sao lại đổi thành nam thứ nhỉ? Để em gọi điện hỏi Thành thiếu xem.”

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa vừa lòng với vai diễn nên không nói gì thêm, mở phần lịch trình ra xem thì thấy cuối tuần này sẽ bắt đầu quay.

“Trịnh Hòa,” Bạch tiên sinh kêu Trịnh Hòa lại, dù cậu đang gọi điện, “Qua đây, xem chỗ này.” – Ông chỉ vào lịch trình.

“Ôi, cuối tuần này đã khởi quay rồi sao? Em phải mau quen với kịch bản mới được.” Trịnh Hòa không ngờ đạo diễn Hà lại hiệu suất như thế, nói xong liền vác laptop lên lầu, đóng cửa học thuộc.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa lên lầu, khuôn mặt ông bị khuất sáng, không thấy rõ biểu tình, Husky cọ qua cọ lại bên đùi ông, mãi lâu sau, Bạch tiên sinh mới vỗ vỗ đầu Husky rồi lền lầu theo.

Lúc nhận được kịch bản, Trịnh Hòa chỉ mải vui sướng, nhưng khi bác sĩ riêng của Bạch tiên sinh đến kiểm tra định kỳ, cậu mới nhận ra: giờ ông ấy không có người không được, cậu mà đi thì ai chăm sóc Bạch tiên sinh đây?

Về cái lời khuyên của Đào Tiệp rằng: thuê người hoặc để tình nhân khác tới, chưa cần biết Bạch tiên sinh có đồng ý hay không, Trịnh Hòa nhất định phản đối. Cậu với Bạch tiên sinh đang yên ổn, nhỡ đâu đi đóng phim xong, quay lại biệt thự lại không còn chỗ cho cậu thì sao, Bạch tiên sinh lại cùng XX nào đó ngọt ngào bên nhau, mọi thứ chẳng phải sẽ sụp đổ sao?

Trịnh Hòa đương nhiên sẽ không nói băn khoăn này cho Bạch tiên sinh, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Thành thiếu để cậu thảo luận.

Nghe xong Trịnh Hòa nói, Thành thiếu chẳng biết khuyên sao nữa.

Đối với một công ty giải trí, đương nhiên phải quan tâm tới con đường phát triển của nghệ sĩ trước tiên, nhưng Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa thì không giống vậy. Bạch tiên sinh chính là cây rụng tiền, có ông ấy, không lo không có đầu tư. Mà Trịnh Hòa, vào công ty 8 năm vẫn chỉ làm chạy chân, ở một khía cạnh nào đó, cậu ta cũng có thể xem là kỳ tích, vậy nên công ty không hề có định hướng nào cho cậu. Nhiệm vụ duy nhất của Trịnh Hòa là tìm mọi cách để giữ chân Bạch Ân, đầu tư được bộ này hay bộ ấy, tốt nhất có thể giới thiệu ông cho một nghệ sĩ khác cùng công ty thích hợp hơn, có tương lai hơn.

Đó cũng là lý do vì sao trước đây Thành thiếu không nói gì với Trịnh Hòa mà tự tiện giới thiệu nghệ sĩ khác cho Bạch Ân. Nhưng Bạch tiên sinh chỉ lẳng lặng nghe ý đồ của Thành thiếu, gác tập văn kiện đó sang một bên, tiếp tục làm việc.

Thành thiếu đợi hồi lâu, nhìn đám nhân viên cứ ghé mắt nhìn mình này giờ, anh cảm thấy xấu hổ, quyết định lặng lẽ rời đi. Vừa mới mở cửa, Bạch tiên sinh đột nhiên gọi anh lại, nói: “Dành thời gian bồi dưỡng Trịnh Hòa, đừng nghĩ đến mấy thứ mánh khóe như thế nữa.”

Thành thiếu chuyển lại lời này của Bạch tiên sinh lên cấp trên, Tống Chấn Hào nói: “Ok, lão Bạch nói bồi dưỡng Trịnh Hòa, chúng ta bồi dưỡng Trịnh Hòa.”

Vậy nên, dù Trịnh Hòa xin nghỉ suốt 2 tháng, trên tay Thành thiếu vẫn có những kịch bản tốt để cậu chọn.

Những chuyện này Trịnh Hòa không biết, nhưng Thành thiếu biết.

Anh biết giá trị của Trịnh Hòa đối với công ty. Là người đại diện vàng, đạo đức nghề nghiệp khiến anh tiến thoái lưỡng nan. Ở bên Trịnh Hòa càng lâu, anh càng thấy rõ Trịnh Hòa đơn giản và trong sáng thế nào, cậu cũng có những tính toán riêng, nhưng không phải là điều xấu xa gì.

Trịnh Hòa cằn nhằn một hồi, không thấy Thành thiếu nói gì còn tưởng anh chê mình nói nhiều, vội chữa: “Tôi cũng chỉ là nói với anh thôi, đừng để trong lòng, chuyện của Bạch tiên sinh tôi có thể giải quyết được.”

Câu này, khiến Thành thiếu mềm lòng.

Cúp máy, Thành thiếu quay đầu xe, đi về hướng công ty.

Anh cho rằng, mình nên cùng các vị cấp trên bàn bạc tỉ mỉ về sự nghiệp diễn xuất của Trịnh Hòa.

Bởi vì bệnh tình tái phát, tuần trước bác sĩ liền kê thêm một loại thuốc giúp kiểm soát cảm xúc nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn đến dạ dày. Chỉ trong nhát mắt, ông lại biến thành bệnh nhân –  mỗi ngày ăn những 10 bữa cơm nhưng mỗi bữa chỉ ăn được 2 miếng.

Mấy hôm trước, Bạch tiên sinh còn cố ăn thêm để Trịnh Hòa yên tâm, nhưng hôm nay nhìn tờ lịch trình đó, ông ngồi trên ghế một lúc lâu mà vẫn không dằn lòng xuống được, một miếng cũng không nuốt trôi.

Trịnh Hòa ở bên, vừa rót nước vừa vuốt ngực cho ông, cuối cùng đành để ông về phòng nghỉ ngơi. Xuống lầu thấy bát cơm chưa từng động đũa, cậu thở dài lo lắng.

“Cốc, cốc, cốc.”

Trịnh Hòa cầm cốc đường glucose đã pha sẵn vào, hỏi: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Gương mặt Bạch tiên sinh ỉu xìu, ông liếc Trịnh Hòa một cái, không nói gì.

Trịnh Hòa luồn tay vào mái tóc rậm của ông, nhẹ nhàng chải: “Oan gia ngõ hẹp sẽ quay ở ngoại ô thành phố, ở khu đô thị mới gần Đức Viên, em nghe nói ở đó có suối nước nóng, là nơi nghĩ dưỡng tốt, vốn định mang ông đi cùng, thế nhưng với tình trạng hiện tại… Aiz. “

Ánh mắt Bạch tiên sinh chợt sáng lên, sau đó, ông hỏi nhẹ nhàng: “Em muốn tôi đi cùng sao?”

Trịnh Hòa gật đầu: “Vâng, để tiện chăm sóc ông, đạo diễn Hà nói, có thể đẩy vai diễn của em lên trước, có nghĩa là chỉ cần 2 tuần là quay xong, chẳng phải ông đã chia việc của công ty cho cấp dưới sao, em nghĩ nghỉ dưỡng ở đâu chẳng thế, đâu cần ru rú trong biệt thự suốt, người khỏe cũng sinh bệnh.”

“Em có từng nghĩ đến trường hợp tôi không đi cùng em?”

“Có,” Trịnh Hòa đáp, “Dù sao chỗ đó cũng gần thành phố H, lại có đường cao tốc, cùng lắm thì em đi qua đi lại giữa hai nơi là được.”

Gương mặt nhợt nhạt của Bạch tiên sinh chợt trở nên ấm áp: “Có nghĩa là, em không muốn để tôi phải ở đây một mình phải không? Em sẽ quay lại?”

“Đương nhiên.” Trịnh Hòa trợn trắng mắt. “Nhìn ông như thế này, em sao dám để ông chờ ở nhà, em mà đi vắng 1-2 tuần thôi, ông sẽ khiến mình bị chết đói.”

“Cũng phải… thế, chừng nào em đi? Tôi bảo Tang Bắc đặt chỗ ở trước.”

Trịnh Hòa vẫy tay: “Thôi thôi, giờ ông thế này, em không dám để ông ra khỏi biệt thự, em đi về là được, chỉ hơn 40 phút thôi mà.”

“Không sao, cơ thể mình thế nào, tôi biết chứ, hơn nữa cũng lâu rồi tôi chưa nghỉ phép, xem như đi nghỉ ngơi đi.”

“Không sao thật chứ?” Trịnh Hòa vẫn không yên lòng.

“Thật.” Bạch tiên sinh cười nhẹ, cầm lấy chén đường glucose, uống liền một mạch.

Bán xong Xuân Kiếp cho các đài truyền hình, công việc của giám chế Tống cũng hoàn thành.

Mấy hôm trước, hắn nhận được tin Âu Dương Chí bị ‘phong sát’, vốn tưởng Xuân Kiếp sẽ không bán được giá tốt, còn chuẩn bị tiền đi mấy chỗ có quan hệ, nào ngờ bộ phim có Âu Dương Chí trong vai nham chính số 3 này lại cứ thế thuận lợi qua vòng kiểm duyệt rồi chính thức lên sóng.

Qua ratings trong mấy ngày nay có thể đoán được Xuân Kiếp sẽ bội thu.

Đây là lần thứ hai đạo diễn Vương hợp tác với giám chế Tống. Ông không ngờ bộ phim cải biên từ tiểu thuyết này có thể vừa được danh vừa được lợi như thế, bèn gọi điện mời cơm giám chế Tống, chuẩn bị cho lần hợp tác ở phim sau.

Không may cho đạo diễn Vương, giám chế Tống nhận được tin phim mới của Trịnh Hòa là Oan gia ngõ hẹp, hơn nữa còn chưa phát sóng.

Đúng là cơ hội ngàn năm có một để tiếp cận Thành thiếu rồi!

Tống Nhiên vội chạy tới thương lượng với đạo diễn Hà, hắn nhận vai trò giám chế cho bộ phim này.

Tang Bắc đặt 2 gian phòng riêng cho Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa tại khu suối nước nóng ở Đức Viên để tránh dị nghị.

Trước ngày khởi quay, Thành thiếu tới đón Trịnh Hòa đi Đức Viên, đến nơi lại thấy Trịnh Hòa tay xách đồ, tay dìu Bạch tiên sinh đi ra.

“Thành thiếu, cầm hành lý hộ tôi.” Trịnh Hòa sai khiến rất tự nhiên.

Thành thiếu vội bỏ hành lý vào cốp xe, lúc quay đầu lại, anh vẫn thấy Bạch tiên sinh đứng đó, không biết là có chuyện gì đây.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa đang không biết nói sao bèn đứng ra giải thích: “Từng nghe A Hòa bảo trường quay ở gần Đức Viên, vừa lúc tôi đang muốn đi nghỉ dưỡng nên đi cùng,” cuối cùng còn hỏi rất lễ phép, “Không phiền chứ?”

“Đương nhiên không sao.” Thành thiếu lắc đầu, hỏi tiếp, “Vậy ngài đã đặt chỗ chưa? Đạo diễn Hà thuê mấy gian nhà cạnh Đức Viên, rất có không khí, nếu ngài thích tôi có thể nói một tiếng cho ông ấy để dành chỗ cho ngài.”

Bạch tiên sinh không thích những nơi có nhiều người, ông từ chối khéo léo: “Tôi đã đặt chỗ trước rồi, cậu chu đáo quá!”

Thành thiếu cười xòa, thấy Trịnh Hòa bỏ ba lô lại, chạy vọt vào biệt thự, bèn hỏi: “Cậu ấy làm gì thế?”

“Lấy xe, tôi không lái xe được, cậu ấy đưa tôi đi.”

“À,” Thành thiếu gật đầu, “Thế hành lý của Trịnh Hòa cứ để ở xe tôi đi, dù sao cũng thừa nhiều chỗ.”

“Đương nhiên rồi! Em bảo anh qua để nhờ chở hành lý mà.” Trịnh Hòa nói, dắt theo Husky đi ra khỏi gara.

“Em còn mang nó ra làm gì?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa vỗ vỗ Husky, đuôi nó quẫy đến độ như sắp bay đến nơi, nói: ”Lúc vào gara em mới nhớ ra là chúng ta quên chưa đưa Husky đi gửi.”

Trịnh Hòa vốn định đưa chó ngố đến khách sạn thú cưng gần nhà, nhưng lúc đến nơi thì bốn chân của nó lại bám chặt lấy quần áo của Bạch tiên sinh.

“Xuống nào, ngoan.” Trịnh Hòa cầm xúc xích dụ dỗ Husky.

Mũi nó giật giật một chút, sau đó liền nhắm chặt mắt lại, rất cương quyết.

“Xúc xích đó nha~” Trịnh Hòa cầm xúc xích, đưa qua đưa lại trước mặt Husky, dù đã nhắm tịt mắt nhưng hễ xúc xích đi đến đâu, đầu Husky lại bất giác quay theo đến đó.

Chó ngố nặng quá, Bạch tiên sinh bị nó đè cho nghẹt thở nên ông lấy tay đẩy đẩy nó ra, nào ngờ chó ngố lại gâu một tiếng, bấu chặt hai chân trước lên đùi Bạch tiên sinh.

Nhiệt độ xung quanh ông đột nhiên giảm mạnh.

Trịnh Hòa vọi nhét xúc xích vào miệng nó, đem chó ngố ôm ra ngoài: “Ông đừng chấp vặt với một con chó, nhé?”

Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không sao.”

Ông nhìn bộ mặt ngu đần của Husky cùng vẻ lo lắng trên gương mặt Trịnh Hòa, bất giác bật cười.

“Thôi, nó không muốn tới khách sạn thú cưng thì mang nó đi cùng.”

“Được không? Sẽ không gây phiền toái gì cho ông chứ?” Trong lòng Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh đang là nhân vật cần được chăm sóc, bảo ông ấy chăm Husky á? Không chết là may lắm rồi.

“Ừm,” Bạch tiên sinh kéo chó ngố lên xe, “Không sao, đi tiếp thôi.”

Trịnh Hòa phải làm những việc cần chuẩn bị trước khi khởi quay Oan gia ngõ hẹp nên cậu chỉ đưa Bạch tiên sinh và Husky tới cửa khách sạn, nhìn Candy đưa cả hai vào trong rồi tới trường quay với Thành thiếu.

Cậu vốn tưởng mình tới trước hai ngày để chuẩn bị là sớm lắm rồi, nào ngờ đã thấy đạo diễn Hà và rất nhiều người mới tới từ trước, chiếm hết phòng tốt.

Vẻ mặt Thành thiếu không được hài lòng lắm: “Bối phận còn đó, dù gì thì cậu cũng là nam thứ, sao phải ở phòng cạnh chuồng ngựa chứ? Bên hậu cần nghĩ gì không biết!”

Trịnh Hòa không nghĩ nhiều, an ủi: “Dù gì tối tôi cũng về chỗ Bạch tiên sinh, ở đâu chẳng được.”

“Thế còn nghỉ trưa thì sao? Chẳng nhẽ bắt cậu ngửi mùi hôi của ngựa đi ngủ? Không được, cậu đồng ý nhưng tôi thì không! Bắt nạt người khác quá đáng, tin này mà lọt ra ngoài, người ta lại nghĩ nghệ sĩ dưới tay tôi phải chịu thiệt thòi!” Thành thiếu vốn thiên vị sao có thể chịu được chuyện như thế.

Trịnh Hòa thấy đạo diễn Hà cho mình thêm đất diễn đã là làm phiền ông rồi nên nói: “Tôi không sao thật mà, giờ trời cũng lạnh, mùi không bốc vào phòng đâu, hơn nữa địa nhiệt ở đây rất tốt, tôi chỉ ở đây 2 tuần là xong, người khác còn phải kéo dài nữa.”

Thành thiếu không chịu nổi cái thái độ bị thiệt mà cứ cho là phúc của Trịnh Hòa, anh trừng cậu một cái, đóng sầm cửa lại, đi tìm bên hậu cần ‘nói chuyện’.

Oan gia ngõ hẹp chưa khởi quay, đa số người của hậu cần đều đi trường quay hỗ trợ, chỉ có vài người ở lại nấu cơm. Thành thiếu tìm tới trợ lý A Cảnh vẫn luôn đi theo đạo diễn Hà để nói chuyện.

A Cảnh cũng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net