Chương 331 - 340

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết Vương Kiệt nghe đâu được tin Bạch tiên sinh tới Nhật Bản, y muốn tổ chức một bữa tiệc chào đón hoành tráng khi ông trở về, vậy nên Vương Kiệt còn chuẩn bị cả pháo hoa. Để bữa tiệc trở nên hoàn mỹ, y còn cố tình đem bệnh nhân Âu Dương Chí tới trải nghiệm.

Âu Dương Chí ngồi trên xe lăn, người run cầm cập, mặt xám mày tro.

Cậu biết, ngày này sớm muộn gì cũng đến. Vương Kiệt nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.

Vương Kiệt bước tới, y cười tươi như hoa, nghiêng đầu hỏi: "Thế nào?"

Âu Dương Chí nén nỗi sợ xuống, cố gắng giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng: "Anh...Anh muốn giết cứ giết, chỉ cần không đem tôi lên tầng cao nhất là được, tôi không sợ cao, kế sách của anh vô hiệu!"

Vương Kiệt nói: "Ra cậu sợ độ cao à."

Âu Dương Chí: "..."

Đúng là cậu sợ độ cao.

Vương Kiệt đột nhiên hô to như một đứa ngốc: "Show time!"

'Chíu!' 'Phụt!'

Pháo hoa trượt lên màn đêm, nở rộ rực rỡ, tụ lại thành hình trái tim.

Âu Dương Chí ngơ ngác.

Cái qué gì đây?

Trong vòng 50 phút tiếp theo, cái nhìn của Âu Dương Chí bị Vương Kiệt hoàn toàn đổi mới. Ví dụ như bắt người tàn tật như cậu nhảy disco hay ép một đứa chưa ăn được cùng dùng bữa tối.

Thà - chết - còn - hơn!!!!!!

Cái sự quỷ sứ của Bạch Nhuận Trạch có thể so với thằng nhóc Đậu Đậu con chị gái Trịnh Hòa.

Nửa đêm, Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đang ôm nhau ngủ thì một bàn tay trắng bệch chợt xuất hiện bên cửa sổ, gõ gõ, rồi lại rụt về.

Trịnh Hòa bị đánh thức, cậu mơ màng nhìn ra rồi giật mình tỉnh lại: "Bạch tiên sinh! Nhìn! Tay kìa!"

Bạch tiên sinh lim dim, ôm Trịnh Hòa chặt hơn: "Không có gì, là Bạch Nhuận Trạch."

"Cậu ta... gõ cửa sổ phòng mình làm gì?" Trịnh Hòa không hiểu nổi.

Bạch tiên sinh đoán rất chuẩn: "Chán quá mà thôi."

Trịnh Hòa lại chui vào lòng Bạch tiên sinh, cái tay lại xuất hiện, cậu nhìn một lúc, nảy ra một kế.

"Bạch tiên sinh, đợi chút, có trò này vui lắm...." Trịnh Hòa nói thầm vào tai ông rồi rón rén đi lại chỗ cửa sổ, nhẹ nhàng mở cánh cửa sổ khác ra.

Phòng ngủ của Bạch tiên sinh ở tầng một nên Trịnh Hòa trèo qua rất dễ dàng, cậu đứng yên trên cỏ, nhìn về phía bên kia, Bạch Nhuận Trạch vẫn cần cù gõ gõ.

Bạch tiên sinh chuẩn bị tinh thần, chống tay nhìn cửa sổ. Nếu chỉ có Bạch Nhuận Trạch, ông không thèm để ý làm gì, nhưng Trịnh Hòa cũng nhảy vào tham dự lại khác.

Một cây làm chẳng nên non, xem hai người đó làm ra trò gì.

Trịnh Hòa đến gần mới thấy thằng nhỏ này đúng là độc, không chỉ đeo găng tay xương khô mà còn đeo mặt nạ kinh dị, nếu không phải Bạch tiên sinh nhắc trước, chắc cậu đã bị choáng đến ngất rồi.

Bạch Nhuận Trạch đợi một lúc, nghe ngóng không thấy có tiếng động gì, liền gõ tiếp.

"Cốc... cốc... cốc...."

Đêm tĩnh mịch, tiếng gõ cửa phiêu xa theo gió.

"Ai thế?" Trịnh Hòa cố tình bóp giọng, nói kiểu thều thào.

Bạch Nhuận Trạch mắc mưu, cười gian trá ngẩng đầu lên - cửa sổ phản chiếu hình ảnh ai đó ở phía sau...

Sau vụ đau bụng lần trước, Đào Tiệp nhận ra trong thời khắc mấu chốt, rất cần một người đàn ông bên cạnh, vừa có cảm giác an toàn lại yên bình. Nhưng cô cũng biết, Vương Thư Hoa không phải lương duyên của mình, cô quyết định sửa chữa sai lầm quá khứ, cắt đứt với đám kim chủ của mình... Tiếc là, bây giờ, quyết định đó đang gặp phải trở ngại.

Mới sáng sớm, căn phòng của Đào Tiệp đã tung tóe hết lên như bị cướp đột nhập, cô thì đang quỳ rạp xuống đất tìm gì đó.

"Sổ... sổ của mình đâu rồi?"

Số lượng kim chủ của cô quá nhiều, mà muốn thoát khỏi bể khổ thì phải gọi điện hết cho họ, thế nhưng quyển sổ ghi số điện thoại đó của Đào Tiệp không biết chạy đi đâu, tìm mãi không thấy.

Xui xẻo hơn là, số của Vương Thư Hoa cũng ở trong đó.

Đào Tiệp không biết làm gì khác, đành cố nhớ lại.

"Đoạn đầu hình như là 13x... rồi 3749? Không phải, hình như là 8663, hừm, hình như cũng không đúng."

Người đại diện cũng giúp: "Tôi nhớ là 3765, cô xem lại di động xem."

Đào Tiệp đột nhiên nhớ ra: "Đúng là! Là 13x3765xxxx! Phải không?!"

Người đại diện vui vẻ gật đầu: "Đúng rồi, đúng rồi! Hẳn là nó, tôi thấy lúc cô gọi điện hay nhắc tới số này!"

"13x3765xxxx...." Đào Tiệp đọc đi đọc lại, thấy rất thuận miệng, chắc chắn đúng rồi, thế là bèn gọi qua...

"Alô? Đào Tiệp đấy hả, sao bỗng dưng lại gọi cho tôi?"

Đào Tiệp chần chừ: "Ai thế...?"

"Trịnh Hòa chứ ai, mấy ngày không gặp đã quên tôi rồi sao? Ha ha."

Đào Tiệp thất vọng.

Cuộc sống ở nhà họ Bạch thực vô vị, 8h đúng phải dậy, sau đó đi dạo lung tung, mấy ngày sau, Trịnh Hòa cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Nhuận Trạch thích đùa dai - bởi vì cậu cũng đã gia nhập hội đó.

Nửa tháng như thế trôi qua, cuối cùng hai người cũng được Bạch lão gia tử đuổi đi.

Trãi qua quãng ngày ở chung, tình hữu nghị giữa Trịnh Hòa và Bạch Nhuận Trạch đã trở nên sâu sắc, cậu xách hành lý cho Trịnh Hòa, tiễn đến tận cửa, cuối cùng còn nói với Bạch tiên sinh: "Ba, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên con mới biết ba rất có mắt nhìn người, về sau nếu chán Trịnh Hòa rồi, nhớ để lại cho con."

Bạch tiên sinh cười khẽ, kéo bả vai Trịnh Hòa: "Vậy cứ đợi đi, hơn nữa, dù ta chết cũng không đến lượt đâu."

Trịnh Hòa không hiểu ý câu nói của Bạch Nhuận Trạch, nhìn hai cha con đầy khó hiểu.

Bạch Nhuận Trạch nhún vai: "Được rồi, chúc thuận buồm xuôi gió, ba nhớ lời con đó."

Không khí dịu đi một chút.

Bạch tiên sinh kéo cửa xe cho Trịnh Hòa vào trước, rất có phong độ, còn quay lại cảnh báo: "Tuy biết con không có ý nghĩ đó thật, nhưng lần sau không được nói thế nữa."

Bạch Nhuận Trạch không thèm để tâm, vào tai phải, ra tai trái.

Bạch tiên sinh dừng một hồi, nói: "Nói không suy nghĩ, là ngu dốt."

Là người Trung Quốc, cảm xúc của Trịnh Hòa với Nhật Bản rất khó hình dung.

Kiệt tử đề nghị: "Chẳng mấy khi đến Nhật Bản, chơi tí rồi hẵng về?"

Trịnh Hòa lắc đầu từ chối, sau lại nghĩ tới Thủy cung Shinagawa, Disney Land, núi Phú Sĩ... hình như rất hấp dẫn...

Bạch tiên sinh nói: "Không đi? Đi, Kiệt tử, tới sân bay luôn đi."

Vẻ mặt Trịnh Hòa vô cùng rối rắm.

Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt cậu: "Muốn đi cứ nói, đúng là nghĩ một đằng, làm một nẻo."

Trịnh Hòa cười gượng, tuy cậu muốn đi chơi, nhưng thời điểm khám định kỳ hàng tháng của Bạch tiên sinh đã đến, mấy hôm trước cậu đã định nói việc này với ông, thấy ông không đề cập nữa thì giả vờ không biết, khó khăn lắm nhà đó mởi thả người, dù thế nào cũng phải lừa ông về thành phố H để kiểm tra đã.

Trịnh Hòa nói: "Em không muốn đi, chúng ta về Trung Quốc trước đã, chó ngố còn ở Đức Viên cơ mà."

Bạch tiên sinh rất tôn trọng ý kiến của Trịnh Hòa ở những việc nhỏ này, hơn nữa, ông cũng có việc quan trọng phải làm.

Tống Nhiên cảm thấy như mình đang ở trong mơ.

Thành thiếu mở bình giữ ấm, đổ hơn nửa nắp canh gà ra, uống xong, Tống Nhiên đang đói bụng cạnh đó dùng ánh mắt thâm tình nhìn anh.

Như Như - người đưa canh gà đến, có vẻ không hài lòng: "Thành thiếu, canh này là đoàn làm phim đưa tới cho giám chế Tống, anh nếm thôi là được, phải để lại cho anh ấy chứ."

Giám chế Tống vội ngắt lời: "Không sao! Thành thiếu uống tôi mới vui, anh ấy uống tốt hơn tôi uống."

Thành thiếu liếc xéo hắn một cái: "Nói năng ngọt xớt, uống canh của cậu là đã nể mặt lắm rồi, đừng có được voi đòi tiên."

Giám chế Tống cười ha ha: "Đúng thế, Thành thiếu hạ cố dùng bát của tôi chính là vinh hạnh lớn lao, tôi vui đến độ không ngủ được ấy chứ, aiz, đúng rồi, chẳng phải hôm qua anh trực đêm sao? Sáng nay tôi đã nhờ y tá kê thêm giường để đêm nay anh ngủ."

Thành thiếu hừ lạnh: "Tối qua là vì muộn quá mới không về, hôm nay khác, Tống Nhiên, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải cậu bị thương vì tôi, đến thăm tôi cũng không thèm."

Giám chế Tống nói: "Vâng, vâng, tôi cam tâm bị thương vì Thành thiếu, đây là thiên kinh địa nghĩa, là phúc phận tu mấy đời cũng không được."

"Biết là tốt." Thành thiếu nói xong, lại uống canh tiếp.

Như Như nhìn hai người kia, giờ cô mới biết cái gì gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái - một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

Trên máy bay.

Bạch tiên sinh bị Bạch lão gia tử làm cho đau đầu mấy hôm nay, uống thuốc ngủ xong bèn đi ngủ bù. Cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đẩy xe tới, hỏi bằng Tiếng Anh: "Ngài muốn uống gì?"

Trịnh Hòa muốn nói nước khoáng, lại quên mất Tiếng Anh nói thế nào, nhớ lại một lúc, nói: "Watch."

Tiếp viên không hiểu.

Trịnh Hòa ngẫm lại, hình như đây là 'đồng hồ' chứ không phải 'nước', liền đổi từ "Milk."

Tiếp viên hàng hỏi, mặt lạnh te: "Ngài thích sữa lạnh hay ở nhiệt độ thường?"

Trịnh Hòa không nghe rõ, cậu không biết đáp lại thế nào, đành đổi câu trả lời "Coffee."

Lần này tiếp viên không nói gì thêm, rót hai ly cà phê, mỉm cười rời đi.

Trịnh Hòa hai tay hai chén, cậu không muốn đánh thức Bạch tiên sinh, ông đang thiếu ngủ mà, thế nên, cậu uống cả hai.

Tiếp viên hàng không đi tới, thấy Trịnh Hòa như thế, tưởng không đủ cà phê liền đổ thêm ly nữa.

Trịnh Hòa ngạc nhiên nhìn tiếp viên. Sao lại rót ly nữa?

Tiếp viên lại tưởng Trịnh Hòa muốn nói 'cảm ơn', liền cười cười, đẩy đẩy cái chén, nói: "Không cần cảm ơn."

Trịnh Hòa không hiểu cô đang nói gì, nhìn động tác đẩy chén cho cậu còn tưởng bảo 'uống đi', thế nên cậu lại uống.

Tiếp viên lại rót.

Trịnh Hòa lại uống.

Bạch tiên sinh ngủ suốt, Trịnh Hòa uống suốt.

Nỗ lực bao ngày của Husky đã được đền đáp, cuối cùng nó cũng được Schnauzer cho ngủ cùng ổ.

Ổ của Schnauzer rất thoải mái, trên mặt đấy được trải lớp chăn cũ mềm mại, phần mái che mưa là nilon còn thừa lại ở vườn đất trồng rau bên cạnh. Rất đơn sơ, nhưng Husky lại thấy tuyệt hơn cái ổ của mình cả vạn lần.

Schnauzer cảm thấy lạnh, liền cọ cọ bụng Husky, Husky liếm đầu nó đầy thân mật, Schnauzer đáp lại, liếm liếm mũi nó.

Husky cảm thấy cảm giác này thật tuyệt, bộ não đơn bảo của nó không thể tự hỏi chuyện quá phức tạp, vậy nên nó hỏi một câu rất ngố: "Gấu gấu?" (Làm vợ anh được không?)

Schnauzer nghe thế liền xù lông, đứng bật dậy, giận: "Ẳng gâu!" (Đột nhiên hỏi thế làm gì! Hừ! Không thèm để ý ông nữa!)

Husky cảm thấy mình thực vô tội: "Gâu gâu gâu...." (Làm vợ anh, anh sẽ được ở bên em mỗi ngày.)

Schnauzer sửng sốt, cặp mắt nhỏ của nó chớp chớp, nó thẹn thùng, rúc vào bụng Husky.

Chỉ số thông minh của Husky chỉ kéo dài được ba giây, ba giây sau, nó quên luôn chuyện này, dùng chân đào đào đất. Schnauzer nói nhỏ: "Ăng...ẳng." (Anh nói thật sao?)

Husky giật giật lỗ tai: "Gâu?" (Thật cái gì? Nãy anh nói gì sao?)

"Ẳng!" (Đồ ngốc! Đừng có nói chuyện với tôi nữa!)

Schnauzer bị thẹn quá, lại giận tiếp.

Về lại thành phố H, cậu mới biết gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu đến công ty tìm Thành thiếu, mở cửa phòng nghỉ ra lại chỉ thấy A Long.

Trịnh Hòa hỏi: "Thành thiếu đâu? Giờ này rồi, sao không thấy anh ấy đi làm?"

A Long nói: "Anh ấy không đến, mấy hôm nay đều ở bệnh viện."

Trịnh Hòa lo lắng: "Sao thế? Có bệnh gì sao?"

A Long lắc đầu: "Không phải, hôm đó quay xong Oan gia ngõ hẹp rồi về luôn đúng không? Thành thiếu ở lại, gặp phải ai đó, người đó đánh Thành thiếu, giám chế Tống ra can ngăn, không cẩn thận bị đâm. Chuyện xảy ra mấy ngày trước, vì không liên lạc được với anh, hơn nữa, anh cũng đang nghỉ, thế nên không nói."

Trịnh Hòa thấy chuyện này có liên quan tới mình, trầm tư một hồi, nói: "Ừm, bên công ty nhờ cậu nói hộ, tôi tới viện thăm giám chế Tống."

Trịnh Hòa lòng trĩu nặng, đi xuống bãi đỗ xe, từ xa cậu đã thấy Bạch tiên sinh, liền gọi: "Bạch tiên sinh, chút nữa em..."

Bạch tiên sinh ra hiệu đừng nói: "Lại đây."

Trịnh Hòa đi qua, lúc này mới thấy ông đang đứng nói chuyện với ông chủ của mình - Tống Chấn Hào.

"Chào ngài." Trịnh Hòa cúi đầu.

Bạch tiên sinh cười, ôm lấy eo Trịnh Hòa, chỉ vào Tống Chấn Hào, nói: "Gọi anh Tống là được, Chấn Hào, chuyện ông nhờ tôi đã làm rồi, việc của Âu Dương Chí là của bên ông, đừng khiến nó liên lụy đến tôi."

Tống Chấn Hào cười gật đầu ứng phải.

Trịnh Hòa vừa nghe vừa thấy buồn bực, cậu với Âu Dương Chí có chút quen biết, hơn nữa còn ở cùng một công ty, liền tò mò, đợi xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi, liền hỏi: "Âu Dương Chí sao thế?"

Không biết điều này đụng chạm gì tới ông, Bạch tiên sinh liền âm trầm hỏi: "Em hỏi làm gì?"

"Nãy hai người nhắc tới cậu ta mà..."

Bạch tiên sinh không nói.

Trịnh Hòa không sợ cái mặt lạnh của ông, gối đầu lên đùi ông, xì xèo.

Bạch tiên sinh mím môi, cào cào cổ Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ngửa đầu: "Vui rồi?"

Bạch tiên sinh chọt chọt mũi cậu: "Chỉ giỏi làm nũng thôi."

Trịnh Hòa không hiểu ra sao: "Em có làm nũng đâu... Nếu vui rồi, có thể nói em biết chuyện của Âu Dương Chí chưa?"

"Cậu ta nằm viện, mặt bị hủy." Nụ cười trên môi Bạch tiên sinh trở nên lạnh lẽo.

Trịnh Hòa giật mình: "Cậu ấy cùng nằm viện sao? Không thể nào... Bạch tiên sinh, ông biết không, giám chế của phim Xuân Kiếp em đóng lần trước cũng nằm viện, nguyên nhân vì người đại diện của em, thế nên lát em cũng qua thăm này."

"Viện nào?"

"Cái ở khu trung tâm ấy."

Bạch tiên sinh đột nhiên cười nhạo: "Em biết không, Âu Dương Chí cũng ở đó, tiện thể qua thăm?"

Trịnh Hòa cúi đầu nghịch di động: "Ông đi thì em đi."

"Thế đi đi."

Xe đổi hướng.

Thành thiếu nhận giỏ trái cây Trịnh Hòa mang đến, anh thuận miệng hỏi: "Sao về sớm thế? Không chơi thêm vài ngày."

Trịnh Hòa lấy ghế dựa cho Bạch tiên sinh rồi mới tìm chỗ ngồi xuống: "Nghe nói giám chế Tống nằm viện nên vội quay về, anh đúng là, chuyện này cũng vì tôi, sao lại không gọi điện báo một tiếng!"

Có Bạch tiên sinh ở đây, Trịnh Hòa biết người đại diện sẽ không làm khó mình, liền bẻ cong câu chuyện, nhận hết trách nhiệm lên người nên Tống Nhiên không trách anh.

Tống Nhiên vội giải thích: "Tôi bị thương liên quan gì đến cậu!"

Thành thiếu cũng nói: "Tống Nhiên cứu tôi, không phải cứu cậu, vì cậu cái qué gì."

Bạch tiên sinh lặng lẽ kéo Trịnh Hòa ngồi lên đùi mình.

Thành thiếu câm miệng.

Trịnh Hòa chưa từng làm động tác thân mật như thế với Bạch tiên sinh ở ngoài bao giờ, cậu nhìn giám chế Tống, Tống Nhiên đang nhận cốc nước Thành thiếu đưa qua, không nhìn bên này.

Trong óc Trịnh Hòa chợt nảy ra một suy nghĩ! Cậu nháy nháy mắt với Thành thiếu, trượt khỏi chân Bạch tiên sinh nói: "Em đi hút thuốc."

Thành thiếu đứng dậy: "Tôi cũng đi."

Vào khu vực hút thuốc, Trịnh Hòa vội vã hỏi: "Anh với giám chế Tống có quan hệ như thế nào?"

Thành thiếu nhíu mày: "Bạn từ nhỏ."

Trịnh Hòa chậc chậc: "Lừa tôi sao, chắc chắn không chỉ đơn giản thế, dù gì cũng là bạn bè, hai người... giống tôi với Bạch tiên sinh sao?"

Thành thiếu hiểu sai: "Cậu cho rằng, cậu ta có thể nuôi tôi được sao?"

Trịnh Hòa giật mình: "Anh nằm dưới?"

Thành thiếu kinh ngạc: "Sao cậu biết?"

Trịnh Hòa: "..." Ngốc như vậy, anh là Thành thiếu mà tôi biết sao?!!!

Thành thiếu vội ho một tiếng: "Tôi với Tống Nhiên không phải như cậu nghĩ, về sau đừng hỏi nữa."

Trịnh Hòa thấy Thành thiếu không chịu nói thẳng, cố ý nói to: "Aiz... nếu anh không chịu nói, tôi bảo Bạch tiên sinh điều tra là được, dù gì cuối cùng cũng biết, nhưng... hừ hừ, tôi không dám chắc sẽ không nói cho ai khác đâu nha."

Thành thiếu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net