✧ đầu ✧

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Minhyung đã ở độ tứ tuần, chẳng còn là cái lứa thanh niên cường tráng tuổi hai lăm. Nhưng có lẽ vì thân chủ thủ thân không lấy vợ chỉ chuyên tâm vào phát triển sự nghiệp nên dù ở độ tuổi ấy vẫn giữ được vẻ bảnh bao, phong độ tuổi hai lăm, phong độ ấy còn được bồi thêm dáng vẻ đỉnh đạt và trưởng thành của quý ông hiện đại thành công. Khiến biết bao nhiêu trai gái từ lớn đến nhỏ ngày tương tư đêm về nằm mong.

Lee Minhyung nhấp nhẹ ngụm cà phê đen, đưa mắt bình thản xem tin tức buổi sáng trên màn hình tivi cong to tướng trong căn chung cư đã gắn bó suốt hai mươi ba năm qua.

Từ ngày người hắn yêu thương nhất rời khỏi thế gian này. Lee Minhyung vẫn sống như thế trong căn nhà của cả hai, ấu trĩ ôm lấy tình yêu xưa cũ chưa từng một lần lụi tắt nơi đáy tim dù gia đình có thúc dục, ép buộc hắn lấy vợ. Là bậc phụ huynh ai nào có muốn thằng con trai cao lớn, giỏi giang của mình cố chấp ôm lấy mối tình dang dở mà bỏ lỡ cuộc đời.

Trước giờ Lee Minhyung hắn chỉ có một mình Ryu Minseok là vợ, không phải em thì không là ai cả. Dù rằng năm năm ấy bên em chẳng được pháp luật công nhận như thời đại bây giờ nhưng tình yêu hắn dành cho em mãi sẽ vẹn nguyên.

Hắn ước nếu bây giờ em vẫn còn bên hắn thì có lẽ giờ đây cả hai đã có một danh phân, một đám cưới thật đẹp.

Mãi mê trong mớ kí ức xưa cũ bỗng có tiếng chuông cửa. Tiếng "cạch" mở cửa khẽ vang lên, Minhyung sửng sốt trước cậu thiếu niên trẻ hiện ra sau cánh cửa nhà.

Người con trai trẻ ấy ôm trên tay một bó hoa tulip trắng lớn được gói tỉ mỉ, tối giản bởi giấy màu trắng và xanh lá sẫm. Người con trai với nụ cười tươi sáng như ánh dương, bên dưới mắt trái vẫn y nguyên nốt ruồi lệ kiều diễm nổi bật trên nền da trắng nõn không lẫn vào đâu được. Chỉ khác một chút với em của hắn là cậu trai nhuộm tóc màu trắng xoá cả đầu. Khuôn mặt thanh tú hệt em thuở đôi mươi.

Hắn theo bản năng mà ôm vồ lấy người kia, mặc cho người nọ tròn mắt ngạc nhiên. Cậu trai trẻ bất ngờ một lúc rồi lại tinh tế mà xoa tấm lưng lớn người đàn ông đang ôm mình thật chặt sợ như bản thân sẽ chạy mất. Còn khóc thút thít bên tai mình như một đứa trẻ to xác.

- Chú không sao chứ? Bộ con giống người nào chú quen sao? - Giọng cậu trai êm êm vang lên.

Hắn lúc này mới ý thức được việc bản thân làm liền vội buông em ra, nhanh tay quẹt đi hàng nước mắt rồi điều hoà lại hơi thở. Lấy hết can đảm nhìn ngắm khuôn mặt thân thương đã lâu chưa được ngắm.

- Con chào chú, con là Ryu Minseok vừa chuyển đến ở căn chung cư bên cạnh được hai hôm, vì nhà của con là căn cuối cùng của dãy nên chỉ có căn chú là hàng xóm. Hôm nay con đem chút hoa qua làm quà gặp mặt vì con nghe quản lý bảo chú là người thích hoa. Con cũng thấy ban công nhà chú trồng nhiều hoa xinh, mong chú thích. - Em nói năng hoạt bát, môi treo nụ cười tươi rói tay đưa bó hoa tulip cho hắn.

- Cậu nói cậu tên gì cơ?

- Dạ là Ryu Minseok ạ - Cậu vừa nói vừa dùng tay không ôm hoa mà vẽ tên mình trên không khí

Ông trời thật sự biết trêu đùa, người con trai trước mắt từ ngoại hình đến tính cách đều giống hệt em của hắn ngay cả cái tên cũng chẳng tha mà giống đến từng nét chữ. Hắn ngượng cười, dịu dàng đưa ta chạm vào gò má non trẻ của người thiếu niên xinh xắn trước mắt. Ánh mắt hắn xen lẫn lộn buồn tủi vừa mừng rỡ không tin vào mắt mình. Hắn vậy mà có thể nhìn thấy gương mặt em bằng xương bằng thịt một lần nữa.

Ryu Minseok nhìn hắn với sự cảm thông, ngoan ngoãn mà dụi má mình vào bàn tay to lớn có vài vết chai sần của thời gian kia. Dù gì cậu cũng là thiên tài ngàn năm có một của ngành tâm lý học, đã từng học vượt sáu lớp khi chỉ mới học cấp hai. Tốt nghiệp ngành tâm lý khi vừa tròn hai mươi tuổi với tấm bằng loại xuất sắc còn nóng hổi tuần trước làm sao mà không đoán được tâm bệnh của người đối diện.

Em dịu dàng nhìn hắn, nhẹ giọng vỗ về.

- Chú có muốn tâm sự với con không. Con tốt nghiệp trường y ngành tâm lý, con nghĩ phần nào sẽ giúp chú dịu đi nỗi lòng.

Hắn như con cá bị bắt lên cạn nghe lời em như vớ phải biển khơi xanh thẳm sự sống mà không kiêng dè gật đầu đồng ý.

Em và hắn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa trắng đen tại phòng khách. Hắn từng câu từng chữ đều thật dạ mà phun ra hết thảy nỗi lòng đã chôn giấu suốt hai mươi năm qua. Hắn không khóc, mắt của hắn khô khốc đau thương nhìn em nhẹ nhàng kể lại.

Hắn nói người yêu hắn mất cách đây hai mươi năm có ngoại hình y đúc em. Từ ngoại hình đến tính cách và tên đều giống không sai một li nào. Hắn kể lại khoảng thời gian yêu nhau năm năm hơn của hắn và người yêu vừa ngọt ngào vừa da diết. Hắn tự trách bản thân, không ít lần khi kể về khoảng thời gian trước tay không tự chủ mà tự cào cấu cánh tay mình khiến Minseok phải nắm lấy đôi bàn tay hắn mà trấn an.

Em nghe hắn kể cặn kẽ mọi thứ về cuộc tình của hắn và người trước hơn hai tiếng đồng hồ. Em chẳng thấy mệt mỏi hay phiền hà có lẽ vì đó là một phần tính chất công việc bác sĩ tâm lý của em hoặc phần nhiều em cảm thấy thương người đàn ông trước mặt em. Hắn ta lụy tình đến mức ám ảnh suốt hai mươi năm qua, sống trong bóng ma tâm lý. Dù biết rằng chẳng phải hoàn toàn là do lỗi của hắn, con người mà sinh li tử biệt là chuyện vô thường chẳng ai đoán trước nhưng những con người nặng tình như hắn thì sẽ mãi sống chết với cái thời khắc đen tối ấy mãi chẳng chịu thoát ra.

Chính vì lẽ này mà Ryu Minseok đã chọn ngành tâm lý học thay vì thừa kế công ty gia đình.

- Bây giờ chú cảm thấy thế nào rồi ạ?

- Chú đỡ hơn chưa ạ? Nếu chưa thì chú cứ tâm sự với con tiếp khi nào chú thấy ổn hơn nhé. Hôm nay con rảnh cả ngày và cả ngày mai nữa.

- Cảm ơn Mins .. à cậu Ryu.

- Không sao mà, chú gọi con là Minseok đi ạ.

- Liệu có ổn không?

- Dạ ổn mà. Con cảm thấy vinh dự vì bản thân lại có thể giống một thiên thần mà chú Minhyung yêu nhiều đến vậy, thật thần kỳ nhỉ.

- Nếu như con gặp được chú là do ông trời sắp đặt thì mong sau này chúng ta sẽ làm bạn với nhau nhé.

Lee Minhyung ánh mắt lần nữa trong veo trở lại hệt như bầu trời quang sau cơn giông bão, hắn nở nụ cười tươi sau hai mươi năm cuộc đời không ánh sáng. Phải chăng ông trời nghe lời thỉnh cầu của hắn mà để hắn gặp lại Minseok của hắn một lần nữa.

Em của hắn một lần nữa luân hồi chuyển kiếp mà đến bên hắn.

Hắn đợi được rồi, tưởng là hư ảo nhưng lại là sự thật. Gặp lại em một lần nữa là điều hèn mọn hắn chỉ dám nghĩ đến trong giấc mộng. Lần này hắn nhất định phải trân trọng em hơn trước.

Chỉ có điều Lee Minhyung vẫn canh cánh trong lòng không thôi, người trước mặt liệu có thật là em của hắn. Hắn theo chủ nghĩa vô thần chẳng dám nghĩ nhiều, cũng chẳng mong cầu bên em sau này. Chỉ muốn bên cạnh bảo trợ, quan tâm mong em hạnh phúc nửa đời về sau.

Như vậy là đủ.

...
























































(Cùng vũ trụ với fic "Gửi em một nhành hoa" bạn nào muốn biết tình tiết của 20 năm trước thì có thể đọc thêm)

post: 28/05/2024 ☾✧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC