17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ơ kìa, bị sao thế nhỉ?"

Cảnh sát mới vào nghề phát hiện hôm nay khẩu súng của mình đột nhiên có vấn đề, loay hoay mãi vẫn không sửa được. Bất ngờ một bàn tay đưa qua, chỉ vào góc bàn.

"Cậu quên lắp lò xo rồi."

"Ôi thật này, cám ơn nhé!"

Cảnh sát trẻ định khen giọng của người kia thật dễ nghe, vừa nhìn lên khuôn mặt đang nhăn nhó lập tức giãn ra,

"Biên tập viên Morgan? Um hyung ơi! Biên tập viên Morgan đến này!"

Um Sunghyeon đang xem hồ sơ ở phía sau nghe thấy tiếng gọi liền nhìn qua thì thấy Park Ruhan cầm hộp cơm đi tới.

"Bữa nay rảnh nên ghé qua thăm anh xíu."

"Gato với Um hyung quá trời, có người yêu tuyệt vời như Biên tập viên Morgan. Coi bọn em nè, toàn phải ăn đồ ngoài."

"Thật ra tôi có chuẩn bị ít bánh ngọt cho mọi người này, đến đây lấy đi~"

"Cám ơn Morgan-nim!"

Các cảnh sát trẻ mỗi người lấy một ít bánh, Um Sunghyeon nhìn hộp cơm trưa ngon mắt trong tay song vẫn giận dỗi nhìn Park Ruhan,

"Moya, ai cũng có hả?"

Park Ruhan cười cười, giúp Um Sunghyeon chỉnh lại tóc,

"Là đồng nghiệp của anh cả mà, em phải cám ơn họ đã chăm sóc anh chứ."

"Rõ ràng là anh chăm tụi nó."

Cửa văn phòng bất thình lình bật mở, Kim Junghyun nổi nóng bước vào, gần như đóng sầm cửa lại.

"Có chuyện gì vậy sunbae, sao tức giận thế?"

"Vừa gặp một tên điên."

Kim Junghyun uống cạn ly cà phê, Park Ruhan nhìn anh có chút lạ lẫm,

"Hình như em chưa gặp vị tiền bối này bao giờ."

"Đây là sunbae Kim Junghyun, dạo này có việc nên mới chuyển từ đội điều tra đặc biệt qua."

"À~ là vị cảnh sát mà anh nhắc đến, người từng cộng tác với vị cảnh sát huyền thoại đó sao?"

Kim Junghyun đưa mắt nhìn Park Ruhan, nghĩ ngợi trong giây lát,

"Hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

Một cảnh sát trẻ bên cạnh chen vào.

"Là Biên tập viên Morgan của BRO TV đó anh, chắc sunbae thấy cậu ấy trên TV rồi."

"Thì ra là người của công chúng, cậu biết Hyeonjun hyung à?"

"Có nghe Sunghyeon hyung nhắc tới, nghe bảo là một cảnh sát cực kỳ xuất sắc nên tôi khá tò mò về anh ấy."

Kim Junghyun đặt ly cà phê xuống, cầm một miếng bánh Park Ruhan mang đến nếm thử.

"Hyeonjun hyung giỏi lắm, chỉ cần liếc một cái đã biết nghi phạm có nói dối hay không, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng có thể nắm bắt ngay lập tức. Khi còn ở đội tình báo hình sự, anh ấy đã phá rất nhiều vụ án hóc búa. Nhưng thực ra ban đầu anh ấy nổi tiếng trong đội vì quá tốt bụng, thậm chí còn nhận nuôi một đứa trẻ mà anh ấy đã cứu."

Um Sunghyeon tiếp lời,

"Ồ, tôi biết, là vụ cả gia đình bị thiêu chết đúng không? Tôi nhớ đó là vụ án thứ ba của Thủy Triều Đỏ cách đây hai mươi năm."

"Không ngờ hậu bối Sunghyeon biết cả những vụ án cũ như thế."

"Đương nhiên rồi, em là Um bách khoa toàn thư mà lị."

"Tôi cũng từng thấy vụ án này khi sàng lọc thông tin cho chương trình, có rất nhiều điểm đáng ngờ. Ngôi nhà bị cháy, cửa sổ đều bị khóa bằng xích sắt. Kết quả điều tra sau đó chứng minh hai người lớn trong nhà đã dùng một lượng lớn thuốc ngủ trước khi xảy ra hỏa hoạn. Cảnh sát tuần tra đi ngang qua phát hiện đứa trẻ bảy tuổi đang khóc, chính viên cảnh sát đó đã đập vỡ cửa sổ cứu đứa trẻ ra ngoài khi ngọn lửa chưa lan quá rộng."

Kim Junghyun gật đầu,

"Người cảnh sát tuần tra đó chính là Hyeonjun hyung."





"Ngày nào cũng phải tuần tra ở đây, chán muốn chết."

Vừa gia nhập vào chi cục thành phố LCK, Moon Hyeonjun và đồng nghiệp ngày ngày tuần tra trên đường phố, song khu dân cư này rất yên bình, chẳng gặp được vụ nào. Nghe đồng đội oán thán, Moon Hyeonjun chỉ duỗi người,

"Chán cũng được, không có vụ án nào mới tốt chứ, tội ác vốn không nên tồn tại."

"Đúng như cậu nói, nhưng cậu là người đứng đầu khóa chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ vào đội điều tra đặc biệt thôi."

"Ở đâu cũng vậy, miễn là có thể hoàn thành trách nhiệm của một cảnh sát."

Moon Hyeonjun dường như loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, bước chân của anh cũng chậm lại.

"Cậu có nghe thấy tiếng ai đang khóc không?"

"Có à?"

"Ừ, của một đứa trẻ."

Moon Hyeonjun ngồi thụp xuống đất, tập trung lắng tai nghe, các giác quan của anh nhạy bén hơn hẳn người thường, dù âm thanh rất nhỏ và đứt quãng nhưng Moon Hyeonjun vẫn xác định được có một đứa bé đang khóc.

Lần theo âm thanh, hai người ngửi thấy mùi cháy khét, đồng thời nhìn thấy một ngôi nhà biệt lập đang bốc khói đen lờ mờ.

"Cháy à? Tôi báo cho đội cứu hỏa ngay đây!"

Đồng nghiệp lập tức gọi điện, Moon Hyeonjun nhìn xuyên qua làn khói, thấy một đứa trẻ đang đứng trong phòng. Anh vội vàng vọt tới cửa sổ, cố gắng mở ra nhưng phát hiện nó đã bị khóa trái, cửa bên kia cũng không thể mở được.

Moon Hyeonjun nhìn quanh, nhặt một hòn đá nhọn trong vườn rồi đập mạnh vào cửa kính, chẳng màng đến tiếng gọi của đồng nghiệp phía sau, mặc cho mảnh kính vỡ cắt qua quần áo để lại những vết rạch sâu hoắm trên cánh tay.

Sau khi trèo vào phòng rốt cuộc Moon Hyeonjun mới có thể nhìn rõ, một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi đang đứng ngơ ngác ở đó, ngọn lửa bên cạnh đã bén tới nhưng thằng bé chỉ đứng im, lặng lẽ lau nước mắt trên mặt. Moon Hyeonjun lập tức bế đứa bé lên, dùng áo khoác của mình bọc lấy cơ thể của em, che chở cho em rồi nhảy ra ngoài cửa sổ. Trên đường chạy ra, Moon Hyeonjun thấp thoáng nghe thấy tiếng một ai đó từ đâu đó vọng lại, nhưng do hoảng loạn và khói lửa, anh cứ ngỡ mình gặp ảo giác, chỉ tập trung vào việc đưa đứa trẻ này đến nơi an toàn.

"Moon Hyeonjun! Không có biện pháp phòng hộ đã xông vào, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy!"

"Cứu người chứ sao!"

Xe cứu hỏa nhanh chóng đến hiện trường và bắt đầu dập lửa. Hai cảnh sát đưa đứa trẻ về đồn, giao cho đồng nghiệp chuyên phụ trách trẻ em rồi tiếp tục tuần tra.


Khi quay lại, Moon Hyeonjun thấy đứa bé vẫn ngồi một mình trên băng ghế sát tường, anh ghé vào tai đồng nghiệp hỏi nhỏ,

"Sao vẫn ở đây một mình thế? Không gọi người thân đến à?"

"Ầy, nó vốn là trẻ mồ côi, mới được gia đình này nhận nuôi hai năm trước. Gia đình này cũng không có thân thích nào khác, chỉ có thể đưa thằng bé về trại trẻ mồ côi ban đầu thôi."

Moon Hyeonjun nhìn Choi Wooje ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đứa trẻ ở độ tuổi hiếu động nhất lại không nói một lời, chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào tay mình,

"Đã báo với trại trẻ mồ côi chưa? Để tôi đưa thằng bé về đó."








"Wooje, sao em lại..."

Choi Wooje lau vết máu trên mặt, nửa khuôn mặt đã nhuốm đỏ, hình ảnh đó chồng lên khuôn mặt của cậu bé được phản chiếu bởi ánh lửa mười năm trước, tuy tương tự nhưng nhỏ tuổi hơn nhiều.

"Chưa đủ rõ ràng sao hyung, em chính là Thủy Triều Đỏ."

"Em đang đùa gì vậy, trước đây khi Thủy Triều Đỏ gây án, em..."

"Em đều ở nhà, nhưng ai có thể chứng minh chứ?"

"Những lúc đó chẳng phải anh luôn ở cục cảnh sát sao, hyung."

Moon Hyeonjun đã hạ súng xuống, nhưng vẫn không dám tiến tới, cũng không dám nhìn vào mắt Choi Wooje. Anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mấp máy của Choi Wooje như muốn nghe rõ hơn. Dù không muốn nghe thêm một từ nào nữa nhưng cũng không muốn bỏ sót một chữ nào.

"Wooje, em đang gánh tội cho ai sao? Ryu Minseok? Hay là ai khác?"

"Hyung."

Choi Wooje đâm dao vào ngực xác chết lần nữa, nhưng Moon Hyeonjun lại cảm thấy đau đớn như thể lưỡi dao sắc nhọn đó đang đâm vào cơ thể mình.

"Chính em đã thu thập bằng chứng quay lén của A, là em đã gửi email dụ Yoon Eunah lên núi để tiện ra tay, cũng là em đã liên lạc với quản trị viên hẹn hắn đến ngôi nhà gỗ trước. Nếu em không phải Thủy Triều Đỏ, sao em biết được những điều này chứ? Ngoài em ra còn ai có thể làm được những việc này sao?"

"Hyung, em là thiên tài, anh là người hiểu rõ nhất mà."

Moon Hyeonjun tiến thêm một bước,

"Không đúng, Thủy Triều Đỏ đã giết chết cha mẹ nuôi của em, lúc đó em mới bảy tuổi, suýt nữa bị thiêu sống trong căn phòng đó nếu bọn anh không đi ngang qua mà..."

"Hyung, anh đã nói rồi đấy thôi, không thể đánh giá thấp khả năng thực hiện tội ác của trẻ con chì vì tuổi tác, anh quên rồi sao? Cửa sổ đều bị khóa bằng xích sắt, không ai có thể trốn thoát được."

"Wooje..."

Moon Hyeonjun đã ném khẩu súng vào góc tường, dù biết những gì Choi Wooje sắp nói ra đây nhưng anh chỉ mong em đừng nói thêm bất kỳ điều gì nữa. Choi Wooje bước thẳng đến trước mặt Moon Hyeonjun, giơ dao chĩa vào cổ họng người đã nuôi nấng em trưởng thành, là người thân duy nhất của mình.

"Hyung, thuốc ngủ là do em bỏ, cửa sổ là do em khóa, lửa cũng là do em đốt. Cho dù lúc đó anh không đến, em cũng đã chuẩn bị sẵn đường thoát cho mình."

"Em, chính là Thủy Triều Đỏ."











Sau khi Moon Hyeonjun đưa đứa bé đến trại trẻ mồ côi, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng và không ngừng theo dõi tình hình vụ án. Anh không có quyền truy cập vào các hồ sơ hình sự nên chỉ có thể bám lấy các tiền bối trong đội điều trạ hình sự để hỏi thăm tin tức. Biết rằng cha mẹ của đứa trẻ đã bị đánh thuốc mê rồi phóng hỏa thiêu sống, có lẽ thằng bé không uống nước nên mới may mắn thoát nạn. Hiện trường còn sót lại dấu hiệu của Thủy Triều Đỏ, nhưng chi tiết của vụ án này không được công khai, rất có thể là hành vi của một kẻ giết người hàng loạt, vậy nên cũng được đưa vào phạm vi điều tra của đội trọng án.

"Tội nghiệp thằng bé đó quá, vừa mới thoát khỏi trại trẻ mồ côi đã phải quay về, nghe nói những đứa trẻ như thế dễ bị bạn bè cùng trang lứa bắt nạt lắm."

"Đúng vậy, mới bây lớn đã phải trải qua những chuyện như thế này, lại không có người lớn bên cạnh nữa chứ, dễ để lại bóng ma tâm lý lắm."

Nghe vậy, Moon Hyeonjun lại nhớ đứa trẻ mà anh đã gặp ngày hôm đó. Trên đường đưa cậu bé đến trại trẻ mồ côi, em không nói một lời nào. Mãi đến lúc đứng ở cửa sắp sửa phải rời đi, em mới đưa tay nắm lấy vạt áo của anh, nhưng chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng buông tay, tự mình mang đồ đạc chạy vào trong trại trẻ.

Moon Hyeonjun trẻ tuổi nhiệt huyệt thậm chí chưa từng yêu đương gần như không do dự mà đưa ra quyết định.

"Noona, để nhận nuôi một đứa trẻ cùng giới tính em cần những điều kiện và giấy tờ gì?"

"Ừm... theo chính sách mới nhất thì phải là người trưởng thành, có thu nhập ổn định, có số tiền tiết kiệm vượt qua một mức nhất định, có bất động sản riêng, không mắc bệnh tâm thần, tình trạng sức khỏe tốt... để chị gửi tài liệu cho em nhé, ơ kìa em đi đâu đấy!"

"Đến phòng hồ sơ lấy tài liệu!"


Từ lúc lấy được các giấy tờ cần thiết đến lúc tới trại trẻ mồ côi Moon Hyeonjun chỉ mất đúng hai mươi phút, thậm chí vừa qua cổng anh đã chạy nước rút băng qua bãi cỏ, lao thẳng vào tòa nhà của viện. Các em nhỏ đang chơi đá bóng trên sân, các nhân viên đang phơi quần áo, hai thanh niên và một tình nguyện viên trông như học sinh cấp hai cũng đang cầm một đống tài liệu đi về phía tòa nhà. Nhưng đối với Moon Hyeonjun, tất cả những điều này không quan trọng, anh chỉ muốn nhanh chóng gặp lại đứa bé đó, anh không muốn để em chịu đựng nỗi cô đơn thêm một giây phút nào nữa.

"Viện trưởng! Tôi muốn nhận nuôi một đứa trẻ!"

"Trẻ như vậy đã muốn nhận nuôi sao? Nhận nuôi là chuyện hệ trọng, cậu trai trẻ à, cậu nên suy nghĩ kỹ hẵng..."

"Tất cả giấy tờ chứng minh tôi đều có đủ ở đây. Tôi cảm thấy mình có đủ khả năng và cả sự tự tin!"

Đối mặt với chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như vậy, ngay cả viện trưởng cũng bị cuốn theo mà phì cười,

"Vậy cậu muốn nhận nuôi đứa bé nào?"

"Ừm...ờ..."

Tiêu rồi, quên béng chưa hỏi tên thằng bé.


Có lẽ vì anh nói quá to, các nhân viên và em nhỏ đều tụ lại. Đứa trẻ vốn đang trốn trong góc khuất chầm chậm bước lại gần, đi đến bên anh rồi nắm lấy vạt áo của anh. Giống như ngày chia tay hôm đó, em không dùng quá nhiều lực, nhưng Moon Hyeonjun gần như ngay lập tức cảm nhận được động tác của em mà cúi xuống nhìn, quả nhiên là đứa ngày hôm đó.

Một dòng nước ấm áp tràn qua tim, Moon Hyeonjun nắm lấy bàn tay đang kéo vạt áo mình,

"Em tên gì?"

"Choi Wooje ạ."

"Được rồi! Viện trưởng, tôi đến đón em ấy. Tôi muốn cùng em ấy — Choi Wooje trở thành gia đình."








Moon Hyeonjun nhìn Choi Wooje từng bước tiến lại gần với con dao trên tay mà không hề lùi lại. Khi lưỡi dao sắp chạm vào cổ họng anh, Choi Wooje buông tay, con dao rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Sau đó, Choi Wooje giơ tay còn lại lên, cổ tay chụm lại, trực tiếp đưa ra trước mặt Moon Hyeonjun.

"Hyung, bắt em đi, em chỉ muốn bị anh bắt thôi."

Moon Hyeonjun nắm lấy tay Choi Wooje giống như mười năm trước khi anh đưa em về nhà.

"Wooje à, đừng ép anh."

Choi Wooje thả tay xuống, Moon Hyeonjun cũng không nắm chặt, cả hai cứ thế tách ra.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, Choi Wooje bước qua người Moon Hyeonjun, cả hai quay lưng lại với nhau. Choi Wooje nhìn lên bầu trời đêm xa xăm, khu vực chưa phát triển chẳng có lấy chút ánh đèn của những tòa nhà cao tầng, trong màn đêm tối đen như mực, chỉ có mặt trăng và những vì sao vẫn còn thức. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt Choi Wooje, chỉ cần bước thêm một bước nữa, em sẽ rời khỏi căn phòng này.

"Hyung, nếu anh không muốn bắt em, em chỉ có thể bỏ đi và không bao giờ quay lại."

Lần này, em sẽ không bị bỏ rơi nữa.

Moon Hyeonjun, em tin anh.

Bất ngờ, vạt áo bị kéo mạnh, Choi Wooje vội vàng quay người lại, thấy Moon Hyeonjun đang cúi đầu nắm lấy vạt áo của em, hệt như mười năm trước em đã nắm lấy áo anh.

Minseok hyung, anh thấy không, em thắng cược rồi.





"Minhyeongie, lập tức kiểm tra camera không dây trong căn phòng đó xem nó kết nối đến đâu, tụi mình phải qua đó ngay."

"Ok."

Ngay khi Ryu Minseok đang xử lý mấy cái xác, Choi Wooje đột nhiên xông vào phòng. Lee Minhyeong cực kỳ bối rối, Ryu Minseok cũng vậy. Hành động tiếp theo của Choi Wooje còn kỳ lạ hơn, em giật lấy con dao trên tay Ryu Minseok rồi đâm thêm vài nhát vào vết thương cũ trên thi thể.

—"Wooje, em làm cái gì vậy?"

—"Minseok hyung, cảnh sát đang trên đường đến đây, anh mau đi đi, để em lo liệu chỗ này cho."

Theo lời Choi Wooje, em vừa nghe lén điện thoại của Moon Hyeonjun và phát hiện có người đã báo vị trí của Thủy Triều Đỏ cho anh. May mắn là nhà em gần nơi này hơn cục cảnh sát, giúp em có cơ hội đến đây trước Moon Hyeonjun một bước.

—"Lo cái gì mà lo! Mau chạy cùng nhau đi!"

—"Hyung, Hyeonjun hyung đã điều tra anh từ lâu, với khả năng của anh ấy sớm muộn gì cũng phát hiện ra chuyện trước đây, thậm chí em nghĩ rằng anh ấy gần như xác định anh chính là Thủy Triều Đỏ rồi. Bây giờ cách duy nhất để xóa bỏ nghi ngờ cho anh là khiến anh ấy phải tin rằng Thủy Triều Đỏ là người khác, bắt quả tang là cách tốt nhất."

—"Không được, không thể để em làm việc nguy hiểm như vậy được. Bỏ dao xuống đi, tay em không nên dùng để cầm dao!"

—"Hyung."

Choi Wooje ôm chầm lấy Ryu Minseok, tay vẫn nắm chặt con dao, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lee Minhyeong.

—"Hôm đó em không thể mở điện thoại của anh, nên đã nhờ Hyeonjun hyung gọi cho Minhyeong sunbae. Từ khi nào anh đổi mật khẩu sinh nhật của Hyukkyu hyung vậy?"

—"Wooje, bây giờ nói mấy cái này để làm gì, tụi mình mau đi thôi!"

—"Hyung, anh rất giỏi, nhưng đối đầu với Hyeonjun hyung chưa chắc đã toàn mạng trở ra. Là hai anh đã cứu em, cứu một kẻ bị bỏ rơi những hai lần. Lần này em muốn dùng bản thân làm con bài, đánh cược với Hyeonjun hyung một phen."

Nói xong, Choi Wooje đẩy Ryu Minseok về phía Lee Minhyeong rồi không nghe lời can ngăn mà bắt đầu xử lý hiện trường. Ryu Minseok biết em đã quyết tâm tới cùng, đành cùng Lee Minhyeong rời đi.


Lee Minhyeong xác định được điểm cuối của đường truyền camera giám sát và bắt đầu lái xe đến ngôi biệt thự cao cấp ở ngoại ô. Nhưng lúc này, thay vì tò mò về kẻ đó cậu lại quan tâm đến tình trạng của Ryu Minseok hơn. Đây là lần đầu tiên cậu thấy cảm xúc Ryu Minseok dao động lớn như vậy.

"Khi nhìn thấy camera, tớ đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi. Một căn phòng tồi tàn như vậy lại có thiết bị giám sát mới toanh như thế, chắc chắn có kẻ chủ mưu đứng sau chỉ đạo bọn chúng. Tớ thực sự quá sơ suất, chẳng suy nghĩ đã vào trong, nhưng nếu không vào thì cô gái đó..."

"Minseok à, chuyện đó..."

Ryu Minseok ngừng lẩm bẩm, nhìn Lee Minhyeong,

"Wooje, em ấy..."

"Thằng bé là trợ thủ của tớ, trước khi có cậu là thằng bé đã giúp tớ."

Quả nhiên là vậy.

Ryu Minseok không chút do dự trả lời câu hỏi của Lee Minhyeong, có lẽ vì bây giờ những điều đó đã không còn quan trọng nữa.

Lee Minhyeong thở dài, thực ra cậu muốn hỏi nhiều hơn thế, bạn quen Choi Wooje thế nào, tại sao hai người lại bắt đầu làm Thủy Triều Đỏ, tại sao Choi Wooje lại ở bên Moon Hyeonjun và còn... Hyukkyu hyung là ai?

Nhưng cậu không hỏi thêm nữa, thời gian còn dài, cậu có thể chờ Ryu Minseok nói cho cậu biết, hoặc tự mình điều tra. Ryu Minseok hiện tại chỉ nóng lòng muốn tìm kẻ đứng sau camera giám sát, cậu chỉ cần đồng hành cùng bạn, theo bạn đi tới đó là được rồi.

"Đến nơi rồi."

Toàn bộ khu vực phát triển mới này đều là tài sản của tập đoàn SY, hiện chưa được mở bán. Cả khu biệt thự rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ có duy nhất một tòa nhà trước mặt bọn cậu vẫn sáng đèn.

"Lạ thật, cứ như đang cố tình đợi tụi mình đến vậy."

Lee Minhyeong vẫn còn do dự liệu có phải là cái bẫy hay không, song Ryu Minseok đã bước thẳng vào trong. Đẩy cửa ra, một cậu trai trẻ vận bộ vest đắt tiền đứng trước cửa chào đón hai người.


"Chào mừng quý khách, tôi là Kwon Sejeong, rất hân hạnh được gặp anh, Thủy Triều Đỏ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC