Chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ca này nặng quá. Mất máu cũng nhiều nữa... Nhanh đưa vào phòng phẩu thuật!!



Đã 2 tiếng trôi qua rồi, mà MinGyu chẳng thấy một bóng người bước ra khỏi phòng cấp cứu. Gã đứng ngồi không yên, hết nhìn vào đồng hồ lại nhìn vào cửa phòng cấp cứu.

Hiện tại MinGyu vẫn chưa báo tin MingHao gặp nạn cho mọi người, cũng tại đã 11 giờ mấy gần 12 giờ đêm rồi. Cũng sợ làm phiền đến cả nhà nhưng cho đến khi gã phải đóng tiền viện phí.. Mặc dù cũng sở hữu thẻ đen quyền lực nhưng MinGyu xót...





- "Alo anh ơii, bé MingHao nằm viện rồi.."




Sau tiếng "HẢ" thì đầu dây bên kia cũng cúp máy. Tầm mười phút sau, cả bọn đã có mặt tại bệnh viện. Mặc dù buồn ngủ đến mức ngáp ngắn, ngáp dài nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự lo lắng trên vẻ mặt của từng người.





Jeonghan : - Sao chúng mày thích báo cả nhà thế nhờ?? Đúng là đám yêu nhau, báo còn báo cả đôi..!!



Anh Jeonghan có phần trách móc nhưng do anh lo lắng quá mới nói thôi, thực chất anh cũng không có ác ý gì cả. Bởi lẽ, chuyện xảy ra như vầy không ai lường trước được.

Seungcheol bên này đã đóng tiền với cả làm thủ tục nằm viện xong xuôi cho MingHao. Là một người anh trưởng, Seungcheol luôn lo lắng cho các thành viên như anh em ruột trong nhà. đụng chuyện là có nhau vì thế anh đã gọi cho bên cảnh sát khu vực chiết xuất lại caramen ở hiện trường, bởi anh muốn bắt tên đã gây ra tai nạn cho em trai của mình. Bào tiền hắn, rồi tống thẳng vào ngục để tên đó ăn năn sám hối với những việc mà hắn đã làm.



Sau vài tiếng thì cuối cùng cũng phẩu thuật xong, mặc dù thành công mĩ mãn nhưng bác sĩ lại bảo em có khả năng sẽ rơi vào tình trạng hôn mê sâu không biết khi nào mới có thể tỉnh dậy....
MinGyu nghe đến đây mà chẳng thể nói nên lời, cả buổi hôm đó gã chỉ biết ngồi bên cạnh giường em mà lặng lẽ khóc...






*


Thoáng chốc, đã hơn hai tháng trời. Công việc vẫn còn đấy, có khi còn nhiều không đếm xuể, cho dù thời gian có hạn hẹp nhưng MinGyu vẫn đều đặn ba cử, tự đem đồ mình nấu lên cho MingHao ăn. nhưng tiếc thay em lại chẳng thể nào ăn được chỉ có thể nằm đấy mà truyền dịch, dần dà rồi người em cũng ốm đi trông thấy. gã càng nhìn càng chua xót cõi lòng, đồ ăn đem đến cũng tự ăn lấy nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng chẳng nuốt trôi..

Nhiều lần gã đến thăm em và điều mà lúc nào trong lòng MinGyu luôn muốn đó là khi mở cánh cửa phòng bệnh ra đã nhìn thấy em đang ngồi trên chiếc giường đấy, miệng xinh lại nở một nụ cười tươi rói đón chào gã. Thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, lúc nào chào đón gã cũng toàn là sự im lặng, nó ngột ngạt đến mức MinGyu không thể nào thở một cách bình thường được. Rồi cũng quen nên MinGyu đã xem nó như một điều hiển nhiên, gã cứ đem đồ ăn và hoa đến rồi lại ăn một mình, cấm hoa xong rồi cũng lẳng lặng đi về. cứ vậy mà thành một vòng lặp trong suốt cả tháng trời ròng rã...






*





Hôm nay, gã mệt mỏi lắm. Cả người nồng nặc mùi rượu, khập khiễng bước vào phòng bệnh của MingHao. Tiến đến ngồi lên giường, gã nhìn em chằm chằm rồi òa khóc nức nở,

- Chư-chừng...nào em mới chịu tỉnh đây...Mi-minghao..~



- E-em.. Có biết anh đã rất...rấ-rất nhớ em không hả??~







Gã mếu máo luyên thuyên đủ thứ chuyện đã xảy ra từ lâu đến hiện tại. Mặc cho MingHao chẳng hề phản ứng lại, nhưng MinGyu vẫn nói... Gã muốn bày tỏ hết những gì trong lòng mình cho em nghe, chỉ cần nghe thôi cũng không cần phải đáp lại. Chỉ vậy đã nhẹ lòng rồi...

Cũng vì là một người có sức ảnh hưởng nên việc phải chịu áp lực từ phía truyền thông đến cả người hâm mộ, đã rất mệt mỏi rồi nhưng bây giờ phải chịu thêm nỗi nhớ nhung này nữa... Tất cả như muốn vỡ òa, và cho dù MinGyu có mạnh mẽ đến mấy, giỏi chịu đựng ra sao cũng chẳng thể nào kiềm nén được.

- "Seokmin ah~ Mua dùm tao 10 chai rượu mạnh đi.."







*








Jeonghan : - Lee Seokmin à, sao em lại tin tưởng một tên say rượu chứ hả???

Seokmin : - Phải lỗi tại em đâu anh. Tại nó nhờ em mà..~

Seungcheol : Thôi chúng bây im dùm tao đi! Bộ tao chưa đủ khổ sao hả??





Cả nhóm bắt đầu tranh luận sôi nổi hơn. Không ai nhường nhịn ai một câu, chẳng mấy chốc MinGyu đã tỉnh giấc. Gã nhìn xung quanh, ồ nhiều động vật thế nhỉ? Có hươu, thỏ, chồn rồi mèo, rái cá với cả gấu nữa cơ... Thế quái nào lọt vào trái quýt kia chứ!? Vậy là gã đang ở trong sở thú hay là siêu thị.. Khó hiểu quá! Mà sao đầu mình lại đau đến thế?

Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra trong đầu gã, nhưng MinGyu không thể tìm ra câu trả lời bởi vì quá đau đầu. Có phải do cú tông xe vào cột điện lúc chiều không nhỉ??




- Là ai đã đưa Trẫm vào đây??



Câu hỏi cắt ngang bầu không khí hỗn loạn. Anh Seungcheol nghe thế cũng biết rằng gã đang trong cơn mê nên không định trả lời nhưng lời của cậu út nhỏ Dino đã thốt..



Dino : - Phù thủy cưỡi chổi đưa anh vào bệnh viện đấy ạ~





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC