oneshot.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
qua được mắt của Kim Gyuvin.

Tận dụng lợi thế của mèo, tuy thân hình trông hơi quá cỡ nhưng Kim Gyuvin vẫn có thể di chuyển vô cùng nhẹ nhàng. Anh thuận lợi leo lên được giường của Han Yujin mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nhưng một tiếng động khác lại khiến cho anh chú ý.

Kim Gyuvin dè dặt bước đi trên đệm mềm, Han Yujin ngủ rất nhanh nhưng dường như lại chẳng thể yên giấc, bởi vì thông qua ánh trăng lọt qua khung cửa sổ ở trên cao gần sát trần nhà, giọt nước mắt chảy trên gò má Han Yujin vừa lấp lánh sáng lên.

Vừa rồi là tiếng khóc của Han Yujin.

Kim Gyuvin đau lòng, nhưng bởi vì ở trong dạng mèo nên mọi hành động đều rất hạn chế, mèo cam chỉ có thể khẽ khàng liếm lên những giọt nước mắt của cậu thay cho lời an ủi.

Yujin ngủ ngon, đừng khóc nữa nhé.

7.

Mèo cam biến mất rồi.

Nhưng Kim Gyuvin thì đã trở lại.

Han Yujin không phải lập tức phát hiện ra chuyện này. Cậu mang hai mắt sưng húp và một tinh thần kiệt quệ bước vào Đại Sảnh Đường, bỏ qua ánh nhìn tò mò của các bạn học mà ngồi thẳng vào chỗ của mình.

"Em ổn chứ?" Kim Taerae không khỏi lo lắng hỏi thăm.

Sáng nào anh ta cũng cùng Han Yujin đến Đại Sảnh Đường, chỉ riêng hôm nay vì thấy cậu vẫn đang còn ngủ nên cũng không định gọi dậy. Dù sao trong thời gian cấm túc cũng không thể tham gia lớp học, vậy thì cứ để mặc cho Han Yujin nghỉ ngơi đi. Chứ anh ta hoàn toàn không muốn cậu vác bộ dạng tiều tụy thế này đi đâu cả.

Han Yujin ngẩng đầu lên nhìn anh ta, vừa lắc đầu xong đã gật đầu, rồi chẳng nói gì thêm mà cứ cắm cúi ăn.

Tâm trạng không tốt, cho dù bữa ăn sáng hôm nay diễn ra vô cùng suôn sẻ nhưng Han Yujin cũng không cảm thấy ngon miệng, ăn được một nửa đã đứng dậy rời đi. Kim Taerae biết cậu không về phòng thì cũng sẽ lên thư viện nên quyết định không đi theo.

Nhưng mà sự xuất hiện đột ngột của Kim Gyuvin lấp vào chỗ trống mà Han Yujin để lại thì đúng là ngoài dự đoán thật.

Màu đỏ xen giữa màu vàng quá sức là nổi bật, Kim Taerae cho dù có muốn giả vờ cũng không địch lại nổi ánh mắt nhìn chằm chằm mình của đối phương. Anh ta che miệng ho khan hai tiếng, cẩn trọng mở miệng thăm dò, "Cậu tìm tôi sao?"

Rốt cuộc đối phương cũng chú ý đến mình, Kim Gyuvin liền lập tức gật gật đầu.

"Bạn anh ... Han Yujin ấy, có chuyện gì xảy ra với em ấy vậy? Với cả sao anh không đuổi theo em ấy?"

Kim Taerae nhíu mày, trong đầu xuất hiện rất nhiều dấu hỏi chấm.

"Hai người biết nhau à?"

"Có thể nói ... là như vậy đi?"

Kim Taerae đương nhiên là không tin tưởng người trước mặt nên chỉ trả lời lấy lệ, "Chuyện của em ấy cậu nghe người khác bàn tán cũng đủ biết rồi."

"Nhưng tôi muốn nghe từ chính miệng em ấy cơ."

"Thì đi tìm em ấy mà hỏi đi?"

Kim Gyuvin lập tức đứng lên, trong tư thế sẵn sàng xuất phát.

"Tiết đầu của em ấy là môn gì?"

"Bị cấm túc rồi, em ấy hôm nay không có đi học đâu."

Kim Gyuvin đột nhiên nhớ đến lối vào ngoằn ngoèo của phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff, dù không bị ai dọa nhưng vẫn cảm thấy ớn lạnh. Nếu mà cậu về phòng thì làm sao để anh vào được bên trong tìm cậu đây, nghe bảo nếu không gõ cửa đúng nhịp điệu thì sẽ ngay lập tức bị dính bẫy.

Anh khổ sở ôm đầu, chân ái ơi em làm khó anh quá!

Kim Taerae nhìn đến vẻ mặt biến hóa khôn lường của tên đẹp trai trước mặt, có chút không hiểu nổi tên này đang suy tính cái gì. Mà nom bộ dạng đối phương trông có vẻ là thực sự lo lắng cho đứa em mình, anh ta đắn đo đôi chút, cuối cùng vẫn là tốt bụng đưa ra gợi ý.

"Yujin hay lên thư viện đấy."

8.

Han Yujin vẫn đang đắm mình trong cuốn Dự đoán những điều không lường trước, cố gắng tập trung hết mức đến khỏi phải bận tâm đến những lời xì xào bàn tán, vậy nên đã vô tình bỏ qua sự có mặt của một người vừa ngồi xuống kế bên mình.

Từ dạo con mèo cam kỳ cục xuất hiện (này nhé, chuyện nó thực chất là cái anh tầm thủ siêu hạng bên Gryffindor quả thực vẫn rất khó tin), chuyện xui rủi dường như cũng không còn bám dính lấy cậu nữa. Đương lúc Han Yujin thở phào nhẹ nhõm và tận hưởng một cuộc sống đúng nghĩa, cái tội ăn cắp tày trời đột nhiên rơi lên người cậu, lại còn là món bảo vật yêu thích của giáo sư Snape.

Cho dù là cậu còn chẳng thể biết món bảo vật ấy hình dạng tròn méo ra sao, nhưng bằng một cách kỳ lạ nào đó, mọi chứng cứ tại hiện trường đều hướng về phía cậu, và Han Yujin thì dĩ nhiên là chưa sẵn sàng cho một màn kháng cáo, vì cậu không có bất cứ bằng chứng nào đủ thuyết phục để bảo vệ cho bản thân cả. Tranh cãi cả một ngày dài rốt cuộc cũng được thả về, tuy nhiên lệnh cấm túc thì vẫn được thực thi cho đến khi cậu chịu khai ra nơi giấu món bảo vật ấy.

Uất ức ứ nghẹn không được giải tỏa nên cứ mãi hoài mắc kẹt trong lòng, lại chẳng biết nên tâm sự với ai. Han Yujin vô thức rơi nước mắt giữa chừng giấc ngủ, mà phải đến tận sớm mai khi thức dậy cậu mới biết mình đã khóc.

Hiện tại chạm ngón tay lên nơi bọng mắt hơi sưng đỏ vẫn còn cảm thấy có chút rát, cậu khó nhịn một tiếng thở dài, cuốn sách đọc từ nãy giờ vẫn chưa được lật sang trang mới.

Tiếng lầm rầm mà cậu đã cố ý bỏ ngoài tai từ nãy đến giờ lại đột nhiên lớn dần, lọt vào tai cậu càng trở nên khó nghe, mà Han Yujin cũng chẳng còn lại bao nhiêu kiên nhẫn.

Nhưng những tiếng nói rầm rì ấy đột nhiên tắt ngúm. Han Yujin vì bất ngờ mà quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một đám học sinh đầu tóc bù xù với đủ loại màu tóc đang bỏ chạy trối chết, có người nào đó ngồi ở kế bên cậu vừa lén lút cất đũa phép vào ống tay áo choàng.

"Trôn, trôn thôi, trôn bùa chú ấy mà!" Kim Gyuvin chột dạ xua tay giải thích.

"..."

Han Yujin thở dài quay trở lại với cuốn sách trước mặt, người ta cũng coi như là giúp đỡ mình một phen, vậy nên cậu chẳng muốn làm khó đối phương thêm làm gì.

"Chuyện đó ... không phải em làm đúng không?" Thấy Han Yujin không mắng mình như mọi khi, Kim Gyuvin nhanh như chớp chộp lấy cơ hội xích ghế lại gần hỏi chuyện.

"Anh nghĩ thế à?"

"Ừm."

Không hiểu vì sao Han Yujin lại cảm thấy nhẹ lòng một chút. Hai ngón tay cậu mân mê trang sách, giọng nói nhỏ như thể chỉ muốn để mình bản thân nghe.

"Nhưng một mình anh thì sẽ thay đổi được gì chứ."

Kim Gyuvin cũng dùng hai ngón tay bắt chính xác lấy hai ngón tay cậu, vô cùng chắc chắn nói rằng, "Chỉ cần em nói không phải, anh đều tin em."

Han Yujin ngây người, chớp chớp mắt nhìn đối phương, nhãn cầu sâu hun hút như thể ẩn chứa ma thuật, khiến cậu không phòng bị cứ như thế hoàn toàn bị cuốn vào.

"Không phải em làm."

"Ừm, ngoan lắm. Anh biết em sẽ không làm vậy mà."

9.

Lại là một buổi sáng khác ở Đại Sảnh Đường.

Vốn dĩ Han Yujin đang trong thời gian cấm túc, vì không được phép tham dự các lớp học nên cậu cũng chẳng có tinh thần rời khỏi phòng. Nhưng Kim Taerae dĩ nhiên không nỡ để cậu đói mốc đói meo loanh quanh trong phòng mãi, sáng nào cũng kéo Han Yujin đi ăn sáng cho bằng được rồi mới để mặc cậu tự do vào khoảng thời gian sau đó, vì với chương trình học dày đặc của năm Tư, anh ta cũng không có quá nhiều thời gian dư dả để có thể mãi để mắt đến cậu được.

Những ngày gần đây Han Yujin cũng đã chịu khó hợp tác hơn rồi, nên Kim Taerae cũng chẳng ngần ngại trợn mắt hăm dọa mấy tên tọc mạch lắm lời trên đường cả hai đến Đại Sảnh Đường.

Nhưng cảm giác ngày hôm này có chút khác lạ, mới bước qua lối vào đã phát hiện ra chỗ hai người thường ngồi từ lúc nào đã chật kín toàn là học sinh, mà ở giữa cái vòng tròn đó là Kim Gyuvin đang dùng bùa Trói giữ chân một cậu học sinh của Hufflepuff, bộ dạng thong thả chờ đợi.

"A, đây rồi. Mọi người cho tôi đi nhờ một chút!"

Kim Gyuvin đột nhiên cười tươi rói chen chúc qua đám người rồi mang cậu học sinh kia đến trước mặt cậu, bấy giờ Han Yujin mới có thời gian nhìn kĩ người này hơn. Ra là cậu học sinh trước kia luôn đạt thành tích tốt trong mỗi kì thi, luôn là niềm tự hào của chủ nhiệm Sprout. Cho đến một lần nọ Han Yujin vô tình phát hiện ra mánh khóe gian lận của cậu ta, vậy nên cậu đã trực tiếp báo cáo lên nhà trường.

Hiển nhiên tên đó cho rằng đều là người cùng một nhà sẽ nương tay với nhau, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác trước giây phút tai họa giáng lên đầu mình.

Kể từ ngày đó cho đến tận hôm nay, Han Yujin cũng không bắt gặp cậu ta một lần nào ở Hogwarts nữa.

"Làm sao vậy, anh và cậu Kang ... Byeongwoon xảy ra xích mích à?"

"Là Kang Myeongwoo."

Kim Gyuvin liền thụi cùi chỏ vào mạn sườn cậu ta, "Em ấy cần nhớ tên mày làm cái chó gì chứ."

Han Yujin dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua nhìn lại hai người trước mặt, Kim Gyuvin bắt gặp ánh mắt cậu thì lập tức cười tít cả mắt, "Tên này có lời muốn nói với em."

Kang Myeongwoo vẫn chưa được giải thoát khỏi bùa Trói nên chỉ có phần từ cổ trở lên là cử động được. Cậu ta cúi gằm mặt, khó nhọc lí nhí trong cổ họng, "Tôi xin lỗi."

"Bố mày điếc, hả cái họng cho to ra thì bố mới nghe được."

"Tôi xin lỗi!"

Kim Gyuvin vẫn chưa hài lòng, "Xin lỗi ai, xin lỗi chuyện gì. Mấy cái căn bản như thế cũng không biết, sao mày qua được năm Nhất vậy? Gian lận à?"

"Xin lỗi cậu vì đã vu oan cho cậu, món bảo vật ấy là do tôi đánh cắp, tôi sẽ đi nhận tội và trả lại cho thầy Snape ngay."

Han Yujin bởi vì bất ngờ mà tròn mắt, xung quanh lập tức bùng nổ những lời bàn tán, phải cho đến khi giáo sư McGonagall tới dẹp loạn, Han Yujin ngơ ngác bị Kim Gyuvin kéo theo cùng lên phòng hội đồng.

10.

Han Yujin vẫn chưa thể tin được rằng mình đã được giải oan.

Cậu cũng không quan tâm rốt cuộc hình phạt mà Kang Myeongwoo phải nhận là gì, bởi vì lúc này Kim Gyuvin đang rất vui vẻ mà nắm tay cậu đung đưa qua lại.

"Yujin thấy anh giỏi không?"

"Làm sao anh biết là cậu ta đứng sau chuyện này?"

"Thì là, biết thôi." Kim Gyuvin không thực sự muốn kể chi tiết, vì vậy chỉ bâng quơ trả lời cho qua chuyện.

Han Yujin nghe rồi, cũng chẳng có ý định bình luận gì thêm. Người này giấu giếm có lẽ cũng chỉ là muốn tốt cho cậu, cho nên Han Yujin cũng không định làm khó người ta làm gì.

Hiếm khi Han Yujin lại tiếp nhận sự việc đơn giản như vậy mà không hỏi cho ra nhẽ, Kim Gyuvin chợt thấy lâng lâng, cảm giác có chút không thật. Han Yujin cứ như vậy chỉ càng khiến cho anh muốn được đà mà lấn tới.

Trên thực tế thì Kim Gyuvin đã làm như vậy thật.

"Em không mắng anh vì anh không chịu nói rõ ràng à?"

Han Yujin liếc mắt, "Bộ anh thích như vậy lắm sao?"

Kim Gyuvin lắc đầu ngay lập tức, bàn tay càng siết chặt lấy tay cậu hơn, hình như là sợ Han Yujin sẽ giơ lên đánh mình thật.

"Môi em là dùng để hôn."

"Chứ không nên dùng để trả treo với anh."

Kim Gyuvin nói xong liền mím chặt môi chờ ăn mắng, nhưng không ngờ liếc mắt lại phát hiện ra khuôn mặt Han Yujin đang chầm chậm đỏ lên.

"&@:₫29/₫ Sao em không chửi anh mà em lại ngại!?"

"..."

Han Yujin rụt mạnh khỏi cái nắm tay của đối phương, cắm mặt đi thẳng.

11.

Không lâu sau sự kiện anh hùng ra mặt cứu mĩ nam nhân, hai người chính thức bước vào mối quan hệ hẹn hò.

Trước đó Kim Taerae luôn cho rằng màu đỏ đặt bên cạnh màu vàng trông chói mắt vô cùng, nhưng nhìn một hồi lâu thấy cũng đẹp đôi phết.

Han Yujin không có ý định kể cho anh ta nghe về quá trình làm quen cầu kỳ phức tạp, nên chỉ đơn giản bảo rằng sau lần Kim Gyuvin trực tiếp tham gia giúp đỡ cậu giải oan, hảo cảm của cậu dành cho đối phương cũng từ đó mà tăng lên.

"Nhưng sao em lại đột nhiên muốn giúp em ấy thế?" Vấn đề này Kim Taerae thắc mắc đã lâu, phải đến ngày hôm nay mới có dịp đem ra hỏi.

Kim Gyuvin cương trực không giấu giếm, "Bởi vì em thích em ấy mà."

Han Yujin mạnh tay ghim thẳng nĩa vào giữa miếng bánh nướng bí ngô, rồi thong thả đưa lên miệng cắn một cái.

Kim Gyuvin lập tức cụp tai cún xuống, ỉu xìu nũng nịu, "Em hung dữ với anh."

"Em hung dữ bao giờ?"

Kim Gyuvin đáng thương dụi đầu lên vai cậu, "Yujin đừng giận mà."

"Em không có giận." Han Yujin thở dài, dùng nĩa chọc chọc lên miếng bánh còn lại ở trên đĩa, "Chỉ là, đừng có đột ngột nói như thế ... Em ngại." Tai cậu sau đó cũng dần đỏ lên.

Kim Gyuvin lập tức vui vẻ trở lại, được thế lại càng dụi nhiệt tình hơn nữa.

Kim Taerae im lặng chứng kiến cả một màn, cảm thấy đồ ăn sáng ngày hôm nay sao mà dở ẹc.

12.

"Khoan đã, vì sao anh lại biến trở lại thành người? Hay anh vốn dĩ có thể liên tục biến đổi qua lại như vậy?"

"Đâu có, anh bị ám rồi kia mà, nhưng bị ám thì vẫn có cách phá giải lời nguyền."

"Và cách đó là?"

"Hôn em..."

"... Khi nào cơ?"

"Hôm em ấm ức vì bị oan nên khóc trong lúc ngủ ..."

"..."

Thì ra đó là cảm giác bị mèo liếm môi à?

end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net