[Chương 10] Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đang do dự, liền cảm giác được một trận gió thổi qua, sau đó tay tê rần, giống cái bên người thoáng cái đã mất tăm.

Mặc Đức rất căm tức ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, muốn biết đến tột cùng là người nào chán sống dám cướp đi giống cái trong tay gã.

Chỉ thấy cách hơn mười bước có một thân ảnh tóc vàng ôm giống cái nhỏ nhắn kia đứng ở nơi đó. Mặc Đức cảm thấy cả kinh, kẻ xuất hiện là Kim Sư Tử Ryan, chẳng lẽ giống cái kia là bạn đời hắn, nhưng tại sao không hề nghe nói hắn đã có bạn đời?

Kim sư Ryan xuất hiện gây bất lợi, gã khó nắm chắc có thể đánh thắng Kim sư, nhưng lại nghĩ, nơi này đã rất gần biên giới Hùng Tộc, hẳn là sẽ có tộc nhân canh giữ ở biên giới tiếp ứng hắn.

Thế là ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng thét dài chói tai, phát tín hiệu với tộc nhân mình.

Ryan tỉnh lại không thấy tung tích Điền Hân, nhận thấy được hương vị nàng càng lúc càng mờ nhạt, đoán được nàng có thể là thừa dịp hắn ngủ say thời điểm chạy trốn, cảm thấy gấp gáp không chịu nổi, giống cái như nàng một mình ở trong rừng rậm thật sự là quá nguy hiểm.

Nếu gặp được thú nhân sư tộc đi săn thú thì không sao, thấy trên người nàng có hương vị hắn, bọn họ sẽ không làm gì nàng, nhưng là nếu như gặp thú nhân hùng tộc với hổ tộc đang như hổ rình mồi đối với sư tộc, tình cảnh sẽ không ổn.

Nghĩ vậy Ryan lập tức đứng dậy vừa đuổi theo “mùi”  nàng, vừa âm thầm thề. Nàng là của hắn, chỉ có thể là của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng hòng mơ ước ngấp nghé, lúc trước Mộ Sa là vì hắn nhân nhượng, cho nên mới mất đi nàng, bây giờ dù thế nào đi nữa hắn cũng không buông tay, huống chi hắn đã ái ân cùng nàng, hắn sẽ cố hết sức gieo hạt cho nàng, để nàng hoài thai đứa nhỏ của hắn, từ đây về sau rốt cuộc không có cách nào rời hắn đi.

Đến khi hắn đã gần đuổi kịp nàng, lại đột nhiên ngửi được mùi hương thú nhân giống đực. Không quá đậm, tựa hồ là bị cố ý che giấu, Ryan không thể xác định là người tộc nào, cũng không thể xác định này phụ cận có giống đực khác không hay chỉ là mùi hương còn sót lại.

Nhưng hắn lập tức hoãn tốc độ, lẩn vào mùi nồng đậm của thực vật, che giấu mùi hương trên người mình. Nơi này đã gần sát biên giới lãnh địa sư tộc, hắn trước hết phải xác định nàng có phải hay không ở trong tay giống đực thú nhân tộc khác.

Ryan chậm rãi tới gần, quả nhiên nàng bị một thú nhân hùng tộc vác trên vai, rất nhanh chạy tới lãnh địa hùng tộc. Ryan rất đau đầu, tuy rằng một tên giống đực thú nhân hùng tộc hắn không để vào mắt, nhưng là nơi này đã đến rất gần biên giới hùng tộc, nếu như bọn họ có người tiếp ứng, vậy thì rất nguy hiểm, nếu như là một mình hắn thì sẽ dễ dàng trở ra, nhưng muốn cướp Điền Hân về từ trong tay giống đực thú nhân kia, lại mang nàng cùng nhau rời đi còn có chút khó khăn.

Ryan có chút do dự, hắn bây giờ là mạo hiểm xông ra, hay là trước tiên về sư tộc, triệu tập mọi người lại đến hùng tộc đòi lại bạn đời của hắn, thú nhân hùng tộc tuy rằng dã man, nhưng cũng sẽ không thương tổn giống cái, cho nên hắn không lo lắng an toàn của Điền Hân.

Ryan đang do dự chợt nghe tiếng Điền Hân kêu cứu, kết quả đầu óc cũng nóng lên, không chút suy nghĩ liền vọt đi qua, đoạt nàng trong tay thú nhân hùng tộc trở về.

Hiện tại nghe thấy gã phát ra tín hiệu liên lạc, liền thấy không ổn, ôm Điền Hân tức tốc lui về phía sau. Hắc Hùng phát hiện ý đồ hắn, lập tức tiến lên chặn đầu.

Ryan che chở Điền Hân phía sau, vừa đánh vừa lui, bị buộc bất đắc dĩ phải phát tín hiệu cầu cứu sư tộc, hắn hiện tại gặp Chelsea còn là có chút xấu hổ, nếu như không phải bất khả kháng, hắn thật sự không muốn cầu cứu tộc nhân.

Hắc Hùng thấy hắn phát ra cầu cứu tín hiệu, thế công càng mãnh liệt, chặn đường lùi của hắn, khiến hắn không sao rút lui được.

Ryan tuy rằng sức chiến đấu mạnh hơn Hắc Hùng, nhưng bởi vì sau lưng có Điền Hân mà bị cản tay khắp nơi, tuy rằng Hắc Hùng không thể làm thương tổn hắn, nhưng hắn cũng không có đường nào đào thoát, lại không có khả năng hóa thành hình thú, cho nên chỉ có thể chờ đợi viện binh đến.

Cũng là do nơi này gần với biên giới hùng tộc, hơn nữa bọn gã cũng sớm có chuẩn bị, cho nên không bao lâu, vài giống đực thú nhân hùng tộc liền xông tới.

Kinh nghiệm vô số lần thực chiến làm cho Ryan tuyệt đối không khẩn trương, rất bình tĩnh tận lực phòng thủ giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất, chậm rãi di chuyển theo hướng ngược ánh sáng mặt trời.

Rồi thần tốc lao vào giữa hai kẻ đang bị nắng chiếu, lợi dụng do dự ngắn ngủi trong nháy mắt giữa hai gã, dũng mãnh đánh ngã thú nhân bên phải mình, nhất kích đắc thủ, thú nhân hùng tộc bị hắn hạ gục nằm xuống đất.

Ryan theo chỗ hở này công phá vòng vây, tiến được một đoạn về phía trước, lại bị hùng tộc thú nhân đuổi theo vây quanh, thế là Ryan lại bổn cũ soạn lại, như thế lặp lại phá vây rồi vây vài lần, tuy trên người hắn thương thế càng ngày càng nhiều, nhưng là hùng tộc cũng không chiếm được tiện nghi gì, còn bị hắn dụ tiến vào lãnh địa sư tộc không ít.

Điền Hân phát hiện bọn họ tuy rằng đánh rất là kịch liệt, nhưng hùng tộc thú nhân tựa hồ đều chú ý không làm bị thương nàng.

Thế là Điền Hân yên lòng rất nhàn hạ thoải mái nhô đầu ra khỏi lưng Ryan xem bọn hắn đánh nhau, một bên cảm thán Ryan kỹ xảo đánh nhau thành thạo cao minh, một bên thở dài hùng tộc vụng về, cùng một chiêu thức mà để hắn thực hiện nhiều lần, thật sự là ngu không ai bằng.

(Hỏi vì sao nàng biết bọn họ là hùng tộc, đương nhiên là vì nàng cơ trí dũng cảm, trí tuệ hơn người, một âm thanh nôn ọe vang lên, được rồi, nàng nói thật, là vì có mấy người biến thân thành gấu, cho nên nàng chỉ biết bọn họ là hùng tộc)

Ryan thể lực tiêu hao, dần dần hắn cảm thấy tốc độ của mình giảm dần xuống, miệng vết thương trên người càng ngày càng nhiều, không ngừng tứa máu.

Ngay tại thời điểm hắn cảm giác bản thân không thể chống đỡ được nữa, âm thanh tiến công nhỏ của sư tộc cuối cùng vang lên.

Bởi vì có thú nhân sư tộc gia nhập, toàn bộ cục diện cuộc chiến nháy mắt nghịch chuyển, hùng tộc chỉ biết chống đỡ, mà không thể đánh trả, Ryan cuối cùng rảnh rỗi hít vào một hơi.

Thú nhân Hùng tộc rất nhanh chiến bại rút lui, Ryan nhìn thân ảnh màu trắng kia dần dần tới gần, có chút xấu hổ quay đi.

Chelsea nhìn phía sau Ryan lộ ra cái đầu nhỏ, phát hiện nàng cũng là giống cái, dáng vẻ tương đối là một giống cái ôn nhu.

Lúc trước y còn thấy kỳ quái, với tính cách Ryan mà nói, hắn là thà rằng chết cũng sẽ không cầu cứu tộc nhân, hơn nữa này vài tên hùng tộc này năng lực, tốc độ thua xa hắn, hắn nếu muốn lui lại đó là thực chuyện dễ dàng.

Giờ phút này mới biết, thì ra là thế, hắn chật vật như thế là vì giống cái phía sau, không nghĩ tới Ryan cuối cùng cũng tìm được giống cái muốn bảo vệ.

Sự khó chịu trong lòng Chelsea lúc mới gặp cũng biến mất vô tung vô ảnh, dù sao cũng là hảo huynh đệ nhiều năm, chỉ cần hắn không có lòng dạ đen tối với Mộ Sa, y vẫn là nguyện ý một lần nữa tiếp nhận hắn.

Thế nên y đứng yên trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Về nhà đi.” Sau đó quét mắt nhìn Điền Hân trên lưng hắn, thản nhiên bỏ thêm câu: “Mang theo nàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net