[Chương 18] Kích thích triền miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cúi đầu cắn cắn nàng cánh môi, đùa giỡn hỏi: “Bảo bối, anh làm em như vậy có thoải mái không?” Sau đó mê mẩn nhìn mặt nàng thẹn thùng đỏ ửng càng thêm mê người .

Nghe hắn nói những lời dâm đãng kia, Điền Hân xấu hổ không chịu được, mấp máy môi không chịu trả lời.

Ryan cảm giác nàng càng thẹn thùng tiểu huyệt phía dưới càng thít chặt, không khỏi dùng đại lực va chạm hai cái, uy hiếp nói: “Bảo bối, nói mau, nếu không nói, anh sẽ dùng sức mạnh hơn.”

_“A…” Điền Hân thét lớn một tiếng, trong lòng thầm mắng “Cầm thú.” Sau đó khe khẽ nói: “Thoải mái.”

_“Bảo bối, em nói gì? Anh không nghe thấy.” Ryan bất mãn nàng nói quá nhỏ, đại nhục bổng kề sát “cửa vào”, sau đó lại hung ác đẩy, đại lực tiếng thẳng vào cửa tử cung, hung hăng va chạm vách tường tử cung, chọc Điền Hân không thở nổi.

Điền Hân cảm giác tử cung đều phải bị hắn chọc thủng, sợ hắn thật sự muốn phá nát người mình, đành phải lớn tiếng lại hô một lần: “Ư…Thoải mái…A…Nhẹ chút...”

_“Bảo bối…Rất thoải mái? Ư, kêu lớn như vậy đó. Anh làm em thật thoải mái, thích anh làm như vậy phải không, em xem tiểu huyệt tham lam của em đều đã ướt đẫm, còn chưa ăn no sao, ăn thêm chút, ăn thêm chút nào.” Ryan động tác càng ngày càng điên cuồng, va chạm dưới thân cũng càng lúc càng mạnh hơn, ngay cả túi chứa con cháu cũng đập vào tiểu huyệt (=_=").

_“A…Đừng…Đừng…Ô ô…Dừng lại…Ngừng…A a a...” Điền Hân ánh mắt tan rã, khóe mắt đầy nước, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn nói không tròn câu run rẩy xin tha, chỉ tiếc nàng làm vậy không được Ryan đồng tình, ngược lại giống như thúc giục, đưa đẩy Ryan càng thêm dũng mãnh.

_“A...” Cuối cùng kích thích mãnh liệt này làm cho Điền Hân hét lên một tiếng, run rẩy thân thể mạnh mẽ căng thẳng, hạ thể kịch liệt co rút lại, chất dịch nóng từ nơi sâu nhất trong hoa huyệt phun ra.

Đồng thời lúc đó, Ryan dùng sức sát nhập nhục bổng thô to vào hoa huyệt nàng hung hăng đâm mạnh. Mạnh mẽ hướng vào hoa huyệt vì cao trào mà không ngừng thít chặt run rẩy, đi sâu vào trong tử cung.

_“A...” Điền Hân lúc cao trào vốn mẫn cảm, bị hắn không lưu tình chút nào tiến vào như vậy, kích thích liên tục thét chói tai, vách tường mềm mại chặt chẽ hút chặt làm đại nhục bổng nổi gân, xoắn thật chặt quá.

Nhục bổng Ryan bị xoắn vặn sinh đau, trong lòng giống có lửa thiêu, luồng nhiệt lưu dưới thân cũng như muốn bùng nổ, gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ điên cuồng luật động thắt lưng.

Hung ác sát nhập, rất nhanh rút ra, lần sau còn mạnh còn nhanh hơn lần trước, Điền Hân bị hắn dồn vào bức tường sắp điên mất, nàng thử giãy dụa, lại bị đại lực hắn ngăn chặn, càng thêm hung mãnh vọt vào nàng trong cơ thể, bức nàng thừa nhận hắn toàn bộ.

_“A a a…Ư…Chậm…Chậm một chút…Xin anh…A....” Cổ họng Điền Hân cũng khô khốc, âm thanh van xin cũng vỡ vụn, giọng nói khản đặc vì sướng khoái căn bản không có tác dụng, động tác Ryan không hề chậm lại, lần nào cũng tiến vào nơi sâu nhất, làm cho Điền Hân sợ mình cứ thế này sẽ bị hắn xé làm hai.

Thời điểm Điền Hân cảm giác mình sắp ngất xỉu đi, Ryan cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, hướng vào nơi sâu nhất, dịch nóng đều thẳng tiến vào tử cung nàng.

_“Ư…” Hoa huyệt Điền Hân trào dâng chất dịch nóng kia, trước mắt tối đen, “thành công” hôn mê bất tỉnh, khi ngất xỉu nàng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ trong đầu: Hắn lại bắn vào bên trong, lần sau, lần sau, nhất định không cho hắn bắn vào bên trong.

Ryan thấy Điền Hân ngất xỉu “tạm dừng” lại, có chút không cam lòng rút đại nhục bổng mềm nhũn ra khỏi hoa huyệt trơn ướt kia.

Bởi vì không có nhục bổng cắm vào, chất lỏng màu trắng từ cửa hoa huyệt Điền Hân chảy ra. Ryan cả người khô nóng, đại nhục bổng mềm nhũn nháy mắt lại vừa cứng lên, nhưng hoa huyệt sưng đỏ run nhè nhẹ lên án hành động thô lỗ của hắn, làm hắn có chút không đành lòng tiếp tục ép buộc nàng.

Ai oán nhìn chằm chằm cửa hoa huyệt ướt át chốc lát, khó khăn nuốt nước miếng, không cam lòng ôm lấy nàng, thả lên giường, sau đó kéo da thú qua cẩn thận đắp cho nàng.

Bản thân lại nghĩ nên đi làm cơm tối, để cho nàng nghỉ ngơi một hồi, trong lúc đó hắn nấu cơm tối thật thịnh soạn, cho nàng ăn no bụng, rồi sẽ đến lượt nàng “cho hắn ăn”.

Điền Hân không biết mình ngủ bao lâu, mơ mơ màng màng bị Ryan đánh thức, bị hắn ôm vào trong ngực đút ăn vài thứ, sau đó lại đặt trên giường hung hăng khi dễ.

Điền Hân kháng nghị không có hiệu quả, giãy dụa cho có, người mềm như nước nằm dưới hắn, để hắn tận tình ép buộc, mãi đến khi nàng lại hôn mê bất tỉnh, Ryan mới buông tha nàng.

Ngày hôm sau Điền Hân tỉnh lại, đã là buổi chiều, cả người đau nhức làm cho nàng nhịn không được đem tổ tông tám đời của kia cầm thú “ân cần thăm hỏi” một lần.

Đang lẩm bẩm đứng lên, Ryan đã đẩy cửa vào, thấy nàng tỉnh, Ryan dịu dàng cười với nàng, bước nhanh đi đến bên giường, ôm nàng vào trong lòng ôn nhu dò hỏi: “Tỉnh rồi? Có đói bụng không? Ăn gì trước hay tắm trước?” Trong nhà Chelsea có Thạch Đầu lớn có thể đun nấu, hôm nay buổi sáng thừa dịp nàng đang ngủ, hắn cũng đi làm một cái, như vậy nàng sau này có thể dùng nước ấm tắm rửa.

Điền Hân không đáp lời, nắm cánh tay hắn cắn xuống, đồ khốn, chết tiệt, cắn chết anh, dám liều mạng ép buộc tôi.

_“Ư…Ư...” Cảm giác tê tê như kim châm từ cánh tay truyền tới, nhưng hắn căn bản không để ý đến những thứ nhỏ nhặt ấy, song để thỏa mãn cơn tức của nàng, vẻ mặt Ryan tràn đầy sủng nịch phối hợp suýt xoa.

Thấy hắn hít hà kêu, Điền Hân quả nhiên thực hết tức, giận trừng hắn nói:

_“Không thèm tính toán với anh, không phải nói muốn dẫn em về nhà sao, anh định bao giờ mang em về?”

Nàng quyệt miệng trừng mắt biểu tình thật sự đáng yêu, Ryan sủng nịch hôn môi nàng một cái, ôn nhu hỏi:

_“Em biết đường về nhà sao?”

Điền Hân nghe vậy sửng sốt, có chút hiu quạnh lắc lắc đầu.

Ryan an ủi vỗ vỗ lưng nàng, nói tiếp:

_“Anh nghĩ muốn về nhà trước phải biết đường đã, cho nên em kể lại kĩ càng cho anh biết làm sao em đến được. Nếu như đường xá thật sự xa xôi, chúng ta còn phải chuẩn bị chút đồ ăn cùng quần áo mới đi được, đừng lo lắng.”

Điền Hân ngẫm lại cũng phải, thế là giãy giụa ra khỏi lòng hắn, muốn đi xuống giường, vội vàng nói: “Chúng ta bây giờ phải đi tìm Mộ Sa, hỏi xem làm sao Mộ Sa đến được đây.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net