[Chương 28] Hồi thôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phóng thích xong, Ryan đặt nàng ở trên vách thở hổn hển một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, kéo giật da thú trên người nàng xuống, lau lau nơi đã lầy lội không chịu nổi giữa hai chân nàng, rồi lại giúp nàng mặc lại. Cả nửa tấm da thú của nàng ướt đẫm chất lỏng hắn phóng thích kia, cảm giác lành lạnh dán lên da thịt thật không thoải mái, lại có loại hương vị hoan ái dâm mỹ xộc lên xoang mũi, làm Điền Hân khó chịu nhíu mày, nhưng nơi này không còn quần áo nào khác để thay, nàng cũng chỉ đành nhịn. Xử lý xong, Ryan ôm nàng trở lại bên đống lửa, chất thêm củi vào lửa, hai người mới ôm nhau nằm xuống, Ryan bắt đầu suy tư nên như thế nào thuyết phục nàng, làm cho nàng trước cùng hắn hồi thôn.

Vừa rồi có tiếng sói tru, làm cho hắn rất bất an, lo lắng không biết khi nào sẽ gặp lang tộc, còn lo lắng bọn chúng đến tấn nàngng thôn, cho nên hắn rất muốn sáng mai ôm nàng trở về thôn. Chỉ là làm sao để thuyết phục nàng, đây chính là vấn đề làm hắn đau đầu. Điền Hân cuộn người trong lòng Ryan, hơi lửa ấm áp tỏa sau lưng, có chút buồn ngủ, chỉ là do nàng vừa ăn rất nhiều thịt, lại rầm rì rên rỉ nửa ngày, cảm thấy miệng có chút khô. nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, kéo kéo lọn tóc xõa trên vai Ryan, khi Ryan cúi xuống nhìn, nhỏ giọng nói: “Ryan, em khát.” Ryan có chút khó khăn, trong sơn động này căn bản không có nước, mặc dù cách nơi này không xa có nguồn nước, nhưng hắn lo lắng nàng ở một mình cùng Yansi trong sơn động, mang nàng cùng đi lại sợ gặp lang tộc, không khỏi thầm than một tiếng, vật nhỏ này, cũng làm phiền giỏi thật.

Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến một biện pháp tốt, thế là nhếch mép, cúi đầu đặt lên môi nàng, đem nước bọt mình mớm cho nàng, Điền Hân nhận ra được ý đồ hắn, ghét bỏ “thứ đó”, nói gì cũng không chịu há mồm, Ryan nắm phần eo nàng bàn tay to hơi dùng một chút lực, Điền Hân không khỏi há mồm kêu đau, Ryan chộp lấy cơ hội mớm nước bọt hắn vào.

Điền Hân giãy dụa không ra, bị buộc bất đắc dĩ đành phải nuốt xuống, Ryan mới vừa lòng buông nàng ra, cười khẽ liếm khóe miệng nàng đùa giỡn nói: “Bảo bối, ngọt không? Hử?” Điền Hân "phi phi" nhổ ra hai ngụm, hung tợn trừng hắn liếc mắt một cái, oán giận nói:

_“Ngọt cái rắm, bẩn chết.”

_“Dám ghét bỏ anh? Hử?” Nhìn động tác nàng tỏ vẻ chán ghét, làm cho trong lòng Ryan thực không thoải mái, lại đè ép, thô lỗ cạy mở khớp hàm nàng, bức nàng mút lưỡi hắn, nuốt xuống nước bọt hắn, Điền Hân giãy dụa không ra, dần dần cũng biết tính tình hắn, biết loại chuyện này tốt nhất là thuận theo hắn, bằng không hắn dứt khoát không buông tha. Thế là ngoan ngoãn chịu đựng mút, Ryan vừa lòng mới buông nàng ra, vừa cắn cắn cổ nàng, vừa ép hỏi: “Tiểu bảo bối, nước bọt anh “ngọt” không?”

Điền Hân liếc mắt, không biết có phải bởi vì nơi này đồ ăn đều thực tươi tốt, do đó thú nhân hàng năm không đánh răng nhưng miệng không hôi, vì thế Điền Hân cảm thấy vạn phần may mắn, song nàng thấy nước bọt của đại nam nhân chả có gì ngon, tuy vậy để hắn không kiếm chuyện, đành phải trái lương tâm đáp có lệ: “Ngọt.” Ryan nghe vậy ngẩng đầu lên, ở môi nàng lại hôn một cái, sau đó cười xấu xa nói: “Còn nhiều lắm, chờ chúng ta về nhà anh lại đút cho em uống.” Điền Hân nghe vậy đỏ mặt, nàng cũng không ngây thơ nghĩ hắn chỉ mớm không vậy, nhìn biểu tình háo sắc của hắn, không khó đoán được hắn muốn làm cái gì, thật sự là "sắc sư tử", Điền Hân xấu hổ trong lòng lại lôi tổ tông tám đời nhà hắn ân cần thăm hỏi một lần.

Ryan mê mẩn nhìn hai gò má nàng phiếm đỏ cái miệng nhỏ nhắn sưng lên, nghĩ đến cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy đại nhục bổng hắn, không khỏi lại nóng người lên, lắc lắc đầu, xua đuổi hình ảnh kinh diễm ấy, hiện tại không phải thời cơ tốt hoan ái, hơn nữa hắn còn có chuyện quan trọng chưa làm. Ryan lặng yên một hồi, cuối cùng khẽ cắn môi chậm rãi mở miệng nói: “Điền Hân bảo bối, sáng sớm ngày mai, chúng ta trở về thôn được không?”

_“Ưm…A?” Điền Hân có chút mệt rã rời, đang mơ mơ màng màng chợt hiểu ra hắn nói gì thì nóng nảy, cái này là lật lọng, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, bị Ryan đè lại, gắt gao ôm vào trong ngực không cho động, sau đó vội vàng giải thích nói:

_“Em đừng nhúc nhích, nghe anh nói trước đã, ngày hôm qua anh nghe thấy tiếng sói tru, phỏng chừng là có lang tộc ở gần đây, anh sợ bọn họ nàngng kích thôn, cho nên muốn đi về trước xem thế nào. Mộ Sa hiện tại đang mang thai, Chelsea vừa chiếu cố nàng, lại phải bảo vệ thôn, anh sợ anh ta quá bận, vạn nhất sơ xuất, anh sẽ áy náy cả đời, theo anh về trước đi, khi mọi chuyện ổn thỏa, anh lập tức mang em đi? Nha?” Hắn nói hợp tình hợp lý, làm Điền Hân mềm lòng, tuy rằng không muốn nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng, tuy nhiên nàng quả thật rất tò mò lang tộc kia, chẳng lẽ bọn họ thật sự rất lợi hại sao, sao vừa nghe tiếng sói tru, phản ứng đầu tiên của Ryan cùng soái ca tóc đen kia chính là chạy trốn, Điền Hân vừa nghĩ liền mở miệng hỏi.

Ryan gật gật đầu nói: “Đúng vậy, lang tộc rất lợi hại, bọn họ đông đúc hơn so với Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc cùng Hổ tộc. Nghe thế hệ trước nói, năm trăm năm trước lần các chủng tộc đại hỗn chiến, các tộc đều thương vong nặng nề, giống cái cơ hồ diệt tuyệt, Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc cùng Hổ tộc liên hợp lại mới đuổi được lang tộc đi xa, lúc này bọn họ lại đến nơi đây, không biết muốn làm gì.” Kỳ thật hắn biết, lang tộc xâm nhập lần này, mục tiêu chính là nàng cùng Mộ Sa – hai giống cái có năng lực sinh sản rất mạnh, hắn không muốn làm nàng sợ hãi, cho nên ngậm miệng không nói. “À.” Điền Hân hiểu mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, nghe hắn nói cái gì Sư tộc, Báo tộc, Hùng tộc và Hổ tộc đều làm cho nàng có cảm giác không thực, nàng một lòng muốn về nhà, thấy lúc này như là trong mơ, hiện tại không thể lập tức tìm được đường về nhà, làm cho nàng có chút uể oải, nhưng nghĩ lại, coi như là đi dã ngoại đi, nhiều lắm chỉ là chơi đùa một thời gian rồi về nhà.

Nghĩ vậy, Điền Hân lại mơ mơ màng màng ngủ, Ryan tỉnh táo mãi đến khi bình minh, thấy Điền Hân còn ngủ, cũng không đánh thức nàng, đứng dậy ôm nàng lên, quay đầu nhẹ giọng nói với Yansi còn nhắm mắt dưỡng thần:

_“Chúng ta đi trước.” Sau đó xoay người muốn đi ra ngoài. “Khoan đã.” Yansi đột nhiên mở miệng gọi lại hắn. Tiếp theo nhảy dựng lên, sau đó lắc mình chặn đường Ryan.

Ryan nhảy về sau, ôm Điền Hân lui lại mấy bước, vẻ mặt đề phòng nhìn Yansi, Điền Hân ở trong lòng Ryan cũng mơ mơ màng màng tỉnh lại, thò đầu tò mò nhìn Yansi, không biết hắn muốn làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net