[Chương 30] Tư vị hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryan bất đắc dĩ lắc đầu xoay người đi ra ngoài, tới cửa còn dặn dò thú nhân giống đực cánh gác chú ý đừng để Điền Hân chạy loạn. Cá tính không chịu yên của nàng thật làm hắn lo lắng. Tuy nhiên lo lắng của Ryan hiển nhiên là dư thừa, Điền Hân ngày hôm qua mệt mỏi cả một ngày, buổi tối không được ngủ ngon, hôm nay còn bị Ryan ôm chạy một ngày đường, thật sự là mệt muốn chết rồi, hàn huyên một hai câu cùng Mộ Sa, rồi ngáp dài ngáp ngắn, Mộ Sa bèn bảo nàng ngủ cùng trên giường. Điền Hân là thật sự khốn đốn chịu không được, cũng không cự tuyệt, đặt quần áo nằm lên giường, lập tức ngủ.

Mộ Sa nghe tiếng nàng hít thở đều đều, khẽ thở dài, Điền Hân cái gì cũng không biết, cho nên còn có thể ngủ, nàng hiện tại lo lắng khôn cùng, không sao ngủ được. Các dấu hiệu đều cho thấy, mục tiêu của Lang tộc là nàng cùng Điền Hân. Dù sao toàn bộ dị thế chỉ có nàng cùng Điền Hân là nữ, nhưng lại đều ở sư tộc, này không thể không làm cho thú tộc khác tức đỏ mắt, cho nên chiến đấu là không thể tránh, tuy nhiên nhìn thái độ Chelsea khẩn trương, Lang tộc tựa hồ không phải nhân vật dễ đối phó.

nàng rất sợ hãi Sư tộc cùng Lang tộc thật sự đánh nhau, nếu có xung đột chết chóc là không thể tránh khỏi, vô luận ai bị thương nàng cũng đều không muốn, nhưng nàng lại thật sự không nghĩ ra phương pháp hòa giải hòa bình, thật sự là nôn nóng điên người. Chelsea cùng Ryan cả đêm không trở về, Mộ Sa cũng lo lắng một đêm không chợp mắt, thời điểm trời vừa tờ mờ sáng, Chelsea với Ryan cuối cùng đã trở lại, chỉ là sắc mặt bọn hắn đều phi thường khó coi. Mộ Sa chạy ra đón, lo lắng đánh giá từ trên xuống dưới Chelsea, xoa xoa chỗ này sờ sờ chỗ kai, thấy y không hề tổn thương mới thoáng yên lòng, bắt lấy cánh tay hắn thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Chelsea thấy nàng ánh mắt hồng hồng, biết nàng khẳng định là lo lắng một đêm đều không có ngủ ngon, thế là kéo nàng vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, ôn nhu an ủi nói: “Yên tâm, không có việc gì, giao cho anh xử lý là tốt rồi, đừng lo lắng a, nhiệm vụ của em bây giờ chỉ là lên giường ngủ một giấc thật ngon. Ngoan…” Nói xong ôm lấy nàng đi đến bên giường. Mộ Sa biết y sợ nàng lo lắng, cho nên không nói cho nàng, nàng dù hỏi thế nào, hắn cũng sẽ không nói, bất đắc dĩ thở dài, âm thầm khuyên bản thân thả lỏng, cái gì đều đừng nghĩ, chỉ cần tin tưởng y, tin tưởng y là tốt rồi.

Ryan theo sát Chelsea tiến vào, vừa vào cửa liền thấy Mộ Sa chạy ra đón, thân thiết xoa xoa sờ sờ trên người Chelsea, sợ y bị thương, lại nhìn Điền Hân đang yên giấc nồng trên gường, căn bản không quan tâm hắn có bị thương hay không, nhất thời trong lòng vô cùng ê ẩm không có mùi vị gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cảm giác mình thật là người thất bại, vật nhỏ vô lương tâm này căn bản trong lòng không có hắn.

Nhanh chóng tiến lên hai bước, ôm nàng từ trên giường lên, lên tiếng chào Chelsea, bế nàng trở về nhà. Hắn hiện giờ trong lòng vô cùng lo lắng khó chịu, Lang tộc lần này đến mục đích chính là bức bọn họ giao ra một giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất cho bọn chúng. Theo như thực lực của Sư tộc hiện này, căn bản đánh không lại Lang tộc, cho dù có Báo tộc hiệp trợ, tuy nhiên như vậy cả hai đều không có lợi, tạo thành thương vong không cần thiết, ý các trưởng lão là đáp ứng điều kiện bọn họ, lựa chọn Mộ Sa hoặc Điền Hân một người giao ra, nhưng Mộ Sa hiện tại đang mang thai, hơn nữa trong bụng nàng thực có thể chính là Bạch sư, các trưởng lão dù gì cũng sẽ không giao Mộ Sa, cho nên muốn giao ra chỉ có thể là Điền Hân.

Các trưởng lão tuy rằng không nói rõ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu không phải là do đang đợi Báo Tộc viện trợ, xem mọi việc có thể xoay chuyển hay không, chỉ sợ ngay hôm nay hắn đã bị buộc giao Điền Hân ra. Ryan hiện tại là vạn phần hối hận đã mang Điền Hân trở về, sớm biết như vậy hắn hẳn là mang nàng đi luôn, nhưng dù giờ có hối hận cũng không kịp, hiện tại không có khả năng mang nàng rời đi, hơn nữa cho dù hắn cam tâm chịu chết, cũng sợ không thể bảo hộ an toàn cho nàng. Hắn vô cùng thống hận chính mình vô năng, trái lo phải nghĩ cách duy nhất chỉ có thể là mau chóng “gieo hạt”, làm cho nàng có mang con hắn, chỉ có như vậy các trưởng lão mới có thể thay đổi chủ ý, hơn nữa Lang tộc cũng sẽ không muốn một giống cái mang thai.

Ryan nhẹ nhàng đặt Điền Hân ở trên giường, cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng ngủ ngon lành không hề phòng bị. Hắn vẫn thường tự nhủ phải nhanh chóng “gieo hạt” cho nàng, nhưng mỗi lần đều vì luyến tiếc sợ đau nàng mà buông tha. Tiểu huyệt phía trước của nàng quá sức chặt, “chú nhóc” của Ryan khi ở hình người nàng đã phải gồng mình chống đỡ, hình thú thì chỉ sợ nàng còn khó chịu muôn phần. Cho tới bây giờ, hắn chỉ có thể hạ quyết tâm, bởi nếu nàng nằm trong tay Lang tộc thì sống không bằng chết, vì hắn nghe nói Lang tộc hình như là chế độ cộng thê. Một giống cái có thể có đến vài bạn đời giống đực, thể chất nàng kém như thế, một mình hắn đã không thỏa mãn được, làm sao có thể đồng thời một lúc thỏa mãn vài giống đực. Ryan hạ quyết tâm, cúi người hôn lên trán nàng một cái, sau đó đứng dậy đi làm điểm tâm, hắn cho nàng ăn no trước, để nàng có khí lực thừa nhận hắn. Ryan đã làm xong điểm tâm thịnh soạn nhưng Điền Hân còn chưa tỉnh, liền nằm xuống bên cạnh nàng, gối đầu lên tay lẳng lặng nhìn nàng, đợi nàng tỉnh lại.

Điền Hân tỉnh dậy cảm thấy ngủ thật thoải mái, có thể ngủ thẳng một giác, hơn nữa tỉnh lại thắt lưng phía sau lại không đau, thế là tâm tình tốt mở to mắt, thấy khuôn mặt tuấn tú của Ryan phóng đại trước mắt, Điền Hân trong nháy mắt thất thần. Ryan thấy nàng vừa tỉnh ngủ, có chút ngơ ngác thật đáng yêu, cong môi cười, dịu dàng vuốt mái tóc rối bời của nàng nhẹ giọng hỏi:

_“Tỉnh rồi? Có đói bụng không?” Điền Hân nhìn đôi môi trước mắt mấp máy khép vào mở ra, đột nhiên trong đầu gian xảo xuất hiện một ý niệm bướng bỉnh, thế là cười xấu xa, chủ động níu lấy cổ hắn, nghiêng người đè lên người hắn, vừa hôn vừa cắn hắn, sau đó thừa dịp hắn ngây người, xuống giường rửa mặt. Nơi này không có kem đánh răng bàn chải đánh răng, song Ryan đã chuẩn bị cho nàng rất nhiều trái cây vị Bạc Hà, cắn một ngụm, nhai nhai súc súc trong chốc lát lại nhổ ra, miễn cưỡng cũng có thể coi như đánh răng hiệu quả, nghe nói cái này là phát minh của Mộ Sa.

Điền Hân hiểu ý cười, nàng ấy cũng là do cuộc sống dạy khôn, giống như nàng khi vừa tới còn không quen dùng da thú làm thành quần áo, xong qua một thời gian cũng thành thói quen, dù sao vẫn hơn là không mặc gì, như vậy thật chẳng ra sao. Ryan phục hồi tinh thần lại, trên giường sớm đã không thấy bóng dáng vật nhỏ kia, cơ hồ như vừa rồi chỉ là ảo tưởng của hắn. Ngón tay bất giác sờ lên môi mình, thấy có chút đau đớn, chứng minh rõ ràng vừa rồi không phải ảo giác của hắn, nàng vừa rồi thật sự đã hôn hắn, tuy rằng dùng sức có hơi quá. Đáy lòng Ryan đột nhiên trào ra một loại cảm giác ngọt ngào lại ấm áp, loại cảm giác này là hắn chưa bao giờ từng cảm nhận được, chẳng lẽ đây là tư vị hạnh phúc trong truyền thuyết?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net