[Chương 37] Khuyên nhủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn kìm lòng không đậu vươn đầu lưỡi liếm một vòng trên đóa hoa mềm mại, khiến nàng lại run rẩy một trận, bất an vặn vẹo người, lúc này mới ngẩng đầu trấn an nói: “Tốt lắm, tốt lắm, đừng lộn xộn, bôi thuốc nào.”

Nói rồi dùng ngón tay lấy một đống thuốc mỡ trong suốt, thong thả tiến vào trong hoa huyệt, nhẹ nhàng ôn nhu đem toàn bộ thuốc mỡ bôi đầy bên trong.

_“Ư ưm…” Mát lạnh thật thoải mái, Điền Hân khép hờ mắt hừ hừ.

Nhìn nàng bất giác toát ra mị thái, Ryan cũng hừ nhẹ một tiếng, ngón tay dài rút ra,  quần áo mặc vào cho nàng, đắp chăn, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, tay đặt ở giữa bụng nàng khẽ vuốt, lẩm bẩm nói: “Đừng rời khỏi anh, anh sẽ thật sự đối xử vô cùng tốt với em, chúng ta sẽ sinh cục cưng, chỉ sinh một đứa là tốt rồi. Sau này, anh ngày nào cũng sẽ dịu dàng yêu thương em, đừng rời khỏi anh, bỏ lại một mình anh...” Hắn thanh âm thấp dần đi, rồi cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Điền Hân bị giọng nói nhẹ nhàng của hắn làm cho buồn ngủ, đột nhiên bên tai không có thanh âm, quay đầu vừa thấy, hắn thế nhưng cứ như vậy mà ngủ. Nhìn thấy dưới mắt hắn có một vòng quầng thâm đen, hẳn là mấy ngày nay đều không được nghỉ ngơi tốt.

Lẽ ra hiện tại Lang tộc đang giống như hổ rình mồi vây quanh ở thôn ngoại, hắn hẳn là bận đề phòng, không có thời gian bắt nàng hoan ái mới đúng. Nhưng hắn tại sao còn khi dễ nàng nhiều hơn, thậm chí muốn cho nàng mang thai, hắn tựa hồ đang bất an cái gì, hình như rất sợ nàng rời khỏi hắn, cho nên muốn dùng đứa nhỏ giữ chân nàng, thật là như vậy sao?

Nàng nghĩ ý đồ rời khỏi hắn về nhà hẳn là không có bại lộ mới đúng, vậy hắn đến tột cùng đang bất an cái gì, chẳng lẽ có liên quan đến Lang tộc? Đối với an nguy của Sư tộc Điền Hân không phải hoàn toàn không biết gì cả, nhưng đối với hết thảy những điều này nàng hoàn toàn không để tâm, đúng hơn là không muốn để ý tới mà thôi, Điền Hân cuối cùng mơ màng dần, dần dần khốn ý dâng lên, ngáp một cái, ở trong lòng hắn xoay người, tìm một vị trí thoải mái, cũng bắt đầu muốn ngủ.

Lúc Điền Hân tỉnh lại, Ryan còn đang ngủ, Điền Hân nhìn khuôn mặt tĩnh lặng khi ngủ của hắn, kìm lòng không đậu thay hắn đẩy gạt mấy sợi tóc vương trên trán, trong lòng không khỏi thở dài, nếu như hắn luôn giống như bây giờ ôn thuận như chú mèo nhỏ thì thật tốt. Đáng tiếc a hắn là đầu đại sư tử hung tàn, vừa mới nghĩ đến đại sư tử, lại nghĩ tới một loạt hình ảnh tà ác nào đó, làm cho nàng không tự chủ được đỏ mặt.

Ryan ngay lúc nàng đang thẹn thùng, mở mắt, nhìn nàng còn nhu thuận nằm ở trong lòng mình, tâm tình cảm thấy rất tốt, kìm lòng không đậu cúi xuống ở môi nàng hôn một cái nói:

_“Tỉnh ngủ, có đói bụng không?”

Điền Hân trở mình một cái không quan tâm, bất mãn than thở nói: “Em là heo hả, ngủ no rồi lại ăn.”

Ryan cười khẽ ở trước cái miệng nhỏ nhắn quét qua một nụ hôn, sủng nịch nói: “Tiểu bạch trư đáng yêu, em đến tột cùng có đói bụng không đây? Hay là muốn làm chút vận động trước.” Vừa nói tay tà ác vừa hướng dưới thân nàng sờ loạn.

_“Em đói bụng, dậy đi làm cơm.” Điền Hân thoát khỏi bàn tay không khoan nhượng của hắn.

_“Ha ha…” Ryan cười cắn trên mũi nàng, chọc Điền Hân trợn mắt nhìn, lúc này mới vui vẻ hớn hở đứng dậy đi nấu cơm.

Sợ nàng mãi ăn thịt nướng trộn trái cây sẽ ngấy, Ryan cố ý thay đổi đa dạng, làm thịt hầm, thịt hầm thơm ngào ngạt rất nhanh đã làm xong.

Ryan đổ đầy một chén lớn mang đến, Điền Hân muốn xuống giường tự mình ăn, hắn không cho, muốn đút cho nàng, Điền Hân thấy không được tự nhiên xoay người không chịu há mồm, Ryan xấu xa cười, uy hiếp nói muốn dùng miệng đút cho nàng. Điền Hân tức giận không có cách nào khác, đành phải há mồm đem muỗng thịt hầm đưa đến bên miệng nuốt hết, sau đó dường như trút giận dùng sức nhai, Ryan nhìn nàng thở phì phì bộ dáng nhỏ bé đáng yêu đến không kìm chế được, yêu thương vươn đầu lưỡi liếm thực sạch sẽ nước canh dính trên miệng nàng.

_“Anh làm gì vậy?” Điền Hân thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, Ryan nhếch miệng cười, không trêu đùa nàng nữa, múc một thìa thịt hầm bỏ vào miệng mình. Thấy nàng ăn xong lại múc một thìa đút cho nàng, hai người anh một ngụm em một ngụm ăn, không khí vốn là phải thực ấm áp ngọt ngào, lại bởi vì tướng ăn của Điền Hân hung hăng kia mà biến dạng đi.

Hai người ăn no cơm, Điền Hân muốn hỏi thăm Mộ Sa chuyện thảo dược ra sao, đúng lúc Ryan cũng muốn đi tìm Chelsea hỏi một chút chuyện.

Thế là hai người tay nắm tay đi tới nhà Chelsea, chỉ là hai người biểu tình lại rất bất đồng, vẻ mặt Ryan ôn nhu sủng nịch, còn Điền Hân lại là bản mặt không cam lòng bĩu môi, nàng từ lúc nãy đến giờ người vẫn còn hư huyễn, vừa nghĩ đến tên đầu sỏ hại nàng như vậy, nàng liền tức giận đến hàm răng ngứa ngáy.

Thời điểm bọn họ đến, nhà Chelsea cũng vừa vặn cơm nước xong, Chelsea kéo Ryan đến một cái phòng khác thương lượng sự tình, Điền Hân đến cạnh Mộ Sa nhỏ giọng dò hỏi: “Mộ Sa, nàng nói cái kia…Cái nghi thức đặc thù kia, có phải hình thú hay không a?” Việc tới nước này nàng không thèm thẹn thùng nữa.

Mộ Sa nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại, có chút kinh ngạc nhìn về phía bụng Điền Hân, cả kinh kêu lên: “Ryan dùng hình thú...Ưm, làm ?”

Điền Hân đỏ mặt lên, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, sau đó thần sắc khẩn trương bắt lấy tay nàng hỏi: “Như vậy sẽ mang thai sao?”

_“Chắc là có, tôi lúc trước cũng như thế mới mang thai.” Tin tức này với Mộ Sa mà nói thật đúng là tin vui nha, ha…Nàng thật sự là rất cao hứng, Ryan gieo hạt cho Điền Hân, như thế nói đến chuyện nàng cũng mang thai, nàng còn vẫn lo lắng nếu như tương lai nàng sinh hạ Tiểu Bạch sư, chờ nó trưởng thành muốn kết hôn một nam nhân làm lão bà, nàng sẽ bất lực. Nhưng không sao rồi, nếu như Điền Hân có thể sinh nữ nhi, bọn họ là có thể làm thông gia, chuyện này là tốt quá.

Mộ Sa đang muốn đem nàng ý tưởng nói ra cùng Điền Hân thương lượng, chợt nghe Điền Hân lo lắng hỏi: “Có thuốc gì tránh thai được không, tôi không muốn mang thai, tôi muốn về nhà, nơi này có không có bác sĩ gì sao?”

Mộ Sa nghe vậy sửng sốt, lòng tràn đầy vui sướng tất cả đều biến mất tiêu, nàng sao lại quên mất chuyện này, Điền Hân căn bản là không muốn ở lại chỗ này, làm sao có thể muốn sinh cho Ryan đứa nhỏ đây, nàng không biết nơi này có dược tránh thai hay không, cho dù biết nàng cũng không dám nói cho Điền Hân a, nếu không Ryan sẽ hận nàng cả đời.

_“Ryan biết chuyện cô không muốn sinh đứa nhỏ không?”

Điền Hân gật gật đầu, nhẹ giọng nói:

_“Anh ấy nói sẽ khiến cho tôi sinh một đứa nhỏ, tôi không đồng ý, nhưng anh ta cũng không theo ý tôi, cường bạo tôi. Tôi nghĩ tìm thầy thuốc xin chút thảo dược, nếu như thực sự mang thai liền phá nó.” Muốn giết chết đứa nhỏ chưa thành hình, tuy rằng nàng cũng thật tâm không đành lòng, nhưng nàng phải quyết tâm, bằng không nàng liền cả đời cũng đừng mong rời khỏi nơi này.

Nàng ấy như vậy mà lại có ý tưởng đáng sợ như thế, làm cho Mộ Sa hoảng sợ, đó  là một tiểu sinh mệnh, lại còn là đứa nhỏ của nàng ấy, vậy mà có ý tưởng nhẫn tâm muốn giết nó. Đổi thành là nàng, vô luận như thế nào cũng không xuống tay được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net