[Chương 38] Anh hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Sa nhíu chặt mày, kéo tay Điền Hân qua, lời nói thấm thía khuyên nhủ nói:

_“Điền Hân, cô trước tiên đừng xúc động, nói cho cùng nó cũng là con cô, cho dù cô không vì Ryan, cũng phải vì mình ngẫm lại, nơi này điều kiện y học không phát triển, nếu cô uống thuốc lung tung, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, mạng nhỏ có thể sẽ không bảo toàn, vậy sao có thể về nhà a. Hứa với tôi đừng xúc động, nếu như, nếu như cô thật có thể trở về, lại thật sự không nghĩ muốn đứa nhỏ này, lúc đó đến bệnh viện chính quy phá bỏ nó đi cũng không muộn. Cho nên trăm ngàn không thể xằng bậy, biết không?”

Mộ Sa chỉ có thể trấn an nàng ấy trước, để cho nàng ấy đừng có suy nghĩ sai lầm như vậy nữa, nếu như nàng ấy thật có thể tìm được đường về nhà, đó cũng chỉ có thể nói là thiên ý như thế, nàng ấy cùng Ryan trước sau đều là hữu duyên vô phận, nhưng là nếu như ý trời khiến cho Điền Hân không thể trở về, thì nàng cần phải nói gì đó giúp Ryan giữ lại đứa nhỏ này, đứa nhỏ này nói không chừng tương lai có thể là con dâu nàng.

Điền Hân lặng yên một hồi, cảm thấy Mộ Sa nói có lý, thảo dược này thật đúng là không thể ăn bậy, tuy nói nàng có y học gia truyền Trung Quốc, nhưng nàng căn bản không biết về dược tính thảo dược nơi này. Nếu thực sự xảy ra chuyện không may, nàng liền cái gì cũng đừng nghĩ đến, thế là từ bỏ ý tưởng muốn ăn thảo dược phá thai, nhưng nàng lại càng thêm lo lắng muốn tìm đường về nhà, nếu nàng thật sự mang thai, bụng sẽ mỗi ngày một lớn, chưa nói đến chuyện nàng hành động càng thêm bất tiện mà muốn phá thai thì nguy hiểm cũng càng lớn.

Nhớ tới muốn tìm đường về nhà, lại nghĩ tới chuyện Lang tộc, thế là tò mò hỏi: “Lang tộc rốt cuộc muốn làm gì vậy, sao hai ngày nay chưa nghe thấy động tĩnh gì.” Nàng còn tưởng rằng bọn họ sẽ đánh nhau cơ, tuy rằng nàng mấy ngày nay cơ hồ đều ngủ, nhưng cũng biết hiện tại trong thôn thực yên tĩnh, một chút cũng không có ý tứ muốn đánh trận.

Đây cũng là một chuyện mà Mộ Sa lo lắng, nàng lắc lắc đầu, thở dài nói:

_“Bọn họ muốn bức Sư tộc đem một trong hai chúng ta giao ra, không giao bọn họ sẽ không đi, mấy ngày nay các nhân thú giống đực đều không có đi ra ngoài săn thú, bọn họ luôn bao vây xung quanh, nhưng cũng không thể không đánh, đồ ăn trong thôn duy trì không được bao lâu nữa.”

Mộ Sa vừa nói xong, Chelsea cùng Ryan liền sắc mặt ngưng trọng từ phòng kia đi ra, hai người đối với tình thế hiện tại đều thực lo lắng, Lang tộc tuyên bố là muốn vây chết bọn họ, để cho bọn họ chủ động giao người ra, nhưng bọn họ hiện tại lại đánh không được, thủ cũng không được. Nếu phải đánh, sẽ có chết chóc, Sư tộc trải qua nhiều năm tu dưỡng, khó khăn lắm mới có môn quy như hôm nay, nếu như cùng Lang tộc một hồi ác chiến, không biết sẽ tiêu hao bao nhiêu người, cho dù may mắn đánh bại bọn họ, nhưng nếu người Hổ tộc cùng Hùng tộc liên thủ, bọn họ sẽ không dễ đối phó được.

Nếu phòng thủ, đồ ăn trong thôn nhiều lắm chỉ có thể duy trì nửa tháng, nửa tháng sau đồ ăn đều sẽ không còn, chỉ sợ vẫn còn người luôn lăm le xâm lược. Viện quân Báo tộc không biết vì sao đến bây giờ còn chưa tới, tình huống trước mắt xem ra, đối với bọn họ đến nói thật ra là rất bất lợi a.

Điền Hân đưa lưng về phía bọn họ, không phát hiện hai người đã tiến vào, nghe được tình huống Mộ Sa nói nhất thời hết hồn, nếu Sư tộc chống đỡ không được với áp lực thực sự phải giao nàng ra, nàng liền rơi vào tình cảnh nguy hiểm, không Ryan sẽ không, hắn sẽ không giao nàng ra đâu, không biết vì cái gì, nàng liền cho rằng chắc chắc là như thế, vô luận có xảy ra chuyện gì, Ryan đều sẽ bảo hộ nàng.

Nàng tuy rằng không phải thực sợ hãi, nhưng đối với hành vi Lang tộc vẫn là cảm thấy thực tức giận: “Làm gì có người khốn kiếp như thế, đã đến cửa nhà người ta khi dễ, để một người cho bọn hắn bao độc dược, độc chết bọn họ là được.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Chelsea cùng Ryan đều là sửng sốt, bọn họ đồng thời nghĩ đến một cái ý kiến hay, nhìn nhau một cái, cùng dặn dò Điền Hân và Mộ Sa vài câu để các nàng đừng chạy loạn ra ngoài, hai người liền phóng đi, vội vàng đến nhà Kreider.

Hai người vừa đi mất dạng, tối rồi cũng không trở về, Điền Hân bởi vì hai ngày này ngủ rất nhiều cho nên giờ không muốn ngủ, chính là nơi này đến cái tivi cũng không có rất nhàm chán, Mộ Sa thấy nàng nhàm chán, lấy chút da thú ra, dạy nàng may áo choàng.

Điền Hân cảm thấy nàng làm rất tinh xảo, rất là ngạc nhiên, lại ẩn ẩn cảm giác nhìn thấy quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra đã từng ở nơi nào gặp qua cái tương tự như thế. Học làm được hai cái, lại cảm thấy ánh mắt xót xót, hai người thế là để y phục nằm ở trên giường mỗi người một câu nói chuyện phiếm, tán gẫu rồi chìm vào giấc ngủ.

Đợi cho đến thời điểm tờ mờ sáng ngày hôm sau, chợt nghe ở xa xa nhiều tiềng ồn ào, Mộ Sa cùng Điền Hân mơ mơ màng màng tỉnh lại, hiếu kì, đi giày vào rồi chạy ra ngoài, trên quảng trường một vòng người vây quanh,  Điền Hân cùng Mộ Sa cũng thấy không bình thường chạy tới xem.

Chỉ thấy ở chính giữa quảng trường ngổn ngang, lộn xộn, mười mấy nhân thú bị trói thành một cục, nghe các nhân thú bên cạnh đến sớm hơn các nàng nói, hình như là Chelsea cùng Ryan tối hôm qua thừa dịp trời tối, nói Kreider bào chế dược làm bọn chúng hôn mê rồi trói đến đây. Chelsea và Ryan hiện tại là đang ở bên trong đàm phán cùng thủ lĩnh của bọn chúng.

Không bao lâu Chelsea cùng Ryan còn có một nhân thú xa lạ từ bên trong đi ra, sau đó Chelsea hạ lệnh cởi trói những nhân thú này, nhân thú xa lạ kia gật đầu với Chelsea một cái, sau đó mang tộc nhân của hắn cùng nhau rời đi.

Chúng nhân thú Sư tộc thấy nguy cơ đã được giải trừ, không khỏi hoan hô một trận, vây quanh Chelsea và Ryan một mạnh mẽ hô: “Anh Hùng, Anh Hùng.” Ryan trong tiếng hoan hô mọi người đi đến bên người Điền Hân, ôn nhu dắt tay nàng, nhẹ giọng nói:

_“Chúng ta về nhà đi.”

Điền Hân tựa hồ cũng bị người chung quanh ảnh hưởng, cảm thấy Ryan thật sự giống như Anh Hùng, bị hắn nắm tay như vậy, làm cho trong ngực nàng cảm giác như có con nai đang nhảy loạn, kìm lòng không đậu nhìn trộm nhìn hắn.

Ryan bị nàng mang bộ dáng nhỏ bé khiếp sợ trêu chọc cho trong lòng ngứa ngáy, dẫn nàng bước nhanh về nhà, Điền Hân đi theo phía sau hắn, Ryan vừa vào cửa liền vội vàng đặt nàng trên ván cửa, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang thở hổn hển của nàng, đầu lưỡi mãnh liệt xâm nhập vào miệng cùng cái lưỡi của nàng giao triền, mút cắn, sau đó một đường đi xuống.

_“Ưm…Đừng…Ryan…Còn đau...” Nhận thấy được ý đồ gây rối của hắn, Điền Hân một bên vặn vẹo thân mình, một bên thở dốc cự tuyệt nói.

_“Ngoan, đừng sợ, anh sẽ thực ôn nhu.” Ryan vừa nói vừa ôm nàng đi đến giường, nhẹ nhàng ném nàng lên giường, sau đó cởi khố da thú của mình, cả người trần trụi đè ép lên.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn trần truồng, nhưng Điền Hân vẫn là cảm thấy thực ngượng ngùng khi nhìn, ỡm ờ để cho hắn cởi quần áo của mình.

Ryan mê mẩn nhìn thân mình trắng nõn, vùi đầu mình vào bộ ngực cao ngất của nàng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm nhũ tiêm mẫn cảm.

_“Ư…Ryan…Ryan...” Nhũ tiêm bị hắn ngậm ở miệng, làm cho nàng thật thẹn thùng, nhưng ngực truyền đến từng đợt khoái cảm thực kì lạ lại làm cho nàng không thể kháng cự, chỉ có thể không ngừng kêu tên của hắn, giống như chỉ có vậy mới có thể dễ chịu một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net