[Chương 44] Mượn rượu quát tháo (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Ryan lại không làm như nàng mong muốn, xoay người lại  đặt nàng ở dưới thân, ánh mắt sáng trong suốt, khẽ chạm vào mặt dụ dỗ nàng: “Bảo bối, bà xã, ông xã có lợi hại không, có làm cho em dễ chịu không?”

Điền Hân nhịn không được kêu rên một tiếng, trong lòng đem tổ tông tám đời nhà hắn ra ân cần thăm hỏi một lần, nhưng hắn bây giờ còn chưa tỉnh rượu, Điền Hân sợ hắn lại tiếp tục mượn rượu làm càn ép buộc nàng, đành phải thuận theo: “Lợi hại, rất lợi hại, ngủ đi, ngủ đi, buồn ngủ chết được.”

Nghe nàng trả lời, Ryan cảm thấy mỹ mãn ôm nàng quay người lại, để nàng nằm trong lòng hắn, dùng trán cọ cọ trán của nàng, ôn nhu kêu: “Bà xã, bảo bối, anh yêu em, anh yêu em.”

Điền Hân nghe xong trong lòng khẽ nhói lên! Một chút, không thể nói rõ đó là mùi vị gì, có vui mừng nhưng sợ hãi lại nhiều hơn, mấy ngày nay tuy rằng bọn họ ngày đêm bên nhau, hắn làm với nàng tất cả những chuyện tư mật nhất, nhưng hắn chưa bao giờ nói lời yêu nàng, nàng tự nhủ với chính mình hắn chỉ có dục niệm với mình, không có tình yêu, nàng có thể không chút lưu luyến rời đi.

_“Đừng nói, đừng nói, đừng nói nữa.” Điền Hân ôm hắn cổ, chủ động hôn lên môi hắn, không cho hắn nói thêm gì nữa, nàng sợ, sợ mình kiềm không được dụ hoặc này, tức giận bản thân sẽ yêu nhân thú giống đực vừa đẹp trai vừa cao to này, bọn họ là hai cái thế giới hoàn toàn khác nhau, không thể ở bên nhau, thế giới kia nàng còn tình thân không thể dứt bỏ, cho nên nàng nhất định phải trở về. Giờ phút này tất cả những gì hắn nói toàn bộ đều do hắn uống rượu, nói hươu nói vượn không có khả năng là thật, Điền Hân tự thuyết phục mình.

Điền Hân chủ động hôn, làm Ryan cả người lại nóng lên, để mặc nàng tùy tiện liếm mút một lát, rồi lại đoạt quyền chủ động xoay người, đặt nàng ở dưới thân, kéo đầu lưỡi của nàng dùng sức ngậm hút.

Gậy thịt đã mềm trong hoa huyệt nháy mắt lại cứng rắn như sắt, Điền Hân trong lòng rối bời, giống như có tảng đá lớn đặt ở trên đầu, làm cho nàng thật sự khổ sở, vừa vặn muốn làm gì đó để phát tiết một chút, cũng không phản kháng tùy hắn gây sức ép lăn qua lăn lại, lại làm nhiều lần.

Điền Hân ngoan ngoãn nghe lời như liều thuốc kích động tính dục của hắn, Ryan chậm rãi đưa nhục bổng đến gần huyệt khẩu, sau đó động thân hung hăng đi vào, không lưu tình chút nào đâm đến chỗ sâu nhất, rút khỏi, lại tiến vào.

_“A a...” Điền Hân chịu không nổi hét rầm lêm, sau đó dần dần thành nức nở, khóe mắt phiếm hồng, lông mi nhíu lại, khàn khàn giọng nghẹn ngào xin tha: “Chậm, chậm một chút...A...” Nhưng mà cầu xin nàn nỉ hoàn toàn không có tác dụng, Ryan giống như mắt điếc tai ngơ, chẳng những không có ý muốn chậm lại, ngược lại nâng eo động tác cuồng dã càng nhanh hơn.

Cuối cùng thời điểm Điền Hân mồ hôi đầm đìa nằm úp sấp quỳ gối trên giường, thân mình tuyết trắng bị nam nhân không biết thoả mãn phía sau kịch liệt va chạm, thỉnh thoảng phát ra âm thanh dâm mỹ, mấy lần cao trào làm cho thân thể mảnh mai của nàng cạn kiệt thể lực. Điền Hân mệt lử nhắm hai mắt, rầm rì tùy hắn tận hứng thỏa thích.

Giữa lúc tận cùng vui sướng Ryan gào thét, chất dịch nóng hổi phun ra, nam nhân phía sau cuối cùng đã thỏa mãn, lúc này chân trời phía Đông đã ngả màu xám trắng.

Sau này, nói gì cũng không để hắn uống rượu, Điền Hân trong mê man nháy mắt oán hận.

Lúc nàng tỉnh dậy toàn thân đau nhức. Trời đã sáng rồi, nhưng Điền Hân không biết bây giờ là mấy giờ, lại nghĩ đến chuyện nàng cùng Ryan cả người trần trụi ngủ trong nhà người ta, chẳng biết xấu hổ hoan ái cả đêm. Nàng liền cảm thấy mặt nóng rần lên, không biết nên như thế nào đối mặt Chelsea cùng Mộ sa.

Cẩn thận nghe ngóng xung quanh, dường như không có tiếng động nào, nói vậy mọi người còn đang ngủ. Nói thật tối hôm qua khi vừa bắt đầu nàng còn có thể chú ý nghe ngóng tiếng động xung quanh một chút, nhưng sau đó nàng không biết gì nữa, cũng không biết bọn họ ngủ khi nào, tuy nhiên nàng và Ryan tối hôm qua quá mức mãnh liệt, hẳn là bọn họ cũng ngủ không an ổn. Trên mặt Điền Hân ngày càng nóng, khẳng định nếu có cái hang sẽ lập tức chui ra.

Quay đầu nhìn người nào đó vẫn ngủ say sưa, buồn bực không chịu được dùng sức đẩy hắn, nhỏ giọng kêu: “Ryan, rời giường, Ryan, tỉnh dậy đi.” Nàng thừa dịp Chelsea và Mộ sa còn chưa tỉnh giấc, vụng trộm trở về nhà, sau đó ở nhà trốn mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa, hic hic, dù sao nàng cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác.

_“Ưm...” Ryan trong giấc ngủ say bị nàng  đánh thức, có chút hờn giận mở to mắt, sau khi thấy rõ ràng người kêu hắn là Điền Hân. Ryan rời giường thanh âm khàn khàn gọi "Bà xã". Rồi xáp dính lại, cọ cọ vào cổ nàng.

Điền Hân lúc này vừa thẹn vừa giận, không có tâm tình thân mật với hắn, hẩy mạnh hắn ra khỏi cổ mình, tức giận nói: “Mau đứng lên, ôm em về nhà.” Nàng hiện tại cả người đều đau nhức, lên xuống giường là cả một vấn đề.

Ryan lại không để ý da mặt dày nũng nịu nói: “Bà xã, anh mệt cho anh ngủ thêm chút nữa.”

Mệt?! Mặt Điền Hân run rẩy, nổi giận đùng đùng đẩy Ryan ra, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, hắn còn không biết xấu hổ kêu mệt, cũng không biết là do ai, toàn buổi tối ép buộc nàng, thắt lưng nàng đều như bị chặt đứt, giờ chỉ khẽ động người là đau đớn khôn cùng, hắn thế còn dám kêu mệt.

Ryan nhìn nàng chăm chú, bỗng nhiên có chút chột dạ, lúc này hắn hồi tưởng lại hết thảy phát sinh chuyện gì tối hôm qua. Tối hôm qua hắn dường như có chút quá đáng, đã hứa sẽ dịu dàng với nàng, nhưng lại ngay lập tức nuốt lời, hơn nữa hắn còn mạo phạm miệng nhỏ nhắn của nàng. Tư vị thật sự là vô tận, Ryan líu lưỡi, lấy lòng nói: “Bà xã đừng giận, anh ôm em về nhà.”

Nói rồi mặc quần áo cho Điền Hân, quấn da thú ngang lưng mình, ôm Điền Hân đi ra ngoài.

_“Khoan...” Điền Hân gọi hắn, nhỏ giọng nói: “Mang da thú trên giường đi luôn.” Da thú trắng tuyết trên giường đã bị hai người chà đạp không ra hình dạng gì, nơi nơi đều có dấu vết hoan ái, nếu để cho Mộ sa thấy, nàng thật sự không muốn sống nữa mà nàng hiện tại còn chưa muốn chết.

Ryan nghe lời liền quay lại gom da thú, một tay cầm da thú một tay ôm Điền Hân  đi về nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net