[Chương 52] Nguyên nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên là con sư tử trắng nhỏ, vẫn còn chưa mở mắt, Điền Hân kinh ngạc, thì ra giống đực thú nhân mới sinh ra là hình thú. Vậy quả là quá mức kinh ngạc, không biết khi nào nó mới có thể hóa thành người đây?

Điền Hân nhìn sư tử nhỏ đến ngẩn người. Chợt cánh cửa bị thô bạo đẩy ra, sau đó bóng người nhoáng một cái trước mắt, Chelsea chạy tới bên giường, hai mắt rưng rưng sờ sờ, nhận ra Mộ Sa quả là chỉ do quá mệt mỏi nên sau khi sinh xong mê man. Lúc này y mới đi tới nhận lấy sư tử nhỏ từ trong tay mọi người, nhìn chăm chú vật nhỏ ở trong tay cả buổi, nhưng lại không ai phát hiện ra y đang cười. Đây là con trai của y, Mộ Sa giúp y sinh cục cưng, giờ phút này trong lòng y cảm nhận được hạnh phúc của việc được làm cha.

Ryan đi đến bên Điền Hân, kéo nàng vào trong lòng, nói nhỏ bên tai nàng: “Vất vả cho em, mệt lắm rồi phải không.”

Lúc này Điền Hân mới cảm nhận được cả người mệt mỏi, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh làm Ryan hoảng sợ, mọi người lại một trận luống cuống tay chân. May mắn Kreider nói nàng chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, lúc này Ryan mới thở phào nhẹ nhõm, thật cẩn thận ôm nàng về nhà nghỉ ngơi đi.

Sau đó Kreider kêu mọi người về nghỉ, cả một buổi tối căng thẳng, mọi người cũng đều mệt chết rồi. Hiện tại mẹ con họ đều không sao nữa, cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi đi.

Chelsea ôm sư tử nhỏ nhìn ngây ngốc một hồi, cho đến khi sử tử nhỏ vì lạnh cả người run rẩy, y mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng đem sư tử nhỏ đến bên người Mộ Sa, sau đó dùng da thú bao lại. Chelsea ngồi ở bên giường, lòng tràn đầy yêu thương nhìn hai người một lớn một nhỏ, hai bảo bối của y.

____________________

_“Nhìn em như vậy là sao?” Điền Hân tỉnh ngủ mở to mắt, thấy Ryan chăm chú nhìn nàng, một cái chớp mắt cũng không có, chốc lát mỉm cười một hồi lại nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, thế là tò mò mở miệng hỏi.

Ryan cười mà không đáp, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, lót một miếng da thú ở phía sau làm đệm lưng cho nàng, để Điền Hân dựa vào trên tường, sau đó đứng dậy đi bưng tô canh nóng vào, dỗ nàng uống hết.

Điền Hân uống hết chén canh lại ăn chút thịt nướng cùng hoa quả, ăn uống no say, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, bèn tiếp tục tra hỏi:

_“Nói, anh vừa nghĩ cái gì? Mỉm cười một hồi rồi lại nhíu mày.”

_“Anh đang suy nghĩ cục cưng của chúng mình ra sao, giống anh hay là giống em?” Ryan nhẹ giọng nói, vừa nói vừa khẽ vuốt cái bụng nhô lên của nàng.

_“Vậy tại sao anh nhíu mày?” Nàng cũng tưởng tượng đến hình dáng của cục cưng đến chục lần, mỗi lần nghĩ đến lại không nhịn được cười, vậy tại sao lại nhíu mày chứ?

Ryan thở dài nói: “Nghĩ đến em sinh cục cưng ra đau đớn như vậy, anh đau lòng.” Hắn tuy là chưa tận mắt chứng kiến giống cái trong làng sinh con, nhưng có nghe giống đực khác nói, hình như cũng không có đau đến vậy, có phải nàng và Mộ Sa có kết cấu cơ thể không với giống cái thú nhân khác cho nên sinh cục cưng cực kỳ đau đớn, làm khổ nàng.

Điền Hân nghĩ đến khi Mộ Sa sinh con vô cùng thảm thương, không nhịn được bỗng chốc co rúm lại, buột miệng nói: “Nhìn Mộ Sa đau như vậy, em cũng rất sợ, không muốn sinh.”

Ryan nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên trừng nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Nói bậy cái gì, cục cưng còn hai tháng nữa là ra đời, sao có thể không sinh?”

Điền Hân thấy hắn đột nhiên tức giận, hờn dỗi đánh ngực hắn một cái nói: “Anh trừng mắt cái gì, ngoài miệng em nói như vậy thôi.” Lập tức nhớ đến một việc, không đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: “Không phải Mộ Sa còn hơn nửa tháng mới sinh sao? Tại sao lại sinh non?”

Ryan nghe vậy sắc mặt tối sầm, suy nghĩ đáp: “Nghe nói Mộ Sa thừa dịp Chelsea không chú ý vụng trộm xuống giường đến xem Ivey cùng cục cưng của hắn, kết quả ở trên đường không biết bị ai đụng phải một cái, té lăn ra đất. May mắn Chelesea chạy tới kịp.”

Điền Hân vừa nghe liền kích động thẳng lưng ngồi dậy, bắt lấy tay Ryan vội vàng hỏi: “Là ai đụng phải nàng, có bắt được không?”

Ryan lắc lắc đầu nói: “Mộ Sa sinh non làm Chelsea sợ hãi, không có thời gian tìm hiểu xem ai làm chuyện này.” Lập tức lại có chút lo lắng dặn nói: “Em phải ngoan ngoãn không cho phép chạy loạn biết không?”

Toàn bộ suy nghĩ của Điền Hân bây giờ đều đặt ở chỗ là ai đụng phải Mộ Sa, ngoảnh mặt làm ngơ với lời dặn dò của Ryan tiếp tục nói: “Theo em thấy, đáng nghi nhất chính là thú nhân giống cái gì đó ở Hồ tộc, lần đại hội đón dâu đã giữ hắn lại, không phải hắn chưa ý định từ bỏ với Chelsea sao, khẳng định là có vấn đề.” Nàng nghe Mộ Sa nhắc tới thú nhân này, nói hắn ta là tình địch, hơn nữa nàng vừa thấy hắn liền cảm thấy chán ghét, một đại nam nhân lại cố tình giả vờ yếu ớt, làm cho người ta không nói được lời nào.

Ryan nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng cưng chiều nói: “Chuyện này nên giao cho Chelsea xử lý, em nên an tâm ở nhà chờ đến ngày sinh.”

Điền Hân không hài lòng đẩy tay hắn ra, thuận miệng nói: “Nhanh, thành thật khai báo, có phải anh có tình nhân hay không, mau khai ra, nếu không ngày nào đó em cũng vô duyên vô cớ bị người ta đụng phải, cũng không biết là ai.”

Ryan nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức có chút chột dạ đưa mắt nhìn đi nơi khác, nói cho có lệ: “Anh đâu có tình nhân, em đừng suy nghĩ lung tung.” Hắn theo bản năng không muốn cho nàng biết chuyện lúc trước của hắn với Mộ Sa, cảm thấy thật có lỗi với nàng.

Điền Hân thuận miệng nói, nhưng nhìn hắn dường như có chút chột dạ, vừa định truy hỏi sự việc kỹ càng, Ryan lại đột nhiên ôm nàng lên giường, sau đó để nàng ngồi lên đùi, dựa vào người hắn, bàn tay to hướng xuống phía dưới tìm kiếm.

_“Anh, anh làm gì vậy?” Tư thế như vậy, Điền Hân không còn xa lạ, ở phía sau bụng của nàng có cái gì nổi lên, Ryan thích nhất dùng tư thế này để yêu nàng, bởi vì bụng nàng càng ngày càng to, một tháng nay nàng cùng Ryan chưa hoan ái, hôm nay làm sao đột nhiên lại muốn. Nàng nghe nói thời kỳ mang thai không thể hoan ái, cụ thể vì sao không biết, dù sao cũng không tốt. “Ryan, đừng, như vậy không được.” Điền Hân giãy dụa khép hai chân lại, không cho hắn đưa tay vào dò xét bên trong.

_“Không gì đâu, bảo bối, đừng khẩn trương, anh giúp em giãn nở một chút, lúc sinh cục cưng sẽ đau, không làm em bị thương, ngoan, đừng nhúc nhích.” Ryan dùng đầu gối tách ra hai chân nàng, bàn tay to tìm được chỗ tiểu cầu huyệt khẩu của nàng, mềm nhẹ nắn.

_“Um..” Điền Hân vừa thẹn vừa giận nắm chặt tay hắn, đối với lời hắn nói có chút nghi ngờ, tuy nhiên hắn hạ quyết tâm muốn làm, nàng cũng không ngăn cản được, rồi cũng hắn ép buộc, dù sao nàng rất chắc chắc hắn không làm nàng bị thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net