[Chương 57] Mộ Hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_“Ừm…Em đặt tên gì cũng được.” Cục cưng tên là gì, hắn không có ý kiến, chỉ mong cục cưng có thể bình an chào đời là tốt rồi.

_“Nếu là con trai, tên Rayne được không?”

_“Được.”

_“Không được, không được, Ryan, Rayne, nghe giống như anh em, nếu không kêu Reithy.”

_“Cũng được.”

_“Không được, không được, Reithy giống tên con gái, nếu không kêu Rhett?”

_“Được.”

Điền Hân bất mãn hắn cái gì cũng đều nói được, giống như nói cho có lệ với nàng. Nàng cấu hắn một cái, Ryan đau điếng người kêu lên, Điền Hân ngẩng đầu lên trừng mắt giận với hắn: “Cục cưng không phải con anh sao, anh không quan tâm tên con sao?”

Thấy nàng tức giận, Ryan cúi đầu hôn nàng, trấn an nói: “Em đừng giận, đừng tức giận, anh làm sao có thể không quan tâm cục cưng, anh cảm thấy con gọi tên gì cũng tốt, chỉ cần con có thể bình an cho đến lúc sinh ra.”

Điền Hân nghe hắn trả lời cũng vừa lòng, không náo loạn nữa, thuận thế làm ổ trong lòng hắn, suy tư nên đặt tên cho con là gì, nghĩ được tên hay lại nói cho Ryan. Nhưng rồi chả mấy chốc nàng cũng im bặt.

Sau đó nàng thật sự không nghĩ ra được, lại bắt Ryan nghĩ, nhưng mỗi lần Ryan nói một cái tên đã bị nàng lấy lý do thế này thế kia bác bỏ, cứ thế suy nghĩ cả buổi tối cũng không tìm được tên cho cục cưng.

Sáng sớm hôm sau, Điền Hân muốn đi thăm Tiểu Bạch sư, Ryan dỗ nửa ngày, cuối cùng cũng bắt nàng ăn xong điểm tâm rồi mới qua.

Lúc Điền Hân sang, vừa vặn Tiểu Bạch Sư cũng ăn no, ở trong lòng Mộ Sa cọ cọ làm nũng.

Điền Hân thấy, vội vàng đi tới, vỗ vỗ tay với Tiểu Bạch Sư, ý muốn ôm nó. Tiểu Bạch Sư không sợ người lạ, lủi vào lòng Điền Hân, sau đó cọ cọ trong ngực nàng, như chú mèo nhỏ giơ chân trước để lên ngực Điền Hân, đầu nhỏ úp sấp trên ngực nàng, tựa cuộn bông nhỏ thật đáng yêu vô cùng.

Lòng Điền Hân lập tức dịu đi hơn phân nửa, tình thương của mẹ thoáng cái nổi lên, bế Tiểu Bạch Sư hôn mạnh vài cái, Ryan đứng cạnh không khỏi thấy ganh tỵ. Hắn liền tìm cớ nói để Tiểu Bạch sư luyện tập kỹ xảo đi săn, sau đó lấy cuộn chỉ cho Tiểu Bạch Sư mang lên trên giường chơi.

Điền Hân thực bất mãn nhìn Ryan cướp Tiểu Bạch Sư trong lòng nàng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tuy nhiên Tiểu Bạch Sư lại vồ lại cắn cuộn chỉ chơi không biết chán, nàng cũng không phải không biết xấu hổ lại bắt nó ôm trong lòng, đành ngồi ở bên giường nói chuyện phiếm cùng Mộ Sa.

_“Mộ Sa, hai người đặt tên Tiểu Bạch Sư là gì?” Điền Hân tò mò hỏi.

Mộ Sa nhìn con, dịu dàng cười cười, sau đó quay đầu nói:  “Mộ Hàng.”

_“Đặt tên mang họ cô?” Điền Hân giật mình nói.

Mộ Sa có chút ngượng ngùng gật gật đầu, ánh mắt ngắm một chỗ khác không biết Ryan thấp giọng nói cái gì với Chelsea, nhẹ giọng nói: “Anh ấy nói, đứa nhỏ để tôi đặt tên, tôi hỏi anh ấy họ gì, anh ấy nói anh ấy không có họ, nên cho đứa nhỏ theo họ tôi.”

Điền Hân gật gật đầu, hiện giờ ở nơi đây có rất nhiều giống đực thú nhân tốt, ít nhất bọn họ không có tư tưởng đứa nhỏ nhất định phải mang họ cha, bọn họ về phương diện này tiến bộ hơn nhiều.

Điền Hân lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vẻ mặt nghiêm chỉnh, hỏi:
_“Đúng rồi, tôi nghe Ryan nói, cô bị đẩy ngã sấp xuống, mới sinh non, biết hung thủ là ai chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net