[Chương 58] Hỏa thiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Sa lắc lắc đầu nói: “Chưa biết, tôi bị người đẩy ngã phía sau, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, cũng không thấy rõ là ai đẩy tôi, cho nên không thể nào tra ra ai.”

_“Theo tôi thấy, nhất định là cái người tên gì ấy ở Hồ tộc đẩy cô.” Nhất thời nghĩ đến đáng vẻ yểu điệu của nam nhân kia nàng liền nổi da gà.

_“Đừng nói lung tung, dù sao không có chứng cứ rõ ràng, cũng đừng nói oan cho Philo.” Mặc kệ là ai cũng được, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì, Mộ Sa cũng không quan tâm .

Điền Hân không cho là đúng bĩu môi, nàng từ đầu đến giờ không cùng chung suy nghĩ với Mộ Sa. Tính cách Mộ Sa rất hiền lành, nhưng nàng có thù ắt sẽ trả. Tuy nhiên cho dù Mộ Sa có thể không truy cứu, Chelsea nhất định sẽ truy cứu.

Điền Hân đang muốn nói, Ryan đã đi tới, nói với nàng có việc muốn đi ra ngoài, dặn nàng ngoan ngoãn ở đây với Mộ Sa, một hồi hắn sẽ trở lại.

Thấy Điền Hân gật đầu, Ryan mới đi ra ngoài, Chelsea dặn dò Mộ Sa vài câu cũng đi theo ra ngoài. Linh cảm Điền Hân khẳng định bọn họ đi xử lý chuyện Mộ Sa bị đẩy ngã.

Tuy nhiên giờ phút này mọi tâm tư của Mộ Sa đều ở trên người sư tử nhỏ, hẳn là không phát hiện, nàng cũng không nói, coi như không biết, bởi nàng biết Mộ Sa đến lúc đó lại mềm lòng, xin tha cho Hồ tộc thú nhân.

Không bao lâu Chelsea cùng Ryan trở lại, trên mặt Chelsea còn phảng phất  vẻ vui mừng, sự việc dường như có chút manh mối, Ryan nói muốn về nhà, Điền Hân cũng lo lắng muốn biết sự việc rốt cuộc thế nào, cho nên lập tức đồng ý, cùng Ryan nắm tay đi về nhà.

Mới vừa đi ra khỏi ba bốn bước, Điền Hân nhịn không được, lay cánh tay Ryan hỏi: “Ryan, thế nào? Bắt được người rồi sao? Có phải Philo làm hay không?”

Ryan ngây ra một lúc, lập tức giả ngu nói: “Em nói cái gì vậy? Bắt người cái gì?”

_“Đừng có giả bộ, anh dám nói anh cùng Chelsea đi ra ngoài không phải đi xử lý chuyện của Mộ Sa? Khẳng định anh đã sớm biết là ai, sau đó hôm nay đi cùng Chelsea thương lượng xử lý người kia như thế nào, còn giấu giếm em, không nói cho em biết, anh thật là đáng giận.” Điền Hân càng nói càng tức, nắm tay Ryan để lên miệng cắn một cái.

_“Được, được, được rồi anh nói, anh nói, em đừng cắn.” Ryan vội vàng xin tha, rút nhanh tay ra khỏi cái miệng nhỏ của nàng. Hắn thật sự kinh ngạc với phản ứng nhanh nhạy của nàng, không lừa được mắt nàng, bèn thẳng thắn nói: “Anh cũng nghi ngờ là Philo làm, nhưng không có chứng cớ, hơn nữa thân phận Philo đặc biệt, hắn là Hồ tộc, lại là giống cái, cho nên phải cẩn thận xử lý, tối hôm qua sau khi em ngủ, có tộc nhân tới tìm anh nói hắn thấy Mộ Sa gặp chuyện không may ngày đó, Philo mặc đồ màu lam nhạt áo choàng vội vàng trở về, anh liền đi tới chỗ Mộ Sa gặp chuyện không may nhìn qua, quả nhiên tìm được vài da lông màu lam, đó là lông Lam Hồ, rất quý hiếm, chỉ có đất Hồ tộc mới có. Hôm nay anh cầm lông Lam Hồ tới cùng Chelsea thương lượng, sau đó cùng đi tìm Philo, đem chứng cớ tới trước mặt hắn, sau đó dọa hắn, hắn liền thừa nhận.”

_“Anh thấy chưa, em đã nói rồi, khẳng định là Philo.” Điền Hân đắc ý cười nói.

_“Đúng rồi vợ anh là giỏi nhất.” Ryan dịu dàng âu yếm véo cái mũi của nàng, sau đó giúp nàng sửa sang lại áo choàng da thú trên người, dắt tay nhỏ bé của nàng, chậm rãi trở về.

Điền Hân đắc ý một chút, lập tức lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy các anh tính xử lý Philo ra sao?”

Ánh mắt Ryan buồn bã, ẩn chứa vẻ khó xử: “Hắn thiếu chút nữa hại chết Tiểu Bạch sư, Chelsea cùng các trưởng lão trong tộc đều rất tức giận, cho nên tính thiêu chết hắn, hiện giờ chắc đã chuẩn bị.”

_“Thiêu, chết cháy??” Điền Hân nói không ra lời, tuy rằng…tuy rằng nàng thực ghét Philo, cũng rất tức giận hắn đẩy Mộ Sa, nhưng lại muốn thiêu sống một giống cái, thật sự là quá tàn nhẫn, nàng không thể gật bừa.

_“Ừ.” Ryan gật gật đầu, đây là luật lệ trong tộc, đối với người phạm phải tội lớn bình thường đều phải chết cháy, tuy nhiên hình phạt thiêu chết bình thường đều để đối phó với kẻ tàn ác, còn đây lần đầu tiên dùng với một cái giống cái yếu ớt.

Từ khi biết Philo sẽ bị chết cháy, Điền Hân cả ngày tinh thần đều hoảng hốt, Ryan khuyên hồi lâu, nàng mới dần dần ổn định.

Nhưng đến lúc đi ngủ, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện một bóng người ở hỏa thiêu đau đớn kêu gào, hình người thảm thiết làm cho nàng kinh hồn không thể ngủ được.

Điền Hân ép buộc mình không nghĩ đến nhưng vẫn không thể ngủ, cuối cùng thật sự chịu không nổi, quyết định đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy Ryan đang ngủ say, cũng không đánh thức hắn, lặng lẽ mặc áo choàng lén lút đi ra ngoài.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại đi vào phòng Philo ở, mượn ánh trăng vừa thấy, chỉ thấy cửa đều bị cây gỗ chốt chặt bên ngoài, bên trong mơ hồ nghe tiếng khóc vọng ra.

Điền Hân liền mềm lòng, quay qua bốn phía nhìn nhìn, dường như không có người, nhất thời đồng cảm, liền gở bỏ khúc gỗ đặt trước cửa. Philo nhất thời xúc động làm ra việc sai trái, nghĩ đến mình lúc này chết chắc rồi, cả người run rẩy cuộn mình cạnh cửa khóc, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Điền Hân xuất hiện ở trước mắt Philo, Philo sửng sốt sợ hãi.

Điền Hân thấy Philo còn ngây người, đành phải thúc giục:

_“Ngươi chạy nhanh đi, cũng đừng về Hồ tộc, đi Hùng tộc hoặc là Hổ tộc Báo Tộc gì đó, rồi tìm ai đó cưới, đừng trở về nữa, ta lén đến, ngươi đi nhanh đi đừng để bị bắt.”

Hai mắt Philo chan chứa nước nhìn nàng, không biết nên dùng từ gì, không phải nàng và Mộ Sa cùng tộc sao, không phải rất ghét hắn sao, như thế nào lại giúp hắn? Hắn không hiểu.

_“Ngươi nhanh chút đi, một hồi bị phát hiện chạy không được, mau đi.” Điền Hân thấy Philo không đi, sốt ruột nhịn không được liền kéo tay Philo đi.

Philo lúc này mới hồi phục lại tinh thần, lau khóe mắt, đứng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài thôn

Điền Hân ở phía sau dặn với Philo: “Đừng trở về, trong lòng Chelsea đối với ngươi cho dù không có Mộ Sa hắn cũng sẽ không nhìn ngươi, cho dù chỉ một cái liếc mắt.”

Philo nghe vậy cả người cứng đờ, dừng chân lại, cũng không quay đầu lại âm thanh đắng chát đáp: “Cảm ơn.”, sau đó rời đi rất nhanh. Lúc Chelsea tìm tới vẻ mặt căm hận không mảy may thương tình nói muốn thiêu chết hắn, thời khắc đó hắn đã chết tâm, cuối cùng cũng nhận rõ sự thật, trong lòng Chelsea căn bản là không có hắn, cho dù không có Mộ Sa không có Tiểu Bạch sư, Chelsea cũng sẽ không muốn hắn, trước kia hắn thật là quá ngốc, nhìn không ra.

Điền Hân nhìn chăm chú Philo dần dần biến mất trong màn đêm, không khỏi thở dài, hắn cũng là kẻ ngốc quá si tình.

Đột nhiên cảm giác phía sau ấm áp, cả người bị kéo vào một lồng ngực ấm áp. Điền Hân ngửi mùi hương nam tính quen thuộc phía sau, biết ngay người phía sau là Ryan. Nàng đã từng cảm thấy khó hiểu, nàng lăn qua lộn lại nửa ngày, hắn làm sao có thể ngủ ngon, té ra lúc nãy hắn giả vờ ngủ.

_“Lá gan của em cũng thật là lớn, tự mình dám thả để cho hắn thoát. Em không sợ Chelsea cùng các trưởng lão trong tộc đem em đi thiêu hả?”. Ryan cắn lỗ tai nàng, oán hận nói.

Điền Hân thích ý tựa vào trong lòng hắn, không hề lo lắng ngẩng đầu lên mà nói: “Em là phụ nữ có thai, bọn họ cho dù đang tức giận cũng phải lo lắng đứa bé trong bụng, hơn nữa anh cũng sẽ không bỏ mặc để em chết cháy đúng không?”.

Ryan nhìn vẻ mặt nàng đầy đắc ý, bất đắc dĩ thở dài nói: “Đúng, em nói đúng, em nha, cũng rắc rối thật, lúc này anh nên chuẩn bị để các trưởng lão mắng.” Ryan tuy rằng miệng nói như thế, nhưng cũng thấy hợp ý hắn, cảm thấy vui vẻ. Dù sao hắn cũng không đành lòng nhìn Philo bị chôn sống chết cháy, tuy nhiên hắn thật không nghĩ tới, Điền Hân to gan đến thả Philo, nàng không phải thực chán ghét Philo sao? Nàng thật đúng là vật nhỏ làm cho người ta đau đầu.

_“Chồng yêu, em biết anh là người tốt nhất...” Điền Hân xoay người lại, dụ dỗ hắn, hôn chụt choẹt trên mặt hắn tùy tiện nói vài câu lấy lòng. Tuy rằng biết rõ hắn vẫn đi theo phía sau nàng cũng không ngăn cản, khẳng định cũng đồng ý nàng làm như thế, tuy nhiên vẫn là hết sức cố gắng lấy lòng chồng.

_“Ha ha...” Ryan bị nàng hôn cười không ngừng, trong lòng ngọt ngào, cho dù bị các trưởng lão mắng chửi cũng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net