[Chương 67] Trăm lần nghĩ ngợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nên giúp hắn tìm kiếm bạn đời mới trước khi rời đi, cũng thuận tiện giúp cục cưng tìm được một người mẹ sau này. Điền Hân bị hắn một đêm "dịu dàng" muốn nàng làm nàng sợ tới mức nhất thời tỉnh táo ra.

Mạnh mẽ xoay người lại, biểu tình nghiêm túc nhìn Ryan, Ryan bị nàng nhìn đến có chút sợ hãi, không khỏi thấp giọng hỏi nói: “Xảy ra chuyện gì vậy bà xã, sao lại nhìn anh như thế?”

_“Ừ…” Điền Hân do dự đáp, nhẹ nhàng đặt con gái xuống liền sà vào lòng Ryan, ôm lấy thắt lưng hắn, giương mắt nhìn hắn nói: “Ryan, nhân sư tộc các anh nếu như bạn đời ngoài ý muốn chết đi thì sẽ thế nào?”

Ryan hơi hơi sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao nàng hỏi như thế, nhưng vẫn suy nghĩ rồi trả lời: “Một số người sẽ trông coi thi thể bạn đời sau đó không ăn không uống rồi cùng chết đi...”

Tự tử? Sao thế được, Điền Hân vội vàng xen lời hắn: “Vậy nếu có đứa nhỏ cần chiếu cố thì sao?”

_“Nếu có đứa nhỏ cần chiếu cố thì đương nhiên sẽ sống để chăm sóc đứa nhỏ a.” Không hiểu tại sao nàng lại để ý vấn đề này như thế, Ryan một bên trả lời, một bên vỗ nhẹ lưng trấn an tâm tình xao động của nàng.

_“Vậy không thể lại cưới lại, tìm một giống cái mới hay sao?” Điền Hân nắm chặt  cánh tay Ryan hỏi.

_“Có thể.” Ryan không chắc chắn lắm. Nhân sư tộc bọn hắn cả sinh mạng và sức lực đều rất mạnh, huống chi trên thực tế giống cái bạn đời chết giữa chừng rất ít, cho nên ví dụ tham khảo trường hợp này rất hiếm.

_“Bạn đời mới đối xử với đứa nhỏ đó có tốt không?” Đây mới là điều Điền Hân lo lắng nhất.

Nghe thế, Ryan cuối cùng hiểu được nàng đang lo lắng cái gì, ánh mắt buồn bã, cố ý hù dọa nàng nói: “Người đó sẽ đem đứa nhỏ đuổi đi, lập gia rồi tự mang thai đứa nhỏ của chính hắn.”

_“Không thể, tuyệt đối không thể.” Điền Hân không nhịn được nói lớn.

_“Em nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức cục cưng.” Ryan nhanh chóng che miệng nàng, nhẹ giọng nhắc nhở.

Điền Hân gỡ tay hắn xuống, nhỏ giọng khẩn cầu nói: “Ryan, đừng đuổi cục cưng  đi lập gia được không, nó còn nhỏ như vậy, lại là con gái, nó sống một mình sẽ rất nguy hiểm. Anh có thể đừng lấy giống cái mới hay không...” Điền Hân biết chính mình yêu cầu này thực quá đáng, cho nên thanh âm yếu bớt đi xuống, đáng thương nhìn Ryan.

Ryan nhìn nàng nửa ngày, mới thì thào mở miệng nói: “Muốn cho anh không cưới giống cái mới, em cũng đừng rời đi.”

_“Em...” Điền Hân nghẹn lời, đề tài này bọn họ dường như đã bàn hơn trăm lần, nhưng mà nàng đến cuối cùng vẫn không thể hạ được quyết tâm ở lại: “Hai người chờ em được không, chờ sau khi ông nội sống hết quãng đời còn lại em sẽ trở về.” Điền Hân lại một lần nữa nhượng bộ.

Ryan nhìn nàng không nói gì làm tim Điền Hân càng thêm bối rối, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, hai chân cũng chặt chẽ bám vào người hắn, giọng điệu mang theo nghẹn ngào kể lại:

_“Khi em năm tuổi, cha mẹ em bất ngờ qua đời, là ông nội bà nội nuôi em lớn, đến khi mười tuổi bà nội cũng sinh bệnh mất đi, từ đó về sau chỉ còn lại em cùng ông nội nương tựa vào nhau mà sống. Ông nội vất vả làm việc ở phòng khám trung y để cho em được đến trường...”

_“...Khó khăn lắm em mới tốt nghiệp đại học, có thể kế thừa phòng khám trung y của ông nội, vốn định sau này sẽ hiếu kính ông thật tốt, để cho ông yên ổn lúc tuổi già, nhưng không nghĩ tới em lên núi hái thuốc lại đến thế giới này. Em rất lo lắng ông nội một mình cô độc già đi, bên người không ai chiếu cố, cho nên…Cho nên em phải trở về, Ryan, anh tha thứ em, không phải em nhẫn tâm, em là bất đắc dĩ, anh chờ em được không, em sẽ trở về, anh chờ em được không?”

Đây là nàng lần đầu tiên đem thân thế nói cho người khác nghe, với bằng hữu tốt nhất nàng cũng chưa từng nói qua, nàng không muốn để cho người khác thương hại mình, cho dù không có cha mẹ lại như thế nào, nàng có ông nội, ông cho nàng toàn bộ tình thương, cho nên nàng vẫn vui vẻ kiên cường.

Ryan đối với lời nói của nàng cái hiểu cái không, nhưng vướng mắc 
trong lòng nàng làm cho hắn rất là đau lòng, không khỏi thở dài, nhẹ nhàng lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, ôn nhu nói:

_“Yên tâm đi, anh sẽ không cưới giống cái khác, anh sẽ trông coi nuôi dưỡng cục cưng, em...Khi nào sẽ đi ?”

Điền Hân nghe vậy sửng sốt, thực cảm động nhìn Ryan, khẽ cắn môi hạ quyết tâm nói: “Ba ngày nữa...” Nàng phải buộc chính mình nhanh chóng rời khỏi, nếu không nàng sợ càng ở chung với cục cưng nàng sẽ càng luyến tiếc khi ra đi.

Ryan gật gật đầu, cái gì cũng không nói đứng dậy đi giúp nàng chuẩn bị đồ đạc khi ra đi, thật sự cái gì cũng không muốn làm nhưng vì hắn muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nếu không hắn sợ hắn sẽ thất thố rơi lệ...

Ðiền Hân sử dụng thời gian ba ngày này cùng Mộ Sa đi từ biệt với từng giống cái thú nhân khác trong thôn, thỉnh cầu bọn họ chiếu cố Ðiền Ðiềm bảo bối nhiều hơn, cũng tự mình chế tác túi thảo dược tặng cho mọi người làm lễ vật chia tay.

Giống cái thú nhân trong thôn với Ðiền Hân không được thân thiết, bởi vì nàng mới đến một thời gian mà còn không lâu đã mang thai, Ryan  lại vây quanh ở bên nàng suốt ngày nên bọn họ không có nhiều cơ hội cùng nàng tiếp xúc, lúc này nghe nói nàng phải rời khỏi thì cảm thấy rất là kinh ngạc, tò mò hỏi vài câu, nhưng Ðiền Hân ấp úng không chịu nói tỉ mỉ, bọn họ cũng không hỏi tiếp nữa, lễ phép tỏ vẻ sẽ giúp nàng chiếu cố Ðiền Ðiềm bảo bối.

Mộ Sa thấy tiếc với quyết định rời đi của Điền Hân, nhưng mỗi người đều có chí hướng, nếu nàng ấy có ý muốn đi nàng cũng không ngăn cản được, nhận lời nàng ấy cố hết sức chăm sóc tốt cho Ðiền Ðiềm, Ðiền Hân lúc này mới thoáng an tâm.

Sáng sớm ngày thứ tư, Ðiền Hân và Ryan ôm theo Ðiền Ðiềm một nhà ba người lên đường. Ðiền Ðiềm dường như cũng cảm nhận được cha mẹ lúc này không vui nên dọc đuờng đi đều rất nhu thuận, không khóc cũng không nháo, chỉ mở to đôi mắt tròn nhìn cha rồi lại nhìn mẹ.

Ðiền Hân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phấn của con gái, trong lòng rối như tơ vò, nàng quả là một người mẹ nhẫn tâm, thật xin lỗi a, bảo bối, tha thứ cho mẹ, mẹ có nỗi khổ riêng, con đừng oán trách mẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net