[Chương 71] Rời nhà trốn đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryan chỉ kể đơn giản là lúc trước Mộ Sa nghĩ chính mình không thể nào mang thai, không muốn liên lụy đến Chelsea nên muốn một mình rời đi, không cẩn thận gặp hắn, sau đó mang nàng đến nơi đây.

Điền Hân nghe hắn nói như thế, cảm thấy cũng rất là hợp lý, sắc mặt hòa hoãn hơn, tò mò hỏi:

_“Thế sau khi Mộ Sa trở về, anh vì sao không cùng trở về, mà lại một mình ở tại đây, mà lại có vẻ rất suy yếu?”

Ryan cụp mắt xuống, tránh nặng tìm nhẹ, đáp: “Anh mang Mộ Sa đi, Chelsea rất tức giận, đánh anh một chưởng, cho nên anh lúc ấy nhìn mới vậy.”

Điền Hân gật đầu, nàng biết thú nhân nói chuyện đều thẳng thắn, không biết nói dối, Ryan thoạt nhìn có chút chột dạ, nhưng lúc nói chuyện ánh mắt vẫn thực thành khẩn, cũng tin bảy tám phần, nhưng trong lòng còn có chút ngập ngừng truy vấn: “Anh nói đi anh có thích Mộ Sa hay không?” Bằng không như thế nào sợ nàng rời khỏi sư tộc nguy hiểm nên đem nàng trốn ở chỗ này.

Ryan "trong cái khó ló cái khôn" nói: “Anh nào dám, nếu như bị Chelsea biết còn không đánh chết anh.” Không phải hắn không thẳng thắn, nhưng hạnh phúc hiện tại đến không dễ, hắn không muốn làm lại nổi phong ba, cho nên hắn chọn cách giấu diếm.

Sự thật chứng minh, không phải thú nhân giống đực không nói dối, mà là bọn hắn cho rằng không cần thiết phải nói dối, nhưng một khi đã nói thì rất lưu loát.

Kỳ thật vừa rồi Điền Hân cũng là thuận miệng hỏi, dù sao đó cũng đều là chuyện trong quá khứ, hiện tại hai người đã có con, cho dù hắn nói hắn từng thích nàng ấy thì nhiều lắm trong lòng chỉ có chút không thoải mái, vài ngày là hết. Bây giờ nghe hắn nói không thích, trong lòng nàng dù đôi chút không tin, nhiều năm từng xem qua tiểu thuyết kinh nghiệm mà nói, nữ chủ xuyên qua, sẽ được nhiều mỹ nam truy đuổi tranh giành, Mộ Sa trong tình huống này mà nói cũng coi như là nữ chủ.

Huống hồ hắn cùng Mộ Sa quan hệ rất hình như rất tốt, hắn nói không thích Mộ Sa có vẻ khó tin. Tuy nhiên hiện tại cũng không có bằng chứng chứng minh hắn nói dối, Điền Hân cũng không nói gì, chỉ là ở trong lòng vẫn còn nghi vấn, tìm cơ hội nhất định hỏi rõ.

Ryan nhìn sắc mặt Điền Hân âm tình bất định, trong lòng rất khẩn trương, cũng may nàng không có tiếp tục truy hỏi, chỉ thu nhặt đồ Mộ Sa lưu lại rồi kêu hắn về nhà.

Ryan âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghĩ rằng sau này trở về nhất định phải thương lượng cùng mọi người, chuyện hắn từng thích Mộ Sa không thể nhắc tới ở trước mặt Điền Hân, hắn tin tưởng lúc hắn đối đầu với Chelsea, chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.

Bọn họ một nhà ba người rất nhanh về tới thôn, mọi người gặp Điền Hân trở về, đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn đối với việc nàng trở về tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh, dù sao nàng cũng là một trong hai giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất trong thôn.

Trong đó người cao hứng nhất chính là Mộ Sa, Mộ Sa đối với chuyện Điền Hân rời khỏi cảm thấy rất mất mát, khó khăn lắm mới có người cùng thế giới loài người, nàng còn muốn đi, điều này thật sự làm cho Mộ Sa không thể không mất mát, cũng may cuối cùng nàng đã trở lại, hơn nữa sau này hẳn là sẽ không rời đi nữa, việc này thật sự quá tốt rồi.

Mọi người tránh không được lại một hồi cuồng hoan, sáng sớm hôm sau Ryan rời giường đi ra ngoài săn thú, thấy mùa mưa sắp đến, thời gian này bởi vì Điền Hân sinh con đã chậm trễ hết mấy ngày không đi ra ngoài săn thú, trong nhà không còn thịt dự trữ.

Sau khi Ryan đi, Điền Hân cũng đứng lên, việc nhà trong ngoài đã xong, cho cục cưng ăn xong, liền ôm tiểu bảo bối Điền Điềm ra khỏi nhà. Trong lòng nàng nhớ rõ chuyện nàng muốn tìm hiểu không thể hỏi Mộ Sa, dù sao nàng ấy coi như là đương sự, mà nàng cùng giống cái trong thôn cũng không quen thuộc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể đến hỏi Ivey.

Ivey với Mộ Sa quan hệ rất tốt, nàng cũng nhờ Mộ Sa mới qua nhà hắn nhiều lần, chứng tỏ hắn cũng hiểu biết về nàng ấy.

Lúc Điền Hân đến, Sander cũng muốn rời nhà đi săn thú, chỉ còn lại Ivey cùng con hắn Tiểu Lý Âu ở nhà. Ivey thấy Điền Hân ôm cục cưng đến thăm nhà vô cùng cao hứng đón tiếp các nàng vào nhà, Tiểu Lý Âu đã gần một tuổi, thân thể khỏe mạnh đã sắp có thể đi được.

Thấy hắn cũng không khác biệt Điền Điềm rất là hưng phấn, Điền Hân đặt Điền Điềm ở trên giường, nó liền y y a a với nhóc, ê a nhắc đi nhắc lại câu “Bạch, xinh đẹp” khó hiểu.

Tiểu bảo bối không biết nghe hiểu làm sao, khanh khách cười, cùng y y nha nha nói với nó, hai đứa bé cứ thế cùng nhau "tán dóc", chỉ là bọn nhỏ nói cái gì Ivey cùng Điền Hân một chữ cũng nghe không hiểu.

Ivey thấy Điền Hân một mình ôm con đến nhà hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, lúc nào nàng cũng đi cùng Mộ Sa, đến nhà hắn cũng là cùng đến, hôm nay như thế nào chỉ có một mình nàng đến, xem sắc mặt nàng lai không được tốt, liền dò hỏi: “Cô xảy ra chuyện gì, ra ngoài có chuyện gì sao? Sắc mặt cô không được tốt lắm?”

Điền Hân không dài dòng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:

_“Ryan trước kia có phải thích Mộ Sa không?”

Ivy nghe vậy sửng sốt, lập tức hiểu rõ, trách không được nàng không đến cùng Mộ Sa, thì ra chuyện Ryan thích Mộ Sa nàng đã biết, lập tức khuyên giải an ủi nói: “Chuyện đó là trước kia không có cô, đừng để tâm, hiện tại tôi thấy Ryan rất quan tâm đến cô, trong lòng hắn bây giờ khẳng định không có Mộ Sa.”

Điền Hân nghe vậy trong lòng giống như bị lửa thiêu, nàng quả nhiên đoán đúng, Ryan dám lừa nàng, thật sự làm nàng tức chết.

Điền Hân trong lòng khó chịu, không có tâm tình nói chuyện với Ivey, tùy ý nói vài câu có lệ, rồi ôm Điền Điềm về nhà.

Ivey nhìn nàng đến rồi đi vội vàng, trong lòng rất kinh ngạc, nàng rốt cuộc là tới đây làm gì?

Lập tức lắc đầu, bản thân hắn còn bận rộn nhiều chuyện, nên không nhận thấy được chính mình vừa vô tình mang đến cho Ryan phiền toái rất lớn.

Điền Hân về nhà càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng không áp chế được lửa giận, cuối cùng nàng quyết định giáo huấn Ryan, để hắn sau này không dám lừa nàng nữa, thế là tìm tấm da thú thật lớn, gói chút trái cây, thịt thú còn có vài món quần áo, quyết định rời nhà trốn đi để hắn lo lắng. Dù sao khứu giác của hắn rất minh mẫn, hẳn là rất nhanh có thể tìm được hai mẹ con nàng, nàng cũng chỉ là muốn hù dọa hắn một chút thôi, nàng còn cố ý làm cho nhà hỗn loạn, để Ryan về nhà biết hai mẹ con đã đi rồi.

Điền Hân đeo tay nải ôm đứa nhỏ, ra khỏi thôn tùy tiện đi theo một hướng. Vừa mới đầu đi thật vội, nàng không muốn vừa đi đã lập tức bị Ryan tìm lại. Sau đó mệt mỏi, nên đi một chút rồi ngừng một chút, thường quay đầu lại nhìn xung quanh một chút xem Ryan có đuổi tới không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net