[Chương 72] Gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng đến khi thấy trời tối, cũng không thấy Ryan đuổi theo, Điền Hân có chút sợ hãi, tuy rằng ban ngày nàng ở đây chưa thấy qua có dã thú, nhưng cũng không nghĩ trong rừng chỉ có gà rừng cùng thỏ toàn động vật hiền lành vô hại. Dù sao mỗi ngày Ryan đi săn trở về, dã thú đều không phải nhỏ.

Điền Hân do dự không biết có nên trở về không, tính mạng của bé con vẫn là quan trọng nhất.

Đang do dự, chợt nghe thấy một tiếng thét dài, tiếp theo một trận cuồng phong thổi qua, ngay lập tức nàng bị mười tám nam nhân to con vây quanh.

Điền Hân thầm kêu khổ một tiếng, những người này nàng chưa từng gặp qua, diện mạo khẳng định không phải thú nhân Sư tộc, có chút giống Hùng tộc, Sư tộc cùng Hùng tộc nàng có biết, nếu nàng rơi vào trong tay bọn họ còn phải hỏi!

Điền Hân thầm đánh giá tình thế trước mắt, nàng bị vây quanh, muốn thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị vụng trộm chuồn mất là không có khả năng. Trước mắt nghĩ kế, trước ngoan ngoãn phối hợp, kéo dài thời gian chờ đợi Ryan đến cứu nàng, hiện tại nàng hối hận muốn chết, nếu không phải nàng tùy hứng đã không lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy.

Điền Hân hạ quyết tâm, toàn bộ tinh thần đề phòng nhìn chằm chằm vài thú nhân. Vây quanh Điền Hân quả thật chính là thú nhân Hùng tộc, bọn họ vụng trộm lẻn vào Sư tộc, muốn điều tra động tĩnh, đột nhiên ngửi thấy hương vị giống cái, hơn nữa bên người không có thú nhân giống đực, thế là liền vụng trộm xông tới, không ngờ quả nhiên là giống cái.

Chẳng qua là trên tay còn ôm đứa nhỏ giống cái, làm cho bọn họ không khỏi có chút thất vọng, giống cái này mới sinh xong, muốn sinh thêm đứa thứ hai là rất khó khăn, tuy nhiên giống cái trong tộc bọn họ là quá ít, cho dù giống cái này không thể sinh sản, dùng để thỏa mãn dục vong cũng rất tốt, huống chi trong tay nàng còn ôm giống cái nhỏ, nuôi lớn làm bạn đời cũng tốt lắm.

Trong lòng thú nhân đầu đàn cân nhắc giá trị của Điền Hân, rồi ra dấu hiệu cho những người còn lại, tựa hồ là ra mệnh lệnh, sau đó còn có hai giống đực thú nhân tiến lên đoạt đứa nhỏ trong tay Điền Hân.

Điền Hân thấy bọn họ đến đoạt đứa nhỏ, quá sợ hãi tới mức hô to: “Ta đi theo các ngươi, trả đứa nhỏ lại cho ta, trả đứa nhỏ cho ta.” Vừa kêu, vừa ôm chặt đứa nhỏ không buông.

Điềm Điềm bảo bối bị tiếng mẹ la dọa đến, oa oa khóc lên. Tiếng la của Điền Hân cùng tiếng khóc đứa nhỏ vang vọng khắp trong rừng, thú nhân đầu đàn không khỏi nhăn mặt, ra lệnh với Điền Hân:

_“Dỗ đứa nhỏ ngưng khóc, sau đó ngoan ngoãn theo chúng tôi.”

Điền Hân gật đầu, nhẹ nhàng vỗ lưng cục cưng, rất nhanh cục cưng liền ngưng khóc. Các thú nhân hùng tộc thấy cục cưng ngừng khóc, mới yên lòng, nơi này cách Sư tộc không xa, nếu có người ra ngoài tìm các nàng rất nhanh sẽ nghe thấy được và đuổi theo, thế là nhanh chóng ép Điền Hân về lãnh địa Hùng tộc.

Điền Hân sợ chọc giận bọn họ đối với đứa nhỏ bất lợi, cho nên cũng không dám kéo dài, ngoan ngoãn đi theo bọn họ. Trong lòng không ngừng ngóng chờ Ryan đến cứu nàng.

Nhưng đi đường suốt một buổi tối, thêm một buổi sáng, cũng chưa thấy Ryan tới, Điền Hân vừa lo lắng vừa mệt mỏi, lòng bàn chân đều bị sưng phồng cũng không dám nói, ôm ấp cục cưng đã cho ăn no mấy lần. Trước mắt thấy xuất hiện một cái thôn xóm, đoán rằng đã tới lãnh địa Hùng tộc. trong lòng Điền Hân không khỏi bất ổn, nàng không biết đến Hùng tộc sau này cuộc sống của nàng sẽ như thế nào, nàng rất sợ, cũng biết sai rồi, nghĩ trở về sau này, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng cũng không bao giờ tùy hứng, không bao giờ náo loạn với Ryan, sau này nhất định chung sống cùng hắn thật tốt, trong lòng không ngừng kêu gọi, Ryan, Ryan, nhanh chút tới cứu em đi.

Đáng tiếc tiếng gọi của Điền Hân Ryan không nghe thấy, thân ảnh hằn vẫn không có xuất hiện, Điền Hân bị bức vào thôn Hùng tộc, các thú nhân trong thôn đều tò mò đi theo vào trong vây quanh chỉ trỏ.

Cuối cùng Điền Hân bị áp giải đến một gian nhà gỗ có diện tích khá lớn, thú nhân đầu đàn tiến lên gõ cửa tiếp theo có một thú nhân cao lớn từ trong đi ra, thú nhân đầu đàn cùng hắn thương lượng gì đấy, thú nhân to lớn cao hứng ngắm Điền Hân vài lần.

Sau đó đối chúng thú nhân cao giọng hỏi: “Giống đực chưa có bạn đời, người nào muốn giống cái đã qua sinh sản này?”

Lập tức đám người bàn tán, thỉnh thoảng trong đám có vài bóng người thoát ra hô to “Ta nguyện ý, ta nguyện ý.”

Điền Hân sợ tới mức muốn khóc, gắt gao ôm cục cưng, đứng tại chỗ lạnh rung, nàng không cần, không cần thú nhân khác chạm vào nàng, trừ Ryan không ai được chạm vào nàng, không cần không cần.

Điền Điềm bảo bồi, tựa hồ cũng cảm nhận được nổi sợ hãi của mẹ, oa một tiếng khóc lên. Đám người ở dưới lập tức im lặng, tiếp theo đó là tiếng mở cửa, sau đó âm thanh vang lên: “Làm cái gì ầm ĩ như thế?”

Điền Hân nghe âm thanh này quen tai, không khỏi ngẩng đầu lên, không nghĩ nàng lại thấy Philo, Philo lúc này vừa vặn cũng thấy nàng. Hơi hơi sửng sốt, sau đó bị thú nhân cao lớn kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu dò hỏi: “Sao không ngủ nhiều một chút, chúng ta đánh thức em à.”

Philo chụp bàn tay như keo dính của hắn, chỉ Điền Hân hỏi: “Nita, chuyện gì vậy?”

Thú nhân cao lớn được gọi là Nita kia kể lại quá trình Điền Hân bị bắt cùng cách chuẩn bị xử lý, Philo lập tức la hoảng lên: “Không được, nàng là ân nhân cứu mạng của em, em từng nói với anh, chính nàng đã cứu em một mạng, anh không thể đối với nàng như vậy.” Philo vừa nói vừa đi đến bên Điền Hân, bảo vệ nàng sau người.

Sau khi Philo được Điền Hân thả đi cũng không dám trở về Hồ tộc, liền chạy lung tung không ngờ lại chạy tới Hùng tộc, hắn tốn chút công đã thành bạn đời tộc trưởng Hùng tộc Nita, không nghĩ tới trong này lại gặp được Điền Hân, cũng may hắn còn nhớ rõ Điền Hân là ân nhân cứu mạng.

Điền Hân nghe hắn nói như thế, mới thoáng thấy lòng nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Philo. Tộc trưởng Hùng tộc Nita nghe bạn đời nói như thế rất là khó xử nhăn mặt, trong tộc khó khăn lắm mới có giống cái, nếu hắn nói để nàng lại, các người khác trong tộc khẳng định không hài lòng, nếu hắn muốn đem nàng cho thú nhân giống đực khác, Philo chắc chắn sẽ tức giận, hắn thực là khó xử a.

Cuối cùng đành phải áp chế sự tình trước, để Điền Hân ở lại thôn này, việc muốn nàng làm bạn đời thú nhân giống đực khác bàn sau, nếu nàng đáp ứng thì Philo cũng không nói được gì.

Philo lo lắng Điền Hân ở một mình, nên muốn nàng ở lại nhà hắn, Nita không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng, Philo an bài nàng và bảo bối Điền Điềm tại một gian phòng khác.

Điền Hân bị ép buộc đi một ngày một đêm, lại bị dọa sợ, thân thể cùng tinh thần đều cực độ mệt mỏi, chải đầu rửa mặt đơn giản một chút, ôm Điền Điềm nằm trên giường không bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net