[Chương 9] Bị bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Điền Hân tỉnh lại, Ryan vẫn còn đang ngủ, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, đột nhiên phát hiện bản thân bị một soái ca tóc vàng  ôm vào trong ngực, nghĩ chính mình là đang nằm mơ, dùng sức dụi mắt.

Đột nhiên trong đầu như có thước phim quay chậm, nhớ lại chuyện hai ngày đã xảy ra, nhớ đến một khắc soái ca tóc vàng hóa thân thành đại sư tử kia, nàng thiếu chút nữa thét ra âm thanh chói tai, cũng may phản ứng nhanh chóng bịt kín miệng đúng lúc.

Điền Hân đến nay còn có chút không thể tin một màn quỷ dị kia là thật, sinh hoạt cùng nàng hơn một tháng, đại sư tử mỗi buổi tối nàng ôm ngủ, đột nhiên biến thành một người đàn ông, hơn nữa nàng cùng người này còn dã hợp với nhau!

Trời ạ, Thần a, thánh mẫu Maria, là nàng điên rồi, hay là thế giới này biến hóa quá nhanh. Vì sao nàng một điểm chân thật cũng không thấy. Nơi này rốt cuộc là đâu, vì sao sẽ xuất hiện một thứ đàn ông có thể biến thành sư tử, chẳng lẽ hắn là kết quả nhân thú tạp giao trong truyền thuyết?

Điền Hân dùng tất cả tri thức y học của mình cũng không thể giải thích tình huống trước mắt, cuối cùng đành ngừng lại, đình chỉ suy nghĩ miên man chính mình, hiện tại nhanh chóng trốn thoát khỏi nơi này mới là quan trọng.

Tuy rằng đại sư tử vô tình ăn nàng, nhưng không có nghĩa hắn sẽ ngoan ngoãn thả nàng về nhà, vạn nhất hắn tính đem nàng lưu lại làm "Áp động phu nhân" thì sao? Nàng cũng không muốn ở lại địa phương quỉ quái này.

Điền Hân nhẹ nhàng nhấc bàn tay Ryan đặt bên hông nàng, thả lên người hắn, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh giấc, rất nhanh lăn một vòng, từ thành giường cỏ khô bò xuống. Sau đó cũng bất chấp cả người đau đớn khó chịu, kiên cường chống đỡ đứng lên, cầm lấy ba lô, rón rén đi ra ngoài sơn động.

Ra sơn động cũng không rõ phải đi hướng nào, cứ bỏ chạy đã, dù sao nàng cũng tìm thấy đường về nhà, cứ chạy trước rồi tính, có thể chạy đến đâu hay đến đấy, bây giờ là mùa xuân, nàng hẳn là không đến nỗi sẽ bị chết đói chết rét như mùa đông.

Điền Hân chạy hộc hộc hộc hộc cũng không biết bao lâu, cảm giác toan đau trên người càng ngày càng nghiêm trọng, giữa hai chân nơi nào đó vốn không sưng đỏ, nhưng do ma sát nhiều nên đau rát, vừa mới xuất phát bởi vì khẩn trương thầm nghĩ chạy trốn nhanh một chút, cũng không quá để ý, bây giờ chạy đi được một đoạn, tựa hồ đã sưng đỏ nghiêm trọng, làm cho nàng chỉ khẽ nhúc nhích liền đau ứa nước mắt.

Điền Hân thật sự không thể chạy được, đặt mông ngồi dưới cây đại thụ thở dốc. Quay đầu nhìn nhìn, có vẻ hắn không đuổi theo, mới thoáng yên tâm chút, tựa vào đại thụ bên trên nghỉ ngơi muốn suy nghĩ bước tiếp theo, thế nhưng lại mơ màng ngủ quên mất.

Đột nhiên gần đó xuất hiện một bóng đen cao lớn, dáng người kém phần khôi ngô hơn Ryan, làn da ngăm đen, tóc hỗn loạn dính sát sau gáy.

Ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Điền Hân nghỉ ngơi dưới tàng cây, mũi giật giật hai cái, sau khi xác nhận nàng quả thật là giống cái, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ điên cuồng, tuy rằng trên người nàng có hương vị giống đực khác, chứng tỏ là nàng đã có bạn đời, nhưng giờ phút này gã cũng quản không được hơn như vậy.

Hùng tộc (Tộc gấu) thú nhân bọn gã giống cái càng ngày càng ít, giống cái Hồ tộc cũng không còn hoan nghênh đám gã nữa, giống cái nguyện ý ở lại hùng tộc hàng năm đều rất ít, mùa đông năm trước không có lấy một. Nếu như cứ tiếp tục như vậy, tộc gã có nguy cơ bị diệt chủng.

Cho nên bọn gã mạo hiểm xâm phạm biên giới, muốn mang một hai giống cái từ sư tộc kia trở về, trước tiên chúng gieo hạt, chờ họ mang thai tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện lưu lại.

Không nghĩ tới Bạch sư cùng Kim sư sư tộc quá lợi hại, bọn gã vốn đã thành công đoạt được một, lại bị bọn họ đuổi theo cứng rắn đoạt trở về, còn đả thương vài thú nhân giống đực bọn họ.

Gã thực không cam lòng, cho nên vẫn lẩn quẩn gần đó, tìm cơ hội lại cướp về. Chỉ là bọn họ bảo hộ quá cẩn thận, ban đêm cũng tự mình tuần tra, làm cho gã vẫn không có cơ hội xuống tay, cũng không dám tới gần quá mức, làm cho bọn họ chú ý.

Không nghĩ tới đây khổ sở trấn thủ hơn một tháng, hôm nay gã ngửi thấy được mùi của giống cái đến gần.

Lần đuổi theo mùi, gã thực sự tìm thấy một giống cái nhỏ nhắn, hình dáng bên ngoài của nàng không như những giống cái bình thường khác. Chẳng lẽ nàng chính là giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất mà giống cái thú nhân Hồ tộc lần trước bị hắn cướp về đã nói?

Không nghĩ tới gã mèo mù vớ cá rán, đụng phải bảo bối, đại Hắc Hùng Mặc Đức nhếch miệng cười. Rất nhanh ôm lấy nàng, sau đó vác lên vai, chạy trốn nhanh đến nơi cư trú hùng tộc.

Cơ bắp toàn thân gã đều cứng như đá, Điền Hân trên thắt lưng gã bị va chạm chấn động sinh đau, rất nhanh liền tỉnh lại.

Nàng phát hiện chính mình bị vác trên người, thầm kêu một tiếng nguy rồi, nàng bị thú nhân tên Ryan đuổi theo, nhưng định thần lại nàng thấy có chút không đúng, người khiêng nàng làn da đen hơn Ryan, hơn nữa tóc cũng là màu đen.

Điền Hân âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ nàng vừa rời miệng cọp lại vào mồm hùm, bị người khác bắt được. Chỉ là không biết này vị đại ca có phải là người bình thường, nàng cúi nhìn khoảng cách của mình với mặt đất, vị đại ca này tựa hồ, có lẽ, khả năng cũng không phải người bình thường a, hắn thân cao hơn hẳn hai thước, người bình thường rất khó có độ cao này.

Điền Hân bị bức điên đến độ muốn ói ra, nhưng bây giờ cũng không có thời gian để ý đến chuyện thoải mái hay không, tuyến thần kinh trong óc nàng đều bị vấn đề có nên kêu cứu không chiếm cứ.

Thâm sơn rừng già này, nàng dù cho có kêu cứu khản cổ cũng chưa chắc có người nghe thấy, cứu tinh duy nhất hiện tại nàng có thể nghĩ tới chính là đại sư tử Ryan kia, nhưng mà cũng không biết nó đã tỉnh chưa, lại nói không thể biết sau khi nó cứu nàng sẽ đưa nàng đi chỗ nào.

Mặc kệ, mặc kệ, dù nói sao hình người Ryan cũng là soái ca, nhìn vị này lưng hùm vai gấu hẳn là không được như vậy, nếu như nó cũng đối với nàng như vậy, nàng sẽ nôn mửa mất. Dù sao đều là bị khi dễ, nàng tình nguyện bị "suất ca" khi dễ.

Điền Hân hạ quyết tâm, sau đó hai tay chống lưng gã, thân mình tận lực tách ra, sau đó hít sâu một hơi, hô to một tiếng: “Cứu mạng…Mạng…Mạng….”

Hắc Hùng Mặc Đức bị tiếng la thình lình của nàng làm chấn động bên tai, chân lảo đảo, suýt nữa hất văng nàng ra. Nhanh chóng giữ vững thăng bằng, gỡ nàng khỏi vai, cắp vào nách, do dự có nên đánh ngất nàng rồi mang về hay không.

Dù sao đây là lãnh địa sư tộc, tuy rằng đã gần đến biên giới, nhưng vạn nhất bị thú nhân sư tộc người nào đi ra săn bắn nghe thấy được, chỉ sợ gã sẽ không dễ dàng như vậy mang nàng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net