Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—        Lý tẩu, nói nghe này, cái bờ sông trong trong mà mình hay đi lấy nước ấy, tối qua có thú dữ tới đấy!

—         Cái gì? Thú dữ? Thú dữ ở đâu? Có nhìn thấy nó không?

—         Không, nhưng sáng nay mọi người ra, thấy cả một vạt đất gần sông tanh bành hết, đất, đá, sình, nước, văng tứ tung. Mà nha, mấy viên đá cuội nhỏ nhỏ bên bờ, viên nào viên nấy đều cắm sâu hoắm vào đất, cứ như lấy búa tạ đóng đinh xuống vậy, dùng tay khựi chả ra nổi! Ờ, cả cái vùng sình to to mà bữa trước thím té nhầm vào ấy, mất tiêu luôn, sạch bách! Còn đất cát gần bờ ấy à, tôi nói, giống như bị một trăm con trâu giẫm qua, nát bét chớ chả chơi!!!

—         Ghê thế nhở? Ghê thế nhở?

—         Thì nói, này chắc chắn là thú dữ tới quấy rối rồi, không sai vào đâu được! Tẩu về nhà kêu Lý thúc lo mà sửa chữa cái hàng rào cọc cạch đi, chúng mà vô làng càn một cái, còn có cái chỗ núp!

—         Xùy xùy xùy! Bậy bạ quá! Mấy mụ già lắm mồm này, không biết thì dựa cột mà nghe! Phán linh tinh!

—         Này! Vừa mới nói cái gì đấy?!! Thế đằng ấy biết rõ lắm hở? Biết ra sao? Biết thế nào, thử nói cái nghe xem?

—         Đúng đó, đúng đó! Chứ phá nát cả cái sông như vậy, không thú chả nhẽ người?

—         Xùy xùy! Dỏng tai lên mà nghe, đặng mà hiểu biết, đó là do người phá đấy! Mấy cái người này ấy à, ghê gớm lắm, bay nhảy như tiên, dùng tay đập banh được cả núi, giết người chỉ cần dùng cái móng chân! Cái sông chút tẹo thì là thá gì!!! Họ đó, người ta gọi là người giang hồ, có võ công, có nội lực, có... gì gì đó nữa! Nói chung là rất hùng mạnh, không dễ chọc vào!!!

 —         Kinh thế?

 —         Chứ sao!

 —         Mà võ công là cái gì? Nội lực là cái gì?

—         Nói cho nghe, võ công là . . . .  

Cứ thế, cái thôn nhỏ được một trận ầm ĩ tưng bừng, nước miếng phun ra vô số. Người biết nói, người không biết nói, người nửa biết nửa không càng nói. Đề tài đi từ con sông nhỏ bị phá te be, cho tới giang hồ hiểm hóc nguy nan , rồi lại đến hoàng cung có cô công chúa thế nào thế nào, xong thì lúa mùa này khá lắm blah blah blah blah...

Chung quy một lượt, thì thủ phạm đã làm hỏng con sông duy nhất của thôn là ai, vẫn còn là một dấu hỏi chấm. Dầu vậy...

 —         Này! Làm ván mạt chược! Chúc mừng sắp tới sẽ bội thu, nhà nhà no căng bụng, tiền đầy túi!!!

—         Mạt chược! Mạt chược!

—         Chờ tý, để về nhà lấy cái chiếu ra trải đã!

 Có lẽ, cái vấn đề này đối với họ, cũng không mấy quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net