Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dáng chiều màu cam trải dài, tạo thành từng vệt cong cong cam cam đung đưa trên một mặt sông trong vắt nào đó. Mặt trời chỉ mới chẩm cái đáy của nó lên đường chân trời, hết sức chậm rãi đang từ từ tụt xuống, cũng phủ một màu cam mĩ lệ  như vậy. Hôm nay, trời cho màu sắc thật kì lạ: màu cam, không mây, gió hiu hiu lượn lờ, vờn nghịch, thổi cho mấy cành lau sậy gần bờ sông lung lay đến thích mắt. Cảnh vật đáng để cảm thán ngước nhìn, xuất khẩu thành thơ như vầy, thế nhưng lại bị một đống người đang đuổi giết nhau sát sạch sành sanh phong cảnh. Người bị đuổi giết quần áo coi như là loại vải thượng hạng, võ công thoạt nhìn rất cao, mặt mũi tiêu sái anh tuấn, túi tiền treo ngay thắt lưng cũng đầy đặn kêu leng keng vui tai. Nếu hắn xuất hiện trong một tình huống khác, có lẽ sẽ là đức lang quân trong mơ của nhiều người, chẳng qua, chẳng qua hiện tại, sau lưng hắn đang thừa ra khá nhiều tráng hán to khỏe, người cầm giáo kẻ cầm gươm, lại có tên cầm cả một cây búa tạ cực kì cực kì "đập sẽ chết", vẻ mặt hung hăng, thái độ đáng sợ, khí thế ngất trời, la hét giận dữ ầm ĩ cả một vùng:

—         Chó chết! Lâm Hiền Thực ! Ngươi đê tiện vô sĩ! Ta nhất định phải trả thù cho Yến Yến!!!

—         Chó chết! Chó Chết!

—         Nếu ngươi còn là nam nhân thì đứng lại đó chịu trách nhiệm đi! Đồ khốn!!!

—         Đứng lại!!! Đứng lại!!! Đứng lại đó!!!

—         Con gái ta... con gái ta...!!! Lão tử thề phải thiến sống ngươi!!! Ta nhất định phải đem hái hoa tặc nhà ngươi đi xẻo thịt, nấu nhừ, giả nhuyễn rồi đem bón cho chó!!!

—         Thằng khốn! Thằng đồi trụy! Tên thất lang!!! 

—         @#$%!!!!_+_*%%8#||\_)*6@#$)!!!!

—         *&%##%#@^%&((~^%&(%$!!!!

Những tráng hán to khỏe với bắp tay bắp chân cuồn cuộn, thoạt nhìn qua là những thằng đầu đất não dưa, nào ngờ võ công lại rất cao, thoăn thoắt bay nhảy đuổi theo bóng người phía trước, nhanh đến kinh ngạc. Thật vất vả một hồi, Lâm Hiền Thực rốt cuộc giãn ra được một khoảng cách kha khá đối với đám người nọ, còn chưa thở phào được mấy hơi thì...

Bẹp!!!

Tiếng động không mấy hay ho vang lên, Lâm Hiền Thực do trượt chân phải bùn, vừa ngã ụp mặt một cách khá đặc sắc. Hắn ngã trúng vũng sình gần bờ sông, cả người nằm thẳng đuột trên mặt sình, mắt mũi miệng rất hạnh phúc đều chung số phận hưởng lộc của thần sình.

Trong đầu hái hoa tặc nào đó bỗng xẹt qua một ý nghĩ điên khùng, đúng rồi! Thân thể Lâm Hiền Thực bất chấp hôi hám cùng nhầy nhụa của thứ nửa đất nửa nước bẩn nọ, cố gắng vùi sâu thêm vào sình lầy, ngẩng đầu hít sâu một hơi đầy phổi, ngụp xuống!!! 

Đám tráng hán với binh gươm búa giáo kia đuổi theo rất nhanh, thoáng chốc đã mò được tới cái sông hái hoa tặc đang "cư ngụ". Không thấy bóng dáng người đâu, đống râu xồm xoàm bên mép mỗi người đều lay động dữ dội, chửi ầm cả lên, lục tung đến  từng cục đá ngọn cây cọng cỏ, quơ gươm vung giáo tàn phá thiên nhiên, có vài tên còn nhảy xuống nước bơi ra xa tìm tòi một vòng lớn.

Phải nói con sông này tuy vô tên vô tuổi, thế nhưng nước sông lại trong vắt đến thấy cả đáy, chịu khó ra xa sông một tý còn có cá tôm cua ốc có thể bắt đầy cả giỏ, dân vùng này ăn uống tắm gội toàn bộ đều ở đây. Nếu nói có gì đó khiến con người ta chán ghét về nơi này, thì chỉ có một thứ: SÌNH. Dòng sông trong vắt nhưng gần bờ lại có sình, những người tới lấy nước không cẩn thận thường thường té ụp cả mặt vào đó, một số may mắn còn có thể ụp toàn thân. Đám tráng hán nọ nhìn thấy một bãi sình gần bờ sông liền tránh xa ra ba thước, né cho lẹ, đương một chút ý nghĩ ngụp xuống tìm người đều không có. Đùa, bọn hắn thế nhưng cũng khiết phích lắm a! Lục tục cả buổi đều hóa vô công, đám người không còn cách nào khác thật bất đắc dĩ bỏ về, tất nhiên là sau khi đã lôi cả tổ tông từ lớn đến bé từ nam đến nữ từ còn sống đến chết rồi của Lâm Hiền Thực ra moi móc đào bới sỉ vả phỉ báng tỉ mỉ một trận.

Bờ sông đượm màu cam, một lần nữa yên tĩnh trở lại, xa xa, thoáng thấy bóng dáng của một chiếc du thuyền thật lớn, thật sang trọng, được chiều tà ánh lên tô thêm bóng, càng tôn lên vẻ tà mị chết người của cảnh vật. Dời mắt lại về gần bờ, từ vũng sình, một đống bọt khí đang bóc bóc nổi lên, bề mặt lầy lội phía trên khẽ lúc nhúc cọ quậy, "bụp!" một tiếng nho nhỏ, một thân hình mạnh mẽ tung người bật dậy, hất sình văng ra tứ phía, miệng há to hớp hơi như cá chết, xuất hiện oanh liệt vô cùng. Dĩ nhiên, đó chính là Lâm Hiền Thực, phải nói, mái đầu tuấn tú của hắn trước giờ chỉ dùng để vùi vào ngực nữ nhân, rốt cuộc nay đã có thêm một công năng mới: vùi sình.

Tức giận chửi bậy một tiếng, Lâm Hiền Thực đứng dậy cởi hết đống y phục màu nâu bùn dơ bẩn ra, vứt. Sau đó "tùm" một cái, dòng sông trong vắt trở thành cái bồn tắm lớn thư thái cho hắn kì cọ. Chà chà chà, kì kì kì!!! Lâm Hiền Thực một bên tẩy rửa từng mảnh da thịt của mình, một bên thống thiết vật vã gào thét trong lòng: "Đại Thạch sơn trang, một lũ ti tiện, ỷ đông hiếp yếu, đuổi cùng giết tận, hại lão tử tới bước đường này!!! Các ngươi cứ chống mắt lên mà xem, kẻ chạm tới ta đều không có kết quả tốt. Lần sau tái kiến, ta nhất định phải xxx, sau đó yyy, rồi lại từ trên người các ngươi chậm rãi xyz!!! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Chờ đấy!" Nước sông văng lên như mưa, tiếng "tùm tùm" cùng tiếng nghiến răng trèo trẹo xen kẽ vài lời tục tĩu dọa người không ngừng được sản xuất, liên miên liên miên không dứt.

Có lẽ, nếu Lâm Hiền Thực biết được, rằng chỉ còn vài phút ngắn ngủi nữa thôi trước khi chính hắn, sẽ bị một tên hỗn đản xấu xa xxx, yyy rồi lại xyz, chắc chắn hắn sẽ vắt giò lên cổ mà chạy, chứ không lãng phí thời gian để tự kỷ thế này. Dù sao, trong khi Hiền Thực đáng thương của chúng ta vẫn đang miên man miên man chửi rủa một mình, thì một giọng nói đã đột ngột vang lên, lôi ngược hắn lại trở về với hiện tại: 

—         Người đâu! Chuẩn bị dựng màn! Ta muốn tắm rửa! 

Lâm Hiền Thực, tất nhiên, đầu tiên là trợn mắt ngốc lăng, không hiểu mô tê gì cả, động tác chà xát đang chuẩn bị thực hiện cũng đều lơ lửng giữa không trung, miệng còn đần độn phát ra một tiếng ngơ ngác:

—         A?

Sau đó, haizzz, thật hết thuốc chữa, chính là trong lòng hắn khẽ đánh một tiếng "coong" vang dội, như tiếng chuông đồng trong những ngày đại lễ, tâm trí lạo nhạo lại cho ra đúng một nghi vấn: Giọng nói trầm trầm hay ho dễ nghe tuyệt hảo kia là từ ai phát ra vậy?

Hắn chẳng phải tìm kiếm đâu xa xôi. Trước mặt, không biết từ bao giờ, một chiếc du thuyền cực kì to lớn, cực kì hoành tráng, cực kì cực kì đẹp đẽ, đã gần tiến đến bờ, có lẽ vì độ cao của mạn thuyền, cho nên không có ai thấy được còn một tên hái hoa tặc đang tắm rửa ở đây.

Lâm Hiền Thực thật mong muốn được diện kiến vị mĩ nhân có giọng nói nhiếp hồn kia, niềm đam mê kỳ quặc trong thâm tâm hắn đã trỗi lên thật mãnh liệt, hắn muốn hái bông hoa này! Nhưng nhìn gia thế của nàng, nếu hắn hiện tại trần truồng nhảy ra, chín phần mười sẽ bị đập chết. Ngược lại, với khinh công của hắn, muốn vô tung vô ảnh tẩu khỏi nơi này, hẳn là dư dả thời gian.

—         Nhanh lên đi.

Thanh âm xinh đẹp lại lần nữa vang lên, từ tốn, cao ngạo, khí chất vương giả tỏa ra nồng nặc. Oa!!! Trong đầu bang bang lên, Lâm Hiền Thực vứt luôn cái gì gọi là lý trí ra sau lưng, quyết định không chuồn nữa, mà trần truồng... nhảy lại vô đống sình hồi nãy, mục đích cao cả: ngắm mĩ nhân tắm tiên!!!

"Tủm."

Hắn nhảy xong rồi.

Ngay sau đó, một số gia nhân ăn mặc bố y bước xuống du thuyền, không hề phát hiện ra có gì khác lạ, phi thường nhanh tay lẹ chân dựng lên những bức trướng họa màu sắc trang nhã ngăn cách với bên ngoài, bao phủ gần hết con sông nhỏ. Woa! Nhà mĩ nhân giàu quá! Che lại thôi mà đã dùng những tấm vải quý giá vậy rồi, cả trăm lượng vàng đấy! Thật sự muốn nhìn nàng quá! Muốn nhìn! Muốn nhìn!

Những hạ nhân bố trí thêm một số vật dụng dùng để tắm rửa, một vài bộ quần áo tinh xảo, sau đó nhanh chóng di chuyển ra ngoài. Ước chừng thêm khoảng một khắc, một người thân phủ bạch y khoan khoái bước vào. 

Lâm Hiền Thực qua hai con mắt ti hí mở ra bằng 2 đường kẻ cố gắng quan sát. Hắn nhìn thấy mĩ nhân càng bước càng tới gần vũng sình của mình, vừa mừng lại vừa sợ. Mừng là tầm nhìn của hắn sẽ được "phóng to" hơn một chút, sợ vì ngưỡng cửa của việc-bị-phát-hiện-sẽ-bị-đập-chết cũng lại nhích tới gần hắn thêm một chút.

Ánh chiều cam ngược hướng, khiến khuôn mặt mĩ nhân đen thui lại, không nhìn rõ cho lắm, chỉ thấy được một đầu tóc đen bóng nhánh của nàng cài một cây trâm bạch ngọc đơn giản khá thanh nhã, tóc thẳng tắp dài đến thắt lưng. Thân người nàng vừa nhỏ nhắn vừa thon dài, mắt cá chân trắng hồng như chân của hài tử vừa sinh ra, phần thắt lưng mỏng mảnh, thoạt nhìn ngay lập tức được xếp loại  vào dạng "vô cùng đạt tiêu chuẩn", bảo đảm khi "ấy ấy" sẽ sướng đến tận trời, còn bộ ngực của nàng... ui, bộ ngực của mĩ nhân có phải hơi nhỏ quá rồi không? Hm~ Không sao không sao, dù gì con người ta sinh ra không ai hoàn hảo hết mười phần.

Rốt cuộc ánh sáng đã bớt chói chang, con mắt hắn cũng nhìn được rõ ràng, khuôn mặt đen thui kia dần dần lộ ra_______ OAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!! Bụng dưới của Lâm Hiền Thực từ từ nóng lên, khuôn mặt dưới sình của hắn hẳn cũng đã đỏ phừng phừng. Trong đầu hắn hiện tại đang hưng phấn hét lớn: Đại đại đại đại đại đại đại đại đại đại đại đại đại đại ...(n chữ đại) MĨ NHÂN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! TIÊN NỮ GIÁNG TRẦN!!!!!!!! THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT!!!! Người kia... là quá sức tuyệt mĩ! Quá sức xinh đẹp!!! Quá sức tỏa sáng!!! Quá sức... LỜI!!! Lâm Hiền Thực đánh trong lòng một câu cuối cùng, hai đường kẻ không biết từ lúc nào đã trợn to thành hai cái hột nhãn.

Mĩ nhân tháo trâm cài, tóc dài xõa xuống, được người nọ vén gọn để lên đằng trước ngực. Mĩ nhân cởi bỏ ngoại sam, nhẹ nhàng thảy qua một bên, may mắn gần sát chỗ Lâm Hiền Thực "ẩn mình", hắn ngửi ngửi được một cổ hương thơm cực kì tươi mát sảng khoái. Mĩ nhân xoay lưng lại, cởi ra tấm áo lót phía trên, a a a, tấm lưng trần trắng bóc. Mĩ nhân bắt đầu cởi quần, theo động tác tuột từ từ của nàng, hai chân thật thon, thật dài, thật mịn màng dần dần hiện ra...

...

Uầy...

...Sao lại có cái quần ở đây....

Lâm Hiền Thực bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. 

—         Nhìn thỏa chưa?

Giọng nói trầm trầm khiến người ta mê luyến vang lên, mang theo chút giễu cợt pha châm chọc. Lâm Hiền Thực giật mình, còn chưa kịp hồi thần lại được thì một hòn đá đã bay thẳng đến, điểm trúng ngay ma huyệt của hắn, lực bắn chính xác mạnh tay, hắn toàn thân từ trên xuống dưới lập tức cứng ngắc, một phân cũng không động đậy được nữa.

Ào!!!

Một gáo nước to, trong vắt, lạnh lẽo tạt xuống, sình bùn từ vũng thỏm lầy lụa nhanh chóng trôi tuồn tuột ra.

Ào!!!

Thêm một gáo nước nữa dội qua, bùn trôi đi hơn nửa, thật vinh quang, Lâm Hiền Thực đã xuất hiện từ trong đống sình, trần truồng mà xuất hiện!

—         Cái này... công tử... chuyện này quả thật là một hiểu lầm to lớn...Tiểu nhân có thể giải thích...

Hắn xanh mặt, hơi hơi run rẩy khóe môi nói. Đúng vậy! Đây đích xác chính là một hiểu lầm. Một hiểu lầm nối tiếp nối tiếp thật nhiều hiểu lầm!!! Mĩ nhân hắn vừa chảy máu mũi vừa nhìn từ nãy đến giờ hóa ra lại là một nam nhân! Nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân trước mặt này cư nhiên võ công cao hơn hắn! Hắn vừa trần truồng, vừa hôi hám xuất hiện, như một con heo!!! Ô Ô! Ông trời! Ta đã làm cái gì nên tội???

Ào!!!

Ai đó không thèm nghe, thêm một gáo nước lạnh tạt xuống, như bạt tay tát ngang qua mặt Lâm Hiền Thực.

Ào!!!

Lần này là tát qua bụng.

Ào!!!

Qua chân.

Ào!!!

 .........

—         Công ... công tử... Chúng ta có thể hảo hảo từ từ nói chuyện có được không? Trước ngài giải huyệt đạo cho ta, sau đó muốn đánh, muốn đập, muốn chém, muốn giết, ngài muốn làm cái gì với ta cũng được, ta cam đoan sẽ không có chạy trốn. Công tử ngài đại ơn đại đức, nghe ta giải thích một chút... đây thật sự chỉ là một hiểu lầm mà thôi...

Lâm Hiền Thực tiếp tục run rẩy khóe môi nói, ngoại trừ môi và cơ mặt ra, thật sự hắn cũng chẳng còn thứ gì có thể co giật. Tên bán nam bán nữ điên khùng này, muốn dìm chết hắn sao? Dù không bị dìm chết thì hắn cũng sẽ bị lạnh đến chết đó!!! Có ngưng dội đi không???

Mĩ-nhân-thật-ra-là-nam-nhân kia thật sự dừng tay lại, sau đó thả cái gáo nước xuống đất, không làm gì nữa, chỉ đứng yên lặng chăm chú nhìn Lâm Hiền Thực, từ lúc bước vào cho tới giờ vẻ mặt vẫn là một bộ không cảm xúc, không biểu tình. Phía chân trời vẫn đang tỏa sáng, cam sắc phủ đầy lên thân thể trắng tuyết bán khỏa thân của  thiếu niên, phủ trên khuôn mặt băng lãnh tuyệt đẹp, phủ qua góc cạnh sườn mặt gợi cảm, tạo nên một bức tranh diễm lệ vạn phần, khiến con người ta nhìn vào liền mụ mị đầu óc. Cậu ta như một viên ngọc trai trắng ngần đang sáng chói dưới ánh sáng mặt trời, lấp lánh, kiều mị, đầy dụ hoặc, khiến cho Lâm Hiền Thực không khỏi ngẩn ngơ một trận, quên luôn cả cái hoàn cảnh "hoàn hảo" hiện giờ của mình.

—         Ngươi tên gì?

Giọng nói nhiếp hồn vang lên, Lâm Hiền Thực mê mang như bị thôi miên, hồn chắc hẳn đã bay mất khỏi thân rồi, khóe miệng hắn tự mở tự trả lời:

 —         Lâm Hiền Thực.

 Thiếu niên tròn mắt nhìn, sau đó thú vị dùng ngón tay thon dài trắng noãn của mình xoa xoa cằm, nhếch đôi môi anh đào hỏi:

—  Lâm Hiền Thực? Xếp thứ 9 trong bảng xếp hạng võ công của giang hồ? Đại đệ tử đã bị trục xuất của Nhất Đao võ quán? Con trai thứ của cựu tể tướng Lâm Quang Hải? Anh trai cùng cha khác mẹ của Lâm Phụng Nhi — Thanh Phong đệ nhất mỹ nhân? Thiên hạ đệ nhất vô sỉ hái hoa tặc đã "hái" qua cả thảy 167 cô nương thuê các? Tội phạm truy nã của cả giang hồ và triều đình với mức tiền thưởng một vạn lượng bạc? Chính là ngươi Lâm Hiền Thực? Ừm?

Lâm Hiền Thực có hơi chút kinh nghi, lập tức hồi thần khỏi thế giới mộng mơ của mình. Tên này là ai vậy? Sao biết rõ ràng đến thế về hắn? Mặc dù hắn trên giang hồ không phải là hạng quá vô danh tiểu tốt, nhưng tuyệt đối chưa đến mức là người có thể khiến người khác phải học thuộc lòng tiểu sử nho nhỏ huy hoàng của mình đến như vậy. Phải biết, trên giang hồ đại loại nhắc đến cái tên Lâm Hiền Thực, thì chỉ liên tưởng ngay tới một tên hái hoa tặc mà thôi, làm sao tới cả sư môn, phụ thân, muội muội, thành tích và thậm chí tiền thưởng truy nã của hắn đều có thể đọc làu làu ra một lèo hay quá vậy???

Hắn giọng điệu hết sức nghiêm túc, thậm chí còn chứa chút sợ sệt cực kì nhỏ, hỏi:

—         Ngươi. Là ai?

Mĩ thiếu niên không trả lời, chỉ tủm tỉm cười, bỗng nhiên chụp lấy cằm hắn, cúi người xuống.

—         Ưm!

Thứ gì đó chạm vào môi, dùng tốc độ tia chớp tiến vào bên trong, cuốn lấy lưỡi, quấn loạn hết một hồi như phong ba bão táp, chạm tới từng góc từng chỗ bên trong vòm miệng hắn, gặm cắn ngấu nghiến như nhấm nháp mĩ vị. Lâm Hiền Thực nhận ra tình trạng của mình, liền tức tới đỏ con mắt. Làm thế nào mà... bọn hắn đều là nam nhân a!!! Nam nhân với nam nhân lại đi hôn môi nhau, cái chuyện ngược thiên địa này quả thực kinh tởm!!!

Lâm Hiền Thực cố sống cố chết dùng sức muốn đẩy thứ bán nam bán nữ đang giao môi với mình ra, thế nhưng cả người hắn không thể động đậy được, huyệt đạo quá sâu, nội lực cùng tứ chi cứ như bị một ổ khóa lớn khóa lại một chỗ, chặt chẽ, kín mít, không thể thoát ra. Lâm Hiền Thực một ngụm liền cắn xuống, dùng hết sức bình sinh, mặc kệ cả miệng lưỡi của mình, mong muốn phải làm cho đứt đoạn cái lưỡi chó gớm ghiếc đang quấn quít trong miệng hắn, đứt luôn cái mõm thì càng tốt! Một bàn tay trắng noãn đưa lên, nắm chặt cằm hắn lại, lực đạo kinh người hoàn toàn không giống với dáng vẻ trắng-trắng-yếu-ớt của nó, xương quai hàm của Lâm Hiền Thực đau như muốn vỡ ra, nằm trong gọng kềm cứng ngắc của mỹ thiếu niên, muốn khép cũng không khép lại được nữa, khiến hắn chỉ có thể há miệng mặc cho người ta càn quấy, đùa nghịch bên trong. Lâm Hiền Thực hiện giờ, hoàn toàn không có khả năng tự cứu bản thân, chính là một con cá sống đợi bị người ta làm thịt!

—         ...Ngô...ô... ngươi...ô... 

Đến lúc được buông tha, đã là chuyện của mấy phút sau, Lâm Hiền Thực khuôn mặt trắng bệch, gần như bán hôn mê vì thiếu dưỡng khí. Hắn cố gắng hô hấp, cánh mũi phập phồng lên xuống, hắn muốn phun ra một câu tục tĩu mắng người, nhưng tiếc rằng hoàn toàn không có đủ hơi.

Mĩ thiếu niên nâng nửa người hắn dậy, đặt hắn bán nằm bán ngồi lền một tảng đá gần đó. Y liếm liếm khóe môi mình, lại nhìn tới cặp môi đã sưng đỏ đến đáng thương của người kia, sáng bóng, còn chảy ra một ít dịch vị trong suốt, trông như một thứ quả ngon lành chín mọng mời gọi người tới cắn gặm. Cặp mắt nửa mê mang nửa hung hăng đang nhìn hắn trừng trừng, đôi con ngươi màu đen thuần tuy có chút mờ mịt, nhưng ngập tràn không che giấu trong đó là hỏa nộ kinh người, rõ ràng là hận không thể bay đến xé xác y.

—         Ngươi. câu. dẫn. ta.

 Mĩ thiếu niên cười cười, chậm rãi thả ra một câu bốn từ. Tròng mắt của Lâm Hiền Thực co rút, càng trợn lên to hơn, cả sống lưng hắn lạnh toát một mảnh, da gà không tự chủ nổi chằng chịt khắp người. Trong lòng dâng trào lên loại xúc cảm tuyệt vọng, tới giờ này thì một thằng ngu nhìn vào cũng hiểu được rằng: Hắn, sắp tiêu rồi!!!

 Phía chân trời, mặt trời đỏ cam chỉ mới xuống một nửa, trời hẳng còn đang chiều, từ giờ cho đến tối, vẫn còn rất nhiều thời gian.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net