Trung 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi là đồ đần! Đồ dốt nát! Đồ thộn! Đồ ngu! Đồ trì độn! Đồ não rỗng! Đồ tinh trùng thượng não!!! Đồ giá áo vá cơm! Đồ không tiền đồ! Đồ...! Đồ...!" 

Lâm Hiền Thực ở trong lòng bây giờ chính là đang giận dữ rống chửi ầm ĩ, loạn thất bát tao một trận như vậy. Có lẽ hiện tại, đối với hắn, tự mắng chửi bản thân chính là một phương cách hữu hiệu để khắc chế, kìm nén, phân tâm ra khỏi cái tình cảnh đáng xẩu hổ này.

Hắn là một nam nhân a! Không những vậy còn là một hái hoa tặc, trước nay chỉ có thượng mỹ nhân, chưa bao giờ có thử qua bị mỹ nhân thượng! Mà này một hồi tính là cái dạng sự gì? Hai đại nam nhân chung với nhau làm cái chuyện kia? Đây là... là nghịch thiên... là loạn giới... là gớm ghiếc... tởm lợm! Lâm Hiền Thực thủy chung trong lòng là một thứ tâm tình phỉ nhổ, không thể chấp nhận được.

 Đương nhiên, vì sự thiếu tập trung cao độ của hắn, mỹ thiếu niên cảm thấy không được vui, y trong lòng quyết định phải làm việc chăm chỉ hơn nữa, để người dưới thân ngoài ư ư a a ra sẽ không còn bất cứ suy nghĩ dư thừa gì. Buông tha cho đôi môi đã bị chơi đến sưng tù vù như ong chích, đầu lưỡi tinh xảo di chuyển xuống dưới, vờn nghịch tới hai khỏa thù du. Một đầu tóc đen tỏa hương thơm thanh khiết nhàn nhạt vùi vào trước ngực Lâm Hiền Thực, thử liếm một chút, ân, hương vị đúng là không tệ.

 Như tiểu hài tử tìm được đồ chơi mới, mỹ thiếu niên ngoạn đến không biết chán, đầu lưỡi liên tục thay đổi vị trí, lên trên, xuống dưới, gảy qua, gảy lại, đảo hết một vòng tròn rồi lại dùng lực ấn mạnh xuống, lúc nhanh, lúc chậm, liên miên không ngừng nghỉ. Quả nhiên thân thể thì luôn luôn thành thật, mặc dù lý trí liên tục phỉ nhổ ghê tởm, nhưng đầu vú của Lâm Hiền Thực, dưới sự "làm việc cần cù" của người nọ, sớm đã bị khiêu khích đến cứng ngắc, ướt át, sáng bóng, trông giống như những viên kẹo ngào đường mà tiểu hài tử phi thường yêu thích. Đáng tiếc chính là, kẹo này quá nhỏ, nếm một lần thật không đủ vị, khiến mỹ thiếu niên không ngừng nuốt ra nuốt vô, cứ như ăn hoài không ngán.

 —         A!

 Lâm Hiền Thực đau đớn rên rỉ lên một tiếng, thiếu niên nọ đang cắn vào đầu vú hắn. Có cảm giác như sắp đứt cả mảng thịt ra, lại có cảm giác như y chỉ đang dùng răng nanh gặm gặm trêu đùa. Tuy nhiên, rên rỉ trước một tên đồng loại với mình vẫn chưa hẳn quan trọng, đáng hận nhất vẫn là, hắn cư nhiên nửa thân dưới đã nổi lên phản ứng. Tiểu huynh đệ không chút nể nang mặt mũi, đã ngóc ngóc cái đầu nhỏ dậy, thật khiến Lâm Hiền Thực hận không có một cái lỗ để chui xuống.

 Khuôn mặt băng lãnh vạn biến không đổi của thiếu niên hiện tại đã thay bằng một nụ cười xinh đẹp đầy vô lại. Có vẻ y đang chơi rất vui a. Đôi bàn tay trắng noãn như bạch ngọc rời khỏi vị trí ôm ngang thắt lưng Hiền Thực, một cái di lên trên, cùng đầu lưỡi hợp tác, tìm hoan trên hai khỏa kẹo ngào đường. Cái còn lại di xuống chỗ cấm kị, rờ rẫm đến hạ thân, nắm lấy ngọc hành của Lâm Hiền Thực, từ từ khiêu khích.

 Mắt thấy hoàn cảnh đã đạt đến tình trạng "không ổn", đã không còn đơn thuần là "đùa giỡn" nữa, mỹ thiếu niên này chắc chắn đã quyết định "làm đến nơi đến chốn", Lâm Hiền Thực không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, cái miệng hấp tấp bật ra một câu vô cùng sát phong cảnh:

 —         Công... công tử, ta ba ngày chưa tắm, hồi nãy còn vừa mới ở trong sình! Rất dơ bẩn a! Rất hôi thối a! Ngươi như vậy sẽ tự làm hỏng bản thân đó!

 Đầu lưỡi đo đỏ như cũ vẫn đảo qua đảo lại nhiệt tình trên thù du, chốc chốc lại dùng răng nanh in một dấu không lớn không nhỏ, không đậm không nhạt trên tấm ngực bằng của hắn, không có dấu hiệu nào chê bẩn.

 Lâm Hiền Thực tiếp tục mở miệng:

 —         Công tử, thú thật với ngươi là ta cùng trưởng nữ của trang chủ Đại Thạch sơn trang vừa mới "làm" xong! Ngươi chẳng phải thích nam nhân sao? Chắc chắn sẽ không muốn có mùi vị nữ nhân làm ô uế chứ? Người ta hiện tại vẫn còn đầy vết tích của nàng đó!

 Bàn tay đang phủ trên lão nhị của Lâm Hiền Thực chơi chơi nghịch nghịch lập tức ngừng lại. Quả nhiên có hiệu quả a! Sung sướng từ tận đáy lòng cảm thán, Lâm Hiền Thực chỉ ước sao cho tên biến thái mặt trắng này lập tức ném hắn ra khỏi trướng, ưm, đánh một trận rồi ném ra cũng không sao, chỉ cần đừng có thượn...

 —         ÁCH!

 Đau đớn không lời nào diễn đạt được truyền tới từ hạ thân, cái đau mà chỉ có nam nhân mới hiểu được. Mỹ thiếu niên khôi phục lại dáng vẻ băng sơn ngàn năm của y, đang tận tình bóp chặt hai khối tiểu cầu của Lâm Hiền Thực, khiến hắn sắc mặt trắng bệch tắc nghẽn trong cổ họng tiếng kêu rên, chật vật vô cùng, nhịn không được tức khí rống:

 —         Ngươi cái thằng khùng này! Có bệnh thì đến khám đại phu đi! Đừng như cẩu động dục mà vớ được ai thượng người đó! Lão tử với ngươi không thù không oán, khôn hồn thì buông ta ra, còn không đừng trách tại sao ta đánh cho tới cha nương chẳng nhìn được!

 Tùm!

 Nước sông văng lên như mưa, người bị thảy xuống như bao tải, Lâm Hiền Thực cái miệng còn đang bận mắng người, nay hoàn hảo được một trận nước uống no nê.

 Không thấy được phương thức ra tay, không biết được làm thế nào, chỉ là hắn khi định thần lại được, đã thấy mình nằm trong lòng sông trong vắt, không, chính xác là bị quăng như rác ra đây! Lâm Hiền Thực trong lòng âm thầm kinh hãi một trận, người này là ai a! Võ công lại cao siêu như vậy? Thấy được tên mặt ngọc răng trắng này về nội công lẫn ngoại công rõ ràng hơn hắn — xếp hạng chín trên võ lâm giang hồ —  không chỉ một bậc!

 —         Vốn nghĩ tới ngươi lần đầu, muốn ôn nhu một chút, xem ra không được!

 Giọng nói trung tính đầy mị lực lại vang lên, một câu mà tách đoạn ngừng nhịp đến ba lần, đủ thấy y có bao nhiêu tức giận. Lâm Hiền Thực tức khí có loại xúc động muốn đá kê kê người! Đây là thế nào a? Rõ rành rành là hắn bị cưỡng gian, làm sao lại giống như tân nương đêm động phòng bị lão công phát hiện ra ăn đậu hủ ở ngoài? Tiếc là hắn không có đủ khí lực, cũng không ở trong hoàn cảnh có thể lên tiếng. Lâm Hiền Thực một đầu bị thiếu niên túm lại, ấn mạnh xuống nước, lại kéo lên, lại ấn mạnh xuống nước, như một bộ quần áo bẩn đang được đem giặt, muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.

 Mỹ thiếu niên lấy ra cái gì đó, hình như là một cái bình cao cổ bằng ngọc, mở nút ra hửi được hương thơm phảng phất. Y đem đổ hết lên người Lâm Hiền Thực, bắt đầu ra sức kì cọ, chà xát thật mạnh. Bầu trời hiện tại không còn gọi là "chiều" nữa, mà đã sẩm tối, màu cam bắt mắt khó gặp không biết từ bao giờ đã biến thành màu đen của đêm. Trong làn nước đang lạnh dần, Lâm Hiền Thực cả người run rẩy, hô hấp khó khắn, ho sặc sụa, lại còn bị một tên đại quỷ áp trên người, đang ra sức lột từng tầng da của hắn.

 Cho đến khi Lâm Hiền Thực cả người đã đỏ ửng đến có thể ra máu, mỹ thiếu niên mới từ từ trấn tĩnh lại. Có vẻ y đã hài lòng với trừng phạt của mình, nhìn thấy người kia mắt mũi miệng đều là nước, cả mặt tím đỏ, run rẩy toàn thân, trong lòng cũng một trận thương tiếc. Lâm Hiền Thực cặp mắt mông lung ngước nhìn lên, mù mịt một mảng. Mỹ thiếu niên thấy hắn cái dạng này, không hiểu sao lại dần dần nóng người lên, hai tay thôi ở trên người Lâm Hiền Thực lột da nữa, nhanh chóng hạ xuống dưới, nắm lấy hai chân thon dài của người nọ, nâng lên. Trong một khoảnh khắc y không để ý, hai mắt vốn không có tiêu cự của Lâm Hiền Thực, bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh mười phần, sát ý nồng đậm, sáng quắc.

BỐP!!!

Tiếng động vang dội đến chim chóc cũng bay tán loạn. Lâm Hiền Thực không còn là kẻ bất động nằm trong nước mặc cho người ta "giặt giũ" nữa, hắn hiện tại đã lùi ra xa mỹ thiếu niên gần ba thước, hơn nửa người đang trầm trong lòng sông trong vắt, lấy tốc độ cực kì nhanh tiếp tục lùi lùi lùi. Còn mỹ thiếu niên, một bên mặt y đang nghiêng hẳn sang một bên, thân người bị nội lực chấn kinh đẩy bay ra tận bờ, khóe môi có vết rách, máu đỏ chảy một dòng nho nhỏ xuống cằm, thấy được rằng cú đấm vừa rồi của Lâm Hiền Thực có bao nhiêu phần sức lực. Một bức xuân cung đồ vạn phần tươi đẹp, thoáng chốc trở thành khung cảnh âm u đầy sát khí giữa hai người, tràn ngập phẫn nộ hung tợn.

Lâm Hiền Thực ngay từ lúc bị điểm huyệt, đã không ngừng chuyển biến nội lực trong cơ thể, chạy qua hết mọi ngóc ngách kinh mạch, huyệt vị, tìm cách giải khai. Thế nhưng quả thật vị mỹ thiếu niên kia là không tầm thường, võ công chắc chắn trên hắn vài bậc, ma huyệt bị hắn điểm cực kì sâu, lại tận cùng như cái mê cung, nội lực trước vì đám a miêu a cẩu bên Đại Thạch Sơn Trang, sau một màn "tắm rửa tra tấn" làm hao giảm đáng kể, khiến Lâm Hiền Thực hắn cho tới giờ phút này mới có thể cưỡng chế bức huyệt, kịp thời trước khi sự việc tiến triển đến mức không thể vãn hồi xoay chuyển tình thế, cho tên khốn kia một đấm văng xa rồi tạo khoảng cách an toàn. Mặc dù hắn thật sự mong muốn chính là chôn thằng bán nam bán nữ kia vào đống sinh thúi nọ, sau đó dùng phân chó lấp lên, nhưng "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", võ công không lại người, ham chiến chỉ sợ ôm thiệt vào thân. Cho nên, Lâm Hiền Thực hắn bây giờ trong ba mươi sáu kế, như bao người đã rút ra kết luận: Tẩu vi thượng sách! Cố gắng lảng trách lãnh khí bức người tỏa ra từ bên kia bờ, hắn đạp nước vận khinh công, nhanh như cắt phóng người lên, mong muốn chạy càng xa càng tốt!

Mỹ thiếu niên ở trên cạn, khóe môi rách nát khẽ nhếch lên cười khẩy, nhìn thân ảnh đang phóng đi của Lâm Hiền Thực, đôi mắt xinh đep lóe lên một tia sáng, trở nên âm ngoan đến dọa người. Muốn chạy? Có như vậy dễ sao?

Hàng chục hòn đá viên viên từ bờ bên kia mạnh mẽ bay qua, như tên đã lên cung,  tốc độ mắt thường theo không kịp, đích ngắm chính là thân ảnh đang bay nhảy trên cao. Lâm Hiền Thực sớm có chuẩn bị, nhắm thấy có né cũng né không hết, liền dùng quyền cước đỡ trả, chân đá, tay đấm hất ngược từng viên từng viên trở về nơi xuất phát. Đá từ trên cao phóng xuống như mưa, rơi trên mặt đất tạo thành những tiếng "rốp, rốp, rốp" vui vẻ. Lâm Hiền Thực quay phắt người tiếp tục đào tẩu, lại cực kì kinh hãi khi phát hiện ra, không biết từ bao giờ, một khuôn mặt tuyệt mĩ đã xuất hiện đằng sau mình. Thiếu niên với một bên mặt đầy tơ máu, khóe miệng nhênh nhếch tươi cười băng lãnh, ánh mắt âm ngoan cực hạn, bàn tay trắng noãn nắm lại một quyền vung lên!

Hai con người đen thuần của Lâm Hiền Thực vì kinh hách mà co rút mạnh, trong giây liền tự chủ lại được, tức khắc đưa hai tay lên phòng thủ, đỡ đòn, tấn công, động tác dứt khoát gãy gọn, hầu như là tránh né, tỏ rõ ý nghĩ muốn đào tẩu nhanh nhất của hắn. Nhưng quá trễ, cao thủ tranh đấu trăm chiêu trong giây, thế thượng phong của hắn đã mất, một khắc sau, mỹ thiếu niên đã dễ dàng chế trụ được Lâm Hiền Thực, xách cổ y như xách một con heo về lại mỏm đá bên sông.

Kỳ lạ là, thiếu niên không có điểm huyệt Lâm Hiền Thực nữa, cũng bởi vì vậy, hắn ở trong lòng y giẫy giụa như con lăn quăn, đá trái đấm phải, khiến người phát phiền.

Roẹt! Roẹt!

Tiếng vải vóc bị xé vang lên trong không khí. Đống quần áo thượng hạn mà bọn hạ nhân ban nãy chuẩn bị trong trướng che, đã trở thành một đống dây nhợ lam nham trong tay mỹ thiếu niên. Y đè xuống con heo trong lòng, bắt chéo hai tay hắn sau lưng, cột lại bằng nhiều đoạn vải, lại lật người hắn dậy, mở rộng hai cánh đùi thon dài sang hai bên trái phải, gập khúc, cũng trói chặt bằng những mảnh quần áo đã xé. Bị áp chế thế này, khiến Lâm Hiền Thực chỉ có thể trong tư thế hai tay không thể cử động, mở rộng hai chân, còn tệ hơn lúc bị điểm huyệt! Dây trói là loại vải thượng hạng, quấn vòng tới vòng, muốn mở được, chỉ sợ là cần đến gươm kiếm.

Mỹ thiếu niên có vẻ đã hài lòng với tác phẩm của mình, thôi không lật qua lật lại người dưới thân nữa, đặt hắn vào vị trí cũ, lưng dựa vào tảng đá. Lúc này Lâm Hiền Thực thấy được khuôn mặt tuyệt hảo kia của thiếu niên, đã bớt đi một phần "hoàn mĩ", má trái y sưng to như đầu heo, một cục máu vừa tím vừa bầm sừng sững hiện diện, hắn nhịn không được cười ra khanh khách. Lập tức, một đạo sát ý chiếu thẳng tới Lâm Hiền Thực, ép tới hắn muốn thở cũng thở không thông, mỹ thiếu niên "mặt sưng" bắt đầu từ tốn mở miệng:

—         Ngươi đã nói, ta có thể làm bất cứ thứ gì ta muốn, ngươi sẽ không chạy trốn.

—         Đó là trong điều kiện ngươi đáp ứng cho lão tử giải thích!!!

Lâm Hiền Thực trong tư thế heo chuẩn bị làm thịt tức khí rống. Mẹ kiếp!!! Gặp phải thằng điên!!! Giờ thì cái mông gìn giữ suốt hai mươi hai năm rốt cuộc sắp được một lần "thăng hoa" rồi!!!

Thiếu niên lại tiếp tục mở miệng:

—         Đồ chơi thì không có quyền được phản kháng. Người của ta, chống lại ta thì phải nhận trừng phạt.

—         Thao!!! Con mẹ nó ai là đồ chơi của ngươi? Thằng điên biến thái bất nam bất nữ! Ngươi nếu hôm nay dám thượng ta, lão tử đều đem nam tử từ già đến trẻ trong ba đời nhà ngươi đem cho chó động dục!

Sát khí đột nhiên tỏa ra đậm đặc trong không khí, rét lạnh đến muốn đóng băng được cả con sông. Lâm Hiền Thực bị khí tức này dọa cho một trận, vẫn ngoan cố hung hăng trừng mắt với đối diện, như thể thách thức: "Lão tử không sợ!". Nhìn đến vẻ mặt "không thấy quan tài không đổ lệ" của hắn, mỹ thiếu niên bỗng nhiên bật cười khì khì, rốt cuộc quyết định, cái miệng nhỏ nhắn này vốn chỉ cần rên rỉ thôi là đủ rồi.

—         Ngươ...Um Ngô!!! Um um!!!

Một mảnh vải màu tím được cột ngang qua miệng của Lâm Hiền Thực, thắt lại thành nút sau gáy hắn. Thiếu niên vẫn tiếp tục tươi cười, cười đến vui vẻ vô cùng, như trong nhà có hỉ vậy. Lâm Hiền Thực bỗng dưng run rẩy nhận ra, có lẽ, hắn đêm nay không đơn giản chỉ là cái mông nở hoa ...

—         Um! Um! Um! Um!

Lâm Hiền Thực sợ hãi kêu la vài tiếng vô nghĩa, hiện tại hắn hoảng sợ thật rồi! Một mảnh vải đen tuyền đang vô cùng từ tốn tiến tới gần, tầm nhìn theo đó từ từ bị thu hẹp, cho đến khi cả hai mắt đều bị bao lại, nhìn thấy chỉ còn là một mảnh bóng tối vô định. Thị giác mất đi, xúc giác liền trở nên phi thường nhạy cảm, một cơn gió, một cái chạm nhẹ, cũng khiến hắn cảm nhận được.

—         Ngươi biết không? Trẫm, ghét nhất là bị ai đó kêu mình là bất nam bất nữ.

Giọng nói mê hồn — nguyên nhân của mọi sai lầm — vang lên, nhưng nó đối với Hiền Thực, một chút mê hồn đều không có, thứ duy nhất mà hắn hiện tại cảm thấy được là: sợ hãi, sợ hãi và sợ hãi. Một tiếng "trẫm", một giọng điệu như gió tuyết trên đỉnh núi băng lãnh nhất, cả hành động đẩy hắn nằm ngửa ra trên đất, tất cả, báo hiệu đến điều gì, hắn hiểu rất rõ, cho nên tránh không được cả người run lẩy bẩy. Trong giây phút đầu óc hắn còn hoảng loạn ấy, một vật đã bao lấy hạ thân hắn, một vật cực kì ấm nóng, ngậm vào khiến hắn thoải mái đến cực điểm, nhanh chóng, rơi vào trầm luân, trong đầu mọi thứ sớm đã bay biến không còn gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net