Trung 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tứ chi đều bị phong tỏa, không thể nói, không thể nhìn. Tâm trạng nhục nhã, hổ thẹn, phẫn hận, hoảng loạn, sợ hãi xen kẽ cùng một loại hưởng thụ quấn quýt dâng lên, tạo thành một cục rối bự chảng không thể gỡ.

Đầu lưỡi nhỏ di chuyển trên thứ nam tính như một con rắn ranh ma, quyết không để những thứ linh tinh này nọ kia ảnh hưởng đến sự tập trung của người dưới thân, rất chăm chỉ mà trườn lên trườn xuống trên phân thân đã bán cương, khoang miệng tinh mĩ hết nuốt ra lại nuốt vào, bao bọc trọn vẹn, chu đáo, cẩn thận. Răng nanh lâu lâu lại nhè nhẹ mài một chút trên nền da thịt mẫn cảm, lúc nặng lúc nhẹ. Hai bàn tay ngọc thạch cũng chẳng rảnh ranh, vô cùng miệt mài lăn lăn hai khối tiểu cầu, bóp, nắn, xoa, ngắt. Đây không phải hoan ái, càng giống hơn với một loại chơi đùa.

Kích thích đến ào ạt như vũ bão xộc thẳng lên đại não, ấm áp cùng khoái cảm mãnh liệt liên tiếp, ùn ùn đánh tới, thổi bay tất cả những suy nghĩ đang dang dở trong đầu, chỉ chừa lại một đám sương mù mê mang mù mịt. Hạ thân chỉ không ngừng từ từ dâng cao lên, cao lên, bất chấp lý trí không cho phép, bất chấp lương tâm phỉ nhổ, bất chấp thân thể vẫn luôn cố gắng vùng lên chạy trốn ngay khi nào có thể. Tiếng liếm mút cùng thanh âm rên rỉ vụn vặt song song nhau phủ đầy bờ sông u ám, một tầng sắc dục dâm mĩ nhiễm đậm xung quanh, không khí như bị nung lên, nhiệt càng ngày càng lên cao, nóng đến kinh người.

—         Ân... a... a....

Cái miệng bị thắt ngang thật chặt, không có nghĩa là không thể phát ra tiếng. Những âm tiết vô nghĩa liên tiếp nỉ non trôi ra, khàn khàn, trầm đục. Đàn ông, rốt cuộc có biện cãi thế nào, vẫn chỉ là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tình dục dâng trào, đều không thể kiềm chế. Mà Lâm Hiền Thực lúc này, vốn đã leo gần lên tới đỉnh núi cao, đầu óc ngoại trừ muốn xuất ra, gì cũng không thể nghĩ đến nữa.

—         Ah...

Bất ngờ phát ra một tiếng nức nở, "tiểu Lâm Hiền Thực" trong giây phút chuẩn bị phóng thích, lại bị một bàn tay trắng noãn bóp lại, đầu ngón thon dài vừa vặn chặn ngay linh khẩu, như gọng kềm chặt chẽ gắt gao. Sau đó một hơi thở nóng rực phả vào bên vành tai hắn, khe khẽ thỏ thẻ:

—         Ta đã nói, đây là trừng phạt mà phải không? Ta rất tức giận đó, sao có thể để ngươi dễ dàng thoải mái như vậy được???

Giọng nói thật nhẹ, như có như không, thoảng qua tựa cơn gió mùa hạ, ai không biết nghe được còn tưởng một tiểu cô nương đang hờn dỗi với tình lang của mình, chắc chắn sẽ vừa nhanh chóng đi qua vừa cười tủm tỉm chúc phúc. Ha~, đáng tiếc, sự đời không phải cứ "tưởng" là được, bằng chứng là dưới câu nói như thủ thỉ như kể lể của "tiểu cô nương" nọ,  thân thể Lâm Hiền Thực lại kìm không được mà bất giác run bần bật lên như cầy sấy, càng thêm gắng sức liên tục ngọ nguậy quẫy đạp muốn tránh xa ra cái "tiểu cô nương" kia.

Thật ra, nếu hắn để ý kĩ một chút, sẽ có thể nghe ra được rằng đại từ nhân xưng của y từ lâu đã từ "trẫm" hạ xuống thành "ta", âm điệu từ lạnh lẽo buốt rét tê tái sớm biến thành nóng rực rộn rạo khó nhịn, ngoài trừ bàn tay đang nắm chặt phân thân có phần thô lỗ ra, còn lại rõ ràng là một bộ dáng thỏa mãn, mật mật điềm điềm ôm ái nhân, có gì là đáng sợ đâu?

Nhưng không thể trách Lâm Hiền Thực nhát gan hay ngu ngốc được, hắn còn không có giây nào thừa thãi để thở hắt ra hơi, bởi từ trong đống vải y phục rách tươm bươm, mỹ thiếu niên đã vừa lấy ra một mảnh nho nhỏ, quấn thành từng vòng từng vòng, siết thật chặt quanh phân thân đứng cao của hắn, còn thắt nút thành nơ trên đỉnh.

—         Ngô ... ô...

Dục vọng không thể phóng thích, máu toàn thân lại dường như chạy nước rút hết về nơi đó, nhiệt độ càng lúc càng nóng, phân thân trướng to đến sưng đỏ. Khó chịu, rất khó chịu, chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như vậy. Lâm Hiền Thực cố gắng giãy dụa thân thể, hai tay sau lưng gồng lên muốn giựt đứt khỏi đoạn dây vải trói buộc, hai chân bị cột dạng ra không ngừng đá, đạp, lên gối. Tóm lại là hắn ngay lập tức muốn xuất, cái gì lí trí cái gì thể diện sớm bị đá lên đỉnh núi xa xôi nào đó, cơ thể hắn hiện tại chỉ theo bản năng đơn thuần, không ngừng nỗ lực tìm cách phóng xuất, lại không biết dáng vẻ vặn vẹo tứ chi, cố gắng trong vô vọng của mình nhìn vào mắt người đối diện lại là loại câu dẫn thế nào.

Đè xuống nam nhân không an phận dưới thân, mỹ thiếu niên xem ra cũng đã là tình dục khó nhịn, hạ thân phía dưới của y đã đứng thẳng lên trời, thuốc đạn đầy đủ, chỉ chờ ra lệnh. Tách rộng hai chân Lâm Hiền Thực ra, nâng lên, y nhếch nhếch khóe môi, mở miệng nói:

—         Muốn hay khô... Ách... HẮT XÌ!!!

.  .  .  .  .

Một khung cảnh nồng đậm hương tình, một bức xuân cung đồ sống động chân thật nóng đỏ con mắt, một giây phút kì diệu được chờ mong đã lâu, một phát bị hai từ "hắt xì" thổi bay sạch sẽ, không còn một mảng.

Mỹ thiếu niên không hổ là người xuất chúng, đến hắt xì cũng là hắt xì cao cấp hơn người khác ba lần, chim chóc trong vòng một dặm đều bị y đuổi cho bay lên trời hết. Lâm Hiền Thực vốn đang chìm nghỉm trong mong muốn phóng xuất, cũng không khỏi bị y làm giật mình cho tỉnh. Ý nghĩ đầu tiên của Lâm Hiền Thực là: Thằng đốn mạt này thì ra là người cơ đấy? Còn biết lạnh! Mẹ kiếp tự cởi áo quần rồi đè ông ra từ hoàng hôn cho tới sụp tối, vừa vặn ngay bờ sông! Nói mi không đần không khùng không trúng gió không thần kinh không té giếng thì cũng oan uổng, sao ta lại xui xẻo đến mức này cơ chứ?

Thiếu niên đương nhiên cũng không khỏi buồn bực một trận, vốn đang định nói: " Muốn hay không ta cho ngươi ra?", giờ thì thành tình cảnh bẽ mặt hiện tại. Ngẫm nghĩ sắc trời đã tối, sợ rằng những "cảnh đẹp" muốn nhìn sắp tới sẽ nhìn không rõ, vả lại gió mùa này độc, không tốt cho cơ thể, cho nên y quyết định xốc người dưới thân lên, vác trên vai, quay về thuyền.

Lâm Hiền Thực hiện tại chân chính hiểu được thế nào là nhục nhã, cực kì nhục nhã, vô biên giới nhục nhã.

Mỹ thiếu niên vác Lâm Hiền Thực như vác thú vật bước ra khỏi trướng rèm che, thản nhiên đi ngang qua trước hàng chục cái  trợn trừng kinh ngạc to như quả trứng gà của bọn hạ nhân. Mặc dù hai mắt Lâm Hiền Thực vẫn bị bịt kín như cũ, nhưng cứ tưởng tượng rằng hàng chục người đang nhìn chằm chằm rồi lại lia tới lia lui đánh giá trên người mình, thì vẫn chẳng dễ chịu gì cho cam, giống như bị cái gì chọt chọt vào vậy. Hơn nữa, nghĩ tới bộ dáng thê thảm chẳng đâu ra đâu của mình, Lâm Hiền Thực lại càng muốn đau khổ òa khóc, thật sự, trong vòng chưa đầy một buổi chiều, hắn đã cảm nhận được đủ nhục nhã dành cho cả đời.

"Phịch!"

Lâm Hiền Thực cảm giác bản thân bị vứt lên một nơi vô cùng mềm mại. Đá tảng gồ ghề cùng mặt sông lạnh lẽo hiện đã thay bằng giường êm nệm ấm, thế nhưng hắn một chút cũng không cảm thấy vui vẻ vì việc này. Tương lai của hắn dường như đã chiếu đến trước mắt, tránh không khỏi, trốn không thoát.

Mỹ thiếu niên tự xưng là "trẫm" gần như cùng một lúc nhảy lên giường, động tác thật nhanh gọn đem hai chân Lâm Hiền Thực nâng lên, tiếp tục công việc còn dang dở. Đùi trong mịn màng được mở rộng ra, để lộ huyệt khẩu hồng hồng xinh đẹp — nhìn thấy được là vùng đất chưa từng có ai khai phá qua.

Lâm Hiền Thực cảm giác được "trinh tiết" sắp mất, sợ hãi điếng người, không khỏi cố sống cố chết thắt chặt nơi đó lại. Mỹ thiếu niên nhẹ nhàng đem một ngón tay đút vào, quả nhiên không vô, y cũng không tức giận, chỉ di chuyển tay lên trên một chút, cầm lấy phân thân đã sưng đỏ do trói buộc mà không thể phóng thích của Lâm Hiền Thực, bắt đầu nhanh tay lộng.

—         Um . . . um . . um . . .  .

Lâm Hiền Thực thống khổ rên rỉ, đôi mày anh tuấn cau chặt lại, toàn thân thể là cảm giác khó chịu muốn bùng nổ. Dục vọng to lớn như thủy triều, từng cơn từng cơn đánh úp lại, càng lúc càng không thể khống chế, khiến lý trí vừa thanh tỉnh được một chút của hắn lại nhanh chóng bị ăn mòn. Đúng vào lúc ấy, một giọng nói mị hoặc như cứu tinh vang lên, từng ti từng tí phả bên lỗ tai hắn:

—         Muốn hay không, ta cho ngươi ra?

Mỹ thiếu niên tà tà cười nói, gỡ lại một màn đáng xấu hổ ở bờ sông. Bàn tay xấu xa  không ngừng nhu nhu lộng lộng hai khối tiểu cầu cùng "tiểu Lâm Hiền Thực", khiến cho nó càng thêm trướng to, càng thêm sưng đỏ.

Hai mắt bị phủ đen, cảm nhận càng thêm sâu sắc, khoái cảm quá tải từ nơi đó cùng mong muốn phóng xuất liên tục đánh tới, khiến lý trí đần độn mê muội đi. Lâm Hiền Thực nức nở "Ô" một tiếng, sau đó không ngừng gật gật đầu.

Mỹ thiếu niên chỉ chờ có vậy, vẻ mặt thỏa mãn, mở bịt miệng của Lâm Hiền Thực ra, sau đó lật người hắn lại thành tư thế quỳ sấp, ấn đầu hắn xuống hạ khố của mình.

Lâm Hiền Thực khẽ bất động trong giây, hắn dĩ nhiên hiểu được người ở trên muốn gì, bất quá . . . . . .  Cắn răng một cái, hoàn cảnh hiện tại không cho hắn suy nghĩ nhiều như vậy, dứt khoát mở to miệng, đem một khối phân thân cũng đang trướng to khác, ngậm vào.

Mỹ thiếu niên trong giây phút dương vật được khoang miệng ấm áp của người kia bao lại, thỏa mãn ngâm ra tiếng, sau đó không ngừng ấn đầu Lâm Hiền Thực vào, khiến mệnh căn của mình đâm sâu đến tận cổ họng hắn. Người dưới thân bị đút sâu đến vậy, khó chịu "hừ hừ" vài tiếng, sau đó cũng ngoan ngoãn bắt đầu liếm lộng. Mỹ thiếu niên mỉm cười, một tay với tới đầu giường, cầm lấy một cái lọ thanh ngọc, đổ đầy chất lỏng trong đó ra đầu ngón tay, rồi bất ngờ đâm mạnh vào khe mông người nọ.

—         A!

Lâm Hiền Thực đau đớn kêu lên, thế nhưng ngay lập tức bị một vật thô to chặn lại cổ họng. Hắn thật sự chỉ muốn ngay lập tức cắn đứt thứ ô uế trong miệng mình, để tên khốn khiếp kia một phát thành thái giám, thế nhưng dục vọng trướng to dưới thân liên tục kêu gào mãnh liệt, nhắc nhở hắn chỉ có thể làm cho người kia thoải mái, thì bản thân mới hòng giải thoát được. Đến nước này, hắn chỉ còn cách nén lại cơn đau bị dị vật xâm phạm của huyệt khẩu, cố gắng noi theo động tác mà những mỹ nữ thường hầu hạ mình, trúc trắc dùng đầu lưỡi liếm a liếm quanh vật kia, động tác chậm chạp lại thô thiển, chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng không hiểu sao thứ nọ càng ngày lại càng trướng, to đến miệng hắn sắp chứa không nổi.

Mỹ thiếu niên vẻ mặt mỉm cười, hoa dung nguyệt mạo vốn đã xinh đẹp nay càng thêm lắng động lòng người. Tiếp tục cho vào ngón tay thứ hại vào, thật tận tình khuấy động bên trong hậu huyệt Lâm Hiền Thực. Vách tường mẫn cảm bị ngón tay trơn trợt thăm dò hết một lượt, cũng bắt đầu co rút, nuốt ra nuốt vào. Bất chợt lướt qua một điểm nào đó, thân thể Lâm Hiền Thực nảy mạnh lên, vật sưng đỏ dưới hạ thân hắn càng rỉ ra thêm nhiều giọt bạch trọc, như đang khóc.

—         Ra là ở đây...

Mỹ thiếu niên như lầm bầm với Lâm Hiền Thực, lại như đang lầm bầm với chính mình, ngón tay không chút lưu tình nhấn liên tiếp vào chỗ đó.

"Ư" một tiếng, Lâm Hiền Thực không còn đủ sức tiếp tục liếm láp, nhả ra dương vật trong miệng, nằm phịch xuống trên giường, thở dốc đứt quãng nói:

—         Ngươi... A... đừng nữa... Cầu ngươi... Ta... Ta chịu ... Ân!...không nổi... Mau ... cho ta ... AH!!!

Một câu nói còn chưa đầy đủ, đã bị một tiếng kêu thảm phá ngang. Nguyên lai trong lúc Lâm Hiền Thực nỗ lực van xin, mỹ thiếu niên đã nhanh như cắt xoay thân thể hắn lại, hai ngón tay rút ra, phân thân dựng thẳng ngay lập tức đỉnh vào.

Mặc dù trước đó đã được chuẩn bị, nhưng dương vật to lớn so với hai ngón tay bé tỏng thì thật khác biệt như trời với đất. Mật huyệt nam nhân vốn sinh ra không phải để làm việc này, nay phải thừa nhận xâm lược kinh khủng như vậy, đương nhiên là đau như xé rách ra, à không, chính xác là đã bị xé rách ra.

—         A... không... tiến ra... Ư! Tiến ra!....

Lâm Hiền Thực cảm giác bản thân hiện tại như con heo trên bàn mổ, đang bị dao phay thái từ dưới lên trên. "Lưỡi dao" trong cơ thể hắn, thật sự quá tàn ác, liên tục rút ra đâm vào, lần nào cũng là sâu đến lút cán, "cứa" đến tràng vách mẫn cảm chảy ra máu, chậm rãi nhỏ giọt từ nơi giao hợp xuống giường, lại thêm phần thông thuận cho phân thân đi vào.

—         Ô! Dừng... Đừng chạm vào nơi đó... a... ta cầu ngươi... dừng...

Đỉnh phân thân thô to không chút nào tương xứng với khuôn mạch của mỹ thiếu niên, vừa trừu động như điên, vừa vô cùng hăng hái tấn công vào một điểm trong cơ thể Hiền Thực, khiến hắn đến nước mắt cũng đều rơi ra, ướt đẫm mảnh vải bịt, chảy từ má xuống cằm, khổ cực dùng chất giọng đã không thể khàn hơn nữa rên rỉ van xin. Lâm Hiền Thực không biết, dáng vẻ của mình lúc này, có bao nhiêu yếu đuối, có bao nhiêu dâm mĩ, lại có bao nhiêu mị hoặc, muốn người ta hiện tại buông tha cho hắn, thì chính là....

—         A!!! ... K...hông...C... chết... chết mất! Ta chết mất! Cầu... cầu xin ngươi! ... Ô... Dừng lại... ô..

.... không có khả năng.

Phân thân trong cơ thể liên tiếp trừu động, tốc độ tia chớp khiến thân thể Lâm Hiền Thực chỉ có thể như con búp bê rách đong đưa đong đưa theo, miệng không ngừng yếu ớt van cầu buông tha. Trong khoảnh khắc mỹ thiếu niên bắn vào cơ thể Lâm Hiền Thực, đã mở ra trói buộc ở phân thân cho hắn. Bạch trọc cùng một lúc xuất ra, là một giây phút kì diệu, nhất là khi thân thể cả hai đang nối chặt với nhau, còn hơn bất kì mối liên hệ chắc chắn nào trên đời.

Lâm Hiền Thực cong người phóng thích, cảm giác hạ thân một trận nóng ấm tràn đầy, đầu óc mê mang chỉ muốn bất động nằm trên giường, cái gì cũng không muốn quan tâm, không muốn để ý đến nữa. Thế nhưng, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không làm cho đến sáng, thì chẳng phải là mỹ thiếu niên khuynh nước khuynh thành của chúng ta, lỗ nặng rồi sao? Cho nên...

—         A! Ngươi... ngươi làm cái gì?... Còn muốn...? Ô... ô... không!!!!!!!

Một đêm triền miên, tiếp tục diễn ra cho tới khi mặt trời lên cao, mãnh liệt đến mức như không có điểm ngừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net