2 - end.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu 🥺🥺

======

Chiêu này thật sự có hiệu quả, nửa tháng rồi cậu không có đến tìm anh. Lưu Dã thoải mái nằm ườn trên mặt bàn giữa không gian yên tĩnh nghỉ ngơi. Bạn cùng bàn Nhậm Hào vò vò tóc của anh, hỏi, “Thằng nhóc kia đâu? Lâu rồi không thấy nó đến nữa.”

Anh bị người kia làm cho giật mình, nhanh chóng gạt tay Nhậm Hào ra, lười biếng mở miệng, “Nếu không thì sao tôi lại là Lục Gia chứ, vì tôi có cách trị thằng nhỏ kia.” Người kia bị chọc cười, nếu anh có cách thật thì cậu ấy đã sớm từ bỏ anh rồi, cần gì đến nửa năm sau mới dừng, nhưng vẫn thuận theo hỏi tiếp, “Vậy Dã ca dùng biện pháp gì vậy? Đánh cậu ta một trận hay sao?”

“Nói cái gì thế?” Anh liếc nhìn Nhậm Hào, “Nhìn tôi giống người như thế lắm sao?”

Người kia vuốt vuốt tóc mái, gật đầu, ừ đúng rồi, cậu nhìn như thế đấy.

“Tôi là dựa vào cái này.” Anh chỉ chỉ vào đầu mình, “Lấy lý phục nhân, hiểu không?”

“Được được được, vậy cậu nói cái gì mà Hạ Chi Quang thông suốt được vậy?” Nhậm Hào nhìn anh tra xét, cậu ấy vẫn còn là một thằng nhóc rất thẳng thắn, vậy mà Lưu Dã vẫn thuyết phục cậu được à.

Anh ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, mở miệng nói lớn, “Tôi cho cậu ta mấy hạt nho, nói là hạt giống hoa hồng, bảo cậu ta về trồng thành hoa đi, hoa nở rồi hẳn đến tìm tôi.” Nói xong liền nở nụ cười, căn bản không chú ý tới biểu cảm lúng túng của Nhậm Hào.

“Lấy hạt nho để trồng hoa hồng, đứa ngốc đó cả đời này cũng không tìm tôi được.”

“Khụ khụ.” Nhậm Hào ho khan một cái, nháy mắt với anh, nhưng anh vẫn thể hiểu ra vấn đề.

“Em không phải đồ ngốc.” Một âm thanh quen thuộc, anh đã nghe cả ngàn lần rồi, chỉ là bây giờ, anh lại sợ đến đổ cả mồ hôi, “Lưu Dã, em không phải đứa ngốc.”

“Em không ngốc.” Lưu Dã cứng đờ người, hô hấp đình trệ, anh biết người đứng sau lưng là ai, nhưng anh không dám quay đầu, âm thanh sau lưng đã bắt đầu có tiếng nức nở, “Em biết đó là hạt nho.”

Nhậm Hào đã cúi đầu bỏ chạy đi làm việc của mình rồi, anh mới lấy hết can đảm quay đầu lại, nơi đó đã không còn ai nữa. Hai chân giống như mất hết sức lực, toàn thân ngã phịch xuống ghế, một hồi lâu cũng không thấy anh nói gì.

Lưu Dã tự bế rồi, hôm nào cũng rầu rĩ không vui, cư xử lạnh nhạt, chân bước vô định, nằm ngủ gặp ác mộng, lương tâm cũng chịu đủ dằn vặt. Bạn cùng bàn nhìn không nổi nữa, “Chậc chậc chậc, nghĩ cách ác quá làm gì, lật xe* rồi đấy.”

*: kiểu bị phản tác dụng ấy.

Anh quay đầu đi, không muốn để ý đến người này nữa. Nhậm Hào đành phải chuyển đề tài, “Nhưng mà cậu đừng có nghĩ nữa, không phải cậu không thích người ta sao? Nhân cơ hội này nói rõ ràng với nhau đi, đừng có cho cậu nhóc hi vọng nữa?”

“Cái gì? Ai cho cậu ấy hi vọng?” Anh vỗ bàn, “Cứ như bây giờ là tốt nhất, tôi xấu xa như thế đấy, cho cậu ta đừng có mơ tưởng gì nữa!”

Ngoài miệng nói như thế, nhưng tim của anh đau như vừa bị người ta đâm cho chảy máu, dáng vẻ đáng thương của Hạ Chi Quang không ngừng hiện lên trong tâm trí. Nghĩ ngợi hơn tuần, cuối cùng vào một buổi trưa, nhân thời gian nghỉ đi đến dãy lớp của khối mười tìm cậu. Anh đứng ở ngoài cửa, nheo mắt tìm người trong đám thiếu niên non nớt.

Cậu ngồi ở bàn cuối cạnh cửa sổ, trên bệ cửa có một chậu cây, cậu giơ tay chơi đùa với mấy cái lá nhỏ, anh lập tức hiểu ra điều gì đó.

Bạn học ngồi bên cạnh nhìn thấy có một người đang dáo dác tìm kiếm, rất nhanh đã nhận ra đó là anh. Lưu Dã còn chưa kịp mở miệng, cậu ta đã quay đầu báo tin cho Hạ Chi Quang rồi. Cậu ngẩng đầu, thấy anh đang đứng bên ngoài, giơ tay vẫy cậu ra.

Nháy mắt, biểu cảm của cậu cực kỳ đặc sắc, vui vẻ hòa chung với khó oan ức, giống như cây kẹo bông bảy màu có thêm một chút vị giấm, ba bước hợp thành hai đến gần nơi anh đứng, sau đó nghiêm túc dừng lại, cách anh một mét. Rõ ràng khóe môi rất muốn cong lên một nụ cười, nhưng lại bị cứng rắn ngăn lại, giật giật run rẩy. Cậu rụt rè đứng im, chờ anh mở miệng, nhưng không biết rằng anh cũng đang chuẩn bị tinh thần, rốt cuộc cả hai đều trở nên trầm mặc.

“Anh có chuyện gì không?” Hạ Chi Quang mở miệng trước, phá vỡ sự bối rối, kỳ kỳ quái quái bày ra bộ dạng “em không quan tâm”, nhìn tất cả mọi thứ chỉ không nhìn vào anh.

“À, tôi…” Lưu Dã kéo tay cậu đi đến cầu thang, cậu giả vờ vùng ra mấy cái, sau đó ngoan ngoãn để anh dẫn đi.

“Cho cậu đấy.” Lúc này, anh lấy ra chậu cây giấu sau lưng, trên cành đã có mấy nụ hoa sắp thành hình.

“Cậu còn muốn nhận nó không?” Anh lúng túng, khóe mắt có chút ửng hồng.

“Chậu này sẽ nhanh nở thôi. Hạ Chi Quang, cậu có đồng ý chăm sóc nó hay không?” Tay anh cứ đưa ra như thế, không ngừng run rẩy. Anh không rõ cậu sẽ nhận nó về tay, hay là ném nó xuống sàn. Nhưng đây là lần đầu tiên anh mang mặt mềm mại nhất của mình ra cho người khác thấy.

Bây giờ anh giống như một bụi hoa hồng đang nở rộ trong khu vườn, còn cậu là một chú cún năng động, chạy xung quanh anh, anh muốn xem thử, cuối cùng cậu sẽ dụi mình vào cánh hoa, hay sẽ dùng móng vuốt cào nát chúng.

Cậu không nhận chậu hoa, cũng không gạt nó xuống. Cậu nhào đến ôm lấy anh, toàn bộ sức nặng đều đổ hết lên cơ thể gầy gò, dường như muốn ép anh vỡ ra. Thoáng chốc, dường như anh đã hiểu được sức mạnh của ái tình, nó có thể chèn ép anh đến không thở nổi, cũng có thể khiến anh phấn khích như đang bước trên đám mây. Rốt cuộc anh đã rõ ràng cảm nhận được, vì sao buổi trưa hôm đó cậu lại hứng khởi đến như thế.

Hạ Chi Quang bày chậu hoa hồng bên cạnh chậu nho, cậu tìm hiểu rồi, đại khái đến đầu hè chậu hoa hồng sẽ nở. Thời gian đó hiển nhiên trở nên cực kỳ tốt đẹp. Ánh nắng gay gắt, mồ hôi nhớp dính, không khí đặc quánh hay cơn mưa rào bất chợt cũng không thể nào làm giảm đi sự mong chờ của cậu được nữa. Bởi vì cậu biết, đây là sẽ là mùa hè trước nay chưa bao giờ xuất hiện, là kem đá mát lạnh, là Lưu Dã, là tình yêu.

Nếu như không có chuyện gì bất ngờ, mọi thứ sẽ rất hoàn hảo.

Nhưng đời người hiếm khi được như mình mong muốn.

Nghỉ hè sắp đến, cũng đồng nghĩa với kỳ thi cuối cùng đang tiến gần, mỗi ngày ôn tập vừa bận rộn lại nhàm chán, Lưu Dã không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Hạ Chi Quang cũng đã mấy ngày không nhắn tin cho anh, phỏng chừng cậu đang bận bịu ôn tập đến rụng cả tóc rồi, anh không nên làm phiền.

Vất vả lắm mới đi qua kỳ thi, ngày làm lễ tổng kết mọi người không kìm được tâm trạng nhốn nháo, hội trường ồn ào náo động. Anh nhón chân tìm người, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng cậu ở chỗ ngồi của lớp bốn khối mười.

Cậu không đến dự lễ tổng kết, anh chỉ có thể đi tìm bạn bè cậu hỏi thử thôi.

Hỏi thăm xong, anh lập tức kéo Nhậm Hào mặt mày ngơ ngác chạy đi.

Hai tuần trước cậu bị ngã cầu thang, nứt xương rồi, nằm viện mấy hôm mới được về nhà, lúc đi thi cũng phải chống nạng. Mà nguyên nhân của tất cả, chính là chậu hoa hồng.

Trong lớp lúc nào cũng sẽ có vài học sinh quậy phá, lớp của Hạ Chi Quang cũng thế. Họ thô lỗ lại vô lễ, không hề có chút cảm thông, đem chuyện tình cảm của người ta ra làm trò đùa, xem chúng là truyện cười đặc sắc.

Cậu thường xuyên là đối tượng của những người đó, nhưng bình thường cậu sẽ không để tâm đến lắm. Mãi cho đến khi họ thừa lúc cậu không ở trong lớp, họ lấy chậu hoa hồng trên bệ kia xuống, hết vẩy đất ra lại đổ nước bẩn, nước cặn vào.

Không khéo, cậu đi rửa tay trở về nhìn thấy được cảnh này, giống như phát điên mà xông về phía họ, muốn giật lấy chậu hoa. Nhưng mà cậu học sinh quậy phá kia lại hét lên, “Chậu hoa này là vợ của mày hay gì hả Hạ Chi Quang? À không, mày là thằng biến thái thích đi cửa sau, mày sẽ không có vợ đâu!”, sau đó liền cầm theo chậu hoa chạy ra ngoài.

Lớp bốn nằm ở bên cạnh cầu thang, cậu đuổi theo người đó, lôi kéo xô đẩy, hai người giành nhau chậu hoa. Sau đó không biết là ai hét lên, nói thầy giám thị đến, người kia buông tay, còn cậu thì mất thăng bằng, lăn xuống cầu thang.

Chậu hoa “tình đầu” cũng bị vỡ nát.

Cậu nằm nhoài trên đất, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ biết cổ chân mình đau xót. Sau đó mọi người hốt hoảng chạy đến, đưa cậu đi bệnh viện. Nụ hồng còn chưa kịp hé đã bị người ta dẫm đạp đến nát vụn.

Khi Hạ Chi Quang trở về trường, “hiện trường vụ án” đã được dọn dẹp sạch sẽ, chậu hoa cũng không bóng dáng.

Đối với cậu mà nói, tựa như que diêm cuối cùng đã bị dập tắt.

Lưu Dã phải đi qua hai con đường mới đến được khu nhà của cậu, là một thị trấn nhỏ. Anh hỏi địa chỉ từ thầy chủ nhiệm, sau đó ngó bảng số của từng nhà.

Mảnh vườn nhỏ bao quanh căn nhà hai lầu, cửa vào không khóa, anh mở cửa đi vào, bên trong có một giá gỗ, dây nho còn non đang bám vào leo lên.

Vừa quay đầu liền nhìn thấy ông của cậu từ trong nhà đi ra, anh liền đi đến trước mặt chào hỏi, nói mình đến thăm bệnh. Ông vui vẻ hớn hở nắm tay anh kéo đến cửa phòng Hạ Chi Quang, “Nắng to như thế còn phiền cháu đến thăm Tiểu Quang. Tiểu Quang, bạn học của cháu đến này!”

Ông mở cửa, Hạ Chi Quang nằm trên giường đọc sách, nhiều ngày không gặp, hình như cậu hơi gầy đi rồi, hai má lõm vào một chút. Nhìn thấy anh, cậu không khỏi sửng sốt, “Sao anh lại đến đây?”, đầu mày cậu nhíu lại, hình như không có mấy cảm giác chào đón.

“Nói cái gì đấy? Nắng gắt như thế mà người ta vẫn đến thăm cháu, vậy mà cháu không vui à? Ôi chao trong nhà chẳng có gì để ăn hết, Tiểu Dã cháu ngồi ở đây chờ một chút, ông đi tạp hóa mua đồ vặt. Hai đứa cứ nói chuyện nhé.” Ông nói xong, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.

Sau khi lễ phép nói cảm ơn, anh xuống bên giường, nhưng cậu lại co người rút vào bên trong, trầm mặc nhìn mấy vết xanh tím trên mặt anh. 

“Cái gì vậy?” Hạ Chi Quang giơ tay chỉ chỉ lấy vết rách trên môi anh.

Lưu Dã đắc thắng nhướng một bên mày, “Huy chương của nam nhân! À, em xem cái này này.” Anh mở điện thoại, bên trong là một video. Âm thanh bên trong là tiếng của Nhậm Hào, còn có một chút khẩu âm địa phương chọc cười, “Ei~ góc này được lắm, quay được hết những cảnh hoành tráng của Dã ca.”

Trên màn hình là anh, hai tay xách cổ những kẻ đã bắt nạt Hạ Chi Quang, mặt ai cũng bầm dập. Lồng ngực anh phập phồng, bất thình lình mở miệng, “Nói xin lỗi đi! Câm hết rồi hả?”. Dáng dấp thật sự trông rất giống Hiệu bá, nếu như không tính mấy vết thâm tím trên mặt. Mấy người đó đứng liêu xiêu xin lỗi cậu qua một cái màn hình, đồng thời thề thốt bảo đảm mình sẽ không bao giờ đụng đến cậu nữa, anh mới buông tay ra.

Anh nghĩ sau khi xem xong cái này hẳn cậu sẽ vui vẻ hơn một chút, không nghĩ đến khi mình quay sang nhìn thì mặt cậu vẫn tối thui như cũ, rũ mi, hai mắt to không kìm được nước mắt, đám mây đen tên Hạ Chi Quang đột ngột đổ mưa xuống mu bàn tay của Lưu Dã, nóng ấm.

“Sao vậy? Sao em khóc rồi?” Anh hoảng loạn muốn lau đi nước mắt trên má cậu, bị người kia nhanh tay lau trước.

Cậu mím môi, không thèm hỏi vì sao anh biết được chuyện này, cố nén lửa giận xuống cổ họng, “Không được! Em không cần họ xin lỗi, người cần được xin lỗi là anh, là chậu hồng…”

Âm thanh của cậu ngắt quãng, thỉnh thoảng lại xen vào tiếng hít nước mũi, “Anh đã nói, hoa nở… Hoa nở rồi, anh sẽ ở bên em…”

“Nhưng mà… hoa mãi mãi sẽ không bao giờ nở được nữa!” Lời này dường như dùng cả sức bình sinh mà hét, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, nhìn qua thì có chút buồn cười, nhưng anh nghĩ lại, cậu đang vì anh mà khóc, đột nhiên anh cảm thấy cậu rất đáng thương.

Anh nhìn cậu một lát, không biết nên nói cái gì để dỗ cậu đây, đành thở dài, cầm túi đi ra ngoài.

Thấy anh đi rồi, Hạ Chi Quang khóc càng lớn. Khóc được một lúc, cậu nghe thấy tiếng anh gọi mình từ trong sân. Lau nước mặt, cậu chống nạng từ từ đi ra ngoài cửa.

Lưu Dã đứng dưới giàn nho, cười híp cả mắt đưa tay về phía cậu. Giàn nho trên đỉnh đầu anh dán đầy những hoa hồng bằng giấy. Nắng hè chiếu qua lá cây, loang lổ in bóng trên áo đồng phục trắng, giống như hào quang của thiên thần.

“Thiên thần” nói, “Hoa nở rồi, Hạ Chi Quang! Em xem, nở đầy rồi này!”

Người kia giống như ánh nắng mùa hè rực rỡ, chạy đến ôm trọn lấy thiên thần.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net