Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gia Ý anh biết không con lại hành em, tối nay lại đau không chịu được em vỗ nhẹ thì thầm nói với con " thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, xong việc mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà ". Đúng là con của anh, biết nghe lời, ngoan lắm, em hết đau nghe lập tức.

Con ra đời rồi anh ạ!
Trông đáng yêu lắm!
Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình mà em thấy mắt cay cay, ước gì có anh ở đây cũng có thể bế con như em.

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng cho con mình một  căn bệnh quá độc ác anh ạ!

Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ như những đứa trẻ khác vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Em phải làm sao đây hả anh?

Em nhìn con mê man trong cơn sốt, những vết bầm tím trên người con mà em không thể cầm lòng được.

Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi.

Gia ý em xin lỗi, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa.

Công việc hằng ngày của em không đủ để chi cho những ngày con nằm viện.

Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Em đành phải đánh mất chính mình vậy.
Xin lỗi anh Gia Ý!!!

Cuối cùng anh cũng trở về, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một người thành đạt cần có.

Nhưng tình yêu của anh thì đã mất mãi mãi không thể tìm lại được.

Khi anh đi cô hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bạc vô âm tín, rồi chỉ sau hai năm anh nghe tin cô lấy chồng.

Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn.

Anh đã không muốn tin, anh đau khổ dằn vặt. Rồi tới một ngày tấm thiệp cưới đưa tới cho anh và tên cô nằm nghiễm nhiên trên đó.

Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận.

Mong ước của anh giờ đây là có thể nhìn thấy cô hạnh phúc.

Khi những chiếc lá bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn.

Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn chốn ánh mắt dè bỉu của mọi người.

Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình.

Vô tình, lúc cô bước đi một người nhìn thấy cô và sững sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và đuổi theo người phụ nữ kia.

Có thể cách ăn mặt, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt với bóng dáng quen thuộc, hình ảnh của cô đã in đậm trong ký ức nên anh không thể nào mà không nhận ra cô.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net