Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạy như điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo.

Anh định chạy tới níu tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang chạy tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú điên cuồng.

Anh đứng chết lặng đây đâu phải viễn cảnh mà anh nghĩ tới.

Người chồng của cô kia ư ?
Hạnh phúc của cô là kia ư ?
Vậy cô đến khách sạn để làm gì ?

Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được.

Cầm trên tay những tờ tiền nhăn nheo cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và yêu chiều.

Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hy vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh.

Cầm xấp giấy thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng phiu đó... Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn.

Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.

Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường.

Khẽ nhếch môi bản thân cô còn khinh mình nữa là, nụ cười của cô chợt tắt khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất, trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ.

Sau giây phút lặng yên để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.

"Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu? Anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

"Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm gái thế này?"
Cô nheo mắt hỏi ngược lại anh.
Anh sững sờ nhìn cô.

Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay...

Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh không thể nào nguôi hận.

Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

"Anh nhìn đủ chưa?"
Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi.
Cô gắt lên đưa tay mở cửa xe.

"Tại sao?" mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách nặng nề, mệt mỏi.

"Em cần tiền..."
Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao?
Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.

Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng.

Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống hôn tới tấp vào môi cô.

Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cử chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây.

Khi chiếc váy tuột xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên dưới ánh đèn, anh ngừng lại.

Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận.

Đẩy cô ra anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ tiền mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

"Em cần tiền, chỉ cần tiền mà thôi"
Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.
Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch.

Chỉ khi đêm về cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình.

Và họ không gặp nhau dù là vô tình hay cố ý.
................................. .................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net