Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua.

Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương.

Thẫn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tượng đập vào mắt khiến anh khó chịu.

Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ.

Một tay bà ta nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô.

Đúng... Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp.

Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh nhức nhói.

"Con điếm, mày chết đi...dám bu bám theo chồng bà à...
Mày đúng là thứ cặn bã mà".

"Cái thứ này không đáng để cứu..." "cặn bã"...
"Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ..."
"Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh... "

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy.
Em thấy không, sến anh còn thấy khinh em nữa là người khác.

Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi.

Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng...cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh.

Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô.

Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường.

Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

"Giúp em.....túi.....xách....." cô thều thào nhìn anh và van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được.

Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét.

Ấn tấm ảnh vào tay anh.

"Giúp em.....cứu đứa..... trẻ này.....được không ?"

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô đã dần khép lại.

Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi...

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người vô tình và lạnh lùng.

Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không anh không rơi một giọt nước mắt.

Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lổ những vệt máu của cô.

Anh đi đến địa chỉ của bệnh viện mà cô đưa cho anh để tìm đứa bé.

Anh nhẹ nhàng mở hé cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc chỉ khẽ nhíu mày.

Khuôn mặt đứa trẻ kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc.

Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

"Con có đau không?"
"Đau... Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai không được khóc" .

Đưa bàn tay nhỏ bé gầy guộc đầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

"Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn thấy bố trong ảnh nữa rồi phải không ạ"

"Ừm bố đã về", anh nhìn con âu yếm.

"Mẹ đâu rồi ạ ? " Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

"Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ".

Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không? , Thằng bé ngọ nguậy gật đầu những giọt nước mắt nóng hổi của bố nó lăn dài và ướt đẫm áo nó.

Anh bỏ đi để lại em một chữ "đợi", bây giờ em ra đi cũng chỉ để lại anh một chữ "đau".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net