Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khinh dực điểu bị dụ tới do phấn hoa của cây ăn thịt người, loại chim này khá bé, có tốc độ rất nhanh, để bắt được số lượng nhiều, Tê luân phiên trực ở lãnh địa của cây ăn thịt, sau khi quấy kinh động cả đàn chim, liền đổi sang một chỗ khác, dù cho y rời đi, khinh dực điểu cũng không dám lưu lại ở đây. Xem chừng, trong thời gian ngắn chúng sẽ không quay lại.

Cơm trưa tất nhiên là được bảo bảo rất hoan nghênh. Bảo bảo ăn no xong liền nằm trong lòng Lâm Lẫm phơi nắng, Lâm Lẫm thuận miệng nói, "Còn chưa đặt tên cho bảo bảo đấy."

Tê ngồi cạnh ngạc nhiên nói, "Ngươi không phải gọi nó là bảo bảo sao?"

"......" Lâm Lẫm sửng sốt trong vài giây, "Làm gì có ai gọi là bảo bảo!"

"Tên có liên quan gì đâu." Đối với bọn hắn mà nói, tên chỉ dùng để phân biệt, dễ dàng cho lúc gọi mà thôi.

Lâm Lẫm trầm mặc trong chốc lát, nói, "Vậy đặt theo họ của ta." Có một chút chờ mong.

Tê thoải mái nói, "Lâm bảo bảo cũng được!"

Lâm Lẫm nhìn Tê, tưởng tượng một chút về tương lai có người gọi "Lâm bảo bảo*", sau đó có một người rất giống Tê lên tiếng, Lâm Lẫm liền phá tan suy nghĩ đó, "Không được, đấy chỉ là biệt danh, làm sao có thể là tên được." Lâm Lẫm thề, tuyệt đối không cho phép có người gọi hắn là Lâm bảo bảo......

Lúc này, Lâm Lẫm liền vì bảo bảo chọn ra một cái tên uy phong lẫm lẫm, Lâm Hiên, là khí vũ hiên ngang. Tuy rằng sau này, tất cả mọi người đều quên họ của Lâm Hiên, chỉ quen gọi là Hiên, Lâm Lẫm vẫn thấy rất vui, còn hơn bị gọi là "bảo bảo". Được đặt tên trong lúc đang ngủ, bảo bảo ưỡn bụng lên, vừa thở phì phò vừa chảy nước miếng.

Thời gian Tê cùng Lâm Lẫm ở chung không ngừng trôi qua, bảo bảo Lâm Hiên đã lớn lên bằng một em bé khoảng bảy, tám tuổi, Tê bắt đầu dạy bé sử dụng móng tay, thỉnh thoảng còn chỉ cách đánh nhau, kỹ năng săn bắn.

Hôm nay, Tê mang Lâm Lẫm tới chỗ phi thuyền. Bởi vì Hồng tới sớm, đang chán nản ngồi một bên chăm chú nhìn vào màn hình.

"Giờ mới đến?" Hồng nói.

Tê đi thẳng qua, "Là ngươi tới sớm."

Hai người đều đưa vào một nửa mật mã, thiết bị liên lạc truyền đến tin nhắn, "Dựa theo ước hẹn, chúng ta đã đến nơi thành công, ngày mai bắt đầu khởi hành."

Hồng nói, "Mọi người đều lên chứ?"

"Đúng vậy, thưa Hồng đại nhân. Nhưng lại phát hiện một người lạ, xin hỏi ngài có cho phép hắn tiến vào khoang thuyền hay không?......"

Hồng cùng Tê liếc nhau, Lâm Lẫm kinh hỉ nói, "Là bọn Diệp Gia sao?"

Tê hỏi, "Là tộc nhân?"

Bên kia trả lời, "Có một gã tộc nhân, cùng hai gã nhân loại."

Lâm Lẫm kích động cầm lấy cánh tay Tê. Tê nói, "Để bọn họ lên đi." Lại nhìn biểu tình hưng phấn của Lâm Lẫm, bổ sung thêm, "Trên đường đi phải chu đáo với họ."

"Vâng, thưa Tê đại nhân."

"Ta có thể cùng bọn họ nói chuyện không?" Lâm Lẫm cẩn thận hỏi Tê, Tê hỏi ngược lại bên kia.

"Đại nhân, bọn họ đang ở trong doanh địa, tạm thời không thể kết nối được."

Lâm Lẫm thở dài. Nhưng nghĩ lại đồng bạn vẫn còn sống, sớm muộn gì cũng được gặp, cũng giảm bớt đi sự hối tiếc.

"Đại nhân, còn về tên kia......"

"Làm sao vậy?" Hồng cuối cùng cũng có cơ hội để mở miệng.

"Tên kia là tù phạm bị giam giữ tại cấm địa Mật Sâm......"

Hồng ngáp một cái, thoải mái trả lời, "Sợ cái gì, kẻ nào bị nhốt tại nơi đó đã sớm bị trừng phạt, nếu hắn thức thời không làm càn, cứ mang về cùng là được, nếu hắn dám náo loạn, vậy thịt hắn luôn."

"Vâng, thưa Hồng đại nhân."

Lâm Lẫm trong lòng vui vẻ, Tê nhân cơ hội liền hỏi, "Thế nào? Ngươi nên đồng ý đi."

Lâm Lẫm tức giận nói, "Ngươi không thấy phiền a!" Cứ không có việc gì Tê lại hỏi hắn, việc này còn cần hỏi sao? Hiện tại, ngay cả buổi tối hắn cũng không cự tuyệt Tê.

Lâm Lẫm sau khi biết hai anh em Diệp Gia còn sống, liền tính từng ngày, thậm chí yêu cầu Tê vì bọn họ dựng hai gian nhà gỗ ngay cạnh. Khi nhận được tin hai người sắp đến, Lâm Lẫm lại khẩn trương đổi tới đổi lui.

Tê đứng một bên thấy choáng váng cả đầu, kéo Lâm Hiên đến để bé khoa tay múa chân tập quyền. Lâm Hiên tuy còn nhỏ, nhưng làm động tác đã rất ra dáng.

Trên bầu trời xuất hiện một cái bóng, là một phi thuyền khổng lồ, xoay tròn phía trên bộ lạc hơn mười giây sau đó hướng tới phía xa đỗ xuống.

Lâm Lẫm chạy ra, muốn hướng tới nơi phi thuyền đáp xuống chạy tới.

Tê bỏ lại Lâm Hiên giữ chặt Lâm Lẫm, "Đừng đi, bọn họ sẽ qua đây ngay thôi."

Lâm Lẫm dằn lòng xuống đứng chờ, ước chừng khoảng hơn mười phút, Hồng, Tê, còn có những người khác đều gác mọi chuyện sang một bên, đứng tại chỗ đất trống trong bộ lạc, đợi bọn họ tới.

Vài giây sau, người đầu tiên từ trong rừng đi ra, tiến vào tầm mắt Lâm Lẫm, Lâm Lẫm liền chăm chú nhìn vào những người đi sau hắn......

Cuối cùng, ở kế tiếp nhau mà đi ra trong đám người liền thấy được Diệp Gia cùng Diệp Hoa, Lâm Lẫm vội vàng đi tới, Diệp Gia Diệp Hoa bộ dạng vui mừng ôm lấy Lâm Lẫm.

"Thật tốt quá!" Lâm Lẫm vỗ vai Diệp Gia, "Ta nghĩ rằng các ngươi đã gặp tai nạn."

Diệp Gia cười ha ha, "Ta cũng không chết dễ dàng như vậy." Diệp Hoa đứng một bên mỉm cười. Ba người vừa đi vừa tán gẫu. Ánh mắt hướng về phía sau, Lâm Lẫm vẫn để ý đến một gã đàn ông vẫn đi theo sau bọn họ.

Hắn mặc một bộ đồ màu đen, ống tay áo cùng áo choàng đều rộng thùng thình, tóc dài qua tai, được buộc hết ra đằng sau, bởi vì đang ôm một em bé, Lâm Lẫm chỉ nhìn thấy chếch mặt hắn, hơn cả vẻ tuấn mỹ của Tê cùng Hồng, cũng không kém so với vẻ mị nhân của Khánh Âm, thậm chí còn thêm phần tà tứ, lông mày hơi xếch lên, ánh mắt khiêu khích, thật sự là đẹp không sao tả nổi.

Hai người Diệp Gia đã đến, cũng bao hàm ý nghĩa lời  hứa của Tê đã đến lúc cần thực hiện. Tuy rằng Lâm Lẫm đã chấp nhận y, nhưng việc này, hắn cũng không có quên a.

Đán người tản ra, Lâm Lẫm cùng Diệp Gia, Diệp Hoa sau khi chào hỏi nhau, liền nói phải rời khỏi đây một chút, sau đó liền kéo Tê ra ngoài. Tê đang cầm thanh gỗ làm thành tay vịn nói, "Làm sao vậy?"

Lâm Lẫm hít sâu vào, "Ngươi đã từng nói......"

Tê đặt tay lên vai Lâm Lẫm, vẻ mặt ấm áp, "Ta không quên, đi, ta mang ngươi đi chứng kiến......"

Tê mặc kệ mọi người dẫn Lâm Lẫm tiến vào chiến hạm, thông qua hệ thống định vị nội bộ bay về phía phi thuyền.

Tê nói: "Ta là Tê, mở ra cửa khoang thuyền."

"Vâng, xin chờ......"

"Có người?" Lâm Lẫm hỏi.

"Chắc là đang tu sửa." Tê dựa theo hướng dẫn, đem chiến hạm đậu bên sườn phi thuyền.

Bên trong phi thuyền chỉ có hai gã tộc nhân, Tê trực tiếp dẫn Lâm Lẫm tiến vào khoang trung tâm kiểm soát, không hề ngại ngần, Lâm Lẫm lo lắng nói, "Không có vấn đề gì chứ?"

Tê gật đầu, "Việc này không dấu được." Cho nên cũng không cần giấu diếm.

Tê đóng cửa đằng sau lại, nói với Lâm Lẫm, "Chiến thuyền này đã được ta cùng Hồng thay đổi quyền hạn, mật mã của ta chỉ có thể có được cái này......" Tê ở trên hàng nút bấm xuống một dãy số.

Mặt bàn hình giọt nước chậm rãi nhô lên, sau đó mở ra, một tinh thể hình trụ xuất hiện trước mắt Lâm Lẫm. Lâm Lẫm vươn tay, thanh âm bởi vì kích động mà có chút run run, "Là vi mạch chủ......"

Khi không có thứ này, phi thuyền liền không thể định vị, nói cách khác là không thể tiến hành các bước nhảy không gian, giống như con người mất đi đôi mắt, tuy rằng vẫn có thể đi đường, nhưng không thể xác định phương hướng, cho dù cố đi, cũng tuyệt đối không thể tới được cách hành tinh xa xôi.

"Nhanh lên." Tê thúc giục.

Lâm Lẫm đem nó cất vào trong quần áo, giống như trước đi theo sau Tê ra ngoài. Tê cùng Lâm Lẫm không quay thẳng về bộ lạc, mà là vượt qua bình nguyên, tới trước một thác nước. Tê đối mặt với dòng nước xoáy, nói với Lâm Lẫm, "Ném xuống đi, như vậy Hồng sẽ không thể tìm thấy."

Lâm Lẫm cầm trong tay vi mạch chủ, dưới ánh nắng, tinh thể trong suốt lấp lánh sáng, Lâm Lẫm xoa nhẹ vài cái, nhắm mắt ném đi.

Ở trong dòng nước chảy mạnh, ngay cả bọt nước do va chạm phát sinh ra đều trở nên nhỏ bé không đáng kể, thậm chí là nhìn cũng không thấy rõ lắm. Cùng với dòng chảy của nước, vi mạch chậm rãi bị cuốn đi......

"Cám ơn......" Lâm Lẫm nói, bàn tay bị Tê siết chặt, hắn lật tay nắm ngón tay Tê.

Tê vẻ mặt ấm áp, "Ta nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì. Ta sống chính là vì để gặp mặt ngươi."

Lâm Lẫm có chút kinh ngạc, khuôn mặt trước gió lạnh bắt đầu nóng lên, bất giác đưa tay lên sờ sờ lỗ tai. Lời ngon tiếng ngọt từ miệng Tê nói ra tuy có chút quái dị nhưng lại đặc biệt thuyết phục, vì người này, khinh thường việc nói dối.

Lâm Lẫm cười nói, "Như vậy, phi thuyền của ta gặp sự cố, cũng là để gặp mặt ngươi......"

Ở Trái đất, lòng người phức tạp không thay đổi, thất tình lục dục mặc dù tốt, nhưng ghen ghét, tham lam, oán hận cũng không thể tiêu trừ, vô tâm vô tình cũng không hẳn là không tốt, nhưng cách sống đó cũng quá vô vị đi.

Cho nên, chúng ta mới có thể gặp nhau......

Toàn văn hoàn.

—————

*Suối nước nóng thiên nhiên: có nhiều màu.

*Lâm bảo bảo: bảo bảo có thể hiểu ra trong tiếng Việt là cách gọi yêu một đứa trẻ nhỏ, kiểu như bé yêu, cục cưng vậy. Nên các bạn cũng có thể tưởng tượng ra nếu Lâm Hiên lớn lên to cao đẹp trai như ba Tê của mình mà lại bị gọi là Lâm cục cưng thì ="=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net