Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
xuất phát, Tê mơ hồ cảm thấy được cảm xúc của Lâm Lẫm thật bất thường, tuy rằng sau khi vào rừng Lâm Lẫm dường như không có việc gì, nhưng Tê nhạy bén nhận ra tâm tình hắn không tốt. Tê đành học theo Lâm Lẫm quỳ rạp trên mặt đất, theo sau hắn......

"Chậm một chút!"

Lâm Lẫm quay đầu, trên mặt viết đừng liên lụy ta. Lòng tự trọng của Tê liền nát mất một phần. Tê bắt lấy mắt cá chân của Lâm Lẫm, nhỏ giọng nói, "Không thể tới gần thêm nữa!"

Lâm Lẫm đá đá chân, có lẽ đã đụng tới bả vai Tê, Tê liền buông lỏng tay ra. Lâm Lẫm tiếp tục tiến về phía trước, Tê nói một trăm thước, chắc chắn là khoảng cách dừng lại, không cần nghĩ muốn cũng biết cách đi săn của Tê là xông lên chém giết......

Cuối cùng Lâm Lẫm cũng dừng lại, Tê thở dài một hơi. Tuy rằng Tê có tự tin sẽ bảo hộ Lâm Lẫm được an toàn, nhưng y lại sợ Lâm Lẫm làm chuyện gì không tốt, cho nên vô cùng cẩn thận.

Đàn dê đang thỏng thả ăn cỏ, những chú dê con đứng trốn dưới bụng cha mẹ, Lâm Lẫm dĩ nhiên đã lựa chọn mục tiêu, là một con dê mới lớn.

Lâm Lẫm nâng tay lên, phóng con dao trong tay ra......

Bị ném trúng vào gáy, con dê thảm thiết kêu lên một tiếng, cả đàn dê hỗn loạn bỏ chạy.

Lâm Lẫm đứng yên, phủi đi bùn đất trên quần áo, cảm giác thành công khiến hắn khẽ cười, tuy rằng không có thân thể mạnh như quái vật, nhưng hắn có đầu óc.

Tê nhìn xuống quần áo dính đầy nước bùn, theo sau Lâm Lẫm nở nụ cười.

Lâm Lẫm nhìn con dê đang giãy dụa trong vũng máu, rút dao ra đâm xuống. Lâm Lẫm nhấc chân sau của con dê lên, thật nặng...... Thể lực không tốt thì thật sự gay go...... Tê đẩy tay Lâm Lẫm ra, nhấc cả thân con dê lên, "Để ta!"

Lâm Lẫm đang muốn mở miệng, vẻ mặt Tê cứng đờ, khi Lâm Lẫm còn đang âm thầm buồn bực, Tê đã túm lấy tay hắn, "Đi mau......"

"Cái gì?" Lâm Lẫm khó hiểu.

Thấy Lâm Lẫm không phối hợp, Tê vội vã, "Khủng long ăn thịt sắp đến, hơn nữa không chỉ một con......"

Tê kéo Lâm Lẫm đi, nhưng đã muộn, xem ra vừa rồi khi Tê hoàn toàn đặt tâm trí lên người Lâm Lẫm, khủng long ăn thịt đang theo dõi thanh dương, nhưng Lâm Lẫm lại khiến đàn dê chạy mất. Vì thế, khủng long ăn thịt liền chuyển mục tiêu sang bọn họ.

Tám con khủng long ăn thịt cao gấp đôi hai người, đem bọn họ vậy lại.

Lâm Lẫm nuốt nuốt nước miếng, tay đặt lên súng bên hông.

"Đừng nhúc nhích!" Tê hạ giọng cảnh cáo, một khi di chuyển, chẳng khác nào khiêu khích, Tê thong thả mở ra hai tay đem Lâm Lẫm bảo hộ trong lòng.

Những con khủng long ăn thịt này rất giống khủng long kỷ Jura, nhưng cụ thể giống loại nào, người thường như Lâm Lẫm lại không biết đươc, nhưng nhớ tới nội dung đã từng học, Lâm Lẫm cũng biết tình huống không ổn.

Khủng long ăn thịt gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, hai bàn tay Tê không ngừng khép lại duỗi ra, hoạt động các đốt ngón tay...... Ba con đứng chếch phía sau bắt đầu hành động, hướng về phía Lâm Lẫm cùng Tê, Tê kéo Lâm Lẫm lui về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, đầu của con khủng long trước mặt đã xuất hiện năm vết thương, nó ngã xuống cách Tê hai thước, tuy chưa chết, nhưng rõ ràng đã bị thương nặng.

Hai con còn lại gầm lên há miệng, để lộ ra răng nanh sắc nhọn, Tê nhảy lên, tung một cước vào gáy của con khủng long bên trái, cùng với tiếng gãy xương, vẫn ở trên không Tê liền đưa tay chọc thẳng vào mắt một con khác khi đang ở trên không.

Năm con còn lại bắt đầu đi qua lại, cảnh đồng bạn chết một cách bi thảm đã uy hiếp chúng, nhưng mùi máu tươi càng làm dấy lên thú tính.

Lâm Lẫm đã muốn rút súng ra, nín thở chờ đợi......

Trên tay Tê tràn đầy máu tươi, từ ngón tay chảy dọc xuống cổ tay, còn năm con......

Trải qua thất bại vừa nãy, năm con khủng long nếu không rời đi thì sẽ đồng thời ùa lên, Tê chỉ đạo, "Khi chúng xông tới, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giải quyết được ba con, khi ta nói bắt đầu, ngươi liền nổ súng, nếu có một con khác hướng tới ngươi......"

Tê vì khả năng này mà trở nên trầm mặt.

"Ta sẽ giải quyết được!" Lâm Lẫm dứt khoát nói.

"Được!" Tê ngẩng đầu, "Một, hai, ba, nổ súng!"

Lâm Lẫm bóp cò, một con khủng long ầm ầm ngã xuống, bốn con còn lại cùng nhau tấn công, Tê phi thân về phía trước, năm ngón tay như vũ khí, kết hợp với dáng người mạnh mẽ, giống như chiến thần xuất hiện, khí phách bức người.

Một con khủng long nhỏ nhanh chóng tiến về phía Lâm Lẫm, không dự đoán được tốc độ của chúng nhanh như vậy, Lâm Lẫm vội vàng nổ súng, bắn trúng chân trước của nó, Lâm Lẫm trừng lớn hai mắt ngã xuống mặt đất, không còn kịp rồi.......

Chất lỏng ấm nóng theo trán Lâm Lẫm chảy xuống, Lâm Lẫm nâng cánh tay lên nhưng không cảm thấy đau đớn.

Hắn chống tay xuống thảm cỏ nhìn lên, tay của Tê ở trong cái miệng khổng lồ của con khủng long, chặn sự công kích của nó tới mình, đồng thời dùng thân thể ngăn lại móng vuốt của nó hướng tới mình.

Vết thương của Tê rất dài, từ cánh tay kéo tới bả vai, thẳng tới sau gáy của Tê.

Trong lòng Lâm Lẫm hoảng sợ, đột nhiên nhớ tới trước kia khi hắn mới tới hành tinh của Tê, Tê đã từng nói với hắn, bóp nát xương cổ sẽ gây tử vong cho bọn họ.

Miệng vết thương sau gáy của Tê rất sâu, sâu đến mức Lâm Lẫm có thể nhìn thấy thịt bên trong cùng với xương sống dính tơ máu màu lam. Xương cốt trắng như tuyết lộ ra dưới da thịt khi trở mình, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Trong đầu ầm ầm chấn động, Lâm Lẫm nhất thời cũng không biết chính xác Tê có hay không đã bị một vết thương trí mạng.

Khi hắn còn đang ngẩn người, Tê giữa cơn đau đớn đã hồi phục tinh thần, rút ra cánh tay bị thương từ trong miệng khủng long, sử dụng cánh tay lành lặn còn lại rút lấy súng trong tay Lâm Lẫm. Nhanh chóng bắn tiếp, một con khủng long khổng lồ đuổi theo bọn họ gầm lên rồi ngã gục, một phát súng mất mạng.

Tê đưa tay kéo Lâm Lẫm còn đang ngẩn người, "Đi......"

Sự chú ý của Lâm Lẫm còn đang đặt tại sau gáy y, lẩm bẩm nói, "Thương thế của ngươi......"

"Không có việc gì!"

Tê nhìn bốn phía là thảo nguyên mênh mông bát ngát, đem Lâm Lẫm ôm lấy giống như ôm đứa nhỏ.

Lâm Lẫm cả kinh nói, "Mau thả ta xuống!"

Theo tình hình máu chảy không ngừng của Tê, có thể thấy được y bị thương không nhẹ, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Lẫm thấy Tê bị chảy nhiều máu như vậy.

Lâm Lẫm bám vào cánh tay Tê, muốn kiểm tra miệng vết thương của y. Tại sao có thể như vậy, do sự lỗ mãng của mình, làm hại Tê bị thương. Nếu chính mình không nháo lên đòi đi săn, Tê sẽ không vì bảo vệ mình mà bị thương.

Lâm Lẫm tâm tư rối loạn, trong mắt hắn không biết khi nào Tê đã biến thành kẻ không gì không làm được, chưa từng nghĩ y sẽ bị thương.

"Hư, không có việc gì." Tuy rằng vì phản ứng của Lâm Lẫm mà cao hứng, nhưng là......" Vừa rồi, thời gian kéo quá dài, mùi máu tươi theo gió có thể truyền rất xa, lập tức sẽ có những động vật ăn thịt lớn hơn kéo tới!"

Gió thổi qua tai, dấy lên mùi máu tươi nồng nặc, Lâm Lẫm cúi đầu nhìn, trước mắt tối sầm, vô cùng thê thảm! Cả cánh tay như bị cắt nhỏ, nhìn không ra hình dạng ban đầu.

Ôhh! Dạ dày cuồn cuộn nổi lên sóng triều, Lâm Lẫm cắn chặt răng để tránh phun ra, hắn cũng không biết chính mình tâm lý chịu đựng lại kém như vậy. Vì dời đi cảm giác này, Lâm Lẫm đem tầm mắt chuyển sang mặt Tê, rõ ràng là một khuôn mặt trung tính tuấn tú, lại làm cho người khác cảm thấy vững vàng, tâm trạng cũng trở nên yên ổn xuống......

Tê thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Lẫm, trấn an nói, "Không có việc gì, chỉ cần ta sống, ngươi sẽ an toàn." Tê cho rằng Lâm Lẫm đang lo lắng, nhẹ giọng nói ra. Suy nghĩ vòng vòng xoay chuyển trong đầu, thật lâu......Lâm Lẫm hai tay ôm lưng Tê ngày càng chặt.

Quay lại nhà gỗ, Tề Nho che miệng lui về phía sau, "Trời ạ!"

Lâm Lẫm cúi đầu nhìn, trên người bọn họ tràn đầy vết máu, màu đỏ của khủng long, màu lam của Tê.

"Lấy dược ra đây." Tê phân phó.

Tề Nho trong miệng "Ừ" chạy ra cửa.

Lâm Lẫm vội bưng nước vào, lấy khăn mặt lau cánh tay của Tê, nếu không phải Tê ra tay, hắn chỉ sợ đã bị khủng long một ngụm ăn hết.

"....... Như thế nào còn chưa khép lại......" Lâm Lẫm lau đến chỗ vết thương, không đành lòng nhìn vào.

Máu đã ngừng chảy, nhưng cả cánh tay vẫn là huyết nhục mơ hồ.

Đêm đó, không ngờ nhiệt độ cơ thể Tê đột nhiên giảm, khi đang kiểm tra miệng vết thương hắn ngẫu nhiên chạm vào, da thịt Tê phảng phất như được tạo thành từ băng. Nhiệt độ cơ thể Tê luôn luôn thấp, nhưng thấp đến mức này, rõ ràng là đã vượt quá mức bình thường.

Lâm Lẫm cúi đầu nhìn y, mặt y tái xanh, mí mắt buông xuống, khuôn mặt bình thường của y sẽ không bao giờ xuất hiện sự mờ mịt này, khiến cho Lâm Lẫm thấy căng thẳng trong lòng. Nếu không phải chính mình hành động quá mức cảm tính, toàn tâm toàn ý muốn thể hiện bản thân, Tê cũng sẽ không vì cứu hắn mà bị thương.

Trong lòng Lâm Lẫm trở nên áy náy, cúi đầu hỏi Khánh Âm đang bước đến để bôi thuốc, "Tình hình của y sao rồi?"

Khánh Âm xoa nhẹ giữa hai chân mày, đêm hôm khuya khoắt bị gọi đến, hóa ra là vì việc này.

"Miệng vết thương quá lớn, hơn nữa chỗ nối giữa cổ và cột sống xuất hiện vết nứt, trước tiên xương cốt phải được hồi phục, các cơ thịt cùng với da sẽ không liền ngay được, hơn nữa vì rất nhanh......"

Lời còn chưa dứt, cửa đã bị đẩy ra, bước vào là Hồng, không hiểu hắn thu được tin tức từ nơi nào. Hai người đứng trong phòng đều giật mình khi nhìn thấy hắn. Vẻ mặt của Hồng có chút âm tình bất định*, hắn trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Lâm Lẫm cùng Khánh Âm, im lặng quan sát Tê đang nằm bất động trên giường một lúc lâu, rồi đột nhiên tiến vào từng bước, tay đưa ra nhanh như chớp, nắm cổ Tê.

Đang bệnh nên năng lực của Tê giảm xuống, mặc dù muốn tránh cũng không kịp, cánh tay còn chưa nâng lên đã bị Hồng nắm cổ trước. Giờ phút này, năm ngón tay của Hồng chỉ cần hơi dùng sức, có thể làm cho huynh đệ từng đối nghịch với hắn nhiều năm biến mất trên thế giới này.

Hành tinh này có đồ ăn phong phú dồi dào, cùng tù binh dùng để sinh sản, mà chính mình, là người giỏi nhất, chúa tể duy nhất. Nghĩ đến đây, Hồng đối với huynh đệ ruột thịt lộ ra một nụ cười lạnh như băng, năm ngón tay để ở sau gáy Tê, chậm rãi bóp chặt. Kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời của hắn sắp sửa biến mất khỏi thế giới này, Hồng lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi, những ngón tay siết chặt muốn bóp gãy cổ Tê.

Ngay lúc đó, một nòng súng lại vô thanh vô tức đặt sau gáy hắn.

"Buông y ra." Đang giữ súng, thanh âm của Lâm Lẫm đặc biệt bình tĩnh, "Nếu không buông tay, ta cũng không đảm bảo được liệu ngươi có giống Tê hay không, sẽ có vết thương trí mạng."

Hồng phản ứng cực nhanh, hắn buông lỏng tay đang giữ Tê, đồng thời xoay người lại, nhanh chóng ra tay, đánh móc ra sau gáy Lâm Lẫm.

Chính là hắn xem nhẹ một việc, Lâm Lẫm thân là người Trái đất, thể lực có lẽ không mạnh bằng bọn hắn, nhưng vẫn là một gã quân nhân đã đạt tiêu chuẩn huấn luyện của liên bang Trái đất, hơn nữa vốn chưa bao giờ tin Hồng, trong khoảng khắc Hồng buông Tê ra, chưa xoay người, Lâm Lẫm phòng ngừa bất trắc xảy ra, nhanh chóng động ngón tay bóp cò súng.

Hành động của Hồng mặc dù nhanh, nhưng cũng không cản nổi được phóng ra với vận tốc ánh sáng trong cự ly gần, một tia sáng màu lam ngay trong thời điểm hắn nghiêng người, nhanh chóng xuyên qua sau lưng hắn.

Dường như không tin được rằng chính mình sẽ bị bắn trúng, động tác của Hồng có chút dừng lại, mà khoảng khắc đình trệ này, khi hắn xông tới đây cũng đủ cho Lâm Lẫm đưa tay ra sau, lần thứ hai để súng sau lưng hắn.

"Ta khó có thể đảm bảo, hạt cơ bản có vận tốc ánh sáng tiếp theo, sẽ không trực tiếp bắn thủng nơi này của ngươi." Lâm Lẫm chống lại ánh mắt lộ ra tia hung ác của Hồng, nâng tay dùng súng chỉ vào gáy hắn.

"Thú vị." Hồng ngây người một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngươi phải cứu Tê?"

Tê cứu hắn một mạng, giờ phút này y bởi vậy mà gặp nguy hiểm, chính mình đưa tay ra giúp đỡ, không phải đương nhiên sao? Lâm Lẫm căng dây thần kinh, toàn thân chăm chú chằm chằm vào từng cử động của Hồng, hắn biết đối phương đang thử phân tán lực chú ý của mình.

Hồng tiếp tục thuyết phục: "Ngươi cam tâm thư phục, cả đời nằm dưới thân Tê, nhìn sắc mặt y, vì y đẻ trứng? Chờ đến một ngày kia, y lại bắt ngươi làm chất dinh dưỡng, nuôi nấng đứa nhỏ của y?"

Lời nói của hắn gợi lên những ký ức hẵng còn mới mẻ, vẻ mặt Lâm Lẫm trong nháy mắt có chút dao động. Lúc ban đầu Tê bắt được hắn, không phải có ý định như vậy sao không? Đích thực, Tê hiện tại có lẽ đối với hắn có chút thay đổi, nhưng về sau thì sao! Lòng người thay đổi, nếu Tê cuối cùng chán ghét hắn?

Thoáng nhìn thấy được sự dao động của Lâm Lẫm, khuôn mặt lạnh như băng từ xưa đến nay của Hồng lộ ra một nụ cười, "Ngươi hiện tại không cho ta động thủ, tương lai sẽ hối hận a!"

Lâm Lẫm vẫn đứng im, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh khi ở chung cùng Tê. Khi Tê thô bạo cưỡng bức hắn, khi hắn ngốc nghếch y đút cơm cho hắn ăn, rồi y phẫn nộ khi hắn lén chui vào phi thuyền. Vẻ mặt của Tê khi nhìn thấy bảo bảo mới sinh, cuối cùng là vẻ không hờn giận khi thu nhận Tề Nho.

Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn, đan chéo với nhau tại một điểm, trách nhiệm, làm cho hắn không thể buông tay.

"Ta sẽ không buông tay." Hắn bình tĩnh chống lại ánh mắt của Hồng, "Có lẽ tương lai ta sẽ hối hận, nhưng hiện tại thì không."

Hiện tại chẳng phải Tê đã liều mình cứu hắn sao. Biết đâu đến một ngày, Tê sẽ chán hắn, vứt bỏ hắn như một thứ vô giá trị, nhưng giờ này phút này, hắn liều mình cứu y, tấm chân tình này, là thật sự.

Hắn nguyện ý còn vì chân tâm của hắn, không nghĩ khất nợ, tương lai hối hận. Hồng nhìn thoáng qua khả năng tự phục hồi vô cùng tốt của huynh đệ mình, tự biết đã đánh mất cơ hội tốt để diệt trừ địch thủ, không nói một câu liền xoay người lại đi ra ngoài.

Tê ngồi dựa vào đầu giường, cảnh giác chăm chú nhìn khi Hồng rời đi, quay đầu nhìn Lâm Lẫm lộ ra một nụ cười ấm áp. Sự tình vừa rồi phát triển ngoài dự kiến của y, Lâm Lẫm thế nhưng đã bảo vệ chính mình!

Thấy Hồng rời đi, Khánh Âm mới nói, "Thật sự rất nguy hiểm, thời điểm Tê bị thương không có nhiều người thấy, nhưng vì không ai biết cụ thể tình hình, cho nên mới không dẫn tới sự náo động nào, chắc thấy ta ban đêm qua đây, Hồng mới sang theo."

Giọng nói chậm lại, Khánh Âm nói với Lâm Lẫm, "Về chuyện nhiệt độ cơ thể của Tê, không cần để ý, đây là phản ứng bình thường, ngươi có thể tưởng tượng cơ thể y có cơ chế bảo vệ giống như ngủ đông, khiến cơ thể giảm bớt tiêu hao năng lượng, tập trung vào việc chữa trị vết thương."

Lấy một chậu nước, rửa tay, Khánh Âm rắc một ít bột trắng lên miệng vết thương của Tê, dùng để khử trùng cùng giảm đau, sau đó quấn vài vòng băng gạc xung quanh.

"Xử lý đơn giản như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ? Như vậy là được sao?" Lâm Lẫm hỏi.

Khánh Âm nhướn mày, không hài lòng nghĩ rằng: những lời vừa nói ngươi cũng không nghe thấy sao?

Tê gật đầu với Lâm Lẫm, tỏ vẻ không có việc gì. Tê làm ra vẻ không quan tâm, nhưng y càng bình tĩnh, Lâm Lẫm lại càng giống như có gai trong họng.

Khánh Âm thu dọn mọi thứ, "Tốt lắm tốt lắm, đều nghỉ ngơi thôi, nhân tiện gọi luôn đứa bé cùng Tề Nho đang đứng bên ngoài vào ngủ đi."

Giống như Khánh Âm nói, sau mấy hôm, bằng khả năng phục hồi của y, miệng vết thương của Tê gần như đã lành hẳn. Nhưng dù vết thương có biến mất, thì ký ức cũng vẫn còn.

Người này, không hề do dự đã nhận lấy nguy hiểm thay mình. Tuy bị thương đúng chỗ hiểm, nghe theo lời Khánh Âm hôm nay Tê vẫn chưa đi săn thú, nhưng y là thủ lĩnh, tất nhiên sẽ được chia con mồi, Lâm Lẫm và Tề Nho cũng bao gồm trong đó.

Ngồi trước đống lửa, nhìn nghiêng vào khuôn mặt đang nhai của Tề Nho, Lâm Lẫm dần dần trở thấy khó chịu. Chính mình vừa xác định được tình cảm, muốn cùng một chỗ với Tê, nhưng lại phát hiện một khối đá do bản thân mình thả nằm chặn đường.

Bởi vì Lâm Lẫm có tâm sự, ăn cơm giống như đang chịu phạt, bảo bảo sau lần thứ ba bị nghẹn, rưng rưng nước mắt nói, "No rồi......"

Lâm Lẫm "Ah" một tiếng, xoa xoa miệng bé, chính mình cũng không ăn nữa mà mơ hồ bước vào nhà. Tê nhìn theo bóng dáng Lâm Lẫm, trừng mắt nhìn, có điểm lo lắng, y đã làm theo lời Lâm Lẫm chọn ra một người, chính là Lâm Lẫm lại không vừa lòng, tự nhiên muốn đi săn thú, bây giờ tinh thần lại uể oải...... Tê cất con dao cắt thức ăn, đi theo sau Lâm Lẫm.

Bước vào phòng, "Ngươi......" Tê muốn nói lại thôi, y vốn vụng về trong lời nói nên nhất thời không biết làm thế nào để nói.

————

*Cảm xúc âm tình bất định chính là cảm xúc không ổn định, biến đổi thất thường, không thể bảo trì trạng thái bình tĩnh hòa nhã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net