Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Triền miên qua đi, cô ngủ say sưa.

Long Tĩnh vô cùng chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của cô, đã thật lâu không ngủ ngon như vậy, cho dù ôm cô, trìu mến với cô, thế nhưng cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta không thể không hoài nghi, rốt cuộc chuyện này có phải là dư âm lại của giấc mộng đẹp? Chỉ mong không phải, bởi vì anh đã mong đợi quá lâu, quá lâu, lâu đến nỗi anh vẫn mơ hồ cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ có được giấc mộng quý giá như thế.

Âm thanh thủy tinh bể tan thình lình truyền đến tai.

Anh cúi đầu, nhìn về phía người trong ngực, kiểm tra xem cô có bị âm thanh đó đánh thức hay không, thật may là cô ngủ cực kỳ say, cuộc hoan ái vừa trải qua, đã cướp đi hoàn toàn tinh thần cùng thể lực của cô, nhìn bộ dạng lúc này, chắc sẽ không nhanh tỉnh lại.

Cầm lấy quần áo từng cái từng cái mặc vào, cẩn thận thay cô đắp kín mền, xác định cô sẽ không vì thân thể trần truồng mà bị cảm lạng, anh mới yên tâm im lặng rời phòng.

Khi anh vừa rời khỏi, cùng lúc đó là một bóng đen, im hơi lặng tiếng đi tới ngoài cửa trông chừng, đảm bảo không cho ai kinh động bất luận là kẻ nào.

Đó là một người thuộc hạ mà Long Tĩnh vô cùng tín nhiệm, khi anh không có ở đây thì phụ trách ở bên cạnh bảo vệ cô.

Long Tĩnh đi tới đại sảnh, bên trong phòng khách, chỉ có hai người đàn ông cao lớn mặc trang phục màu đen, cùng với một người đàn ông vừa bị giải quyết đang nằm trên mặt đất.

Long Tĩnh chậm rãi đi đến người đàn ông nằm trên mặt đất, ý bảo thuộc hạ nhấc anh ta lên.

Vừa nhấc mặt, thần kinh anh không khỏi kinh hãi, bởi vì người đàn ông này, là người thân tín bên cạnh Hàn Viêm.

"Anh tới nơi này có mục đích gì?" Ngữ điệu lạnh băng không hề hiện ra một chút tình cảm nào, mà ngay cả bình thường anh còn khiến người khác hoảng loạn huống chi lúc này.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trán người đàn ông kia chảy xuống, cho dù ở trên thương trường đã lăn lộn lâu như vậy, nhưng gặp gỡ Long Tĩnh, vẫn không thể tự chủ được với khuôn mặt lãnh khốc của anh ta, hung hăng cắn răng một cái, từ từ khép đôi mắt, "Hỏi chuyện đó nhiều làm gì? Muốn chém giết muốn róc thịt, anh cứ tự nhiên! Dù sao tôi cũng chẳng còn gì."

"Không muốn gặp lại vợ cùng con anh sao?" Mấy cán bộ quan trọng của Viêm Bang, cùng với họ hàng thân tín của Hàn Viêm, anh đều rõ như lòng bàn tay, tại sao người đàn ông này biết rõ khi thất thủ sẽ có kết quả như thế nào, nhưng vẫn ngoan cố một thân một mình xông tới, lý do là gì lòng anh biết rất rõ.

Nghe vậy, người đàn ông kia không dám tin trợn to mắt, một lát sau lại chuyển thành "Anh. . . . . . Quả nhiên là cậu hai của Long Môn, đến việc này cũng biết." Anh đã sớm nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, không muốn bận tâm bất cứ chuyện gì mặc kệ nó ra sao, nhưng bởi vì vợ cùng con anh đang bị Hàn Viêm giam lỏng, cho nên anh không thể không đặt chân vào vũng lầy này lần nữa "Nếu như anh cái gì cũng biết, như vậy anh nhất định phải biết là ai muốn tôi đến đây?"

Long Tĩnh không trả lời anh, chỉ dùng ánh mắt cho anh đáp án.

"Ông ta không cam lòng nhìn giang sơn do một tay mình gầy dựng, vô duyên vô cớ đưa cho người khác, hơn nữa còn là một người ngoài, là một tên nhóc, cho nên phái tôi tới nơi đây đem cô chủ bắt trở về, dùng để cô ấy uy hiếp anh."

Đem Xuân Nhi bắt trở về? Đây chính là người phụ nữ của anh, lại bị dùng làm thứ uy hiếp anh?

Một luồng khí lạnh nồng nặc bao phủ con người Long Tĩnh, người ở chỗ này nhịp tim không khỏi dừng lại, bị không gian này làm ngạt thở không dám làm bất cứ hành động nào.

"Thả anh ta đi." Sau một hồi khá lâu, Long Tĩnh ra lệnh.

Người đàn ông ngẩn người, không ngờ tới cư nhiên mình lại may mắn như thế, có thể bình yên vô sự rời đi, nhưng mà nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành, vợ của anh cùng đứa bé. . . . . .

"Vợ và con của anh sẽ bình an trở lại bên cạnh anh, tôi bảo đảm." Coi như đây là thù lao cho việc anh ta đã đem sự thật nói ra.

Người đàn ông mừng rỡ như điên, vội vàng nói cảm ơn sau liền nhanh chóng rời đi.

"Cậu hai."

"Lần này coi như là ngoài ý muốn, nhưng tôi không hy vọng chuyện giống vậy xảy ra lần nữa." Ngữ điệu không hề thay đổi, vẫn là không có chút tình cảm nào, ngữ điệu không hề phập phồng, nhưng lại khiến hai người đàn ông này nhất thời kinh hoảng.

"Xin lỗi, là chúng tôi khinh thường."

"Còn nữa, đem Hàn Viêm giam lỏng trong nhà họ Hàn, khống chế quyền lực mà ông ta đang giữ, tất cả mọi việc trong Viêm Bang dù lớn hay nhỏ đều đem cho người khác làm, nếu như có người nào ngăn trở đều đem quyền lực trong tay họ thu về, để cho bọn họ dù cái gì cũng không làm được." Long Tĩnh không hề lưu tình hạ lệnh.

Xuân Nhi dùng mạng mình để cứu giúp, ông ta chẳng những không cảm kích, ngược lại , còn nghĩ cách tổn thương cô lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không lưu tình, anh sẽ giữ cho Hàn Viêm một cái mạng, nhưng Hàn Viêm đừng mong vọng tưởng ông ta sẽ có cơ hội trông coi Viêm Bang thêm lần nữa!

Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh. Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu. Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt. Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường. Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không. Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng? Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi. Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực. Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực. Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô. Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao?

Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt. Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất. Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao? Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác? Có không? Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn.

Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không?

Phần này đã được gộp lên trên do không thể xóa được nên đành để luôn nha ;)

(tt)

Chậm rãi tỉnh lại, thân thể truyền từng cơn đau nhức, khiến Hàn Bích La hạ giọng hít đầy hơi lạnh.

Một đôi bàn tay, đặt lên vị trí đau nhất, nhẹ nhàng thay cô xoa, chậm rãi thay cô giảm bớt đau đớn cùng khó chịu.

Cô thoải mái thì thầm ra tiếng, mặc cho bàn tay trên người mình chạy loạn, cho đến khi sự tận tình đó vượt quá giới hạn, bàn tay tham lam xâm chiếm khiến cơ thể cô truyền đến kháng nghị mãnh liệt.

Nghĩ đến hung thủ hại mình biến thành bộ dạng này, Hàn Bích La quay người nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi ở mép giường.

Trong mắt anh, không có sự lạnh lẽo như thường ngày, chỉ có nụ cười thản nhiên, cùng rất nhiều thỏa mãn, nhìn thấy bộ dáng kia của anh, cô bi ai phát hiện, bản thân mình ngay cả cảm giác muốn truy cứu hung thủ hại mình ra thế này cũng không có, một chút cũng không.

Thiệt là! Đối với anh, cô không có sức chống cự đến vậy sao? Là anh quá mức hấp dẫn, hay là cô đã trúng độc quá nặng?

Nhưng mà vẫn là thôi, cho dù cô có nghĩ đến nát óc, cô cũng nghĩ không ra đáp án. Cho nên đối với anh tiết kiệm lời lẽ một chút thì vẫn hơn, chỉ cần trong lòng cảm thấy ấm áp là được rồi.

Cô một câu cũng không nói, nằm buồn bực.

Long Tĩnh cho rằng cô lại tiếp tục ngủ nên chậm rãi đến gần cô, cẩn thận hơn cẩn thận đem cô ôm vào trong ngực.

Cô nằm trong ngực anh cảm giác này sao thật tốt, tốt đến nỗi anh nguyện đánh đổi mọi thứ chỉ để cả đời được ôm cô thế này mãi không buông tay, chỉ muốn mãi ôm cô.

Anh không có động tác dịu dàng, nhưng vẫn khiến trái tim cô loạn nhịp, cô cũng biết, mình đã không còn khả năng chống cự với anh nữa rồi. Chỉ một cái ôm ấm áp, cũng đã làm cô vui mừng cảm giác lâng lâng như đang bay khỏi mặt đất, cô quả thật không còn thuốc chữa nữa sao?

Thầm than một tiếng, thôi, thôi, cô thừa nhận chính mình có chút uất ức nhưng cảm thấy rất tốt.

Bởi vì, chính cô cũng muốn cả đời được nằm trong ngực anh, cả đời cũng không muốn đi. Ngực của anh giống như bức tường thành kiên cố, có thể cho cô cảm giác an toàn nhất.

Chỉ là, đây tất cả đều là thật sao?

Có phải hay không chỉ sau nháy mắt, khi cô tỉnh lại phát hiện chính mình vẫn ở vị trí ban đầu, cứ ngỡ hai người thật đã phát sinh quan hệ, nhưng toàn bộ cũng chỉ do cô quá nhớ thương anh mà sinh ra ảo giác?

Có không?

Tròng mắt đang hạnh phúc, bỗng nổi lên một phần phiền muộn cùng với u buồn.

Thuở nhỏ mất mẹ, lại không nhận được tình thương từ cha, trừ khoảng thời gian ngắn ngủi bên anh trước đây, giờ đây ở bên ngoài được anh yêu thương, tựa như lúc trước loại cảm giác này làm cô vô cùng hạnh phúc, hiện tại ông trời đang cảm thương cô mà cho cô có được phần hạnh phúc này cả đời sao? Có thể không?

Cứ thế kể từ ngày đó trở đi cuộc sống cô lại lần nữa trở về giống như mấy tháng trước, lúc mới đến biệt thự cô không nói một lời, không khóc không cười, không có chút phản ứng thật giống như búp bê, nhưng lần này trừ một số thức ăn lỏng như súp hoặc cháo ngoài ra cô không dùng thêm bất cứ thứ gì.

Thân thể cô càng ngày càng suy yếu, khuôn mặt vốn đã nhỏ nhọn, lúc này càng thêm gầy yếu nhìn vào chẳng còn miếng thịt nào, cô đang ép anh, dùng thân thể của mình, dùng tính mạng của mình đến bức anh cho cô rời khỏi nơi này.

Long Tĩnh ngồi ở ngoài cửa, khuôn mặt tiều tụy giống hệt người đang bị nhốt trong phòng.

Tuy ở hai nơi khác nhau nhưng bọn họ ở đây đều đang tự hành hạ mình, cô hành hạ thân thể mình, còn anh là tự hành hạ tim của mình.

Cô đang đánh cược, đánh cược với anh hy vọng anh còn một tia áy náy dành cho cô, nguyện ý thả cô đi, trong khi anh là đang đợi, đợi cô thấy rõ tình cảm chân thành trong mắt anh, nguyện ý vì anh mà ở lại.

Nhưng thứ anh đợi sẽ đến sao?

Tay nắm chặt thành quyền, nhìn gò má, thân thể ngày càng gầy gò của cô thì giống như có một mũi tên nhọn mạnh mẽ đâm thẳng vào ngực anh.

Anh nên làm như thế nào? Không lẽ phải dùng đến biện pháp mạnh để buộc cô ăn thức ăn? Hay là đè ép cô, ép buộc cô truyền dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống? Chẳng lẽ thật sự anh phải đi đến bước đường này?

Anh không suy nghĩ, không muốn làm cô khó chịu nhưng tại sao dù thế nào vẫn làm cô khó chịu, vẫn làm cô đau đớn như vậy?

"Ầm!"

Thình lình, âm thanh vật nặng rớt xuống truyền vào trong tai anh, anh cả kinh vội vàng xông vào phòng.

Trong phòng một thân người nằm lạnh lẽo bất động trên mặt đất, cũng không nhúc nhích.

Anh tiến lên ôm lấy cô, cơ thể quá nhẹ làm anh không khỏi cau mày, cẩn thận từng li từng tí đặt cô lại trên giường, anh lập tức cho gọi bác sĩ riêng của Long Môn, cẩn thận thay cô kiểm tra tất cả, bác sĩ nói cô ngoài thiếu dinh dưỡng dẫn đến suy nhược, còn có lượng đường trong máu quá thấp, hơn hết còn thông báo một tin tức khiến anh rung động. . . . . .

Cô mang thai!

Đứa bé thuộc về anh và cô, nó đã bắt đầu hình thành trong bụng cô, bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng thiếu chút nữa bọn họ đã mất đi đứa bé, nhưng cô sẽ quan tâm sao? Sau khi biết anh đã làm ra chuyện tàn khốc như vậy với cô, cô vẫn còn nguyện ý vì anh mà sinh hạ đứa bé này sao? Anh có thể trông đợi không? Xuân Nhi? Có thể không?

Hốc mắt đau nhói , anh giống như người mất hồn ngồi ở mép giường, không còn khuôn mặt lãnh khốc lạnh lùng làm người ta run rẫy, anh giờ phút này đã không còn là cậu hai lạnh lùng của Long Môn, mà chỉ là một con người bình thường trong mắt ngập tràn yêu thương, có thể vì người mình yêu mà hy sinh tất cả.

Bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve cô trong lúc cô đang ngủ say, chỉ có thời điểm khi cô say giấc anh mới có thể chân chính đến gần cô thế này, thật sự chạm vào cô.

Là đau lòng, cũng là bất đắc dĩ, anh nhiều khát vọng anh ước cô có thể giống như trước kia, khi còn là một cô gái nhỏ yêu anh, thường nũng nịu với anh, nằm trước ngực anh, không nhất định phải mở miệng chỉ lẳng lặng dựa sát vào anh, anh cũng cảm thấy dường như mình đã cướp hết hạnh phúc trong thiên hạ này rồi, là ngu ngốc nhưng anh vui vẻ chịu đựng.

Từ từ tỉnh lại, đột ngột ngất xỉu khiến Hàn Bích La không cách nào lập tức mở hai mắt ra, cũng làm cô không thể nhớ nổi tại sao mình lại nằm ở trên giường.

Sau một hồi khá lâu, cuối cùng cô cũng nghĩ đến nguyên nhân vì sao mình lại ngất xỉu.

Trước khi té xỉu cô là đang thử tìm trong phòng xem có thứ gì có thể trốn thoát không, thế nhưng thân thể vì quá mức suy yếu nên choáng váng rồi trước mắt đột ngột tối sầm, thế là cô mất đi tri giác.

Lần nữa tỉnh lại, cô liền phát hiện mình đang nằm trên giường, hơn nữa cô còn cảm nhận được một bàn tay ấm áp vừa nhẹ nhàng, vừa ôn nhu, không hề dùng một chút lực nào chạm vào mặt mình.

Tại sao? Sau khi tàn nhẫn đối xử với cô như vậy tại sao còn dịu dàng với cô? Đây là anh đang đền bù sao? Hay là anh đang tiến sang bước mới trong việc làm cô tổn thương? Cô không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ.

Một giọt nước mắt, từ từ chảy xuống từ khóe mắt, Long Tĩnh dúng ngón tay lau đi giọt nước mắt trân quý vừa rơi xuống.

"Em mang thai." Tiếng nói khàn khàn, từ từ, ôn hòa, từng câu, từng chữ nói cho cô biết.

Cô? Mang thai? Không dám tin mở to đôi mắt, vẻ mặt tiều tụy của anh đều rơi vào tầm mắt cô, tâm khẽ run, nhìn dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi này của anh cô không khỏi thương xót, nhưng cô nhịn xuống không thể để cho anh thấy được tâm tình của mình.

"Đứa bé đã hơn hai tháng." Cô không có chút phản ứng nào, anh đau nhói, Long Tĩnh chậm rãi thu bàn tay, đem nó đặt lại bên chân, sau nắm thật chặt.

Hai tháng? Vậy không sai lệch nhiều lắm, chẳng lẽ lần đầu tiên hai người triền miên là mang thai luôn sao? Cô nghe, trong lòng âm thầm tính toán.

Lại một lần nữa, sự thờ ơ của cô đã đâm một nhát vào tim anh, anh hít một cái thật sâu, đè xuống suy nghĩ trong lòng cùng với nỗi đau đang âm ỉ rỉ máu ở tim, "Em nghĩ đi, đợi sau khi sinh đứa bé ra, em muốn đi thì cứ đi!" Anh bình tĩnh, dùng giọng điệu bình thường nhất nói cho cô biết.

Anh thật không đủ dũng khí nhìn cô tự hành hạ mình, nếu quả thật không còn cách nào giữ lại cô nữa, như vậy, cho dù có bị đau như thể đem tim bới ra ngoài, cho dù bản thân không cảm thấy vui sướng, cho dù mối quan hệ này sẽ kết thúc, anh cũng sẽ ép mình buông tay, chỉ cần cô có thể đối xử với bản thân tốt một chút.

Ít nhất, anh và cô vẫn còn có chung đứa bé này.

Mà trong khoảng thời gian cô mang thai này, anh nhất định phải toàn lực đem tất cả những người muốn hại cô, toàn bộ bắt lại, như vậy đến lúc đó khi cô rời đi dù không có anh bảo vệ cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm, việc anh có thể làm cũng chỉ còn lại những thứ này mà thôi.

"Nơi đó có chút thức ăn, bác sĩ nói em đã lâu không ăn gì rồi cho nên sẽ có chút cảm giác buồn nôn, chỉ cần từ từ ăn lại sẽ không có việc gì." Anh lạnh nhạt nói, rồi sau đó xoay người rời phòng.

Từ đầu tới đuôi, anh đều đưa lưng về phía cô, vì vậy không hề nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, lệ đã sớm rơi đầy mặt.

Sau khi hạ sinh đứa bé, cô có thể như ý nguyện rời đi, đây không phải là điều cô mong ước sao? Tại sao lòng của cô lại đau như vậy, chua xót như vậy?

Tay của cô, nhẹ nhàng, chậm rãi đặt lên bụng, hơn nữa trong bụng của cô đã có một sinh mệnh nhỏ, có một đứa bé mang dòng máu của anh và có cả của cô, nó sẽ sống cùng cô sống suốt mười tháng, đến lúc đó, cô có thể nói đi thì đi sao?

Chỉ là nghĩ đến tình cảnh lúc đó, cô đã không cách nào tiếp nhận, càng không cách nào chịu đựng, cũng không cách nào tưởng tượng, khi thời khắc kia đến thì cô sẽ như thế nào nữa?

Tâm nhói đau khiến cô không cách nào quyết định, cô ôm bụng, giống như ôm lấy đứa bé, vừa bất lực lại không cách xử lý mà khóc rống lên.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài, gọi Hàn Bích La tỉnh lại từ trong bóng tối.

Cô quay sang, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp giống như đã từng quen biết, vẻ mặt này là của bà chủ tám năm trước, lúc nào cũng là vẻ mặt từ ái, thường yêu thương cô như con gái ruột thịt của bà, để cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ sau khi mẹ rời đi; nhưng lúc này, không còn nụ cười ôn hoà trên mặt, có chỉ là một vẻ mặt cau có.

Ký ức giống như thuỷ triều vọt tới phía cô, mặt của cô tái đi lần nữa , hai tay lập tức xoa nhẹ bụng.

Cái bụng cao cao hở ra , nói với cục cưng yên ổn không sao, vẫn phát triển thật tốt ở trong bụng của cô, thoáng trấn an cảm xúc của cô bây giờ, mà lúc này cục cưng đá cô một cước, giống như đang đáp lại lo lắng của cô, cô để xuống một nửa tâm tình đang treo lơ lửng, cục cưng không có chuyện gì.

Nhưng, ba cục cưng đâu?

Bóng dáng máu tươi khắp người hiện lên, làm cho lòng của cô đau đến dường như sắp bể nát, còn đau đớn hơn khi bị anh vứt bỏ lúc trước, cô gần như không có cách nào hô hấp, bụng truyền đến khẽ đau, cô vội vàng hít sâu mấy hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình suýt hỏng mất.

Một hồi lâu, đau đớn không còn nữa, cô đứng thẳng người dậy, ngồi ở trên giường, khẩn trương mà đưa tay hướng về phía phu nhân xinh đẹp kia, có lẽ cô nên gọi bà ấy là bác gái, mẹ của Long Tĩnh.

" Tiểu La, con tỉnh lại thật sự quá tốt." Long phu nhân nghe được âm thanh, quay đầu lại, sau đó mừng rỡ mà nắm tay cô lên, thương yêu mà nhìn cô. " Cảm giác như thế nào? Vẫn còn choáng sao? "

" Bác gái....." Cô lắc đầu, sau đó không lưu loát mà mở miệng, cổ họng khàn khàn truyền đến hơi đau, " Anh ấy.....Long Tĩnh....." Không để ý nơi cổ họng đau đớn, cô vội vàng truy hỏi.

Vẻ mặt vui mừng rút đi, giữa lông mày Long phu nhân nổi lên một chút khó xử và vẻ buồn rầu.

Tâm phút chốc trầm xuống, đầu của cô trống rỗng giống như mất đi sức lực, cô chậm rãi quay về nằm trên gối, trên mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.

Ông trời, xin đừng tàn nhẫn với cô như vậy! Xin không cần cho cô nếm đến tư vị hạnh phúc trước, sau đó lại tiếp tục cướp đi, làm cho cô rơi vào trong vực sâu đen tối đáng sợ một lần nữa.

" Tiều La, đừng như vậy, A Tỉnh nó không có chết!" Long phu nhân vội vàng đỡ cô.

Anh ấy không chết! Trong mắt dấy lên một chút ánh sáng, Hàn Bích La giãy giụa suy nghĩ.

" Không, nghe bác gái nói, La, hiện tại con không thể đi nhìn nó." Long phu nhân đưa tay ngăn chặn cô đang rục rịch thân thể, không cho phép cô xuống giường, " Bác sĩ muốn con nghỉ ngơi thật tốt, để cho cơ thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net