Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong biệt thự, có nhiều hơn một người chăm sóc cô, mà anh ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Anh đi nơi nào? Có phải anh không muốn nhìn thấy cô, chán ghét cô cho nên không muốn gặp lại cô nữa?

Trông về phía xa, con ngươi đông đầy nước hiện lên một tầng u sầu.

Không không không, cô phải giữ vững tâm tình vui vẻ, như vậy cục cưng mới có thể khỏe mạnh, sẽ không để con phải chịu đau khổ như mình, khóe môi chậm rãi nâng lên nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, nhưng đáy mắt nỗi buồn không thể nào tan.

"Cục cưng, mẹ thật yêu, thật yêu con...con phải thật khỏe mạnh lớn lên đó!" Dịu dàng thì thầm với đứa bé trong bụng, cô lần nữa ngẩng đầu, nhìn về cảnh sắc phía xa kia.

Bỗng dưng, trong đáy mắt cô chợt hiện lên một tia mong đợi cùng vui mừng.

"Phu nhân, cô đừng ngồi đây hóng gió nữa, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?" Bà dì này là một người rất nhiệt tâm, nhưng có đôi khi sẽ quá lố mà la om sòm.

Mùa đông năm nay, hình như lạnh hơn năm trước.

"Tôi đã mặc đủ ấm, sẽ không cảm lạnh." Hàn Bích La quay đầu lại, cho bà dì một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó lại tựa trở lại trên ghế dựa, một đôi tay nhỏ bé êm ái đặt tại trên bụng, dịu dàng vuốt ve, đáy mắt hớn hở, không tiêu tan.

Bà dì nhìn không được, vội vã từ phòng trong lấy ra cái mền đem đến ban công, đem cô bao bọc thật chặt từ đầu đến chân.

"Người trẻ tuổi chính là như vậy, nếu thật sự bị lạnh đến lúc đó thuốc cũng không thể uống lung tung, cô lúc đó sẽ thật thảm!" Bà luôn miệng lẩm bẩm nhưng động tác trên tay cũng không vì thế mà dừng lại.

Hàn Bích La bởi vì nhớ tới nên một chút phản kháng cũng không có, vì vậy bà dì om sòm cứ om sòm, cũng rất săn sóc, rất quan tâm cô. (Chỗ này lủng củng mà không biết sửa ra sao)

Thế này làm bà không khỏi có cảm giác uất ức.

Bà dì nhớ tới, nói đến cuối cùng mới phát hiện, vị phu nhân này như đang đi vào cõi thần tiên nào vậy, không thể làm gì khác hơn là than một tiếng, rồi sau đó đi thay cô chuẩn bị điểm tâm nhỏ cùng thuốc bổ.

Thối lui khỏi gian phòng thì thiếu chút nữa bị bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa dọa sợ phải phát ra tiếng thét chói tai.

"Ông chủ!" Bà gọi Long Tĩnh, dù có giận cũng không dám nói ra.

"Cô ấy hôm nay như thế nào?" Long Tĩnh hỏi, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi bóng dáng ngồi trên ban công kia.

"Phu nhân hôm nay khẩu vị không tốt lắm, ăn bữa sáng, bữa trưa chỉ ăn nhẹ một chút rồi không ăn nữa." Bà dì mặc dù cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn thật lòng nói cho anh biết.

Muốn xem vợ mình, tại sao không quang minh chánh đại đi vào xem mà muốn đứng ở chỗ này, giống như một tên trộm vặt len lén nhìn? Cặp vợ chồng thật là cực kỳ quái.

"Có ói không? Ói nhiều không?" Nhớ lại mỗi sáng sớm nghe được âm thanh nôn mửa của cô, tim anh liền nhói đau như bị ai đó đâm vào.

Bọn họ không hề cùng phòng nữa, anh đem cô đến căn phòng cách vách, căn phòng này cách âm không tệ, nhưng mỗi buổi sáng sớm, âm thanh cô nôn ói vẫn truyền vào tai anh.

Bà dì dùng sức gật đầu một cái, "Tôi có cho cô ấy uống chút sữa tươi nôn nghén có tốt một chút."

Dừng một chút, Long Tĩnh mới mở miệng nữa."Cô ấy nguyện ý uống?"

Bà dì buồn bực, "Tại sao không uống? Tôi nghe phu nhân nói, uống chút sữa tươi đối với cô ấy và đứa bé đều tốt, cô ấy không nói hai lời liền đem cả ly sữa tươi uống sạch." Lại nói cũng kỳ quái, phu nhân uống sữa tươi thì giống như muốn lấy mạng của cô vậy, mặt rất khổ sở.

Đó là đương nhiên, bởi vì Hàn Bích La từ nhỏ đã đối với sữa tươi đã có kháng cự, dường như căm thù đến tận xương tuỷ, mà cô lại nguyện ý uống xong cả ly sữa bò, vì cái gì? Không phải vì cô mà là vì đứa bé đang trong bụng cô.

Cô tình nguyện vì đứa bé mà làm vậy chuyện này khiến anh vui mừng không ít, ít nhất cô nguyện ý dùng cái này mấy ngày nay, chứng tỏ cô rất yêu đứa bé này, ít nhất có thể để cho đứa bé cảm thụ qua tình cảm từ cô.

"Cô ấy có ngủ trưa không?"

"Có a, vừa mới tỉnh ngủ." Càng hỏi càng kỳ quái, tại sao cậu ấy khộng tự đi vào hỏi vợ của mình, mà phải hỏi đáp án từ miệng bà? Tựa như một bà già tiết kiệm, đang len lén hỏi bác sĩ, vợ mình là thế nào mang thai là con trai hay là con gái. (chỗ này cũng @@)

Hỏi bà vì muốn biết, giờ đã biết, cũng đã rõ ràng, ánh mắt Long Tĩnh đã sâu còn sâu hơn, liếc nhìn trên ban công, thấy người kia cứ mãi ngắm cảnh sắc phương xa, liền xoay người rời đi.

"Ông chủ, cậu không vào xem phu nhân một chút sao?" Bà dì bị hành động bất ngờ của anh làm cho choáng váng, nhắm mắt theo sát phía sau anh hỏi tới.

"Cẩn thận một chút, đừng làm cho cô ấy cảm lạnh là được rồi." Sau khi căng dặn, anh bước nhanh hơn, rời khỏi biệt thự.

Chỉ có trời mới biết, anh nhớ bao nhiêu cảm giác khi đem thân thể cô ôm vào lòng ngực, sử dụng nhiệt độ của mình bọc thật chặt cô lại, nhưng mà không phải cô không muốn gặp anh sao?

Vì không để cho tâm tình cô quá xúc động, anh dành phải tránh đi, nếu muốn biết tình trạng của cô chỉ có thể biết qua miệng của bà dì, cũng chỉ có buổi tối khi cô đã ngủ say anh mới có thể tiến vào gian phòng của cô, nhìn gương mặt khi ngủ của cô.

Bà dì ở tại chỗ gãi gãi đầu, đối với cặp vợ chồng quái dị này, thật không có cách nào lý giải nổi.

Nào có người vợ nào đối với chồng mình chẳng quan tâm chút nào, cả ngày lẫn đêm, trừ vào vườn hoa đi lại, bên ngoài đi dạo một chút, thì cũng chỉ tựa vào ghế dựa trên ban công nhìn phong cảnh bên ngoài?

Và có người chồng nào, rõ ràng rất yêu vợ mình, bộ dạng như rất muốn đem cô ấy ôm thật chặt trong lòng, nhưng lại chỉ biết núp ở một góc, len lén nhìn cô ấy, giống như nếu bị cô ấy nhìn thấy thì sẽ chết không bằng? Nếu như chồng bà dám làm như vậy với bà, bà nhất định không nói hai lời, sẽ đem ông ấy nhốt lại, còn có gì thì nói sau. (truyện là bỏ lại nhưng ta dịch k hiểu bỏ lại là bỏ lại cái gì nên sửa lại là nhốt lại)

Có thể, mỗi nhà đều có khuất mắc của nó đi!

Hiện tại ý tưởng của người tuổi trẻ, rất nhiều thứ cái đầu của bà không thể lý giải nổi.

Quay đầu lại, liếc nhìn cái mềm vẫn như cũ bao quanh cơ thể nhỏ nhắn của Hàn Bích La, bà bỏ lại những suy nghĩ dư thừa của mình, dạo bước đến phòng bếp, vì Hàn Bích La chuẩn bị thuốc bổ.

Thế nhưng bà dì lại không biết, nguyên nhân Hàn Bích La thường xuyên tựa vào ghế dựa.

Bởi vì, nơi đó là nơi thứ hai có thể nhìn thấy xe Long Tĩnh ra vào nơi này.

"Cục cưng, kia là ba đó!" Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc chạy qua, cô sẽ vô thức vuốt bụng, cùng đứa bé trong bụng nói chuyện.

Thời tiết càng ngày càng rét lạnh rồi, cho dù mặc nhiều hơn, quần áo dày hơn, cô vẫn cảm thấy có một tia lạnh thổi vào, nhưng cô mỗi ngày đều như cũ ngồi trên chiếc ghế dựa đó, mong đợi có thể trông thấy bóng dáng cao lớn kia.

Mỗi khi anh trở về, cô đều mong đợi anh sẽ đến nhìn cô một chút, nhưng khi anh trở về, cũng mang cho cô không ít thất vọng.

Bởi vì anh đối với cô sinh ra chán ghét nên không muốn gặp lại cô sao? Hay là bởi vì cô mang thai cơ thể biến dạng mà anh không muốn thấy bộ dạng bây giờ của cô?

Đêm nay, trong phòng có mở hệ thống sưởi nên vốn sẽ không bị lạnh, nhưng không biết vì sao cô vẫn cảm thấy lạnh quá, quá lạnh, nặng nề co rúc trong tấm chăn dày cộm cô không cách nào ngủ được, từ lúc mang thai cô trở nên đặc biệt thích ngủ và đây cũng là lần đầu tiên muộn đến vậy mà cô vẫn chưa ngủ.

Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng, cho nên khi cửa phòng bị người ta đẩy bật ra thì cô liền dừng ngay hành động trằn trọc của mình, lập tức đưa lưng về phía người đang tới, làm bộ ngủ.

Tiếng bước chân trầm ổn, biểu thị rõ ràng người đang vào phòng cô là ai, nhịp tim thoáng tăng nhanh, bởi vì anh đến.

Chỉ là, không biết nguyên nhân anh vào đây là cái gì? Đến xem cô, hay là đứa con trong bụng cô?

Là đứa con? Nếu không phải vì muốn nhìn đứa bé, làm sao anh lại đợi khi cô ngủ mới tiến vào? Mục đích không phải là không muốn gặp cô sao?

Thật là khờ! Cô mắng thầm mình, chửi mình vọng tưởng.

Long Tĩnh im lặng đứng nghiêm bên giường cô, giùng giằng, bởi vì anh nhìn thấy cô vì rét lạnh mà co rúc, thân thể khẽ phát run, anh muốn tiến lên, nằm vào trong chăn, ôm lấy cô, dùng thân thể mình cho cô ấm áp, nhưng nếu làm vậy, anh sợ mình sẽ ầm ĩ sẽ làm cô tỉnh giấc, mà sau khi tỉnh lại phát hiện anh đang ở đây, cô nhất định sẽ mất hứng.

Chỉ là sau khi mang thai cô trở nên rất thích ngủ, hơn nữa giấc ngủ rất sâu, không dễ dàng bị đánh thức, nếu như chân tay anh nhanh nhẹ, có lẽ sẽ không đánh thức cô.

Cảm giác người phía sau đang nghiêm nghị đứng như một bức tượng, thật lâu không hề cử động, Hàn Bích La bắt đầu nghi ngờ nhưng không mở miệng hỏi, cô biết, nếu như anh phát hiện cô vẫn chưa ngủ, anh sẽ lập tức rời đi, trở lại gian phòng kia, lại tiếp tục trốn tránh không cho cô thấy mặt.

Cô không làm gì, tiếp tục giả vờ, cho nên anh cứ thế tiếp tục trầm mặt.

Trong lúc này, cô lại suy nghĩ về khoảng thời gian trước đây, anh tám năm trước, yêu thương cô, cũng từ bỏ cô, bởi vì cô bị người ta cười nhạo, làm cô đang từ thiên đường hạnh phúc rơi thẳng xuống địa ngục khổ sở, nhưng tám năm sau, anh không làm ra chuyện gì khiến cô tổn thương, sau khi chiếm được thân thể cô cũng không hung hăng vứt bỏ.

Anh giữ vững lời hứa của mình, bỏ qua cho ba cô cùng với đám anh em trong Viêm bang, về phần tại sao lại giam lỏng ba cô, làm con gái Hàn Viêm hai mươi mấy năm qua, tính tình của ba, cô nào không nắm rõ? Trừ khi ba lại lần nữa vọng tưởng Viêm bang sẽ lớn mạnh như xưa, hoặc vì chuyện thế lực mà dùng sai phương pháp, dùng không đúng người bên ngoài, thì cô thật sự không nghĩ ra còn lý do nào khác mà Long Tĩnh phải giam lỏng ba cô.

Hơn nữa, trong lúc anh dịu dàng không một tiếng động, hơn nữa còn giống với phần ký ức đã khắc ghi trong cô, khiến trái tim kẽ lệch một nhịp, so sánh với tám năm trước, mấy ngày qua anh là dùng thân phận người tình, là người chồng đi yêu thương cô, cưng chiều cô, chứ không phải là phương thức của một người anh yêu thương em gái mình, như vậy, càng làm cho cô không cách nào kháng cự, càng làm cô thêm yêu anh.

Sau khi sinh con, cô thật có thể rời đi sao? Cô đi được rồi sao?

Trong lòng nảy sinh không ít u sầu, cô chịu đựng sóng mũi cay cay, chịu đựng không rơi nước mắt, không cho anh biết cô vẫn còn tỉnh, vẫn chưa ngủ.

Bỗng dưng, chăn mền trên người một góc bị vén lên, khí lạnh chưa kịp tràn vào thì đã có một đôi cánh tay, kéo cô vào lòng ngực đầy hơi ấm, nhiệt độ mạnh mẽ từ phái nam đem cô bao bọc chặc chẽ, đem khí lạnh đuổi xa không xót lại một tia.

Cô im lặng than nhẹ, cảm giác lạnh lẽo nơi chân tay, bởi vì nhiệt độ trên người anh mà dần ấm áp, cơn buồn ngủ chậm chạp chưa tới thì lúc này cũng đột ngột kéo đến. Cô theo bản năng nhích sát lại anh, hút lấy nhiều hơi ấm hơn, cảm nhận được đây là lòng ngực mình luôn mong đợi, mà đôi cánh tay kia cũng chậm rãi buộc chặt cô lại, ôm càng chặt hơn.

Kìm lòng không được anh liền kéo một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười mang theo hạnh phúc, cô dùng mặt mè nheo mấy cái vào lồng ngực anh, sau đó liền trầm ổn đi vào giấc mộng ngọt ngào.

Chỉ có khi cô đã đi vào mộng đẹp thì mới có thể cùng với anh làm ra hành động thân mật cùng cử chỉ nũng nịu này sao?

Nhìn gương mặt khi ngủ say của cô, Long Tĩnh không thể làm gì hơn ngoài việc gợi lên một nụ cười khổ sở.

Thật, không còn cách nào ở lại, không cách thương anh nữa sao? Là như vậy sao Xuân Nhi?

Nếu quả như thật như thế, thì cho phép anh đựơc đến đây ôm em khi em đang ngủ say, cho phép anh lưu lại chút hạnh phúc ngắn ngủi này.

Nụ cười đầy khổ sở trên khuôn mặt, nhưng tay của anh từ đầu đến cuối chưa từng buông ra, thủy chung chặt chẽ ôm lấy cô và đứa bé trong bụng.

Tỉnh lại, là bởi vì khí lạnh lần nữa đánh úp đến, Hàn Bích La chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bên cạnh, bên đó không một bóng người.

Anh luôn đến vào lúc nửa đêm, lặng lẽ, im lặng đi vào gian phòng của cô, đem thân thể cô ôm trong lồng ngực, rồi lại dùng thân nhiệt của chính mình, sưởi ấm cô, mà lúc cô sắp tỉnh dậy, thì một lần nữa anh lại không một tiếng động mà rời đi, làm bộ như anh chưa từng đi vào nơi này.

Nhưng mà anh không biết, mỗi một đêm cô đều đợi anh, cũng không thật sự ngủ; cho đến khi anh từ phía sau ôm lấy cô, khi đó cô mới có thể an tâm ngủ và đứa bé trong bụng cũng chịu ngoan ngoan đi ngủ, khi không có anh ở đây đứa bé trong bụng thật nhốn nháo.

"Cục cưng, con rất thích ba đó, mỗi lần vào lúc ba ở đây, con mới có thể an phận, còn sau khi ba rời khỏi con liền làm loạn trong bụng mẹ, cục cưng, con không phải yêu mẹ sao?" Cô cố làm ra vẻ tức giận hướng về phía đứa nhỏ trong bụng, nói, tay lại vuốt ve bụng, giống như làm như vậy là có thể sờ tới đứa bé.

Đáp lại cô, là cục cưng nhỏ kẽ hạ xuống một qủa đấm.

"Tốt tốt tốt, mẹ biết cục cưng sẽ không thiên vị, được chưa?" Dùng tay sờ sờ bụng, cô toàn tâm toàn ý nói với Tiểu Bá Vương trong bụng.

Nằm thêm một lát, khi anh đi, chăn mất đi sức hút, đã không còn có thể hấp dẫn cô tiếp tục ở lại trong đó; nâng cao cái bụng càng ngày càng tròn, cũng càng ngày càng khổng lồ, cô chậm rãi xuống giường, nhẹ nhàng đi tới phòng tắm rửa mặt một phen, sau mới đi tới phòng ăn.

Trên bàn ăn, bà dì đã chuẩn bị tốt bữa ăn sáng đầy đủ dinh dưỡng, cùng với một chén nồng đậm mùi thuốc bổ.

Dù có không thích, nữa muốn kháng cự, nhưng dưới ánh mắt của bà dì, cô dành nhắm mắt, đem chén thuốc bỏ nghe nói rất tốt cho thân thể cục cưng, toàn bộ uống vào trong bụng.

Rồi sau đó, sợ bà dì sẽ không ngại thiếu bưng tiếp một chén đút cô, nghe đến thuốc bổ da đầu cô đã tê dại, lập tức nâng cao cái bụng căng căng, từ từ đi tới vườn hoa tản bộ.

Từ sau khi anh lấy đứa bé làm điều kiện cho sự tự do của cô, thì anh không còn hạn chế phạm vi hoạt động của cô trong căn phòng kia, cô có thể tùy ý đi lại trong biệt thự, nhưng vẫn không cho phép cô bước khỏi phạm vi của căn biệt thự, dù chỉ vậy, nhưng đối với cô mà nói, đã quá đủ rồi.

Bác sĩ đến biệt thự khám thai cho cô đã nói, hoạt động nhiều đối với cục cưng và cô đều tốt, cho nên mỗi một ngày, cô đều tới vườn hoa này tản bộ, làm chút hoạt động mở rộng đơn giản.

Đi, đi, cô dần dần rời hoa viên, đi tới cửa chính biệt thự.

Đứa bé trong bụng hưng phấn hoạt động tứ chi, giống như đang cổ vũ cô đi ra cánh cửa này, chưa bao giờ đi dạo bên này, cô có chút ngạc nhiên mở cửa, đi ra ngoài.

Cô chỉ từng nhìn qua từ trong phòng, cũng chưa bao giờ từ cửa đi vào trong rừng cây, mặc dù Long Tĩnh không cho cô rời khỏi biệt thự, nhưng cô chỉ là đi nơi phụ cận của biệt thự một chút thôi, sẽ không có vấn đề gì chứ?

Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, cây trong rừng cư nhiên một số còn có hoa nỡ.

Này đóa hoa trắng trắng nho nhỏ, nhỏ nhắn thuần khiết, khiến cô vừa thấy liền vui vẻ, không nhịn được liền hái mấy đóa, tính toán giữ lại trong phòng để thưởng thức.

Đi dạo đủ rồi, cũng đi đến mệt mỏi, cô mang theo mấy đóa hoa , chuẩn bị đi trở về thì một tiếng xe hoàn toàn xa lạ, thình lình hướng theo hướng của cô, lấy tốc độ bỏ mạng mà lái tới.

Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, người bảo hộ trong bóng tối đi theo bảo vệ cô cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể hướng theo hướng cô mà chạy như điên, chờ mong có thể ở trên sườn xe cứu cô ra trước khi bị chiếc xe đụng phải.

Nhưng đã quá muộn, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của một người khác nhanh hơn anh ta, kịp thời đẩy cô ra, mà người nọ, lại không kịp né, cứ như thế bị xe mạnh mẽ đâm phải, rồi nặng nề rớt xuống đất.

Thời gian, giống như trong khoảnh khắc đó dừng lại.

Hàn Bích La nằm ngã trên mặt đất, hoàn toàn không dám tin nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm bất động bên kia.

Dòng máu đỏ tươi, dùng tốc độ kỳ lạ ào ạt chảy ra từ thân thể anh, nhiễm đỏ mặt đất, cũng nhiễm đỏ những đóa hoa trắng noãn trên mặt đất.

Bụng giống như bị người ta nặng nề đập cho một quyền, đau đớn làm cho thân thể cô co quắp, không thẳng lên được, nhưng cô không thể nào ngây ngốc nằm đợi tại tại chỗ, khó khăn chậm chạp dùng cả tay chân bò đến cạnh anh, cô run rẩy vươn tay, cuối cùng, vẫn không đụng được vào anh.

Thân thể của anh bị va chạm nghiêm trọng, sẽ có khả năng xuất huyết bên trong, nếu cô đụng chạm lung tung trên người anh, chỉ sợ sẽ gia tăng thương thế cho anh.

Có ai có thể cứu anh?

Cô hé miệng, muốn cầu cứu, lại phát hiện mình cư nhiên không phát ra được bất cứ tiếng vang nào, nước mắt vô dụng rơi, lần nữa hận cái đầu ngu ngốc của mình không giúp ích được gì.

Mấy bóng dáng quỷ dị xuất hiện, cô cảnh giác ngẩng đầu, sợ bọn họ sẽ lại làm hại đến anh.

"Hàn tiểu thư, chúng tôi là thuộc hạ của cậu Hai."

Là người của Long Môn?

Cả người cô run rẩy, ngón tay chỉ về hướng người đàn ông vẫn đang chảy máu không ngừng.

Cứu anh. . . . . .

Cô nói xong, im lặng, nơi cổ họng khô khốc dường như còn nếm được vị tanh của máu.

"Xin yên tâm." Ý bảo bên cạnh đã có người thay Long Tĩnh làm cấp cứu đơn giản, sẽ lập tức đưa anh đến bệnh viện phụ thuộc của Long Môn, một người trong đó, nhẹ nhàng đỡ cô vẫn đang quỳ trên mặt đất dậy, "Hàn tiểu thư, cô phải tỉnh táo, tâm tình quá mức kích động, sẽ không tốt cho cô cùng đứa bé trong bụng."

Dạ, cô biết, nhưng cô không cách nào làm tâm tình của mình bình phục.

Bụng thình lình truyền đến một hồi co rút đau đớn, mặt cô tái đi, vội vàng ôm lấy bụng, lần nữa quỳ xuống.

Không, cục cưng sẽ không bị làm sao!

"Hàn tiểu thư!"

Không thể. . . . . . Cô không thể mất đi Long Tĩnh, cũng không thể mất đi cục cưng. . . . . .

Nâng lên đôi mắt đẫm lệ, cô im lặng cầu cứu, cứu cứu đứa bé. . . . . .

Tiếp sau đó, trước mắt là một mảnh mờ ảo, vô cùng đen tối.

Bên tai truyền đến tiếng thở dài, gọi Hàn Bích La tỉnh lại từ trong bóng tối.

Cô quay sang, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp giống như đã từng quen biết, vẻ mặt này là của bà chủ tám năm trước, lúc nào cũng là vẻ mặt từ ái, thường yêu thương cô như con gái ruột thịt của bà, để cho cô cảm nhận được tình thương của mẹ sau khi mẹ rời đi; nhưng lúc này, không còn nụ cười ôn hoà trên mặt, có chỉ là một vẻ mặt cau có.

Ký ức giống như thuỷ triều vọt tới phía cô, mặt của cô tái đi lần nữa , hai tay lập tức xoa nhẹ bụng.

Cái bụng cao cao hở ra , nói với cục cưng yên ổn không sao, vẫn phát triển thật tốt ở trong bụng của cô, thoáng trấn an cảm xúc của cô bây giờ, mà lúc này cục cưng đá cô một cước, giống như đang đáp lại lo lắng của cô, cô để xuống một nửa tâm tình đang treo lơ lửng, cục cưng không có chuyện gì.

Nhưng, ba cục cưng đâu?

Bóng dáng máu tươi khắp người hiện lên, làm cho lòng của cô đau đến dường như sắp bể nát, còn đau đớn hơn khi bị anh vứt bỏ lúc trước, cô gần như không có cách nào hô hấp, bụng truyền đến khẽ đau, cô vội vàng hít sâu mấy hơi, chậm rãi điều chỉnh tâm tình suýt hỏng mất.

Một hồi lâu, đau đớn không còn nữa, cô đứng thẳng người dậy, ngồi ở trên giường, khẩn trương mà đưa tay hướng về phía phu nhân xinh đẹp kia, có lẽ cô nên gọi bà ấy là bác gái, mẹ của Long Tĩnh.

" Tiểu La, con tỉnh lại thật sự quá tốt." Long phu nhân nghe được âm thanh, quay đầu lại, sau đó mừng rỡ mà nắm tay cô lên, thương yêu mà nhìn cô. " Cảm giác như thế nào? Vẫn còn choáng sao? "

" Bác gái....." Cô lắc đầu, sau đó không lưu loát mà mở miệng, cổ họng khàn khàn truyền đến hơi đau, " Anh ấy.....Long Tĩnh....." Không để ý nơi cổ họng đau đớn, cô vội vàng truy hỏi.

Vẻ mặt vui mừng rút đi, giữa lông mày Long phu nhân nổi lên một chút khó xử và vẻ buồn rầu.

Tâm phút chốc trầm xuống, đầu của cô trống rỗng giống như mất đi sức lực, cô chậm rãi quay về nằm trên gối, trên mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc.

Ông trời, xin đừng tàn nhẫn với cô như vậy! Xin không cần cho cô nếm đến tư vị hạnh phúc trước, sau đó lại tiếp tục cướp đi, làm cho cô rơi vào trong vực sâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net